Cuối cùng, Thụ vẫn quyết định quay lại làm việc bên cạnh Tra Công với tư cách là trợ lý, khi ấy Tra Công đã mang thai được gần 5 tháng. Cậu thật sự không thể chịu nổi vẻ mặt đáng thương cùng với cái bụng to tròn của Tra Công——quá khó để đối diện.
Sau khi có Thụ đến đây hỗ trợ, Tra Công giống như một chủ cửa hàng rảnh rỗi đứng nhìn nhân viên chạy việc, tiến vào trạng thái an tâm dưỡng thai. Thụ thì bị núi công việc đè cho không thở nổi, bận đến mức cả ngày Tra Công còn chẳng thấy bóng cậu đâu chứ đừng nói là trò chuyện vài câu. Tra Công cảm thấy rất áy náy và xót xa khi nhìn Thụ mệt mỏi như vậy. Thầm nghĩ mình đúng là chó không bỏ được thói ăn cứt, vẫn ích kỷ như xưa, nên hắn bảo Thụ đừng quá sức như vậy nữa, hãy để cho mình làm phụ cậu một phần việc. Lúc này thì Thụ đã dần quen với khối lượng công việc, bắt đầu thành thạo hơn, nghe vậy thì chẳng buồn liếc Tra Công một cái, nói: "Anh đừng quậy nữa."
Tra Công:......
Tra Công cảm thấy mình tính sai rồi, rõ ràng là hắn định nhân cơ hội này để thụ ở bên cạnh chăm sóc hắn, hắn sẽ vừa mang thai vừa làm việc, dùng "khổ nhục kế" này khiến cho cậu đau lòng, mình thì tranh thủ sờ mó, bồi dưỡng tình cảm. Nhưng bây giờ hình như lại đang quay lại kịch bản của một năm trước——Thụ ra ngoài đi làm, hắn ở nhà dưỡng thai.
Thời gian đầu, hai người ngủ riêng phòng, nói đúng hơn thì là công ở chung cư của hắn, còn thụ thì ở nhà cậu thuê ngày trước. Sau đó, Công lấy lý do bị chuột rút lúc nửa đêm và các phản ứng khó chịu khác trong giai đoạn cuối thai kỳ để "lừa" Thụ đến nhà mình, ngủ chung giường với mình.
Ban đầu, hai người vẫn duy trì "mối quan hệ trong sáng giữa hai người đàn ông", đi ngủ là đi ngủ thật, nhưng sau đó Tra Công thật sự không nhịn được nữa nên ám chỉ Thụ: Chúng mình cùng nằm trên một cái giường, mà em thật sự không có một chút cảm giác gì sao? Lâu như vậy không giải quyết nhu cầu em vẫn nhịn được sao?
Hoàn toàn là bộ dáng dục cầu bất mãn.
Thụ vẫn không thèm liếc nhìn hắn: Ngoan nào, đi ngủ thôi đừng nghịch nữa.
Tra Công thở dài, vừa bất lực vừa hối hận: Tất cả đều là tại hắn mà ra.
Sau đó, Tra Công vẫn không thể nhịn được nữa, cái ác trong người hắn trỗi dậy, nhân lúc Thụ đang say giấc nồng, cởi quần cậu ra...rồi dùng miệng giúp cậu. Thầm nghĩ đợi lát nữa Thụ tỉnh vì bị hắn dày vò, hắn nhất định phải đòi thụ giúp lại mình nữa.
Nhưng mà Thụ không chịu tỉnh, bởi vì cậu quá mệt nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng giấc ngủ cũng chẳng hề yên ổn——vì bị Tra Công phá. Cơ mà thụ cũng chỉ coi nó như một giấc mộng xuân mà thôi.
Sáng hôm sau, Thụ tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái và thấy phần nào đó của Tra Công đang dựng lên sừng sững. Thụ đứng hình mất một lúc, sau đó làm ngơ mà rời giường.
Nhưng sau đó thụ vẫn rủ lòng từ bi mà giúp Tra Công giải quyết một lần, bằng tay. Tra Công cảm thấy thương cho số phận mình, từ khi hắn hiểu rõ được lòng mình cho đến bây giờ đã hơn một năm rồi, nhưng hắn chưa được làm đến bước cuối cùng với Thụ một lần nào. Thụ nghe hắn oán giận xong, im lặng một lúc rồi nói: Hãy coi nó như là quả báo của anh đi, ai bảo trước dây anh có mà không chịu trân trọng.
——Thụ đang nói về khoảng thời gian hai ba năm trước, khi Tra Công vẫn còn là một tên cặn bã, ngoại tình như cơm bữa, còn khi làm tình với Thụ thì chẳng hề dịu dàng một chút nào.
"Anh đối xử với tôi như búp bê tình dục ấy." Thụ hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, rồi nói: "Đầu óc tôi khi ấy thật sự có vấn đề, có thể cam chịu để anh hành hạ mình như vậy."
Tra Công nghe vậy thì đau lòng không thôi, nắm lấy tay Thụ nói: "Anh xin lỗi..."
Thụ khá xúc động khi nghe được lời xin lỗi của Tra Công——trước đây, Tra Công chưa bao giờ nói ba chữ này với cậu, nói đúng hơn thì hắn chưa từng nói ba chữ này với bất kỳ ai. Bầu không khí trầm mặc mất một lúc, Thụ vờ như thoải mái nói: "Muốn tôi tha thứ cho anh thì cũng được thôi, để tôi nằm trên đi."
Tra Công:......
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "......Được thôi."
Bây giờ thì Thụ thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Chịu đựng đến đủ chín tháng thì Tra Công sinh.
Bởi vì Tra Công có tiền, mà bác sĩ đỡ đẻ cho hắn lần này vẫn là bác sĩ tốt bụng lúc trước, không nghi ngại trước nguồn gốc của đứa bé, cũng sẽ không làm thí nghiệm giải phẫu nghiên cứu sinh học cơ thể người, nên đứa nhỏ đã an toàn mà cất tiếng khóc đầu đời.
Bởi vì không có lối nào để đưa em bé ra ngoài, nên Công phải sinh mổ. Vậy nên trong suốt khoảng thời gian đó, Thụ bận đến tối mày tối mặt, khiến cho Công cảm thấy cậu còn vất vả hơn cả người đi đẻ mổ là hắn. Sau khi xuất viện, Công ở nhà tĩnh dưỡng cũng sắp hồi phục hẳn rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay lại đi làm. Chủ yếu là vì Thụ không cho, cậu cảm thấy vì hắn đã động đến dao kéo, nên nguyên khí sẽ bị trọng thương, không tu luyện đủ ba đến năm tháng thì vẫn chưa tính là hồi phục.
Công nhìn Thụ ban ngày thì vật lộn với công việc, ban đêm về nhà lại bị con dày vò, xót không chịu được, nói rằng mình vẫn nên thuê một bảo mẫu em ạ.
Thụ hơi băn khoăn, sợ người ta biết rằng đứa bé là do Công sinh ra, rồi nảy sinh dã tâm mà lợi dụng.
Công nói, bình thường trông em thông minh lắm cơ mà, sao bây giờ tự nhiên lại ngốc như thế? Mình chỉ cần nói với bảo mẫu đứa nhỏ này mình tìm người mang thai hộ là được chứ gì. Sau đó mình lại bịa đại thêm vài lý do, kiểu như vết sẹo ở trên bụng anh là do anh hy sinh làm việc nghĩa nên bị đâm chẳng hạn.
Thụ:......Người ta sẽ tin anh là loại người hy sinh làm việc nghĩa thật hả.
Công nghẹn lời trong chốc lát, sau đó nói: "Rồi sẽ tin thôi, anh đã thay đổi rồi mà."
Tuy nhiên Thụ vẫn không đồng ý cho Công đi làm lại.
Công cố tình đùa: "Có phải là em thèm muốn công ty của anh, nên mới lấy cớ này để đánh lừa anh phải không?"
Thụ nghe xong thì sửng sốt. Công cũng nhận ra mình đùa hơi quá, vội vàng nhận sai: "Anh nói nhảm đấy, em đừng để ý, cho dù em thật sự có muốn công ty của anh, cũng chẳng có vấn đề gì hết, anh chỉ cần em ở bên thôi..." Công cảm thấy mình thật ngu xuẩn, càng sửa càng sai, "Tóm lại là anh chỉ nói đùa thôi, anh không thật lòng nghĩ như vậy, em..."
Thụ ngắt lời tự kiểm điểm của Công, nói, tôi biết mà, anh không cần phải giải thích.
Nhưng Công cảm thấy Thụ chỉ đang nói vậy thôi chứ cậu không thật lòng nghĩ như thế đâu.
Kể từ sau chuyện đó, mối quan hệ của hai người trở nên khó xử. Công muốn giải thích cho rõ ràng nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể hối hận mỗi khi nghĩ lại trò đùa hôm ấy.
Và ở trong khoảng thời gian khó xử ấy, họ không đợi được bảo mẫu tới, nhưng lại đợi được mẹ của Công.
Trùng hợp là ngày hôm đó Thụ đang tự cho mình một ngày nghỉ để ở nhà chăm Công và con.
Khi mẹ của Công tìm đến cửa, đứa nhỏ đang khó chịu khóc vì chưa được thay tã, Thụ phải vừa dỗ vừa thay tã cho con.
Công ra mở cửa, vừa nhìn thấy mẹ hắn sửng sốt đờ người một giây, để mẹ nhân cơ hội xông vào nhà.
Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi hôi, mẹ Công không khỏi nhíu mày, nhìn thấy Thụ đang cắm cúi thay tã cho đứa bé, bà đột nhiên quên mất lý do mình tới đây tìm Công.
Đứa con trai đáng ra đã chết của mình đột nhiên lại sống lại sau nửa năm, cảm giác mất đi rồi tìm lại được khiến cho bà vô cùng trân trọng đứa con duy nhất này. Mấy tháng không được thấy mặt con làm bà vô cùng nhớ nhung, gọi điện thoại bảo con tới thì nó chỉ trả lời cho có lệ, bà không thể nhịn được đành phải tự tìm tới nhà, nhưng bà lại thấy cái gì đây? Con trai của mình có con từ bao giờ vậy?
Mẹ Công kinh ngạc, sau khi mất một lúc để phản ứng lại mới quay ra hỏi Công: Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc này Thụ đã thay xong tã cho con, cảm thấy mình tự nhiên bị kẹt ở đây sẽ trở thành bia đỡ đạn giữa hai mẹ con, nên cậu nhanh chóng nhét đứa nhỏ vào tay Công rồi trốn vào trong phòng.
Công nhìn xuống con, rồi lại nhìn cửa phòng đóng sầm lại trước mặt mình, cuối cùng nhìn vào mặt mẹ mình đang trưng ra biểu cảm "Mày phải giải thích rõ ràng cho mẹ", thở dài một cái thật sâu. Hắn bảo mẹ ngồi xuống, rồi cắt xén đi một vài chi tiết, điểm xuyến thêm một chút màu sắc, bịa đặt thêm vài ba lý do để nói ra thân thế thực sự của đứa nhỏ. Công nói với mẹ rằng khoảng thời gian mình mất tích kia, thật ra là hắn bị mất trí nhớ, rồi được Thụ nhặt về và chăm sóc cho đến tận khi hắn khôi phục lại ký ức. Hắn nói đứa nhỏ này là máu thịt của Thụ và mình, nếu mẹ không tin thì có thể đi làm xét nghiệm ADN. Cuối cùng hắn nói với mẹ, hắn yêu Thụ, cả đời này chỉ cần một mình cậu ấy thôi.
Quá nhiều thông tin ập đến khiến cho mẹ Công nhất thời chưa thể tiêu hóa nổi, bà thẫn thờ nhìn xuống đứa bé có đôi lông mày hơi giống Công, chợt nhận ra con trai đã làm nhiều việc qua mặt mình. Tuy bà vẫn luôn biết rằng đời tư của con trai mình rất hỗn tạp, nam nữ ai tới cũng chơi, phong lưu thành tính, nhưng bà luôn nghĩ rằng khi tới tuổi rồi, hắn sẽ tự động tìm một người để yên ổn lập gia đình, rồi sinh con đẻ cái. Nhưng bà chưa từng nghĩ đến việc con dâu của mình sẽ là một người đàn ông. Phản ứng đầu tiên của bà là phản đối, việc này thật sự khác xa so với tưởng tượng của bà——nhưng mà hai đứa nó đến cả con cũng có với nhau rồi.
Mẹ công đột nhiên đứng dậy, vội vàng bỏ đi sau khi để lại câu "Mẹ sẽ không đồng ý". Bà cần ở riêng một thời gian để bình tâm lại, bà sợ rằng nếu mình ở lại đây lâu thêm một chút nữa, cho dù không bị Công thuyết phục, bà cũng sẽ dần mềm lòng trước đứa bé có đôi mắt ngơ ngác giống con trai mình kia, sau đó bà sẽ vứt bỏ lớp áo giáp của mình và bị Công thành công chiếm được thành trì.
Không biết là đã qua bao lâu, Thụ mới bước ra khỏi phòng.
Cậu ngồi xuống trước mặt Công, không đợi công mở miệng, liền nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Trực giác của Công cảm thấy rằng sắp có chuyện mà mình không mong muốn xảy đến rồi.
