CHƯƠNG 4
Có lẽ ánh nhìn của anh quá nồng cháy, Bạch Lộ đã nhận thấy. Cô nghiêng đầu nhướn mày, đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú.
“Có muốn qua đây rửa rau giúp em không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh thiếu gia suy nghĩ vài giây rồi tiến vào trong.
“Được.”
Cảnh Ngôn xắn tay áo lên, Bạch Lộ đưa cho anh bó cải thảo trong chậu để đem sang kia, dặn dò: “Nhặt từng cọng rồi rửa sạch là được.”
Anh gật đầu rồi vặn vòi nước.
Bạch Lộ không yên tâm nhìn động tác tiếp theo của anh, ngón tay thon dài trắng muốt nhặt chiếc lá nhìn rất thích mắt, dưới làn nước chảy xuống càng trở nên óng ánh trong suốt.
Điều quan trọng là dáng vẻ Cảnh Ngôn thật sự chăm chú giống như đang làm một việc gì đó trọng đại, gương mặt đẹp trai tuấn tú dưới ánh đèn thật có sức quyến rũ khác thường.
Bạch Lộ không nhịn được, lau khô tay lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ anh lúc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật là đẹp…” Bạch Lộ xem thành phẩm chụp được trên màn hình, không kìm được cảm xúc.
Quả thực rất đẹp, ánh đèn vàng ấm áp rọi từ trên đỉnh đầu xuống, tóc đen lất phất trước trán, anh cúi nhìn tập trung vào động tác trên tay, những đường cong tinh tế của khuôn mặt nghiêng thật hoàn mỹ với làn da căng bóng nhẵn mịn.
Chiếc áo len màu xanh nhạt càng làm tôn lên khí chất điềm đạm khi ở nhà, Bạch Lộ chăm chú nhìn tấm ảnh nuốt nước bọt, người bên cạnh ngay lập tức giật lấy điện thoại cô, vẻ mặt đắc ý.
“Nhanh gửi qua cho anh, anh đăng cho lũ bạn trầm trồ.”
Trong chốc lát không còn chút khí chất gì nữa. Bạch Lộ bĩu môi, xoay người lại tiếp tục thái rau.
Cảnh Ngôn nhìn kỹ tấm ảnh vài giây, lông mày nhướn lên, thích thú bấm điện thoại đến nỗi việc rửa rau cũng không màng đến. Được một lúc chỉ nghe thấy tiếng “tin tin” phát ra.
Cảnh Ngôn vừa lướt điện thoại, vừa cười khoái chí.
“Có rửa rau hay không?” Bạch Lộ khẽ mắng, lấy lại điện thoại xem bạn bè của anh.
Phía trên chỉ có một tấm ảnh mà không viết thêm gì.
Cô không nhịn được lén liếc mắt.
Khi vừa mới quen Cảnh Ngôn, chỉ cảm thấy anh tự tôn, điềm đạm, list bạn bè cũng trong sạch, hoặc là một tấm ảnh đơn giản, hoặc là lác đác một vài câu chữ.
Không có một chút gì là chưng diện phô trương, khoe khoang giàu sang.
Sau này khi đã hiểu rõ mới phát hiện ra anh cố tình tỏ vẻ như vậy, rõ ràng trong lòng vô cùng đắc chí nhưng vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng trước mặt bạn bè.
Bạch Lộ chờ một lúc, vẫn thấy Cảnh Ngôn đang cười mỉm bấm điện thoại, cô không nhịn được ngừng tay lại.
Không phải bạn bè trên Wechat thì bình luận sẽ bị ẩn đi, Bạch Lộ không xem được, dứt khoát giật lấy điện thoại anh rồi mở lên xem.
Bên dưới tấm ảnh là một loạt bình luận đều răm rắp của các nick:
“Ai là người chụp ảnh?”
“Ai là người chụp ảnh?”
“Ai là người chụp ảnh?”
“…” đã lược bỏ nhiều câu khác.
Câu chữ đều nhau xếp từ đầu cho đến cuối màn hình, Bạch Lộ song song với việc cảm kích mối quan hệ rộng rãi trong list bạn bè của anh, cũng thích cái sự ngầm hiểu của bọn họ.
Trong đó, câu trả lời cuối cùng làm người khác chú ý nhất, ánh mắt Bạch Lộ chăm chú.
“Vợ tương lai của tôi.”
Bạch Lộ kìm nén sự bối rối trong lòng, tay lướt lên, tìm thấy bình luận này là của Tần Tử Nhiên.
Thực ra không cần phải thừa nhận, bên dưới list bạn bè của Cảnh Ngôn là một loạt các bình luận giống nhau.
“Ai là người chụp ảnh?”
Thời gian trả lời là ba giây trước, sau đó lập tức tiếng chuông báo “tin tin” trên điện thoại kêu lên liên tục như muốn phát nổ, Bạch Lộ lòng dạ bối rối vừa xem trả lời của người khác vừa hít thở sâu.
“Mẹ kiếp, cậu trêu tôi ư!”
“Anh trai sắp giẫm phải mộ rồi!”
“Cảnh Ngôn hãy suy nghĩ thật kỹ đấy!”
“Khi nào rảnh hãy cho mọi người gặp bạn gái của anh nhé ☺”
Bình luận cuối cùng là của Tô Vận.
Bạch Lộ biết cô ta, đại tiểu thư của nhà họ Tô – một gia tộc danh giá trong thành phố, chính là người mà Cảnh Ngôn đã tậu sợi dây chuyền hàng chục triệu vì một nụ cười của người đẹp trong truyền thuyết đây.
Trong lòng cuồn cuộn máu điên nhưng trong phút chốc đã trở nên bình tĩnh như mặt hồ nước phẳng lặng, không có dấu tích của một loài chim nào.
Bạch Lộ đưa lại điện thoại cho anh như chưa hề có chuyện gì, giọng nói bình thường.
“Nhanh nhặt rồi rửa rau, chơi nữa thì để cho em rồi ra ngoài đi.”
Cảnh Ngôn ý tứ nhìn cô, lấy điện thoại xem hết những bình luận trong vài giây rồi cất vào, sau đó tiếp tục tập trung rửa rau.
Cuộc trò chuyện giữa hai người trở nên ít hẳn, chỉ giới hạn trong những công việc qua lại trong bếp.
Mãi cho đến khi Bạch Lộ nấu xong.
“Trời ơi, món cá kho này nhìn ngon quá!”
“Thì ra đậu bắp có vị như này, mềm mềm, vừa giòn lại còn non, rất ngon.”
“Cả rau cũng ngon nữa!”
Cảnh Ngôn ngồi vào bàn, cầm đũa lên trước, hai mắt rưng rưng, sáng rực nhìn Bạch Lộ.
Không phải là anh chưa từng được ăn qua bữa cơm thịnh soạn đầy những món ngon, nhưng hơn hết anh càng thích tay nghề của Bạch Lộ, dù sao cũng có hương vị quê nhà.
Ba mẹ Cảnh Ngôn là cuộc hôn nhân làm ăn, hơn nữa gia cảnh mỗi người đều có tiếng tăm nổi bật.
Ông Cảnh – ông chủ lớn bận trăm công nghìn việc đương nhiên sẽ không vào bếp, bà Cảnh từ trước đến nay luôn yêu quý, gìn giữ đôi tay ngọc ngà của bà thì cũng xin từ chối những nơi bếp núc, xem như một kiểu tai họa.
Chính vì vậy, Cảnh Ngôn từ nhỏ đến lớn được ăn nhiều nhất là những món dì Hứa nấu cho.
Thế nhưng dì Hứa càng ngày càng lớn tuổi, vị giác dần kém đi, thức ăn nấu ra đều bị mặn.
Ba mẹ Cảnh Ngôn hiếm khi ăn cơm ở nhà, hơn nữa dì Hứa làm việc nhiều năm qua, đã xem như là người nhà nên cũng chưa từng nghĩ đến việc thay người.
Cảnh Ngôn đáng thương chỉ có thể mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm các món ăn ngon hợp miệng.
Năng lực của anh cũng được luyện thành từ đây.
