CHƯƠNG 5

Hai người vừa bước vào, hoạt động bên trong lập tức dừng lại, ánh mắt mọi người cùng nhau quét qua. Cảnh Ngôn đương nhiên đã quá quen với tình cảnh này, vuốt cằm gật đầu đáp lại rồi lên phía trước chào hỏi.

Bạch Lộ âm thầm quan sát xung quanh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Căn phòng rộng lớn được ngăn ra thành mấy gian, có nhóm bàn mạt chược bằng gỗ cho bốn người, có bàn uống trà đánh bài tú lơ khơ với ghế da thật. Phía trong bức bình phong bằng thủy tinh cách đó không xa là tiếng đánh bóng bàn.

Bên trong còn có vài gian phòng, không biết để dùng vào việc gì. Bạch Lộ thầm cười khẩy, thì ra là nơi thứ gì cũng có.

Cảnh Ngôn dắt cô theo ngồi bên cạnh, một người đàn ông mặc chiếc áo len cao cổ lập tức tiến lại gần trêu đùa.

"Cảnh Ngôn, đây là chị dâu à?"

Tóc anh ta nhuộm màu trắng tro cả đầu, mày dài mắt nhỏ, đường nét khuôn mặt nói thẳng ra là xinh đẹp.

Bạch Lộ cực hiếm khi dùng từ này để nói mặt đàn ông, nhưng người trước mặt vừa mới nhìn đã cho cô cảm giác này.

Cảnh Ngôn nghe thấy đá anh ta một cái, mắng nhỏ: ‘‘Tần Tử Nhiên, ăn nói cho cẩn thận!’’

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạch Lộ giật mình, thì ra anh ta là tên Tần Tử Nhiên.

Cảnh Ngôn mắng xong thì nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Bạch Lộ, đã thấy cô vẫn đang nhìn chăm chăm Tần Tử Nhiên. Cảnh Ngôn cáu nhẹ, bất ngờ xoay đầu cô lại trừng mắt.

"Em nhìn cậu ta lâu thế làm gì?"

Mặt mũi Tần Tử Nhiên thiên về mềm mại, giỏi nói lời đường mật, từ phụ nữ lớn tuổi cho đến các em gái mới lớn, già trẻ như nhau, chỉ cần anh ta ra tay thì dường như đều chịu thua.

Cảnh Ngôn chợt có chút buồn chán, không nên dẫn Bạch Lộ đến gặp anh ta.

Tần Tử Nhiên nhận ra, quay đầu lại nhìn vào mắt Bạch Lộ nở nụ cười quái dị. Bạch Lộ lúc này mới phát hiện ra anh ta có một đôi mắt phượng.

Thật đúng như vẻ ngoài, kiểu mắt này cực nhỏ dài, bên trong móc câu, bên ngoài xếch, ánh mắt khi chuyển động trông rất quyến rũ mê hoặc. Hơn nữa Tần Tử Nhiên lại có làn da trắng môi đỏ, chẳng trách làm cho người ta dùng tính từ "xinh đẹp" đối với anh ta.

Bạch Lộ chợt tỉnh người gật gật đầu, khen ngợi: "Anh đẹp quá đi mất, nhất là đôi mắt, quyến rũ mê hoặc lòng người."

Dùng câu này để khen đàn ông không thua kém gì nói một người phụ nữ có sức mạnh lực điền, nụ cười trên mặt Tần Tử Nhiên chợt vụt tắt, chán đời quay qua Cảnh Ngôn.

"Bạn gái của cậu thật chẳng vừa, miệng mồm ghê gớm đấy!"

Bạch Lộ trố mắt tỏ vẻ vô tội: "Tôi nói thật lòng đấy."

"Chỉ sợ cô thật lòng." Tần Tử Nhiên đưa ngón tay ra run rẩy chỉ về phía cô giống như đang phải chịu sự ấm ức tột độ.

Cảnh Ngôn ngồi bên khẽ cười, Tần Tử Nhiên bình thường tự hào nhất với diện mạo của anh ta, luôn nói mình là vạn người mê, nháy mắt một cái thì cả vạn ngàn cô gái bu theo.