Quả nhiên, ở giây tiếp theo, hắn nghe thấy Thụ nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta vẫn nên tách nhau ra một khoảng thời gian đi." Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cơ thể của anh cũng gần hồi phục, có thể đi làm được rồi. Trong khoảng thời gian này tôi quản anh có hơi quá phận, là tôi tự cao quá rồi."
Công luống cuống: "Em vẫn còn giận anh vì những lời anh nói ngày hôm đó sao?"
Thụ lắc đầu: "Không đâu. Thật ra những gì anh nói đều đúng cả, đó là cơ nghiệp của anh, tự nhiên tôi xông đến toàn quyền tiếp quản, không cho anh nhúng tay vào, nhìn ở góc độ nào cũng thấy rất đáng nghi. Tôi không trách anh, tôi cũng tin là anh chỉ đang nói đùa thôi. Nhưng đối với anh thì là đùa, nhỡ đâu đối với người khác lại là thật thì sao, có khi họ thật sự nghĩ như vậy."
"Sao em phải để ý người khác nghĩ gì cơ chứ? Sao lại phải bận tâm đến những lời đồn đại vớ vẩn ấy?"
"Chuyện này không phải mình không quan tâm là có thể cho qua được. Tam sao thất bản, lời đồn vẫn luôn đáng sợ." Có một vài lời mà Thụ không muốn nói ra——tuy rằng hiện tại công nói rằng hắn tin cậu không có ý đồ xấu gì, nhưng về sau thì sao? Những lời đồn thổi không căn cứ ấy nghe nhiều rồi có khi sẽ tin là thật. Nói cho cùng, thì cậu vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm mà Công dành cho mình, cũng như không thể tin tưởng chính mình.
Công tựa như cảm giác được những gì Thụ đang nghĩ: "Có phải là em...vẫn không tin anh? Em vẫn sợ rằng anh sẽ làm điều gì đó có lỗi với em sao?"
Thụ yên lặng vài giây, coi như là ngầm thừa nhận, sau đó cậu nói: "...Cho nên chúng ta rời nhau ra một khoảng thời gian đi. Một năm, chỉ một năm thôi, nếu khi đó——"
"Được, anh chờ em."
Một năm sau, tại sân bay.
Công ôm một đứa nhỏ hơn một tuổi trong tay đứng ở sảnh sân bay, nghển cổ chờ mong.
Hơn một năm qua, theo yêu cầu của Thụ, hai người không hề tiếp xúc nhiều, những tương tác qua lại chỉ giới hạn trong vài lượt thích trên mạng xã hội. Công nói, ít nhất thì em phải cho anh biết rằng em đang ở đâu. Vậy nên, theo yêu cầu của Công, Thụ thỉnh thoảng sẽ đăng một vài tấm ảnh và đôi ba dòng trạng thái. Mãi cho đến khi kỳ hạn một năm tời gần, Công mới không thể nhịn được nữa mà nhấc máy lên gọi cho Thụ để hỏi ngày cậu về. Một năm này, Thụ đã đi tới rất nhiều nơi, ban đầu chỉ định đi đâu đó cho khuây khỏa, sau lại trở nên thật sự yêu thích du lịch. Nếu không có cuộc điện thoại giục giã của Công, hẳn là cậu cứ vậy mà đi tiếp.
Khi thấy Thụ kéo vali ra khỏi khu vực lấy hành lý, Công nghe thấy tiếng trái tim mình đập nhanh hơn. Hắn bước nhanh về phía trước vài bước, tiến đến bên cạnh Thụ vẫn đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên không thể cất nổi thành lời.
Thụ sững người nhìn Công, bật cười, nhìn xuống đứa bé ở trong lòng hắn và nói: "Lâu rồi không gặp, con trai anh có thể đi mua nước tương được rồi đấy."
Bây giờ công mới phản ứng lại, cúi xuống dỗ con: "Gọi ba đi con."
Nhưng đứa nhỏ chỉ dám rụt rè nhìn Thụ rồi lại nghịch ngón tay, chẳng chịu lên tiếng. Công hơi xấu hổ và giải thích: "Anh thường xuyên đưa ảnh của em cho con xem, dạy nó gọi ba. Ở nhà con nó gọi ba thuần thục lắm, chẳng hiểu sao hôm nay lại thế này..." Nhưng không đợi Công giải thích xong, đã bị con trai mình vả mặt——đứa nhỏ bất ngờ dang tay và lao vào người Thụ, bập bẹ gọi ba.
Thụ vụng về ôm lấy con, dỗ dành vài câu rồi nhìn về phía Công, nói: "Không muốn ôm tôi một cái à?"
Công bước tới và ôm chặt hai cha con vào lòng.
【 Hết. 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT