Sau khi về lại cơ thể của mình, Tra Công thật sự bận đến sứt đầu mẻ trán. Tuy rằng như vậy, hắn vẫn luôn dành một chút thời gian trong chuỗi ngày bận rộn của mình để "quấy rầy" Thụ. Có lúc thì là một cuộc điện thoại, có khi lại là vài dòng tin nhắn. Vào những ngày mà hắn thật sự không có một chút thời gian nào để thở thì cũng cố gắng gửi một câu chúc ngủ ngon đến cho Thụ. Dần dần Thụ cũng coi nó thành một thói quen.

Ba tháng sau, Tra Công cuối cùng cũng xử lý gần như xong đống việc trong tay, dành thời gian đi tìm Thụ, nhưng lại chẳng thấy ai ở nhà. Tra Công ngây người mất một lúc lâu. Run rẩy lấy điện thoại ra bấm số của Thụ, từng giây chờ đợi cuộc gọi được kết nối đối với hắn đều là cực hình. Cuối cùng, hắn nghe được giọng nói thân thuộc phát ra từ đầu dây bên kia: "A lô?"

Tra Công cố hết sức để bình tĩnh lại: "Em đang đi đâu vậy?" Thụ không hề từ chối cuộc gọi đến từ Tra Công chứng tỏ mọi việc vẫn chưa tồi tệ đến mức ấy, "Anh tới để gặp em, lại không thấy em ở nhà...Em chuyển nhà rồi sao?"

Thụ: "Không, tôi đang đi công tác."

Đi công tác? Tra Công có cảm giác như mình vừa được vớt lên từ dưới địa ngục, "Vậy à...Nhưng sao em không nói với anh một tiếng?"

"Ờm, không phải anh đang rất bận à——với lại anh cũng đâu phải là bảo mẫu của tôi? Trước đây anh......" Trước kia Tra Công là một người cực kỳ thích kiểm soát. Khi ấy hắn và Thụ yêu nhau, bất cứ nơi nào Thụ đi đều có người của hắn đi theo để giám sát từ xa, sau đó báo cáo lại tình hình cho hắn. Thụ mặc dù cảm thấy không thoải mái, nhưng bị tình yêu làm mờ con mắt, anh vẫn ngầm chấp nhận, ngoan ngoãn thuận theo, không hề "làm mình làm mẩy".

"......Anh sợ em không thích, cũng sợ bọn họ phát hiện ra anh và em vẫn còn liên lạc với nhau, sẽ khiến cho em gặp nguy hiểm."

"Ừm......"

"Em đi trong bao lâu? Đến khi nào thì về?"

"Ba tháng."

"Lâu thế cơ á?! Em đang ở đâu? Anh đến tìm em."

"...Không cần đâu, tôi đi từ tháng trước rồi mà, còn khoảng hai tuần nữa là tôi về thôi."

"...Được rồi, anh sẽ đợi em về."

Tuy mồm nói như thế nhưng chỉ hai ngày sau, Tra Công đã không thể nhịn được mà phi đến tìm Thụ——dựa trên những thông tin mà cậu đã nói trong cuộc điện thoại ngày hôm ấy.

Khi Thụ mở cửa ra và nhìn thấy Tra Công đang đứng lù lù trước nơi ở tạm thời của mình, đột nhiên cảm thấy như mình đã trải qua một đời, mọi thứ đều trở nên thật hư ảo.

"Anh gầy đi rồi." Thụ nói.

"Vì anh nhớ em." Tra Công nói.

Thụ:...

Tuy rằng nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Tra Công cũng đau lòng, và tuy rằng lời nói này của hắn cũng rất lãng mạn, nhưng chẳng hiểu sao Thụ lại có cảm giác như đang bị phá vỡ bầu không khí vậy——có lẽ do đây hoàn toàn khác xa với phong cách của Tra Công ngày trước.

