CHƯƠNG 6
Trên đường về, sự phấn khích qua đi, Bạch Lộ buồn ngủ tựa vào ghế ngáp chảy nước mắt, Cảnh Ngôn mặc dù tính cách đôi khi nông nổi, nhưng lái xe rất cẩn thận.
“Sao lại buồn ngủ đến vậy?” Cảnh Ngôn không nhịn được nghiêng sang hỏi: “Tối qua em không ngủ à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dạ” Bạch Lộ gật đầu mệt mỏi, khẽ nói: “Gần như là không ngủ.”
“Em trai em gặp ác mộng, quấy cả đêm qua.” Bạch Lộ nhẹ nhàng giải thích, Cảnh Ngôn nghe xong cũng im lặng.
Xe dừng lại trước đầu hẻm, Bạch Lộ mở dây an toàn xuống xe, bỗng như nhớ ra điều gì, quay đầu lại cười tươi tắn với Cảnh Ngôn.
“Hôm nay cảm ơn anh.”
“Sao?” Cảnh Ngôn trong chốc lát không phản ứng lại.
“Cảm ơn anh dẫn em đi đánh bài, giúp em phát tài. Đúng rồi…” Bạch Lộ bỗng chăm chú nhìn anh.
“Hay là lần sau anh đừng dẫn em theo, loại hoạt động này có tính rủi ro cao.” Cô cười rồi bình thản chào tạm biệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh đi đường cẩn thận nhé!”
Bạch Lộ nói xong xuống xe đóng cửa. Cảnh Ngôn chăm chú nhìn theo bóng lưng thẳng tắp ấy, bỗng nhiên thấy tâm trạng không còn chút niềm vui.
Thật là, kiêu hãnh làm người ta phát ghét.
Dạo gần đây, nhiệt độ thành phố Lâm đột nhiên giảm xuống, những trận tuyết bắt đầu kéo đến dồn dập, nhuộm trắng cả một thành phố.
Gần đây trong đài không có việc gì, thế là phân công bọn họ ra ngoài phát bản tin đường phố.
Bạch Lộ mặc chiếc áo lông dày dặn, quấn người kín đáo, chân thấp chân cao chui qua đống tuyết cùng với Tiểu Lưu – người quay phim đài truyền hình.
Gió rét lạnh thấu xương, quay xong mấy bản tin tức nhỏ thì ngón tay Bạch Lộ cũng tê cóng suýt không cầm được micro, cô bắt đầu chảy nước mũi.
Bạch Lộ lấy khăn ra lau đi, hít hít cái mũi rồi tạm biệt Tiểu Lưu, trực tiếp bắt xe về nhà.
Bình thường cô hay đi ngoại cảnh, khi không có việc gì thì hầu như đều về thẳng nhà, vả lại hôm nay trong người không khỏe, Bạch Lộ lờ mờ cảm thấy hình như mình sắp ốm rồi.
Quả đúng như vậy, trên xe bật máy sưởi, về đến nhà thì đầu óc choáng váng. Nhà không có người, cửa phòng Bạch Tử Hiên đóng chặt.
Bạch Lộ không yên tâm mở cửa phòng ra xem, quả nhiên cậu đang chơi lắp gỗ, yên tĩnh đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, đến phòng khách lục ra hai gói thuốc bột ngâm xong, nấu nước nóng tắm rồi lên giường quấn chăn đi ngủ.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, từ cửa sổ, ánh đèn đường lu mờ hắt vào trong, vài tia sáng rọi xuống nền nhà, tựa hồ có thể nhìn rõ được cảnh tượng trong phòng.
Đôi mắt nặng trĩu vừa mở đã khép lại, Bạch Lộ trở mình tiếp tục ngủ. Giữa lúc đang mơ màng thì có tiếng cười rất quen thuộc phát ra từ phòng khách, nhưng cũng đã lâu rồi chưa nghe thấy.
Trong đầu cô có một dây thần kinh nào đó căng lên, dồn sự chú ý vào động tĩnh bên ngoài. Tiếng cười đó liên tục vang lên, phát ra từ sự vui sướng trong lòng, xen lẫn một chút trẻ con.
Không phải là ảo giác.
Bạch Lộ cựa mình ngồi dậy, xỏ dép đi đến vặn cửa mở ra.
Ánh đèn sáng trưng chiếu thẳng vào mặt, Bạch Lộ mệt mỏi nheo mắt lại, tiếp đến thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Cảnh Ngôn đang chơi xếp gỗ cùng Bạch Tử Hiên trên sô pha ở phòng khách. Ngón tay anh vừa chạm nhẹ vào, Bạch Tử Hiên làm theo động tác của anh làm rơi vài miếng nhỏ, tiếp đến quan sát vài giây rồi phá lên cười vui sướng.
Cảnh Ngôn cũng nhìn cậu cười, đôi mắt cong nhẹ, khóe miệng mỉm chi, hàng lông mày giãn ra.
Dưới ánh đèn, đôi mắt anh len láy long lanh sáng rực, gương mặt trắng ngần. Sự anh tuấn đó dịu dàng giống như cơn gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng lướt qua, khiến người ta toàn thân mềm nhũn, dễ chịu chỉ muốn mãi dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Bạch Lộ đứng đó, nắm cửa, bất giác nghĩ đến khoảng thời gian rất lâu về trước trong kí ức.
Khi Bạch Tử Hiên còn nhỏ, Bạch Lộ cũng chơi cùng cậu, mỗi khi xếp gỗ gặp phải điểm khó, Bạch Lộ giúp cậu xếp lại, cậu sẽ cười to vui sướng.
Sau này công việc càng lúc càng bận, hơn nữa tuổi càng lớn dần, nên Bạch Lộ rất ít khi chơi cùng cậu. Cũng rất lâu rồi Bạch Tử Hiên chưa được vui vẻ giống như hôm nay.
Như phát hiện ra ánh nhìn của cô, Cảnh Ngôn ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ thì miệng anh nở nụ cười.
Bạch Lộ chớp chớp mắt nhìn anh, vài giây sau mới có phản ứng. Cô cúi đầu nhìn lại bộ đồ ngủ caro hồng xanh mặc trên người, lập tức đóng cửa phòng lại.
Rửa mặt qua loa, Bạch Lộ thay vào chiếc áo len rộng cùng quần âu rồi đi ra.
Đồ màu hồng nhạt, chiếc quần vải bông dài màu xám tro, hai màu phối hợp với nhau trông thật sạch sẽ, tươi tắn, được cô mặc trên người một cách xuề xòa làm tăng lên khí chất khác thường.
Bạch Lộ nhỏ nhắn, cao gầy như cái cây treo đồ, hai chân cân xứng không nói, lại còn thẳng và thon dài, phía trên vùng ngực đầy đặn, chiếc eo uyển chuyển chưa đầy một vòng tay, gương mặt lại còn xinh đẹp.
Thật khiến cho người khác muốn ôm chặt vào lòng.
Cảnh Ngôn nhìn Bạch Lộ bước đến, yết hầu khẽ động đậy. Bạch Lộ thường ngày anh trông thấy luôn ăn mặc chỉnh tề, đẹp đẽ, chỉ có lần trước, khi dẫn cô theo cùng mới nhìn thấy cô có chút phong tình.
Thật không ngờ, bộ dạng tùy ý này của cô mới là thứ mê hoặc người khác nhất.
Cảnh Ngôn mắt sáng rực, Bạch Lộ nhận ra, cúi đầu nhìn lại mình, ngại ngùng bấu tóc.
Cảnh Ngôn kéo cô ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve mái tóc đen mà cô vừa mới làm rối tung.
Mặc dù vừa mới bò ra khỏi giường, nhưng mái tóc dài vẫn bóng mượt mềm mại, lướt giữa kẽ tay mà không có bất kì mối rối nào tới tận đuôi tóc.
Mát mát, mềm mại mượt mà, rất dễ chịu.
Cảnh Ngôn tiến gần sát bên chiếc cổ trắng nõn của cô, khẽ khen: “Thơm quá!”
Hương sữa thoang thoảng, làm người ta muốn cắn nhẹ lên vài cái.
Anh nhúc nhích môi, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Bạch Lộ đẩy ra.
Lộ Phi bưng thức ăn từ bếp lên.
“Lộ Lộ, con dậy rồi à? Cảnh Ngôn nghe nói hôm nay con có chút không khỏe đã có lòng đến thăm, nhân tiện mẹ cũng làm vài món ăn mời cậu ấy ở lại ăn cơm.”
Lộ Phi vừa thay đổi trở về dáng vẻ của một phu nhân trước đây, đeo chiếc tạp dề caro màu xanh nhạt thể hiện khí chất hiền thê lương mẫu, gương mặt trang điểm cầu kì cũng biến thành lớp trang điểm nhẹ không dễ nhận ra.
Điều hiếm có ở đây chính là hôm nay bà lại chủ động vào bếp.
Mấy người ngồi xung quanh chiếc bàn, Bạch Lộ nhìn những món ăn đẹp đẽ trước mặt, ánh mắt có chút suy nghĩ.
Tay nghề Lộ Phi rất giỏi, lúc trước vì muốn làm cho ba cô vui nên bà thường hay vào bếp. Từ sau khi nhà họ Bạch phá sản thì bà rất hiếm khi nấu ăn.
Bạch Lộ cũng quên mất đã bao lâu chưa được ăn những món bà nấu.
Tuy rằng nói Lộ Phi ích kỉ, ham hư danh, nhưng khả năng giao thiệp trên bàn tiệc của bà đúng là số một.
Một bữa cơm không hề tẻ nhạt chút nào, cùng Cảnh Ngôn tám chuyện đời tư của những người trong giới, những sự việc gần đây, rồi thường phá lên cười vui vẻ.
Bạch Lộ cứ tưởng bầu trông khí này sẽ kéo dài tới khi kết thúc. Bỗng Lộ Phi chuyển chủ đề.
“Cảnh Ngôn à, đàn ông bằng tuổi con bây giờ đa phần đều đã muốn nhanh chóng ổn định rồi.”
Cảnh Ngôn ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía gương mặt trong chốc lát đã chùng xuống của Bạch Lộ, khẽ mỉm cười.
“Chuyện này còn phải xem đối phương là ai đã, nếu là Lộ Lộ thì có lẽ con muốn ổn định thật nhanh rồi.”
Ánh mắt Lộ Phi phút chốc lóe lên sự vui mừng, ngay cả giọng nói cũng kích động hơn vừa nãy.
“Vậy à…”
“Vậy khi nào thì bác được gặp ba mẹ con cùng uống trà, nói chuyện?”
Vẻ mặt Cảnh Ngôn vẫn thế, vừa cười lễ phép vừa khéo léo: “Đợi con về nhà bàn bạc với họ, đến lúc đó sẽ thông báo lại cho bên nhà bác.”
“Mẹ, chúng con ăn no rồi.” Bạch Lộ buông đũa, vẻ mặt không chút cảm xúc đứng dậy, nhìn Cảnh Ngôn nói: “Để em tiễn anh xuống nhà.”
Nói xong cô đi đến cửa, Cảnh Ngôn vội vàng thu dọn đồ đạc theo sau. Lộ Phi phía sau gọi theo, Bạch Lộ mặc kệ, lấy áo lông bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài gió lạnh gào rít, hơi thở phả ra nhanh chóng biến thành khói trắng, nhiệt độ giảm sâu, thật lạnh lẽo như lòng Bạch Lộ lúc này.
Cô dừng chân ở cửa hành lang, cúi đầu vòng hai tay qua ngực ôm chặt mình.
“Anh đi đi, em mặc ít nên không tiễn được xa, lời nói lúc nãy anh đừng cho là thật, Lộ Phi bà ấy…”
“Không liên quan gì đến bác đâu.”
Cảnh Ngôn thấp giọng nói: “Anh vốn dĩ đã muốn kết hôn cùng em.”
“Chúng ta mới quen nhau được ba tháng.”
“Nhưng đã quen biết rất lâu rồi.”
Bạch Lộ nghi ngờ nhìn anh, Cảnh Ngôn vừa nói vừa cười, xoa xoa đầu cô.
“Chúng ta quen biết nhau từ lúc em mới mười sáu tuổi không đúng sao?”
“Em gái cùng trường.”
“Nhưng mà…” Bạch Lộ muốn nói bọn họ cách nhau hai năm, cô sở dĩ biết tên của Cảnh Ngôn là vì danh tiếng bên ngoài của anh, mà với một người không hứng thú với việc xã giao như Bạch Lộ thì làm sao khiến Cảnh Ngôn quen biết chứ.
“Thôi được rồi, lần sau dẫn em đến gặp ba mẹ anh, họ nhất định sẽ rất hài lòng về em.”
Cảnh Ngôn hành động rất nhanh, vài ngày sau, Bạch Lộ đã được thông báo buổi tối ăn cơm cùng ba mẹ anh.
Hôm đó, cô đặc biệt mặc một chiếc váy jumpsuit màu ngà, bên ngoài khoác chiếc áo lạnh màu nâu nhạt để lộ đôi chân thẳng tắp mang cùng đôi giày bốt màu nude đậm.
Khi Cảnh Ngôn lái xe đến đón cô, anh nhìn thẳng vào đôi chân mảnh khảnh đang mang tất da mỏng, chờ cô lên xe thì sờ sờ tay cô.
Lạnh ngắt.
“Em không lạnh à?” Anh ôm tay Bạch Lộ vào lòng, nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ không thích.
“Không lạnh.” Bạch Lộ kéo kéo đôi tất da ở chân, giải thích: “Thêm vải rồi, giữ ấm được.”
“Thế tay em sao lại lạnh như vậy?” Cảnh Ngôn không tin hỏi.
Những cô bạn gái trước kia vì đẹp mà bất chấp hở hang, vào mùa đông cũng váy ngắn, tất da, gió vừa thổi qua đã lạnh run cầm cập, nũng nịu đòi nép vào lòng anh.
Cảnh Ngôn không đồng ý, ôm một người lạnh ngắt như thế vào lòng chẳng phải cũng làm anh đông cứng lại à.
Sau này những cô bạn gái đó cũng cãi nhau với anh rồi chia tay. Chia thì chia, anh càng không thích loại phụ nữ sống chết đến nơi vẫn giữ thói sĩ diện.
Vậy mà giờ đây đổi lại là Bạch Lộ, anh chỉ cảm thấy tràn ngập yêu thương, còn có…
Sao cô lại đáng yêu đến thế, còn đặc biệt ăn mặc đẹp để gặp ba mẹ anh, không ngại việc phải chịu lạnh.
Cảnh Ngôn càng nghĩ càng thương, kìm lòng không được đưa đôi bàn tay đang ôm ở trong lòng đặt lên môi và hôn.
“Em trời sinh đã có bàn tay lạnh, mùa hè cũng như vậy đó.” Bạch Lộ giải thích, rút tay ra khỏi tay anh, thắt dây an toàn rồi bình thản nói.
“Được rồi, lái xe thôi, đừng để đến trễ.”
Khi hai người đến nơi, ba mẹ của Cảnh Ngôn đã ngồi đó. Bạch Lộ vội vàng cúi người chào hỏi, rồi đưa ra món quà đang cầm trong tay.
“Chào hai bác ạ.”
“Chào con, nào, ngồi vào đây.”
“Chao ôi, người đến được rồi, còn mang theo quà làm gì, cô bé này thật ngoan, bác thích.”
Mẹ Cảnh Ngôn kéo tay Bạch Lộ rồi tươi cười rất nhã nhặn, nhiệt độ lòng bàn tay truyền qua da thật ấm áp và dễ chịu.
Trông chốc lát, chút sự hồi hộp của Bạch Lộ lập tức biến mất không còn dấu vết.
Một bữa ăn có thể nói là vui vẻ, ấm áp. Đoán chừng trước đó Cảnh Ngôn đã có dặn dò, hai người lớn không đề cập đến hoàn cảnh gia đình Bạch Lộ, chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của Lộ Phi.
Kết thúc bữa cơm, Cảnh phu nhân cười tít mắt hỏi mẹ cô khi nào rảnh để hai nhà bàn bạc một chút chuyện hôn sự, Bạch Lộ có chút kinh ngạc.
Cô tưởng rằng chỉ đơn giản là một buổi gặp mặt, không ngờ họ lại đề cập đến chuyện kết hôn. Bạch Lộ cảm thấy có hơi nhanh nhưng lại không thể nói từ chối được.
Tất cả những điều này giống như Bạch Lộ đang bị một bàn tay to lớn vô hình đẩy về phía trước, còn cô thuận theo dòng nước mà chọn ra một hướng đi duy nhất.
“À… Chuyện này để con về hỏi lại bà ấy, sau đó nói Cảnh Ngôn trả lời lại cho hai bác.”
Bạch Lộ nhanh chóng che giấu đi cảm xúc, mặt nở nụ cười lễ phép. Cảnh phu nhân gật đầu, Cảnh Ngôn ngồi cạnh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Cả căn phòng vui vẻ, ấm áp. Mọi thứ đều rất tốt.
Ra về, Bạch Lộ không nhịn được, chất vấn lại lần nữa.
“Anh có thật muốn kết hôn với em không?”
Cảnh Ngôn đang lái xe, nghe thấy đành nhìn cô gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Thật!”
“Tại sao?” Bạch Lộ hỏi ra căn nguyên của vấn đề làm cô phiền não, vừa nói ra, cả người cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng vậy, tất cả những rối bời, bất an này chẳng qua là vì chưa nghe được câu trả lời.
Cảnh Ngôn mím chặt môi không nói gì, chỉ là xe chạy nhanh hơn hẳn, Bạch Lộ cố chấp nhìn anh mà không hề phát hiện ra đây không phải là đường về nhà cô.
Đợi xe dừng lại, trước mặt là một tiệm trang sức đá quý hàng hiệu nổi tiếng.
Cảnh Ngôn xuống xe, đi vòng qua mở cửa xe cho cô. Bạch Lộ ngập ngừng vài giây rồi bước xuống. Cảnh Ngôn kéo tay cô đi thẳng vào trong.
Nhân viên mặc đồng phục đứng bên cửa lập tức ra đón, đứng xếp thành hàng ở hai bên, cúi người chín mươi độ chào hỏi anh.
“Chào Cảnh tổng.”
Nhìn thấy những bày biện trước mắt, Bạch Lộ mới nhớ ra trang sức đá quý của nhãn hiệu này cũng là một sản nghiệp dưới trướng của Thiếu Lâm.
Hai người bước trên mặt nền sáng bóng đi đến phòng cho khách VIP, theo sau là người phụ nữ mặc bộ đồ màu đen, hình như là quản lý cấp cao, đã nhanh chóng đi lên phía trước.
Lấy chìa khóa cúi người mở ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, kính cẩn đưa lên trước mặt Cảnh Ngôn.
“Cảnh tổng, đây là chiếc nhẫn kim cương mà anh đã đặt trước.”
Chiếc hộp hình dáng xinh xắn, tinh xảo được mở ra. Bên trong là chiếc nhẫn kim cương màu bạc, trên chiếc nhẫn thanh tú đó là một viên kim cương được cắt đẽo nhiều mặt, dưới ánh đèn trở nên lấp lánh tới nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Thật là đẹp…
Bạch Lộ có hơi mở to mắt, không nhịn được cảm xúc. Người bên cạnh đã quỳ một gối xuống trước mặt cô, Cảnh Ngôn nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc chân thành, gương mặt đẹp mang nét dịu dàng khó tả thành lời.
“Bởi vì anh yêu em.”
“Em… có đồng ý lấy anh không?”