CHƯƠNG 7

Bạch Lộ ngồi trong xe, duỗi tay trái đưa lên trước mắt, xem đi xem lại cực kỳ hài lòng.

Cảnh Ngôn thấy cô đặt chiếc nhẫn lên môi hôn mãi, không nhịn được cúi người qua hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Thích không?"

Bạch Lộ nhìn anh với ánh mắt tỏ vẻ "biết rồi còn hỏi". Cảnh Ngôn mỉm cười, nhớ lại tiếng khẽ đồng ý của cô vừa nãy, ngứa ngáy trong lòng không nhịn được.

"Vậy anh thì sao?" Anh lại hỏi, giọng cực nhẹ nhàng, mang chút dụ dỗ.

Bạch Lộ gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Thích!"

"Thích như nào?"

Bạch Lộ nghĩ ngợi, chỉ lên ánh trăng bên ngoài cửa sổ nói: "Giống như mặt trăng vậy."

Có thể trở nên rất nhỏ, cực mờ nhạt, thậm chí nấp trong những đám mây không nhìn thấy được, cũng có thể trở nên rất to, rất rõ ràng, người đứng trên đó cũng không nhìn được điểm tận cùng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cảnh Ngôn nhìn lên ánh trăng tròn ở bên ngoài, không nhịn được hỏi tiếp: "Giống mặt trăng là giống sao?"

Bạch Lộ nhướn mày liếc nhìn anh, vẻ mặt đắc ý có chút gian xảo: "Anh đoán xem."

Cảnh Ngôn nhíu mày, hít một hơi thật sâu rồi cắn vào môi cô.

"Đồ xấu xa." Anh khẽ mắng, Bạch Lộ tiện thế ôm lấy cổ anh cười khúc khích, đưa lưỡi ra liếm láp. Cảnh Ngôn đâu có kiềm chế được, đè cô ra mạnh bạo hôn thật sâu.

Hai người dứt ra thở hổn hển, Bạch Lộ đánh anh, sẵng giọng: "Anh lái xe đi, lát nữa về tới nhà thì đã mười một giờ rồi."

Cảnh Ngôn nghe vậy lại hôn cô một cái, giẫm chân ga xuất phát.

Về đến nhà, quả nhiên sau khi Lộ Phi biết chuyện này thì vô cùng phấn khích, nóng lòng muốn được gặp ba mẹ anh ngay lập tức.

Bạch Lộ cầm chiếc cốc dựa vào cửa không nói gì, cúi xuống uống ngụm nước, suy nghĩ sâu xa.

Trong khi cô cúi nhìn rồi ngẩng lên, ánh mắt đã có quyết định.

"Vậy một tuần sau nhé, đừng để lộ ra chúng ta quá nôn nóng."

Lộ Phi ngừng phấn khích, trở nên bình tĩnh lại, bà gật đầu, nhìn Bạch Lộ với vẻ mặt không giấu được niềm tự hào.

"Con gái tôi có tài, sau này có thể dựa vào con hưởng phúc rồi."

Bạch Lộ cười nhạt một tiếng, uống sạch rồi đặt chiếc cốc xuống, về phòng đóng cửa.

Sau khi hai nhà gặp nhau đã quyết định cuối năm kết hôn.

Để sau này Bạch Lộ tiện đường đi làm, Cảnh Ngôn mới mua một căn nhà gần đài truyền hình, bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ hai tháng sau .

Lộ Phi luôn đảm đương được những chuyện lớn như thế này, cả quá trình không làm rơi vòng, luôn mang khí chất khoan dung, khéo léo, đoan trang của quý phu nhân.

Chỉ qua vài lần gặp mặt ngắn ngủi đã có thể gọi chị xưng em với Cảnh phu nhân, điệu bộ tình cảm sâu sắc.

Cuối tuần, Cảnh Ngôn cùng cô đi thử váy cưới, mặc dù trời lạnh, nhưng bên trong cửa tiệm là tình cảm ấm áp, vui vẻ. Khi Bạch Lộ mặc chiếc váy voan quây ngực trắng tinh bước ra, rõ ràng nghe thấy tiếng Cảnh Ngôn khẽ hít vào một hơi.