Bạch Lộ khẽ cười, không mấy ngạc nhiên với phản ứng của anh. Bạch Tử Hiên từ nhỏ kén ăn, không ăn những món không thích, món có vị dở một chút cũng không ăn.
Mỗi lần không thích thì cậu không có nhiều biểu cảm, chỉ nếm qua một chút rồi nhổ ra, sau đó về phòng tự chơi lắp gỗ.
Sợ cậu không đủ chất dinh dưỡng, Bạch Lộ chỉ có thể nghiền ngẫm kỹ lưỡng, thử đi thử lại, nấu đến khi không ai chê được, có vậy mới khiến cậu thích ăn.
Hai người ăn xong thì cũng gần chín giờ, Bạch Lộ rửa bát thu dọn xong, xách túi lên chuẩn bị ra về. Cảnh Ngôn ngập ngừng, cuối cùng cũng lấy chìa khóa lái xe đưa cô về.
Xe dừng ở đầu ngõ, Bạch Lộ đang chuẩn bị xuống xe thì Cảnh Ngôn đột nhiên gọi lại.
“Cuối tuần em rảnh không?”
“Dạ? Có việc gì thế?” Bạch Lộ quay lại trả lời.
Cảnh Ngôn chợt nhoẻn môi cười, khuôn mặt dưới ánh đèn mở ảo trong xe thật đẹp và dịu dàng.
“Cuối tuần có buổi tụ tập, muốn dắt em theo cùng.”
Bạch Lộ lấy chìa khóa mở cửa, phòng sáng đèn, một mùi sơn móng tay nồng nặc. Cô đưa mắt nhìn qua, Lộ Phi đang khom người trên sô pha cầm lấy ngón chân quét sơn đỏ chót.
Bạch Lộ liền bỏ qua cảnh này, đi thẳng đến cửa phòng Bạch Tử Hiên.
Cậu đang chơi xếp gỗ, gần mười giờ rồi nhưng khuôn mặt vẫn không có chút buồn ngủ, dường như không biết mệt lắp các miếng gỗ trước mặt chồng lên nhau, rồi lại đẩy xuống, lại lặp đi lặp lại động tác trước đó.
Bạch Lộ dựa cửa, lặng nhìn cậu.
Bạch Tử Hiên được thừa hưởng tướng mạo xuất sắc của nhà họ Bạch, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, hai hàng lông mày thẳng đen rậm, đôi môi hồng hào, làn da nhẵn mịn trắng bóc nhìn không thấy một lỗ chân lông giống hệt Bạch Lộ.
Chỉ là trước giờ cậu rất tĩnh lặng, thường mím môi làm việc của mình. Dường như ở trong một khoảng không riêng, người khác không vào được, bản thân cũng không ra khỏi.
Đôi mắt đen láy đẹp đẽ ấy mờ mịt trống rỗng.
“Có gì đáng nhìn đâu, cả ngày là bộ dạng đó.” Lộ Phi thấy mình bị xem như vô hình, lòng không nhịn được lên tiếng châm chọc. Bạch Lộ mặc kệ bà, bà lại tự nói thầm.
“Lúc nãy Cảnh Ngôn đưa con về phải không? Bên nhau đã ba tháng rồi, vậy khi nào sẽ kết hôn thế? Con phải giữ chặt đấy, nửa đời còn lại của mẹ và Hiên Hiên đều trông cậy vào con.”
Bạch Lộ thật không muốn nghe nữa, nhẹ nhàng khép cánh cửa trước mặt lại rồi quay lại nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng.
“Con không cần lấy anh ấy cũng vẫn nuôi được mẹ và em.”
“Haha…” Lộ Phi thổi thổi bộ móng tay mới sơn chế nhạo: “Con?”
“Chút đồng lương chết dí của con mỗi tháng thì lấy gì nuôi mẹ và em?”
“Những năm qua mẹ vẫn cứ như vậy mà sống đấy thôi.”
“Đấy là tôi…” Lộ Phi trừng mắt mắng mỏ, kìm lại ánh mắt khinh khỉnh.
“Mẹ sao? Chẳng phải đã bán đi của hồi môn mà ba thầm giữ lại cho con, một căn nhà được mua không ít tiền, huống hồ lại có rất nhiều cổ phiếu.”
Bạch Lộ ôm ngực, cười khẩy: “Lộ Phi, nếu bản thân mẹ không tiêu phung phí số tiền này thì cũng đủ để mẹ dưỡng già. Hiên Hiên cũng không trông mong gì ở mẹ, sau này con nuôi em được. ”
“Còn việc kết hôn lấy chồng, chuyện lấy ai nhất định là quyền của con, nếu để con biết được mẹ làm gì lén lút sau lưng con, đừng trách con làm chuyện mất mặt.”
Bạch Lộ nói xong thì đập cửa đi về phòng. Lộ Phi ngồi trên sô pha tức đến run người, bà vẫn luôn đấu không lại cô.
Bạch Lộ miệng lưỡi sắc sảo, nói được làm được, Lộ Phi đã chịu nhiều gian khổ dưới tay cô.
Bà căm giận cắn chặt răng, móng tay như cấu vào cả da thịt.
Đứa con gái này sinh ra như để bà đòi nợ.
Thời tiết ở thành phố Lâm ngày càng trở lạnh, đã cuộn mình trong chăn thì khó mà làm người ta rời ra được. Lúc Bạch Lộ đang đắm chìm trong giấc ngủ thì cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô nhíu mày vươn tay vùng vẫy.
Đầu dây bên kia là tiếng Cảnh Ngôn.
“Vẫn đang ngủ à?”
“Vâng...”
“Em quên việc gì rồi à?”
“Dạ?”
“Hẹn cuối tuần chở em đi tụ họp.”
Giọng anh nhẹ bẫng không cảm xúc, Bạch Lộ chợt tỉnh hẳn, đôi mắt nặng trĩu mở lên nhìn trần nhà, điện thoại vẫn để ở bên tai, đầu bên kia có tiếng thở nhẹ.
Bạch Lộ khẽ nói: “Em mệt quá nên ngủ đến bây giờ.” Đêm qua Bạch Tử Hiên lại gặp ác mộng, vừa quấy vừa khóc, Bạch Lộ nửa đêm chưa ngủ, thức đến gần sáng mới dỗ được cậu.
Cảnh Ngôn thở dài, đành bất đắc dĩ nói: “Vậy em sửa soạn chút đi, anh qua đón em.”
“Dạ.” Bạch Lộ cúp máy, tim đập thình thịch vài giây, xốc chăn bước khỏi giường. Đánh răng rửa mặt thay đồ xong, cô tuỳ tiện cột mái tóc lên rồi xuống lầu.
Chưa đến mười phút sau, xe của Cảnh Ngôn đã dừng dưới nhà cô.
“Sao anh lại lái vào trong thế?” Bạch Lộ ngáp rồi mở cửa lên xe, con hẻm cũ chật chội đông đúc, không tiện lái xe vào, bình thường Cảnh Ngôn đều dừng bên con đường đầu hẻm chờ cô.
“Trời lạnh, sợ em mặc ít.”
Anh nghiêng đầu, sau khi nhìn người cô thì mỉm cười: “Ôi, xem ra bây giờ anh nghĩ nhiều rồi.”
Hôm nay Bạch Lộ mặc rất ấm, một chiếc quần jeans dài ôm chân kín đáo, chân đeo một đôi bốt, không để lộ cổ chân nhỏ nhắn trắng trẻo như lúc trước.
Trên người mặc chiếc áo len dệt kim rộng màu trắng, hình như có chút giống với chiếc áo lần trước.
Bên ngoài khoác chiếc áo màu nâu nhạt dài đến gối dày dặn lại đẹp mắt, trông như mấy nữ diễn viên chính trong phim Hàn.
Thanh khiết và xinh đẹp.
Đừng hỏi anh làm sao biết được mấy nữ chính phim Hàn.
Tần Tử Nhiên gần đây có quen một cô bạn gái mới, ngày ngày khoác lác trước mặt họ, khí chất giống nhau trăm phần trăm với nữ minh tinh người Hàn Quốc nào đó.
Nói vậy chưa đủ, còn nhất định phải đưa ra ảnh so sánh giữa hai người, đắc ý khoe khoang trước mặt bọn họ.
“Nhìn đi, có phải giống hệt nhau không?”
Mấy người cùng nhìn qua một lúc, đúng là có vài chỗ giống nhau, thế nhưng trong đầu Cảnh Ngôn thoáng chốc kìm lòng không được đã hiện ra hình dáng Bạch Lộ.
Anh nghĩ, Bạch Lộ còn đẹp hơn hai cô gái này.
Xe chạy trên đường, tiết trời lạnh giá, bên ngoài vẫn cứ náo nhiệt sầm uất, con phố người người qua lại, đường sá chật chội, những chiếc cầu vượt đan xen, xe cộ đông đúc.
Bạch Lộ có chút uể oải, dựa ra ghế với vẻ mặt mệt mỏi.
Mái tóc dài mềm mại đen nhánh có hơi rối nhìn như mới vừa trèo ra khỏi giường, lúc này tự do xõa lên hai bên má nhưng lại làm tăng thêm vẻ dễ thương của cô.
Cảnh Ngôn ngứa tay không nhịn được mân mê tóc cô, Bạch Lộ lập tức hất tay anh ra, liếc nói giọng lạnh lùng: “Lái xe không được phân tâm.”
Cảnh Ngôn hậm hực rút tay lại, chăm chú nhìn đường xe phía trước.
Đến nơi, Bạch Lộ thong thả bước xuống xe, vẻ mặt suy tư nhìn đại sảnh phía trước.
Bên ngoài hầu như được trang hoàng theo thời cổ rất độc đáo, trước cổng chính là sư tử đá, đèn lồng đỏ rực, bên cạnh là hai cây đa to, bậc thềm đá trải dài từ giữa cửa lên trên.
Bạch Lộ nghiêng đầu nhìn Cảnh Ngôn, cười mà như không: “Cảnh thiếu gia, đây không giống với nơi mà lần trước bọn anh đi.”
Cảnh Ngôn ho nhẹ hai tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Bình thường bọn anh đến nhiều nhất là những nơi như này, chỉ là cánh phóng viên thích ngồi xổm ở những chỗ đó mà thôi.”
“Nói ra là do phóng viên bọn em có lỗi rồi?” Bạch Lộ trợn mắt ra vẻ khó mà tin được, Cảnh Ngôn vội vàng nhận sai rồi đẩy cô đi vào trong.
Ngôi nhà này nhìn bên ngoài cổ kính, không có quá nhiều khác lạ, ngược lại vừa bước vào cửa đã như một cái động tiên.
Lầu gác trước mặt xen lẫn vào nhau, hành lang gấp khúc uốn quanh tĩnh mịch, lồng đèn treo hai bên, yên ắng thanh nhã.
Đi dọc dãy hành lang mấy phút, thấp thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng cười của phụ nữ, tiếng mời rượu của đàn ông, tiếng vui đùa ầm ĩ, tiếng cá đập phình phịch từ hồ nước tối tăm bên cạnh.
Âm thanh nhỏ từ những cái đuôi đập trên mặt nước, phịch phịch, phịch phịch, xen lẫn với tiếng người ở quanh đây như khác nhau một trời một vực.
Bạch Lộ nhéo nhẹ vào chiếc eo mềm mại của Cảnh Ngôn, lại gần nói thì thầm: “Chỗ này của anh không phải là nơi dẫn mối gì gì đó chứ?”
Cảnh Ngôn rít lên một hơi, không biết là vì bị nhéo vào eo hay là vì lời nói của Bạch Lộ. Anh trợn mắt nhìn vào đôi mắt đẹp kia mắng: “Xem anh là loại người gì thế?!”
Bạch Lộ khẽ cười không nói gì, đi bộ thêm vài phút, quẹo qua chỗ rẽ phía trước thì tầm mắt bỗng được mở rộng, tiếng người bên trong ồn ào, cực kì náo nhiệt.
Cảnh Ngôn bỏ tay ra khỏi eo cô, kéo Bạch Lộ đi vào trong.