Trong một căn phòng bừa bộn toàn xi măng, vô cùng tối tăm, có hai tên nam nhân toàn thân dầu mỡ, thân trên còn trần trụi, đang ngồi trên chiếc ghế sắt rỉ sét, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
Trong phòng chỉ có duy nhất một cái cửa sổ nhỏ hẹp, bên cạnh có treo một cái lồng sắt đơn giản, bất quá chiếc lồng này chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trong là một con chim trắng đang phành phạch cánh, nó có đôi cánh đỏ, cuộn thành một nhúm lông xù như cục gạo nếp nhỏ.
Chiếc lồng có độ dày gần bằng ngón tay út, chỉ cao khoảng mười centimet, thậm chí không thể để con chim trong lồng sải cánh.
“Con chim này nhìn đẹp quá, giới trẻ bây giờ rất thích, đến lúc đó chắc chắn sẽ bán được giá cao.”
“Vậy ta sẽ mang ra chợ bán, trên đường thuận tiện mua cơm luôn.”
“vậy được, nhân tiện, ngươi đóng lồng sắt vào đi.”
“Nhưng mà ngươi phải bán sớm một chút, dù sao thứ này nhìn có vẻ yếu ớt, không thể sống lâu, nhỡ đâu ngày mai sẽ chết không chừng.”
“Buổi chiều ta mang ra chợ bán ngay.”
Hai tên trung niên người đầy dầu mỡ đang vừa uống rượu, vừa thương lượng nên đem con chim trong lồng sắt bán đi như thế nào, lại không chú ý con chim nhỏ không biết đã tự mở lồng sắt từ khi nào, nó đang lẻn bay ra khỏi lồng.
Ôn Nguyên cảm thấy mình quả thực rất xui xẻo.
Cậu trước giờ vẫn luôn sống cùng ông, cách đây vài ngày ông đã giúp mọi người xem bói, sau đó vì nguyên khí của ông bị tổn hại nên phải bế quan.
Ôn Nguyên vì cảm thấy quá nhàm chán, liền chạy ra ngoài chơi cùng với đám hoa cỏ, tuy chưa hóa hình nhưng đã có thần chí, bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm một hồi, kết quả đã bị hai tên này lên núi trộm chim thấy được.
Nhưng cậu mỗi ngày đều bị ông đút ăn no đến nỗi tròn vo như quả bóng, cậu có phành phạch cánh nửa ngày cũng không thể bay xa, cuối cùng bị mắc vào lưới.
Quả thực khiến người nghe phải rơi lệ, xót xa!
Sau đó, Ôn Nguyên chỉ nhớ rõ bị nhốt ở lồng sắt xóc nảy thật lâu, sau đó đã bị xách đến căn phòng này.
Cũng may, cậu tuy rằng là tiểu yêu quái cùi mía và béo nhất núi Nguyệt Ẩn, nhưng dù sao cũng đã sống được ba trăm năm, nên cậu vẫn có thể mở được cái lồng sắt.
Vì thế, Ôn Nguyên thừa dịp hai tên trộm chim đang vừa uống rượu vừa nghĩ xem đêm nay sẽ ăn gì với số tiền bán cậu đi, thì Ôn Nguyên đã dùng thuật pháp mở khóa lồng sắt, phịch một cái đến trên cửa sổ, giương cánh chuẩn bị… Nhảy xuống cửa sổ.
Đừng hỏi vì sao cậu không bay được, tất nhiên là vì béo quá nên chỉ có thể đứng bất động.
Chim nhỏ rơi lệ.JPG
Quả bóng trắng trẻo mang trên mình bộ lông hồng xù phành phạch cánh nửa ngày, cuối cùng vẫn là nửa bay nửa nhảy, nảy lên nảy xuống như quả bóng cao su ở bụi cỏ ven đường, cuối cùng khó khăn lắm cậu mới có thể thoát khỏi đây trước khi mặt trời lặn.
Sau khi trời tối, Ôn Nguyên tìm một góc trong ngõ nhỏ, dựa vào thuật pháp hóa hình cậu mới học được trước đó không lâu, gian nan biến thành hình người.
Còn thuận tiện biến ra cho mình một bộ quần áo.
Mười phút sau, cậu mặc bộ trang phục trắng tinh, biến thành một thiếu niên đẹp trai môi đỏ răng trắng.
Ôn Nguyên dựa tường đi ra khỏi ngõ nhỏ, cậu dùng hai chân không quá thuần thục, đứng ở giao lộ giữa ngõ nhỏ và đường lớn, bất lực nhìn dòng người và xe cộ đi qua không ngừng nghỉ.
Xa lạ, rất xa lạ, phi thường xa lạ.
Chỗ nào cậu cũng đều không biết.
Ôn Nguyên chẹp chẹp miệng, có chút nhụt chí.
Trên người không có tiền, lần đầu tiên xuống núi, lại vô ý bị bắt trộm, thậm chí còn không biết đường về.
Thời gian không ngừng trôi đi, mọi người lần lượt đi qua Ôn Nguyên.
Cuối cùng, khi một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, quần âu chuẩn bị đi ngang qua, Ôn Nguyên lấy hết can đảm, chạy vài bước đến trước mặt người nọ.
“Xin hỏi, xin hỏi anh có biết nú iNguyệt Ẩn đi hướng nào không?”
Diêm Thụy trong tay xách bánh trứng, khí chất hoàn toàn bất đồng với chiếc áo sơmi, nghe thấy vậy, hắn mê man ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Núi Nguyệt Ẩn? Vừa rồi trên hot search nói, núi Nguyệt Ẩn đóng cửa rồi .”
“Đóng cửa?” Ôn Nguyên khó hiểu chớp chớp mắt.
Lúc cậu bị bắt đi chẳng phải vẫn còn rất tốt sao?
Nhưng không sao cả, cậu vẫn có thể biến thành chim rồi quay trở về núi.
Nghĩ đến đây, Ôn Nguyên cảm nhận linh khí trong cơ thể, định hồi tưởng lại cảm giác biến về hình dạng ban đầu, kết quả nghĩ nửa ngày…… Đều không có gì xảy ra cả.
Linh! Lực! Của! Ta! Đâu!
Ôn Nguyên thẫn thờ một hồi, thử lại một lần nữa, nhưng vẫn không có kết quả gì, linh lực trong cơ thể giống như đã biến mất trong hư không, chưa từng tồn tại.
“ cậu làm sao vậy?” Người trước mặt thân thiện hỏi Ôn Nguyên “Cậu có cần tôi giúp gì không?”
Ôn Nguyên như không nghe thấy gì.
Cả người cậu đều đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ mờ mịt.
Không, không xong rồi!
Đóng cửa, lại không thể biến trở về nguyên hình, vậy làm sao cậu mới có thể trở lại núi Nguyệt Ẩn đây!
Ôn Nguyên sững sờ tại chỗ.
Không thấy Ôn Nguyên trả lời mình, Diêm Thụy lại rảnh rỗi mà ngắm nhìn người trước mặt mình.
Tuổi còn trẻ, nhìn qua có vẻ là mới vừa thành niên xong, lớn lên rất đẹp, ngũ quan tinh xảo giống như bước ra tranh vẽ.
Đây chẳng phải là hình tượng nghệ sĩ hắn muốn có được sao!
Vận khí hôm nay của hắn tốt như vậy sao! Quay lại cổng trường cấp 3 cũ để mua một chiếc bánh trứng, lại có thể đụng phải nghệ sĩ được đưa tới tận cửa!
Ánh mắt Diêm Thụy nhìn về phía Ôn Nguyên càng nóng lên, hắn thậm chí không thèm để ý tới bánh trứng trên tay, vẻ mặt kích động mà bắt lấy tay Ôn Nguyên.
“Vị soái ca này, nếu cậu muốn làm đại minh tinh! muốn mỗi ngày đều kiếm được hai trăm vạn! muốn có hàng chục triệu người hâm mộ ! Chỉ cần ký hợp đồng với Hãn Hải chúng tôi, tất cả những điều này đều có thể thực hiện!”
Diêm Thụy nắm lấy tay Ôn Nguyên không nhịn được run rẩy, hai mắt sáng lên nhìn Ôn Nguyên, chiếc bánh trứng hắn vốn đang cầm trên tay đã được nhét vào túi nilon treo trên cổ tay.
Ôn Nguyên Còn chưa phục hồi tinh thần lại, cậu đột nhiên lui về phía sau một bước, trong miệng lải nhải: “Không xong, không xong rồi, không trở về được, không trở về được.”