Sau đó, Diêm Thụy cẩn thận giải thích từng điều khoản trong hợp đồng cho Ôn Nguyên.

"Thế nào? Cậu có đồng ý không?" Sau khi nói hết điều kiện, cổ họng Diêm Thụy gần như khô đến bốc khói.

Ôn Nguyên kỳ thực cũng không hiểu rõ lắm, nhưng bạn học Nhân Sâm lại nói, khi đối xử với con người, gặp phải chuyện gì không hiểu thì nên giả vờ hiểu! Bằng cách này họ sẽ không dám lừa chúng ta!

Bé chim béo múp được bạn học Nhân Sâm chỉ dạy riêng cho, khuôn mặt trắng nõn nhíu lại,  làm ra một dáng vẻ trầm ngâm, chậm rãi gật đầu.

"Được rồi, cậu cứ ký hai bản hợp đồng này đi." Diêm Thụy đẩy hai bản hợp đồng đến trước mặt Ôn Nguyên, thuận tay tháo luôn nắp bút ra, cẩn thận đưa cho Ôn Nguyên.

Ôn Nguyên biết cách sử dụng loại bút này. Trên núi có nhiều tiểu yêu quái mỗi khi ra ngoài đều mang về rất nhiều giấy, bút và sách.

Nhưng Ôn Nguyên thích nhất là cuốn "Bá tổng theo đuổi tình yêu: Vợ nhỏ đừng hòng chạy" mà bạn cùng học Nhân Sâm mang về. Câu truyện có những thăng trầm, có thể tóm tắt lại  trong một câu.

Em trốn anh truy, em lại trốn anh lại truy, em lại lại lại trốn, anh lại lại lại truy… (tình tiết lặp đi lặp lại)

Nghĩ đến đây, Ôn Nguyên vỗ vỗ đầu, cậu nhớ ra mình đã đọc cuốn sách này mười năm rồi mà vẫn chưa đọc xong. Mỗi năm Tiểu Nhân Sâm đều mang về những quyển cập nhật mới nhất từ bên ngoài, thế là Nhân Sâm trở thành tiểu yêu quái được yêu thích nhất trong núi.

——Với cuốn sách không bao giờ có thể đọc xong.

Sau khi ký tên, Diêm Thụy vỗ tay một cái: "Được rồi, tôi tuyên bố từ bây giờ Ôn Nguyên  đã chính thức trở thành nghệ sĩ đầu tiên trong công ty chúng ta! Vậy tối nay chúng ta hãy ăn mừng một chút nhé, chỉ là... "

Diêm Thụy tính toán số dư nhỏ trong thẻ, cuối cùng nghiến răng nói: "Chúng ta ăn tôm hùm đất đi, tôi còn đủ tiền!"

Bốn mươi phút sau Diêm Thụy đi ra ngoài lấy hai con tôm hùm đất  hầm dầu cay, ngồi trong phòng khách cùng Ôn Nguyên ăn tôm hùm đất.

Nói chính xác thì chính Diêm Thụy là người đã dạy Ôn Nguyên cách bóc vỏ tôm hùm đất.

Ôn Nguyên đã nhanh chóng nhận ra tinh túy của việc lột vỏ tôm hùm đất và tự mình đảm nhận mọi công việc lột vỏ tôm.

Diêm Thụy đang vui vẻ ăn thịt tôm đã được bóc vỏ của Ôn Nguyên bên cạnh, thậm chí hắn còn có cảm giác như mình đang ngược đãi nhân viên.

Lương tâm vô cùng tội lỗi.

Nhưng quả thực rất là hạnh phúc!

Diêm Thụy như người vô hồn đến nỗi ăn tôm hùm cũng chả buồn lột vỏ. Hắn chống cằm nhìn Ôn Nguyên kéo ra toàn bộ vỏ đuôi chỉ bằng một động tác, có chút tò mò: “Tiểu Ôn Nguyên, các đốt ngón tay của cậu thật sự rất linh hoạt."

“Hả?” Ôn Nguyên ăn đồ ăn trên tay mình, không nghe rõ lời Diêm Thụy nói.

“Chắc chắn rất thích hợp cho việc luyện tập khiêu vũ.” Diêm Thụy suy nghĩ, bỗng nhiên hưng phấn nói: "Tôi sẽ liên lạc với giáo viên giúp cậu ngay. "

"Hả, được rồi. "Ôn Uyên thật ra cũng không để ý đến người giáo viên gì đó, cậu tiếp tục tập trung vào tôm hùm đất, thỉnh thoảng tự mình ăn một ít, thỉnh thoảng đưa cho Diêm Thụy ăn một ít.

Diêm Thụy lấy điện thoại di động ra và tìm món đồ chơi của mình với bạn bè

【Đại bảo bối ơii, mau cứu tôi!】

Không lâu sau, đối tượng trò chuyện với Diêm Thụy đã trả lời.

【Có gì nói nhanh】

Diêm Thụy đáp lại bằng một icon đang khóc.

【Đại bảo bối, tôi cần em!】 

Nhậm Tử An vừa mới tắm xong, anh ném chiếc khăn dùng để lau tóc lên chiếc ghế sofa trong căn phòng thuê .

【Nếu anh còn không nói , tin nhắn của anh sẽ không gửi đi được nữa.】

Diêm Thụy ngay lập tức gửi tin nhắn nhờ sự giúp đỡ.

