Tra Công chuốc thuốc mê Thụ, tạo ra tình huống để cậu lên giường cùng một gã đàn ông khác, sau đó thì bắt đầu từ việc ép hỏi chất vấn đến quở trách rồi cuối cùng là chia tay. Đừng hỏi lý do vì sao, vốn ngay từ đầu các Tra Công đều có cái logic thần kinh giống nhau mà. Còn Tra Công này cặn bã đến mức độ nào ư, tôi cũng không muốn miêu tả thêm, nếu không thì sau này sẽ rất khó để tẩy trắng——các bạn cũng có thể tham khảo thêm thông tin từ các Tra Công đã từng được tẩy trắng thành công trước đây.
Tóm lại, không bao lâu sau, Tra Công đã chết do một tai nạn (chẳng hạn như rơi xuống cống), rồi sống lại trong cơ thể của "gã đàn ông khác" đã được nhắc đến ở câu đầu tiên.
Sau đó hắn phát hiện ra thân thể này đã bị Thụ cưỡng bức rồi "một phát ăn luôn" dính bầu ngay trong đêm đó, bây giờ tính ra đã gần ba tháng.
Mà cái người đã từng đau lòng tuyệt vọng khi bị hắn thiết kế ra một vở kịch "bắt gian" là Thụ lúc này lại xuất hiện bên cạnh cái tên mà Tra Công xuyên vào, tỏ vẻ muốn chịu trách nhiệm——hóa ra người qua đường vô tội này sau khi phát hiện ra bản thân mình có thể mang thai thì cảm thấy mình là quái vật nên đã tự sát, sau đó thì bị Tra Công chết do tai nạn xuyên vào.
Thụ phải chịu thương chịu khó mà chăm sóc cái tên bố bầu tính tình cực kỳ gắt gỏng aka Tra Công vừa mới sống lại——bởi dù gì thì đứa nhỏ trong bụng kia cũng mang dòng máu của mình, tuy rằng đó là hậu quả ngoài ý muốn của cái vở kịch mà Tra Công đã tạo ra. Lại thêm hiện tại cái người đàn ông trước mặt còn đang đòi sống đòi chết vì đứa nhỏ này, thậm chí tinh thần cũng có chút bất ổn. Thụ cảm thấy rất có lỗi với người này, vốn dĩ người mà Tra Công muốn hại là mình, nhưng bây giờ lại làm liên lụy đến một người vô tội. Vậy nên cho dù người đàn ông này vẫn luôn buông lời lạnh nhạt với mình, cậu vẫn im lặng chấp nhận. Có đôi khi Thụ cảm thấy bản thân mình rất tiện, tựa như lúc trước đã biết rõ rằng Tra Công xấu xa như vậy, nhưng mình thì vẫn yêu hắn đến thế.
Vì trước đây Tra Công là một người có tiền, đã quen với cuộc sống xa hoa hoang phí, nên khi đột ngột phải sống lại dưới thân phận của một người bình thường không dư dả, hắn không thể chấp nhận nổi. Tính tình của hắn vốn đã chẳng hề tốt, lại thêm trạng thái thay đổi tâm lý trong thai kỳ, vậy nên hắn thường xuyên cáu giận với Thụ. Chi phí phát sinh khi mang thai rất nhiều, Tra Công có bầu cũng không thể ra ngoài làm việc, cho nên tất cả những khoản tiền này đều là do Thụ gánh vác. Ban ngày Thụ phải ra ngoài vất vả cày cuốc, đến tối về nhà lại phải nấu cơm giặt giũ cho Tra Công, mọi ngày như một giày vò khiến cho cậu gầy đi rất nhiều.
Dần dần Tra Công cũng nguôi ngoai mà chấp nhận sự thật——dù sao trước khi sống lại hắn cũng là một tổng tài bá đạo, nếu cứ luôn hành động nông nổi thiếu suy nghĩ thì đã sớm bị người khác cướp mất vị trí rồi. Sau khi bình tĩnh lại, tính tình của Tra Công cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Nhìn Thụ mỗi ngày đều vất vả như vậy lại còn phải chịu đựng thêm sự khó ở của mình, khiến cho hắn, một người vốn rất khinh thường bản tính hiền lành của Thụ cũng bắt đầu thấy áy náy, bắt đầu thấy không đành lòng, bắt đầu suy nghĩ lại về những hành động sai trái của mình trước đây. Sau đó, dần dà, Tra Công càng ngày càng phát hiện ra Thụ rất tốt, cũng thấy được rất nhiều bộ dáng mà trước đây Thụ chưa từng thể hiện ra với mình, và hắn bắt đầu hối hận——Đáng lẽ ngày trước khi còn quen nhau mình không nên ngoại tình khiến cho cậu tổn thương, lại càng không nên nghe theo mưu hèn kế bẩn của người khác, chuốc thuốc rồi đẩy cậu cho người khác chỉ để chứng minh cái luận điểm điên khùng gì mà "Đã là đàn ông thì đều sẽ ngoại tình", thậm chí còn làm liên lụy đến một mạng người vô tội. Tra Công rốt cuộc cũng ý thức được một chuyện, bản thân mình thành ra như bây giờ, âu cũng là gieo gió gặt bão.