Nhưng không chấp nhận được người khác nói mình xinh đẹp chút nào, nhất là khen mắt anh ta quyến rũ, ai mà nói thì đảm bảo "cháy" ngay.

Cảnh Ngôn nhìn vẻ mặt vỡ mộng của anh ta chốc lát thấy tâm trạng vui lên hẳn.

Giữa lúc tán gẫu vài câu, những người chơi bài huyên náo bên cạnh tản ra rồi ngồi quây lại xung quanh chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ đỏ.

Bạch Lộ nhìn một vòng xung quanh, khoảng hơn mười người vừa vặn ngồi vào hết, đã chọn xong món ăn, Cảnh Ngôn vừa phát lệnh thì dàn phục vụ bên cạnh lập tức thông báo dọn thức ăn lên.

Nhờ ánh đèn sáng tỏ trên đầu, Bạch Lộ có thể nhìn rõ được từng khuôn mặt, trong đó có không ít người quen mặt, đa số đều là những người Cảnh Ngôn hợp tác làm ăn cùng đi với người thân, bạn gái.

Hầu như không có những cô bạn gái trong truyền thuyết của Cảnh Ngôn ở đây.

Bạch Lộ cúi xuống uống ngụm trà, che đi khóe miệng đang cong lên mỉa mai.

Cảnh Ngôn ngược lại cả buổi rất chu đáo, gắp chọn thức ăn cho cô, rót trà bưng nước. Những người trong bàn thấy anh từ khi nào lại dâng trào cảm xúc như vậy, vị chính cung nương nương này e rằng đã có một vị thế nhất định rồi.

Chính vì vậy mà thái độ với Bạch Lộ cũng trở nên nồng nhiệt hẳn, nhất là những người phụ nữ có mặt. Ai mà không muốn có mối quan hệ tốt với Cảnh Ngôn, nên cần phải chăm sóc tốt vị Cảnh phu nhân tương lai này.

Ăn cơm xong, đám người này bắt đầu tìm thú vui, ai đánh bài thì đánh bài, ai tán tỉnh thì tán tỉnh. Bạch Lộ trước đó uống hơi nhiều nước, vậy nên phải đi vệ sinh.

Cô vừa đi khỏi, cả đám công tử nhã nhặn hào hoa lập tức hiện nguyên hình. Tần Tử Nhiên thả lỏng người dựa trên sô pha, nhìn Cảnh Ngôn suy ngẫm.

"Cảnh Thiếu, cậu tìm ở đâu ra một con bồ câu trắng thế này?"

Hôm nay Bạch Lộ vừa bước vào đã khiến người ta trầm trồ, thuần khiết thanh tao, cũng gọi là rất xinh đẹp, nhưng ở bên cạnh Cảnh Ngôn luôn cảm thấy xa lạ.

Bạn gái trước đây của Cảnh Ngôn không phải kiểu danh môn thục nữ, đoan trang tao nhã, mà là những người đẹp dung mạo như hoa, quyến rũ diễm lệ, còn cả những cô gái quyền quý kiêu kỳ như Tô Uyển Nhi.

Thỉnh thoảng cũng đổi gu, nữ phụ trách đài truyền hình, hội đủ sự đáng yêu thanh khiết.

Phụ nữ cạnh Cảnh Ngôn thay đổi cực nhanh. Có lẽ chưa kịp trở thành bạn gái thì đã không còn liên hệ gì giữa hai người rồi.

Nhưng hôm nay quả thực đã khiến vài người ngạc nhiên. Bạch Lộ cả buổi không nhiều lời, hầu như không nghe cô nói chuyện thế nào, thỉnh thoảng lên tiếng thì cũng là cúi đầu nói thì thầm với Cảnh Ngôn.

Không có quá nhiều cảm giác tồn tại, giống như con bồ câu nhỏ yếu mềm, đẹp thì có nhưng lại không quá xuất sắc.