Tra Công nhìn vẻ mặt không nói nên lời của Thụ, nói: "Được rồi, là do đợt trước anh phải xử lý quá nhiều công việc. Nhưng mà anh cũng nhớ em nữa."

"......Anh vào trong trước đi." Cuối cùng Thụ nói.

Sau đó biết được rằng Tra Công vẫn chưa có gì bỏ bụng, Thụ làm cho hắn một bát mì gói.

Tra Công:......Hắn tưởng rằng Thụ sẽ làm cho hắn một bữa tối tình yêu đấy.

Nhưng đến cùng thì Tra Công, người đang đói sắp chết, đành bất lực mà chấp nhận——giờ phút này thì có còn hơn không.

Nhưng chưa ăn được mấy miếng, hắn chợt cảm thấy buồn nôn và lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Thụ hỏi: "Anh bị sao vậy, say xe à?"

Tra Công lắc đầu bảo không phải, nhưng chẳng kịp nói thêm lời thứ hai, hắn vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã ngửi thấy mùi phụ gia của mì ăn liền, cơn buồn nôn lại kéo đến, nhưng bởi vì vừa nãy đã nôn hết những gì có trong dạ dày ra rồi, nên bây giờ chỉ có thể nôn khan.

Cuối cùng Tra Công không thể chịu đựng nổi nữa, quay ra nói với Thụ: "Em mang bát mì kia bỏ đi được không, anh ngửi thấy mùi của nó là khó chịu."

Thụ nhìn bốn phía quanh phòng, chẳng thấy có chỗ nào có thể đổ được bát mì này cả, mà bỏ đi thì lãng phí, đành ngồi xuống bàn, giải quyết nốt đống mì trong bát, sau đó mở cửa sổ để thông gió.

Tra Công: "......Em vẫn chưa ăn gì sao?"

Thụ: "Ba tháng này anh đã quay trở lại với sự xa hoa vốn có của anh, nhưng tôi thì vẫn đang vật lộn trong sự nghèo khổ của tôi." Ý trên mặt chữ, việc phung phí đồ ăn cậu không làm được.

Tra Công thấy cậu không hề ghét bỏ bát mì đã ăn dở của mình, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Thụ thu dọn mọi thứ xong xuôi, mở nồi cơm điện ra nấu cháo cho Tra Công, cầm chìa khoá và ví chuẩn bị đi ra ngoài: "Tôi đi mua đồ ăn kèm cho anh, anh muốn ăn gì?"

Tra Công suy nghĩ một hồi, nói: "...Dưa chua?" Hắn nói xong thì hơi ngượng ngùng, nhưng lúc này hắn thật sự rất muốn ăn dưa chua.

Thụ nghe vậy cười nói: "Sao khẩu vị của anh nghe cứ như phụ nữ đang mang thai vậy?"

Vừa dứt câu, cậu bỗng ngây người, nghĩ tới những chuyện vừa xảy đến với mình không lâu trước đây, một dự cảm không tên chợt xuất hiện: "...Chắc không phải đâu nhỉ?"

Tra Công đột nhiên lại trở nên xấu hổ, những vẫn thở ra một hơi, nói: "Đúng vậy, anh mang thai con của em rồi."

Thụ nghe như sét đánh ngang tai, toàn thân tê dại. Nhưng rồi cậu chợt nhận ra có điều gì đó hơi sai sai: "Nhưng chúng ta có ngủ với nhau đâu?"

Tra Công giải thích đầu đuôi câu chuyện: Hắn sợ cuối cùng Thụ sẽ thật sự rời bỏ hắn, và ngày hôm đó người đàn ông đến từ thế giới khác đã đề cập đến việc sẽ bồi thường cho hai người một đứa trẻ. Vì vậy hắn liền nghĩ đến việc sẽ dùng đứa bé này để trói buộc Thụ, dù ít dù nhiều thì cũng có chút khổ nhục kế ở trong đó. Đối với việc đứa bé chui vào trong bụng của mình bằng cách nào, Tra Công cũng không thể giải thích được——công ở thế giới bên kia trước lúc rời đi đã nói với hắn rằng tất cả những gì hai người cần làm là một nụ hôn. Và bầu không khí giữa họ vào thời điểm ấy không phù hợp để hắn có thể nói ra chuyện đó cho Thụ biết. Hắn sợ rằng Thụ nghe được sẽ càng giận hắn hơn rồi bỏ đi luôn, và đồng thời hắn cũng không chắc rằng chỉ một nụ hôn thôi thì có thể mang thai thật hay không, bởi dù thế nào thì nghe nó cũng rất là vô nghĩa. Sau đó hắn phát hiện ra mình thật sự có thai, nhưng lại không tìm được thời điểm thích hợp để nói với cậu, hắn thật sự không thể nào mà mở mồm nói ra câu "Anh có thai rồi, là con của em đấy." được.

Tra Công nói: "Nếu em không tin, vậy đợi đến khi nào đứa nhỏ này ra đời, chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN."

Thụ nói: "...Vậy tại sao bây giờ anh mới chịu nói?"

Tra Công: "Vì anh rất nhớ em."

Thụ nhìn đôi mắt đong đầy tình yêu của Tra Công, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, gần như là bỏ chạy lấy người: "Tôi đi mua đồ ăn đã."

Trên đường đi mua thức ăn, Thụ suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không đi đến một kết luận nào: Cậu hơi bối rối. Từ rất lâu về trước, cậu xác định rằng mình yêu Tra Công, cho dù hắn khốn nạn, cặn bã, thương tổn cậu rất nhiều, nhưng cậu vẫn yêu hắn một cách hèn mọn như vậy. Cho dù họ đã chia tay, cho dù cậu hay tin rằng hắn đã chết, cậu cũng không thể quên được hắn. Rồi sau đó Tra Công xuyên vào vật chứa, khiến cậu quên đi mối tình cũ, khiến cậu tự cho bản thân mình thêm một cơ hội để nếm thử tình yêu, cậu cũng dần dần nảy sinh tình cảm, chậm rãi buông bỏ quá khứ, bắt đầu nghĩ đến chuyện tương lai. Nhưng cậu có chết cũng không ngờ rằng đấy đều là cùng một người. Cậu cảm thấy như mình đang bị lừa vậy, cho dù biết rằng Tra Công cũng là "Thân bất do kỷ" thôi. Nhưng cậu không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào——vậy rốt cuộc là mình đã buông bỏ được tình xưa hay là mình đã yêu lại từ đầu. Thụ nghĩ, không chỉ riêng bản thân mình tiện, mà cả tra cũng công cũng tiện.

Trong suốt quá trình ăn cơm, Tra Công không ngừng quan sát biểu hiện của Thụ. Hắn thấy cậu có vẻ uể oải, tâm trạng không tốt chút nào, liền hỏi: "Anh khiến em không vui phải không?"

Thụ nói: "Đúng vậy, đột nhiên anh xuất hiện trước cửa, còn đột nhiên lòi ra thêm một đứa bé."

Tra Công: "Anh xin lỗi...Nhưng cho dù có quay trở lại thời điểm đấy đi chăng nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy. Ngây ngốc ở trong cơ thể kia một thời gian, anh đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cũng lên kế hoạch rất nhiều chuyện. Tuy rằng bây giờ mọi sự đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh cũng không định từ bỏ những kế hoạch đó của anh. Ngày đó, em nói rằng chúng ta nên tách ra để suy nghĩ cho thật kỹ. Anh đã nghĩ kỹ rồi. Anh muốn được cùng với em đi hết phần đời còn lại, còn em thì sao?"

Thụ: "Tôi vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ. Tôi chưa nghĩ đến việc phải đối mặt với anh như thế nào, tôi thậm chí còn không biết bản thân tôi yêu ai——nhận ra mình lỡ lời, Thụ đột ngột ngừng lại.

Tra Công vui như được mùa: "Chỉ cần em còn yêu anh là đủ rồi, những chuyện còn lại hãy để thời gian giải quyết, em có thể từ từ tìm hiểu anh một lần nữa, anh sẽ không lại để cho em phải thất vọng đâu.

Thụ: "...Anh mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi."

Tra Công ở lại ba ngày mới về, là tại vì Thụ đuổi nên mới chịu về.

Thụ nói, anh mau về đi, những gì anh mới giành lại được không chừng mấy ngày nữa lại bị người khác cướp đi mất đấy.

Tra Công ra vẻ không chịu, nhưng hắn cũng bất đắc dĩ. Như Thụ đã nói, mặc dù hắn đã xử lý xong xuôi những kẻ trước kia đã hãm hại mình, cũng giành lại được quyền quản lý gia nghiệp, và lọc lại các bộ phận dưới trướng, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm. Ở cùng Thụ ba ngày đã là cực hạn, nếu còn kéo dài nữa, thuộc hạ của hắn sẽ có thể nổi loạn.

Tra Công nghĩ lại thấy như thế cũng không tồi, "Nếu vậy, anh thật sự chỉ còn lại tấm thân này thôi, và một đứa nhỏ trong bụng. Anh chỉ có thể nương tựa vào em, để em nuôi anh." Hắn vui đùa nói.

Thụ bày ra biểu cảm "Anh mau cút về đi", không thèm trả lời hắn.

Lúc đến thì thấp thỏm lo âu, khi về lại vui vẻ sung sướng. Đâu phải chỉ vì được nhìn thấy người mà mình đã trông ngóng ngày đêm. So với trải nghiệm "chìm sâu" xuống bùn lầy vì hắn trước kia, đặt hắn lên làm ưu tiên hàng đầu, coi nhẹ bản thân. Thì bây giờ Thụ đã khác xưa nhiều lắm, chẳng còn cái cảm giác như luôn phải đi trên băng mỏng, rồi ngước lên nhìn hắn với sự ngưỡng mộ và tôn kính nữa. Có lẽ ngay cả chính bản thân Thụ cũng không nhận ra, cậu của bây giờ, khi đối diện với Tra Công, sẽ đùa giỡn, sẽ ghét bỏ, sẽ dở khóc dở cười, sẽ bất lực, nhưng tuyệt nhiên sẽ không còn chút sợ hãi nào. Lòng tự trọng và sự tự tin từng mảnh một từng bị cậu tước bỏ xưa kia, đã quay trở lại bên cậu, trong những mảnh vụn ấy, là những hồi ức mặc người xâm chiếm và định đoạt, nhưng cậu vẫn vui vẻ chịu đựng.

Tra Công chợt nhận ra rằng trong quá khứ, hắn không chỉ hủy hoại đi tình yêu của Thụ, mà còn hủy hoại cả con người cậu. Và vào thời điểm đó, hắn chưa bao giờ thực sự tìm hiểu cậu một cách nghiêm túc. Lần "trọng sinh" này đã cho hắn cơ hội để gặp lại Thụ, cũng khiến cho hắn hiểu rõ bản thân mình suốt bao lâu nay đã từng khốn nạn đến nhường nào——hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ này nữa.

Thụ đưa Tra Công đến sân bay, trước khi qua cổng kiểm tra an ninh, Tra Công không nỡ mà quay đầu nhìn Thụ: "Em...trở về giúp anh đi." Tra Công biết rằng yêu cầu của mình hơi quá đáng, gần như hoàn toàn là xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân, nhưng vẫn chờ mong mà nhìn Thụ.

Thụ im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Để tôi suy nghĩ đã."

__________________________

Chú thích:

(*) Thân bất do kỷ: Thân bất do kỷ nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác – hoàn cảnh đẩy đưa.

(*) Tiện: Hèn, hèn hạ, thấp hèn, hèn mọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play