Đây là tác phẩm của Aaron - nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng thế giới, được đặt may dựa vào số đo và cân nặng của Bạch Lộ. Phần trên đính đầy những mảnh kim cương nhỏ, khi di chuyển, làn váy cong lại phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

Cả người xinh đẹp dường như tỏa sáng lấp lánh.

Bạch Lộ chậm rãi đi đến trước mặt Cảnh Ngôn, nhấc váy xòe ra xoay một vòng rồi mỉm cười với anh.

Chiếc vòng hoa kim cương trên đầu nhẹ nhàng ánh lên theo chuyển động của cô, quấn quanh mái tóc đen nhánh vô cùng xinh đẹp.

"Đẹp không?"

"Đẹp."

Cảnh Ngôn ngơ ngẩn trả lời, nhìn không chớp mắt.

Váy cưới là loại cúp ngực, sau lưng thiết kế chữ V, dây thít màu trắng đan chéo vào nhau che đi hơn nửa phần lưng phía sau, phía trên để lộ hoàn toàn đôi xương cánh bướm xinh đẹp mảnh mai.

Cảnh Ngôn gần như đã bị hạ gục ngay giây phút đầu tiên khi Bạch Lộ xoay người, nhìn đắm đuối vào mảnh tuyết trắng tinh kia không rời được mắt.

Đêm ngày ước ao đã nhiều năm qua, cuối cùng hôm nay cũng đã được đền đáp.

Còn chưa được xem đã mắt thì Bạch Lộ đã lướt qua anh, cô lấy chiếc điện thoại từ túi xách trên ghế bên cạnh ra đưa cho anh.

"Nhanh chụp giúp em tấm ảnh!"

Anh nhếch miệng, ánh mắt không vừa ý. Bạch Lộ phản ứng lại, khẽ cười đi khập khiễng đến đặt lên môi anh một nụ hôn.

"Được rồi, nhanh chụp ảnh cho em nào."

Nghe nói tấm ảnh được chụp bởi tình yêu sẽ đẹp hơn nhiều lần so với bình thường. Bạch Lộ lướt xem tác phẩm mới ra lò trong điện thoại, lần đầu cảm thấy những câu văn vẻ, triết lý này có lẽ đúng là có căn cứ sự thật.

Cô trong ảnh rất đẹp.

Người rất đẹp, nụ cười rất đẹp, váy cưới rất đẹp, tư thế điệu bộ đều rất đẹp, ngay cả đến mặt sàn sáng bóng và chiếc đèn chùm thủy tinh ở trên đầu cũng đều rất đẹp.

Bạch Lộ gần như không thể chờ thêm được nữa, nhanh chóng đăng những tấm ảnh này lên Wechat.

“Tôi dưới ống kính của Cảnh tiên sinh còn đẹp hơn người thật nhiều lần.”

Ảnh vừa đăng lên, Wechat yên ắng bao lâu nay trong chốc lát đã sôi sục trở lại, bạn trung học, đại học, thậm chí là cả bạn trường mẫu giáo đều ồ ạt nhắn lời chúc phúc tới cô.

Bạch Lộ không nỡ thay chiếc váy cưới ra, dứt khoát để vậy ngồi trên ghế, dựa vào lòng Cảnh Ngôn lướt xem.

Lướt thấy lời khen đẹp, đẹp, khóe môi Bạch Lộ càng lúc càng mỉm cong, đôi mắt cười tít lại. Cảnh Ngôn ôm cô, nhìn tấm lưng với làn da trắng mịn có chút phân tâm.

Lúc này Bạch Lộ không thể nào nhận ra.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên đi kèm tiếng chuông chói tai, trên màn hình hiện ra tấm ảnh tự sướng mắt to môi đỏ của Trình Ngữ Yên.

Bạch Lộ bỗng sực nhớ ra chưa nói chuyện này với cái người ở cách xa nghìn trùng kia.

Cô luống cuống bắt máy, bật ra khỏi lòng Cảnh Ngôn đi đến một góc phòng.

Vừa alo một tiếng, đầu dây bên kia lập tức nổi điên.

"Bạch Lộ, cậu mà sắp kết hôn à? Tớ là người biết sau cùng đúng không! Mẹ nó tốc độ cũng nhanh quá rồi, nửa năm trước còn nói với tớ đi xem mắt, bốn tháng chính thức quen nhau, bây giờ cuối năm cưới? ? ? ?"

"Excuse me??"

Giọng nói của Trình Ngữ Yên đầy ắp sự tức giận, còn chứa đầy cả sự khó tin. Bạch Lộ nhíu mày, hít một hơi thật sâu.

"Chuyện này. . . Tớ cũng vừa mới thông báo đến cho mọi người lúc nãy, trước kia vẫn chưa hoàn toàn xác định."

"Thời gian gần đây không phải là cậu bận à? Hơn nữa lại kém múi giờ, không tìm ra khoảng giờ thích hợp để gọi cho cậu, ôi, tớ sai rồi."

Bạch Lộ hiểu rõ tính cô ấy, mở lời nhỏ nhẹ xin lỗi thì đúng y như rằng, đầu dây bên kia sau khi “hừ” lên một tiếng thì cũng nhỏ giọng lại hơn phân nửa.

"Mấy ngày nữa tớ về nước, đến lúc đó cậu phải kể rõ đầu đuôi cho tớ."

"Gì? Sao bỗng nhiên cậu lại về nước?"

"Hạng mục hoàn thành rồi thì tớ về nước, cũng sắp được một năm rồi. . ."

Giọng nói Trình Ngữ Yên cảm xúc: "Nhớ sương bụi mù mịt, xe cộ đông đúc của thành phố Lâm, những người bạn chí cốt vô tâm. . ."

"Đừng, đừng!" Bạch Lộ lập tức ngắt lời cô, khẽ cười nói: "Tấm lòng tớ tốt mà."

Hai người tán gẫu vài câu rồi cúp máy. Bạch Lộ nhấc váy đi ra, Cảnh Ngôn ngước lên nhìn cô hỏi: "Ai vậy? Ai mà cười đùa vui vẻ thế?"

"Bạn thân của em, trước kia vẫn ở nước ngoài, mấy ngày nữa là về nước rồi."

"Hình như trước giờ anh chưa được gặp bạn em. . ." Cảnh Ngôn có chút đăm chiêu: "Lần sau gặp mặt đi. . ."

"Được thôi." Bạch Lộ mỉm cười gật đầu: "Vài người em chơi thân."

Cô nói xong, nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Không như Cảnh thiếu gia linh hoạt khôn khéo, cả một phòng cũng không đủ."

Cảnh Ngôn: ". . ."

Hôm nay thử xong váy cưới, hai người nhân tiện ấn định luôn ngày chụp ảnh cưới. Thời tiết thành phố Lâm không thích hợp, xem thêm một vài địa điểm khác, cuối cùng Cảnh Ngôn khua tay quyết định chọn đi Maldives.

Bạch Lộ nhẩm tính, cả hành trình chụp ảnh xong trở về cũng vừa kịp lúc Trình Ngữ Yên về nước, cô gật đầu không ý kiến gì.

Vé máy bay đặt ngày mốt, khoang hạng nhất, ngủ rất thoải mái, ngoại trừ việc những tiếp viên hàng không xinh đẹp thường đến hỏi thăm thì những thứ khác đều rất tốt.

Bay đến nơi đã là buổi sáng, vừa đáp đất đã cảm nhận được không khí ấm áp từ khắp nơi ùa đến quấn quanh người, giống như đang ở những ngày xuân nắng ấm.

Bạch Lộ ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, không nhịn được đứng đó cười híp mắt một lúc lâu.

"Nhìn gì vậy?" Cảnh Ngôn véo mặt cô, khẽ hỏi.

"Bầu trời thật trong xanh, đã lâu lắm rồi em chưa được nhìn thấy một màu đẹp thế này." Hàng năm nay khi thành phố Lâm vào mùa đông, sương mù dày đặc, trời âm u, rất hiếm khi thấy được màu xanh thẳm như thế này.

Khóe miệng cô khẽ mỉm cười, một vài sợi tóc đen theo gió nhẹ bay lất phất trên khuôn mặt nghiêng trắng bóc, màu môi hồng như cánh anh đào.

Một màu sắc tự nhiên không chút son phấn.

Ánh mắt Cảnh Ngôn dịu dàng, hai môi khẽ hé, giọng nói trầm thấp, giống như âm thanh phát ra từ tiếng kéo đàn violon.

"Không đẹp bằng em."

Trời rất xanh, rất đẹp cũng không làm lòng người khác rộn ràng như em.

Khoác lên mình một tâm trạng vui tươi, nhưng chụp hình lại là một việc cực khổ. Bạch Lộ không kìm được đưa tay lên nhích cho khóe miệng cứng đơ mỉm cười nhưng lại bị nhân viên makeup bên cạnh ngăn lại.

"Uầy, cẩn thận một chút, trôi lớp trang điểm đấy."

Bạch Lộ bỏ tay xuống, cô phồng má lên rồi lại xẹp xuống giống con cá nóc đang phình hơi.

Hôm nay cô vô cùng đẹp, Cảnh Ngôn không kìm được lấy điện thoại chụp lại vài tấm, vừa hay lại chụp đúng lúc Bạch Lộ đang phồng má.

Thật dễ thương.

Anh nhìn người trong hình cười tủm tỉm.

Cô trong ảnh mặc chiếc váy cưới trắng tinh, trên đầu đội một vòng hoa xinh xắn, vài sợi tóc con lất phất hai bên thái dương.

Đôi mắt đen to tròn, đôi môi đỏ rực, gương mặt trắng mịn phồng má lên tròn trịa, vừa xinh đẹp lại vừa ngây thơ.

Giống như một tiên nữ vừa hạ phàm.

Cảnh Ngôn càng nhìn càng thích, không kìm được đã cài ảnh này làm hình nền điện thoại.

Ba ngày chụp ảnh cưới, đi hết bảy, tám địa điểm, thay cũng mười bộ đồ. Có thể nói đây là cuộc hành xác ngọt ngào. Ngày trở về, hai người thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được điều gì.

"Bỗng nhiên cảm thấy mình xấu đi rồi." Bạch Lộ xót xa nhìn vào gương, có ý muốn nhận được sự an ủi từ người ngồi đằng sau kia. Cảnh Ngôn gật đầu hùa theo.

"Quả thực không còn xinh đẹp ngời ngời như lúc trước."

Bạch Lộ: ". . ."

Bạch Lộ quay đầu lại nheo mắt, trong lúc đang muốn dạy dỗ lại vị đại thiếu gia này cách làm người thì chỉ thấy anh gật đầu nói.

"Nhưng mà vẫn rất xinh đẹp."

Được đấy, Bạch Lộ chớp chớp mắt hài lòng, tiếp tục soi gương.

Khi gặp được Trình Ngữ Yên thì đã là một tuần sau.

Cô ấy sau khi niềm nở trình diện trước mặt cha, làm con ngoan ở nhà được mấy ngày thì mới có thời gian rảnh ra tay xử lý Bạch Lộ.

Vừa mới gặp hai người đã nhắc lại chuyện cũ, sau đó tám chuyện về anh chồng sắp cưới của Bạch Lộ.

Cô gần như kể lại từng câu từng chữ.

Thật khó mà tin được, một người ế từ trong trứng nước lại kết hôn cùng đối tượng xem mắt mới quen nửa năm.

Từ khi quen Bạch Lộ đến nay, Trình Ngữ Yên chưa từng thấy bên cạnh cô ngừng có người theo đuổi, nhưng cô sẽ luôn là bộ dạng thờ ơ, hầu như đều dùng những câu từ như nhau để từ chối những con người đó một cách phũ phàng.

Khi còn đi học, Bạch Lộ ngụy biện là để chuyên tâm học hành, sau này đi làm, thì lại. . .

Xin lỗi, em không thích anh.

Gọn gàng dứt khoát, làm tan nát trái tim chân tình của người ta.

Sau này, mãi cho đến khi Bạch Lộ bước vào ngưỡng cửa hai lăm, Lộ Phi bắt đầu sốt ruột.

Bà là người sĩ diện, không muốn để con gái mình trở thành gái ế.

Phải nhanh chóng tranh thủ Bạch Lộ bây giờ đang ở độ tuổi đẹp nhất để tìm một phiếu ăn lâu dài, cũng là để kéo bà cùng phất lên.

Bạch Lộ vẫn bôn ba như vậy trên con đường xem mắt.

Từ đó, phần lớn thú vui cuộc sống của Trình Ngữ Yên sẽ bắt nguồn từ việc nghe cô kể chuyện về đối tượng xem mắt.

Là một phóng viên có thâm niên trong nghề, cô luôn miêu tả chính xác và sắc bén.

Ví dụ, câu đầu tiên đã hỏi cô có phải là những gái tơ doanh nhân thành đạt không.

Những anh trai ngành kỹ thuật mặc áo tay dài đóng thùng với quần jeans.

Những ông chú đầu hói không cẩn thận làm rơi bộ tóc giả trên đầu.

Có thể nói đây là người chồng chưa cưới được cô đánh giá cao nhất, Trình Ngữ Yên tò mò đến nỗi trong lòng như có mèo cào.

Không thể chờ đợi thêm nữa, cô muốn biết vị cao nhân đã bắt được con thiên nga kiêu ngạo Bạch Lộ về nhà là người ra sao.

"Nhanh nhanh nhanh, cho tớ xem ảnh."

"Không có!"

Bạch Lộ nói dối như thật.

Luôn cảm thấy cố ý cho người khác xem ảnh của Cảnh Ngôn thật là kì cục.

"Được thôi." Trình Ngữ Yên thất vọng ngồi xuống, rồi lại bỗng giãy lên.

"Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói với tớ anh ta tên gì."

"Cảnh Ngôn."

"Cái gì?" Trình Ngữ Yên mở to hai mắt. Bạch Lộ gật đầu vẻ mặt bình thản.

"Chính là cái người cậu biết."

Trình Ngữ Yên một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

"Không phải, sao anh ta lại đi xem mắt, mà còn là với cậu?"

"Nói rằng muốn kết hôn, mẹ anh ấy bảo anh ấy đi, có thể là không biết đáp trúng đâu thật."

"Năm xưa anh ta học chung trung học với chúng ta, cậu biết chứ?"

Bạch Lộ gật đầu, gần như là biết rõ, dù sao cũng là người mà bọn nữ sinh trong lớp mỗi ngày vẫn hay bàn tán.

"Vậy cậu cũng biết anh ta gần như thay bạn gái như thay áo, hơn nữa trước giờ chưa có ai vượt quá nửa năm?"

"Ừm." Bạch Lộ gục gặc.

"Được rồi." Trình Ngữ Yên hai tay khoanh ngực, dựa ra sô pha, đảo mắt: "Phía sau thì có lẽ cậu rõ hơn tớ, dẫu sao cậu cũng làm việc ở đài truyền hình."

"Nhưng mà Bạch Lộ à. . ." Cô bỗng ngồi thẳng dậy, mặt nghiêm nghị.

"Người như vậy cậu có thể giữ nổi không?"

"Hôn nhân chẳng qua chỉ là nhu cầu, thà tìm một anh đẹp trai giàu có, còn hơn tìm người bình thường." Bạch Lộ nhún vai, mặt thản nhiên nói.

"Huống hồ gì tớ cũng rất thích anh ấy."



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play