【Hôm nay tôi đã ký hợp đồng với một người có rất nhiều triển vọng. Mặc dù cậu ấy chưa bao giờ học nhảy nhưng cậu ấy có khả năng phối hợp thể chất tuyệt vời, trong thời gian ngắn hẳn là không có khó khăn gì, vì vậy...】

Diêm Thụy tiếp tục gửi tin nhắn

【Đại bảo bối ơi ơi ơi, tôi sẽ trả lương cao cho cậu! Gần đây không phải cậu cũng đang tìm việc sao, nên cậu có thể thử xem!】

Nhậm Tử An trợn mắt, không thương tiếc vạch trần lời nói của Diêm Thụy: 【Bây giờ anh không có tiền.】

"Oa. Sao cậu có thể nói như vậy! "Diêm Thụy tức giận ném điện thoại lên sofa, sau đó nhặt lên gõ nhanh.

[Lương trả trước, 1 vạn một tháng! Thời gian này cứ thử việc trước!"

Nhậm Tử An ngạc nhiên.

[Anh vẫn còn tiền sao?]

Ôn Nguyên ăn xong tôm hùm đất, để lại một phần thịt tôm cho Diêm Thụy, tiện thể cậu dọn sạch vỏ tôm trên bàn trà, buộc túi rác lại, sau đó quay đầu nhìn Diêm Thụy. 

Diêm Thụy chú ý đến ánh mắt của Ôn Nguyên nhìn qua

.

Ôn Nguyên dùng khẩu hình miệng hỏi hắn.

"Buổi tối tôi sẽ ngủ ở đâu.”

Đúng vậy, bé chim nhỏ tội nghiệp không thể trở lại hình dạng ban đầu, thậm chí chỗ ngủ cũng không có.

Thật khốn khổ.

Diêm Thụy ra hiệu cậu chờ một chút, rồi tiếp tục thương lượng với Nhậm Tử An. 

【Năm ngoái ông nội có đưa thẻ cho tôi, nhưng cũng không còn nhiều tiền.】

Lời nói mâu thuẫn khiến Nhậm Tử An bật cười

【Tiền lương hiện tại anh nợ tôi, chờ khi công ty thành lập có thể tăng gấp đôi cho tôi, nhưng tôi chỉ có thể dạy khiêu vũ.】

Lời này của Nhậm Tử An khiến Diêm Thụy suýt cảm động đến khóc.

【Tôi yêu cậu, bảo bối Tử An, ngày mai cậu muốn ăn cái gì! Tôi làm liền! 】

Nhậm Tử An cũng không khách khí, gọi mấy món ăn không khó lắm nhưng cũng rất thích, quay người đi đến bàn học trong phòng bật máy tính chuẩn bị dạy học.

……

Sau khi thuê bạn mình làm giáo viên dạy khiêu vũ, Diêm Thụy vui mừng nhảy lên, sau đó như một con ếch lao lên ghế sofa.

"Lần này chúng ta chắc chắn sẽ thành công!" Diêm Thụy nói, rồi đứng dậy vẫy vẫy tay, "Tới đây, để tôi dẫn cậu đến phòng của cậu ."

Biệt thự có ba tầng và một tầng hầm để xe.

Tầng một là phòng khách, phòng ăn, phòng bếp và một vườn hoa nhỏ.

Tầng hai có bốn phòng, một phòng được chuyển thành văn phòng kiêm phòng họp, thực chất chỉ đặt một cái bàn trắng lớn đơn giản, những chiếc ghế dựa dự phòng được xếp dựa vào tường, trên tường còn có một màn hình máy chiếu siêu lớn.

Theo lời Diêm Thụy, phòng này vốn là phòng chiếu phim, nhưng đồ đạc bên trong đã được bán second-hand để lấy tiền, chỉ để lại màn hình lớn và máy chiếu dùng để xem phim.

Phòng họp bên cạnh được chuyển thành phòng tập nhảy, ba bức tường được lắp gương để tiện cho việc sửa lỗi khi luyện tập. Đối diện phòng tập nhảy là một căn phòng được đặt một cây đàn piano điện, bên ô cửa sổ có tắm rèm sa-tanh màu trắng, nhẹ nhàng bay trong gió, theo Diêm Thụy, đây là nơi để tìm cảm hứng viết nhạc.

Hai phòng còn lại dùng để ngủ, một phòng là của Diêm Thụy, một phòng là phòng cho khách.

Phòng của Ôn Nguyên ở tầng ba, có ban công nhỏ và một cửa sổ lớn, đây là căn phòng lớn thứ hai sau phòng của Diêm Thụy, trong phòng còn có một phòng tắm nhỏ.

Ngoài cửa sổ, những chú chim ríu rít nhìn vào trong.

Ôn Nguyên nhìn những con chim vui vẻ bay lượn và thở dài, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập đau khổ.

Cậu cũng muốn bay, cậu cũng muốn trở về hình dạng ban đầu!

Sớm biết rằng biến thành người một lần sẽ tiêu hao hết linh lực, cậu thà luôn giữ nguyên hình dạng ban đầu bay lượn, đến khi trở lại núi Ẩn Nguyệt.

Đáng tiếc, trên đời này lại không có từ sớm biết, Ôn Nguyên thở dài.

Cậu luôn biết mình không có năng lực tốt, tiểu Nhân Sâm chỉ mất hai trăm năm để hóa hình, còn cậu phải mất gần 300 năm mới thành công. Sau khi hóa hình, linh lực trong cơ thể cũng rất ít, học pháp thuật cũng không được.

Nhưng cậu không ngờ rằng, chỉ biến thành người một lần đã tiêu hao hết linh lực!

Ôn Nguyên thực sự không ngờ mình lại yếu đuối như vậy.

Cậu thở dài, khịt mũi, nỗi đau càng nhiều hơn.

.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play