Trái lại khí chất có chút đặc biệt, nhưng cũng không đến mức làm người khác khó rời mắt. Tổng thể mà nói, so với những người khác trước đây cũng không phải là không thể thay thế.

Nếu là người thường thì có thể theo đuổi đến cùng, nhưng Cảnh Ngôn đối với cô ân cần chu đáo như vậy thì thật khiến người ta khó mà tin được.

Muốn biết khi nào vị thiếu gia này chủ động chăm sóc bạn gái bên cạnh thì hãy xem các cô gái bên cạnh tự đến tự đi, sau đó bản thân anh vẫn chơi đùa cực kì vui vẻ.

Tâm trạng tốt lên thì đùa một chút, tâm trạng không tốt thì bỏ sang một bên. Tuy là như vậy nhưng những cô gái vẫn cứ chết mê chết mệt anh, càng yêu lại càng hận.

Trong khi nói, Trần Thiên Hạo đã lấy ra một gói Hoàng Hạc Lâu từ túi trong của bộ âu phục, hai tay kính cẩn đưa cho Cảnh Ngôn.

Nhìn vẻ mặt uể oải lấy một điếu ra kẹp giữa ngón tay, lập tức lấy bật lửa cúi người châm lửa giúp anh, vừa nãy phân phát cho hai bên, trong chốc lát chỉ còn nghe thấy tiếng quẹt bật lửa kêu lên liên tục.

"Cô ấy không phải là bồ câu trắng nhỏ."

Cảnh Ngôn trả lời từ tốn, nhìn làn khói trắng đang chậm rãi tỏa lên trước mặt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên gọi.

"Người ở bên mở cửa sổ ra đi."

Tháng chạp lạnh rét, bên ngoài là không khí lạnh bủa vây. Mọi người không biết Cảnh Ngôn tại sao đột nhiên lại làm hành động này, nhưng lập tức nghe lời dặn bảo của anh, nên mở toàn bộ cửa sổ trong phòng.

Không khí trong lành tràn vào, Cảnh Ngôn vừa chậm rãi hít một hơi điếu thuốc kẹp giữa ngón, rồi ngón trỏ nhẹ nhàng búng đầu tàn thuốc, giọng nói nhẹ bâng.

"Chỉ hút đúng một điếu, hút xong bay hết mùi thì đóng cửa sổ lại."

Bình thường khi tụ tập, thuốc lá và rượu là điều không thể thiếu, những phụ nữ ở đây cũng quá quen rồi. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau chợt có chút để tâm, nên đi qua phòng khác tìm vui.

Không khí lạnh bên ngoài tràn vào, mùi khói thuốc cũng bớt được phần nào. Cảnh Ngôn như chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn lên khoảng không nào đó, khóe môi nhẹ mỉm cười.

"Cô ấy là Bạch Lộ [1], nhìn thì xinh đẹp dịu dàng nhưng thực ra bên trong lại kiêu hãnh lạnh lùng."

Mọi người sửng sốt phá lên cười, trong đó Tần Tử Nhiên cười to nhất, còn cố ý làm ra vẻ rùng mình.

"Cảnh Ngôn, cậu đùa tôi à? Ai chẳng biết cô ấy là Bạch Lộ mà còn dùng cái vẻ mặt buồn nôn ấy nói chuyện chứ."

Nói xong còn chưa hài lòng mà phang tiếp: "Khi mới bắt đầu không phải cậu đã giới thiệu qua rồi sao? Nhấn mạnh từng chữ, Bạch là màu trắng, thêm chữ Lộ bên cạnh chữ Vương." [2]

"Cút!" Cảnh Ngôn đạp chân qua, mặt đỏ bừng, bộ dạng có chút thẹn quá hóa giận, anh nhìn Tần Tử Nhiên với ánh mắt ngốc nghếch, cáu bẳn.

"Thứ tôi nói là một loại chim bay trên trời, đồ vô văn hóa."

". . ."