Thụ phát hiện tính tình của Tra Công đã khá hơn trước nhiều, trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn một chút, ít nhất thì mỗi ngày cũng không cần phải chăm chăm lo lắng xem liệu hôm nay hắn có đòi đi tự sát nữa hay không.
Sau khi Tra Công đã suy nghĩ thông suốt, sau khi phát hiện ra nhất nhiều điểm tốt của Thụ, sau khi nhận ra rằng Thụ là chân ái của cuộc đời mình, hắn quyết định sẽ đối xử tốt với Thụ. Vì bây giờ hắn đã ở trong cơ thể này và không thể quay trở lại (Nghe nói thân xác ban đầu đã được hỏa thiêu thành tro), nên hắn sẽ dùng cơ thể này để cùng với Thụ sinh sống ổn định.
Do đó hắn bắt đầu làm những việc trong khả năng của mình để có thể san sẻ với Thụ——rất tự nhiên mà chuyển biến thành khúc nhạc dạo đầu của một tên điên cuồng yêu vợ.
Tra Công quyết định sẽ làm một vài việc nhà vào ban ngày khi Thụ ra ngoài làm việc kiếm tiền, để đến lúc về nhà Thụ sẽ không cần phải vất vả nữa, trước tiên là đi giặt quần áo – à, cái bụng của hắn hiện đã bảy tháng tuổi, không thể cúi người xuống được, máy giặt thì có cũng như không. Thôi dẹp, hắn đi lau nhà vậy – lau được một lát cái lưng lại đau, bỏ đi, bây giờ cũng đã muộn rồi, hắn sẽ nấu cơm tối cho Thụ – và rồi hắn lại quên chưa cho nước, món cơm bóng đêm ra đời...
Thụ vừa tan làm về nhà đã thấy nhà cửa trở thành một đống hỗn độn. Sau khi biết rõ ngọn ngành, cậu dở khóc dở cười, chấp nhận số phận đi thu dọn hiện trường đổ nát.
Tra Công ngượng ngùng xin lỗi: "Anh xin lỗi..."
Thụ biết hắn làm ra như thế này cũng bắt nguồn từ mục đích tốt, cậu không muốn tính toán so đo, chỉ nói: "Nếu anh thật lòng muốn giúp em, thì hãy chăm sóc bản thân mình cho thật tốt vào."
Tra Công: "...Hay là cuối tuần em rảnh thì em dạy cho anh một chút nhé."
Thụ: "...Thôi được rồi."
Thụ cứ tưởng rằng dạy hắn cách làm một vài món ăn đơn giản, thì dù cho hắn có ngốc đến đâu cũng sẽ học được thôi.
Kết quả là, Tra Công thật sự không thể học được.
"Một lượng muối vừa phải, nhưng mà như thế nào mới là vừa phải cơ?"
"Nên cho bao nhiêu nước vào nồi để cắm cơm thế, anh không so được tỉ lệ 1:1 đâu!"
"Ớ...vỏ trứng rơi vào mất rồi..."
"...Hình như anh ngửi thấy mùi khét."
Cuối cùng thì Thụ tống cổ hắn đi gọt vỏ khoai tây, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại làm mình bị đứt tay.
Thụ:...
Thụ chỉ có thể gác việc đang dở tay sang một bên để đi xử lý vết thương cho hắn trước.
Tra Công nhìn Thụ nghiêng đầu xử lý vết thương cho mình, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
Một ngày nọ, Thụ bị bệnh, nguyên nhân thì không phải là do vất vả lâu ngày mà sinh bệnh, nhưng chắc hẳn cũng sẽ có một phần nào đó trong đấy, tóm lại là cơ thể của Thụ bị nhiễm lạnh, nên cảm cúm.
Thụ nghĩ, cũng may là vào cuối tuần, không cần phải xin nghỉ phép rồi bị trừ lương.
Thụ mê man nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Tra Công mang một cốc nước ấm đến đặt lên đầu giường, sau đó chạm vào vầng trán nóng hổi của Thụ.
"Đi bệnh viện đi." Tra Công nói.
Thụ: "Không cần đâu, đến bệnh viện lại tốn tiền, ngủ một giấc dậy là đỡ rồi. Anh đi ra ngoài đi, nhỡ anh mà lây bệnh thì nguy hiểm lắm." Nói xong lại ho khan vài tiếng, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tra Công không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao. Hắn biết vì sao Thụ lại sợ tiêu tốn tiền bạc——là do phải nuôi một người đang mang thai là hắn, số tiền lương ít ỏi của Thụ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, mà Thụ lại còn tính đến các khoản chi tiêu sau khi bé con ra đời, cũng không thể bạc đãi bố bầu được, vì thế cũng chỉ còn cách tiết kiệm tất cả các loại sinh hoạt phí của bản thân.
Tra Công lại sờ lên trán Thụ rồi thở dài, lúc này, hắn chợt nghe thấy Thụ đang nói mớ. Hắn nghe thấy, Thụ gọi tên của hắn. Không phải tên của chủ nhân cơ thể này, mà là tên thật sự của hắn.
Tra Công có cảm giác như trái tim mình đang bị người khác hung hăng dẫm đạp lên.
Vào thời điểm Thụ tỉnh lại, phát hiện vì bản thân đã ra một thân mồ hôi nên cơ thể gần như đã khá hơn. Cậu lấy chiếc khăn ở trên trán mà Tra Công đã dùng để giúp cậu hạ nhiệt độ ra, rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng, và cậu thấy Tra Công đang bận rộn ở trong bếp.
Tra Công thấy Thụ đi ra, vội vàng hỏi xem cậu cảm thấy như thế nào. Thụ nói rằng cậu đã ổn hơn rất nhiều, hẳn là không có gì nghiêm trọng đâu.
Sau đó Thụ liền phát hiện ra Tra Công đang nấu cháo.
Tra Công có chút xấu hổ, nói sợ Thụ tỉnh dậy lại thấy đói bụng nên mới nấu một chút.
Thụ mỉm cười, tiến đến giúp Tra Công làm thêm một vài món ăn kèm, cùng nhau ăn cơm tối.
Thật ra Thụ có nhìn thấy điện thoại để ở một bên của Tra Công, trên màn hình vẫn đang hiển thị cách nấu cháo hắn vừa tra trên mạng. Bạn có thể tự tưởng tượng ra viễn cảnh Tra Công cẩn thận từng li từng tí làm theo công thức hướng dẫn để nấu một món cháo đơn giản như vậy.
Tra Công càng ngày càng thích Thụ, rồi cuối cùng cũng đến một ngày hắn không thể ngăn nổi bản thân mình mà hôn Thụ.
Thụ phản ứng dữ dội và suýt đẩy Tra Công xuống, nhưng cậu đã phản ứng lại và ngay lập tức đỡ hắn dậy.
Tra Công cười khổ hỏi, em vẫn còn yêu XX sao.
XX là tên thật của Tra Công.
Thụ cắn môi như thể đang bị nói trúng tim đen, rồi khẽ gật đầu.
Tra Công thấy bản thân mình vẫn còn được Thụ yêu nên vui mừng, nhưng nghĩ lại thì vui lúc này cũng chẳng hề hợp lý, hắn nhìn Thụ, nói: "Hắn chết rồi."
"Đúng vậy, anh ấy chết rồi. Dù cho anh ấy đã đối xử với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn yêu anh ấy. Ngay cả khi anh ấy đã không còn trên đời này nữa, tôi vẫn không thể quên được anh ấy."
Tra Công nâng mặt Thụ lên, hắn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu.
Thụ bối rối và đau khổ trong giây lát, cậu chỉ biết liên tục xin lỗi, nói rằng cậu không có ý đó.
Nhưng dường như Thụ không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng mà cay đắng của Tra Công, vì thế cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, ôm lấy Tra Công mà nức nở một cách chua xót.
Ngày hôm đó, Thụ, người đã khóc rất nhiều, dường như đã trút được gánh nặng nào đó. Cả người đều như đã thả lỏng ra rất nhiều, thậm chí khi được hỏi về quá khứ của mình với Tra Công, cậu cũng có thể nói ra một cách dễ dàng.