Tần Tử Nhiên sờ sờ mũi, lập tức tự trách mình không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Cảnh thiếu gia, ai mà biết được cái người trước giờ luôn nói năng gọn gàng dứt khoát nay lại đột nhiên tỏ ra văn chương.

Thật là làm cho người khác nhất thời không phản ứng kịp.

Trong khoảng thời gian hút xong một điếu thuốc, Bạch Lộ trở vào. Hành lang gấp khúc ở đây ngoằn ngoèo sâu thẳm, mặc dù cả đường đi có bảng hướng dẫn của nhân viên phục vụ nhưng Bạch Lộ vẫn phải tìm một hồi lâu, lúc về còn suýt bị lạc đường.

Bầu không khí trong phòng vẫn rất náo nhiệt, ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài. Bạch Lộ cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Ngôn, anh cúi người qua, hỏi cô có muốn chơi đánh bài không.

Bạch Lộ trầm ngâm hai giây rồi gật đầu.

[1]: Chữ Lộ ở đây có nghĩa là con cò, Cảnh Ngôn đã dùng từ đồng âm với chữ Lộ trong tên Bạch Lộ.

[2]: Chữ Lộ tên của Bạch Lộ trong tiếng Trung được viết bao gồm chữ Lộ (có nghĩa là con đường) có thêm bộ Vương ở trước.

Bốn người đang chơi mạt chược thấy Cảnh Ngôn tiến đến, có mấy người lập tức đứng dậy nhường ghế. Cảnh Ngôn để Bạch Lộ ngồi vào, còn mình thì dời cái ghế đến bên cạnh ngồi xem.

Trên bàn có thẻ bài của người trước để lại, Bạch Lộ nhìn Cảnh Ngôn hỏi ý kiến, anh gật đầu nói: "Dùng luôn cũng được."

Bạch Lộ không biết bọn họ đánh bao nhiêu tiền, dù sao bên cạnh có Cảnh Ngôn bảo kê, cô thả bài một cách dứt khoát.

Thứ mà Lộ Phi mê nhất là mạt chược, Bạch Lộ thường thấy nên cũng bị nhiễm ít nhiều, khả năng đánh bài cũng không tới nỗi tệ. Hơn nữa cô có trí nhớ tốt, lại biết tính bài, không được bao lâu, thẻ bài trên bàn đã tăng lên gấp đôi.

"Tự sờ, cùng một màu rồi."

Bài trước mặt Bạch Lộ lại bị lật đổ, cô mỉm cười, mặc dù đôi mắt không cong lại nhiều nhưng cũng có thể thấy được tâm trạng cô đang rất vui.

Cảnh Ngôn ngồi bên cạnh hai chân bắt chéo vểnh lên, tay kê vào lưng ghế dựa cười một cách cực kì khoái chí. Bạch Lộ nghiêng đầu qua như giành công, đôi mắt từ trước giờ luôn trầm tĩnh lúc này sáng long lanh, Cảnh Ngôn không nhịn được khẽ nhéo má cô khen thưởng.

Bạch Lộ lườm anh một cái, tâm trạng đang vui nên không so đo với Cảnh Ngôn.

Đánh đến cuối, tay bài của Bạch Lộ càng lúc càng tốt, khuôn mặt ngập tràn khí thế hào hứng. Bạch Lộ bình thường thờ ơ, hiếm khi nhìn thấy cô hứng thú như vậy với một việc gì đó.

Cảnh Ngôn nhìn cô, ngập tràn cảm giác khó hiểu.

Mãi cho đến cuối ván, bài trên bàn là cục diện một thắng ba thua, ba người khác nhìn nhau với vẻ mặt đau khổ.

Vốn là định thả nước, không ngờ đến cuối cùng lại bị đánh thua thảm hại.

Bạch Lộ ôm một đống bài cười tít mắt, nét mặt trong trẻo lạnh lùng bỗng thoáng chút quyến rũ.

Cửa sổ trong phòng đã sớm đóng lại, không khí nóng dần lên cũng không quá bí bách, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, môi đỏ, đôi mắt len láy sáng rực.

Ở đó còn thấy được nửa phần thanh tú trước đây.

Mấy người bên Tần Tử Nhiên đều nhìn một cách không nhịn được căng thẳng.

Bạch Lộ ôm chặt không rời tay cái đống thẻ bài kia, Cảnh Ngôn giúp cô cầm túi xách và áo khoác. Ra khỏi cửa gió lạnh ập tới, anh vội vàng mở áo, khoác lên người Bạch Lộ, tiện thể đặt tay lên vai cô rồi đi về phía trước.

Bọn Trần Thiên Hạo ở sau lưng nhìn thấy động tác đầy ắp sự chiếm hữu của Cảnh Ngôn, liên tục chậc lưỡi lắc đầu.

Làm gì thấy được bộ dạng giống như thế này của Cảnh Ngôn, trước kia đều là những cô gái khoác chặt tay Cảnh Ngôn, sợ vị thiếu gia này không vui sẽ bị bỏ mặc.

Xem ra lần này thật sự có ý rồi.

Bạch Lộ đi ra đến cánh cửa gỗ to mà vẫn có chút hoảng hốt, khó mà tin được đang nắm trong tay những chiếc thẻ ngân hàng, số tiền trong đó cũng gần như là tiền lương cả một năm của cô.

Bạch Lộ thẫn thờ vài giây rồi bật cười, nụ cười dưới ánh trăng vô cùng đẹp. Cảnh Ngôn ngạc nhiên nhìn, chưa kịp làm gì thì cô đã bị té nhào về phía trước, ôm eo anh, bước khập khiễng va phải vào môi Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn sửng sốt, chưa nếm được mùi vị gì thì Bạch Lộ đã rời ra, vẻ mặt phấn khởi hôn thật mạnh lên những chiếc thẻ ngân hàng đang kẹp giữa các ngón tay, vui mừng nhảy nhót, trong đầu không kìm được sự thích thú.

"Giàu to rồi." Bạch Lộ lật qua lật lại chiếc thẻ ngân hàng không dứt tay ra được, hoàn toàn không để ý đến Cảnh Ngôn bên cạnh, anh không chịu được lên tiếng : "Này!"

Bạch Lộ ngẩng lên nghi ngờ nhìn.

Cảnh Ngôn: "Em đáng giá hơn những tấm thẻ đó."

Bạch Lộ gật đầu, thành thật tỏ ra vô tội: "Em biết mà."

Vậy em hôn những tấm thẻ đó là có ý gì, chẳng phải nên hôn anh sao?

Trong lòng Cảnh Ngôn đang gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Anh nhìn người trước mặt nhắm mắt đành chịu vậy, khẽ thở dài quay người đi về phía xe. Bạch Lộ bỗng chợt bật cười, từ phía sau nắm lấy cổ tay anh.

Cảnh Ngôn quay người lại, đôi tay ngay lập tức ôm lấy cổ anh, đôi môi được chạm vào bởi chiếc lưỡi trơn ướt mềm mại, thoang thoảng hương thơm, len vào trong miệng anh.

Cảnh Ngôn hôn đáp lại, đưa tay lên eo Bạch Lộ rồi nhấc bổng cô lên.

Hôn xong, Cảnh Ngôn ôm cô không chịu buông, Bạch Lộ đặt cằm lên vai anh thở dốc, cả người nằm gọn trong lòng anh, cảm giác ấm áp, dễ chịu rất kì lạ.

Giống như trở về khoảnh khắc lúc còn bé được ba ôm vào lòng. Một cảm giác an toàn thân thiết, ấm áp.

Được vài giây, Bạch Lộ không nhịn được khẽ động đậy chân trên không trung, hỏi anh.

"Anh không mỏi tay à?"

"Mỏi." Cảnh Ngôn nói xong thì thả cô xuống, vừa uốn uốn cổ tay vừa lẩm bẩm: "Nặng chết được, tay mỏi quá."

Bạch Lộ: ". . ."

Đúng thật là tình cảm không quá ba giây.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play