Tra Công nghe xong chuyện thì cảm thấy hắn năm xưa đúng là một thằng khốn nạn: "Cái loại khốn nạn như vậy mà cậu cũng cấm đầu vào yêu, còn chẳng bằng cậu đi yêu tôi nữa."
Thụ cười cười, nhỏ giọng như đang tự nói với chính mình: "Đúng thật là chẳng đáng để yêu."
Tra Công vươn tay ra nắm lấy bàn tay Thụ, nói: "Vậy coi như cậu cho chính bản thân mình một cơ hội nữa, cũng là cho tôi một cơ hội, và cả——" Tuy rằng có một chút không cam lòng, hắn vẫn tiếp tục nói, "Đứa nhỏ trong bụng này, cũng cần thêm một người cha."
Thụ kinh ngạc nhìn Tra Công, Tra Công bị cậu nhìn lại hơi mất tự nhiên, dứt khoát to gan cúi người xuống hôn Thụ thêm một lần nữa. Lần này Thụ không đẩy hắn ra nữa, có lẽ là sợ tổn thương đến đứa bé. Nhưng Tra Công cũng không định quan tâm nhiều đến vậy, chỉ cần có thể khiến cho Thụ ở cạnh mình, hai người ở bên nhau, lợi dụng sự tồn tại của một đứa bé còn chưa xuất hiện ở thế giới này thì cũng có làm sao đâu. Cho dù có ích kỷ đi chăng nữa, hắn cũng không muốn bỏ lỡ Thụ thêm lần thứ hai.
Cứ để tôi ích kỷ một lần nữa đi, Tra Công thầm nghĩ.
Sau đó, có cảm giác như Thụ thật sự đã rung động trước Tra Công, cậu quyết định buông bỏ quá khứ và thử bước tiếp cùng hắn. Vì vậy, Tra Công nhanh chóng tìm được phúc lợi cho mình——lợi dụng lý do mình mang thai nên nội tiết tố thay đổi dẫn tới nhu cầu tình dục tăng cao, để Thụ dùng tay giúp hắn giải quyết dục vọng một lần. Rồi lại nói rằng bản thân mình cũng nên đáp lại sự giúp đỡ của Thụ, cương quyết đòi dùng tay trả lại Thụ một lần.
Nhìn thấy Thụ đê mê trong tình dục mà trở nên càng quyến rũ lòng người, Tra Công đột nhiên muốn sinh đứa nhỏ này ra càng sớm càng tốt, nhưng ngày tháng chỉ có thể nhìn mà không làm gì được thật sự rất khó khăn.
Thụ nhìn Tra Công cứ thỉnh thoảng lại dở một ít thói xấu của mình ra, nói đùa rằng hắn cũng giống như XX, có đôi lúc thật sự rất trẻ con, rất ấu trĩ.
Tra Công nghe xong tim đập lỡ một nhịp, suýt nữa thì cho rằng mình lòi đuôi rồi. Nhưng sau khi hắn đã ổn định tinh thần, lại có chút không vui, thế mà Thụ lại lấy mình ra so sánh với mình trước kia, lại khiến hắn cảm thấy bản thân mình vẫn chẳng tiến bộ lên được một chút nào cả.
Thụ nhìn ra vẻ mặt ưu tư của Tra Công, nhịn không được cong khóe miệng, lại bị Tra Công đang giả bộ khó chịu kéo qua hôn một cái.
Cuối cùng những ngày tháng này cũng kết thúc, đứa bé cuối cùng cũng chào đời.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, nên ở thể giới này sẽ có thiết lập các bác sĩ đều là những người tốt và sẽ không đem người đàn ông có thể sinh con này ra làm vật thí nghiệm nghiên cứu sinh học cơ thể người.
Tuy rằng suốt thai kỳ chăm đến là vất vả, nhưng đứa bé sinh ra rất khỏe mạnh.
Đứa nhỏ tuy rằng không dễ nuôi nhưng cũng khỏe mạnh mà lớn lên. Mà Thụ cũng giống như kỳ vọng của Tra Công, dần dần mở lòng mình ra đón nhận hắn và thích hắn. Tuy rằng đời sống vật chất không dư dả nhưng Tra Công vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Hắn không định nói cho Thụ biết thân phận thực của mình, anh không muốn gợi lại những ký ức tồi tệ trong cậu, anh muốn dùng một thân phận hoàn mới để mang đến cho cậu một tình yêu mới toanh và đẹp đẽ.
Và rồi, câu chuyện bắt đầu từ đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT