Cuộc chơi cứ vậy mà tiếp diễn, tuy vậy chỉ có Tề Minh và Cố Sâm Tây đã ngấm dần men say, Cốc Đan cũng nhiệt tình mời rượu 3 người kia duy chỉ có Thều Ngọc là tiếp nhận, Bình Nhất Tâm thì đôi lúc cản lại không để Dịch Dao uống nhiều vì sức khoẻ mới hồi phục không nên uống rượu bia, Cốc Đan cũng không buông tha, Bình Nhất Tâm đành uống thay cho nàng, bất giác mặt cũng đã có chút ửng đỏ.

Cố Sâm Tây giọng hơi khàn chỉ chỉ Bình Nhất Tâm: này, mặt cậu dính thức ăn kìa.

- hửm?

Bình Nhất Tâm đưa tay quơ loạn, kế bên Thều Ngọc tốt bụng lấy ra khăn giấy lau giúp cô. Khoảng cách mặt 2 người có chút gần, từ đây Bình Nhất Tâm nhất thời nhìn cô nàng kỹ lưỡng được đôi chút, cười trêu ghẹo: công nhận a, cậu cũng có chút sắc a!

Thều Ngọc lúc đầu là ngạc nhiên nhưng cũng đùa theo, đẩy tay cô một cái, cười ngọt ngào: say rồi à, đó giờ có thấy cậu khen ai đâu.

- Haha... vậy sao, vậy giờ khen cũng chưa muộn nhỉ.

- Thều Ngọc cười ngại ngùng: đừng có trưng bộ mặt lơ đảng kia a, tớ không quen với Bình Nhất Tâm bây giờ đâu!

.....

Đối diện, Dịch Dao hơi nhíu mày nhìn bọn họ, có lẽ Bình Nhất Tâm đã hơi có men say nên tâm tình cũng thả lỏng được đôi chút, vậy ra nói chuyện cũng thoải mái hơn. Nàng không nói gì chỉ tìm tới chai rượu gần đó một hơi chén sạch.

Cốc Đan thấy Dịch Dao như thế, miệng khẽ nhếch như hiểu ra gì đó, dù là có hùa theo 2 tên kia nhưng cô vẫn còn tỉnh táo mà nhìn ra tâm trạng của mỗi người ở đây. Cô quan tâm tiến sát Dịch Dao, thều thào: sao vậy, ghen sao?

- Dịch Dao ngạc nhiên nhưng rồi buồn bực nói: cậu nói bậy gì vậy.

- Cốc Đan giọng ám muội: oh...tớ nói sai sao...đừng nghĩ tớ không biết chuyện 2 người nha...

- Dịch Dao bất giác đỏ mặt: bọn tớ thì có chuyện gì chứ, cậu đừng đoán mò.

- Cốc Đan cười khẩy: chẳng phải lúc ở trên cầu, Nhất Tâm đã thổ lộ với cậu sao?

Dịch Dao bỗng nhớ lại lần đó, mặt phút chốc đỏ lên xấu hổ, mím nhẹ môi: tớ...

Cốc Đan thở dài, khẩu khí bỗng trở nên âm trầm: thật ra thì Dịch Dao, tớ cũng muốn xin lỗi cậu. Là bạn học, nhưng những lúc bọn họ bắt nạt cậu, tớ lại không đủ can đảm để đứng ra bệnh vực cậu...chỉ có thể trơ mắt nhìn họ giở trò...

Dịch Dao nhìn cô, cũng không biết phải nói thế nào cho đúng, đành im lặng nghe tiếp.

- Nhưng tớ cũng mừng thay cho cậu, vì lúc đó đã có một người bạn tuyệt vời như Nhất Tâm đây, sẵng sàng đứng ra bảo vệ, đối trọi lại với bọn họ mà không hề sỡ hại. Tớ...thực sự rất ngưỡng mộ cô ấy.

Cốc Đan cười giễu, uống một ngụm rượu, nhìn qua Dịch Dao, khẽ cười ảm đạm: và tớ cũng ngưỡng mộ cả cậu Dịch Dao, vì cậu đã luôn đủ mạnh mẽ để mà chịu đựng toàn bộ sự việc kia.

- Cậu biết không, lúc cậu đứng một mình ở trên cầu, đối mặt với lại hàng trăm người trên đây...có cả tớ, ngay cả lúc đó, tớ cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có bất lực gào thét bảo cậu quay trở vào... rồi lúc đó Nhất Tâm xuất hiện... cô ấy hét vào mặt bọn tớ những lời mà tớ cho là rất đúng.

- Là do bọn tớ đã quá phụ thuộc vào cái cuộc sống màu hồng kia mà không coi sự đau khổ của người khác ra gì.

Cốc Đan hơi cụp mắt, gắng không để chảy ra nước mắt, giọng mềm nhũn.

- Lúc nghe Nhất Tâm nói rằng yêu cậu, tớ cũng thật sự bất ngờ, nhưng nghĩ lại, cậu có Tề Minh là người bạn thanh mai trúc mã, là một chàng trai tốt bụng, học giỏi, có tướng mạo, tớ cũng thấy cậu ta ưa giúp đỡ cậu trong việc học tập, rồi còn nhường lại cho cậu mấy món ăn ngon mà mẹ Tề Minh nấu cho cậu ấy.

- Và còn Cố Sâm Tây, cũng là một người tốt bụng, dù là mới quen biết không lâu, nhưng Sâm Tây cũng đã dũng cảm đối trọi lại bọn Đường Tiểu Mễ để bênh vực cậu.

- Có thể nói, cuộc đời Dịch Dao có tới lận 2 chàng trai đối xử tốt với mình, nhưng cuối cùng, đến lúc quyết định lại chẳng có ai đứng ra bảo vệ được cậu. Mà người duy nhất mặc kệ bản thân, luôn âm thầm đi theo sau Dịch Dao, thời khắc mấu chốt lại có thể cứu vớt được mạng sống hay nói là "cuộc đời" của cậu lại là người con gái nhỏ bé đầy bản lĩnh kia.

Cả 2 không hẹn cùng nhìn về phía Bình Nhất Tâm đang say sưa cười đùa cùng những người còn lại.

Cốc Đan hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói tiếp:

- Tớ biết, hiện tại cuộc sống này sẽ không có chuyện chấp nhận tình cảm của 2 nữ nhân. Nhưng nhìn vào chuyện của Dịch Dao, tớ nghĩ... không nam nhân nào có thể thay thế được bằng Bình Nhất Tâm lúc này.

Sau cùng, Cốc Đan ngước nhìn Dịch Dao, khẽ cười thật lòng nói: nếu như được, tớ hoàn toàn ủng hộ 2 cậu.

Dịch Dao kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, cô ngây người nghĩ đến Bình Nhất Tâm, rồi quay lại tâm tư của mình, phiền muộn, khó xử, bối rối hiện rõ lên khuôn mặt bé nhỏ.

Cốc Đan nhìn cô đang thất thần kia, cũng không nói tiếp, đây là vấn đề tình cảm của người khác, cô cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ muốn nêu lên cảm nhận với tư cách là một người ngoài cuộc. Nhưng nếu có thể, thật sự thì cô cũng muốn tác thành cho 2 người bọn họ.

.....

- Được rồi, uống ít lại còn biết đường mà về.

Cốc Đan nói, nhìn đến mặt tất cả đều đã ửng hồng hết lên không khỏi lo lắng.

Tề Minh cũng đã bắt đầu dấu hiệu say rượu, cười khẩy: nhà tôi ở bên kia, không sao cứ thoải mái.

- Cố Sâm Tây: đúng đó, có gì tôi đến nhà tên này ngủ tạm đêm nay. Haha

- Tề Minh: gì chứ, ai nói tôi sẽ cho cậu ngủ lại, nằm mơ à.

- Cố Sâm Tây: lão tử thích thế có được không, cậu cũng không thể tuyệt tình như vậy a!

.....

- Cốc Đan hướng Thều Ngọc: hay để lát tớ đưa cậu ra bến xe.

- Thều Ngọc quơ tay, giọng nói cũng có chút không được bình thường: không sao tớ tự đi được, còn có Nhất Tâm mà.

- Bình Nhất Tâm: tớ có hơi đau đầu, chắc ở lại nhà Dịch Dao ngủ một đêm. Được không?

Cô hướng sang Dịch Dao cười nói. Lúc này thì Dịch Dao mới hoàn tỉnh, nàng không trả lời ngay mà hướng 2 người kia nói:

- Các cậu tự về được không, hay đêm nay ở lại...

- Cốc Đan: không sao, tớ vẫn còn tỉnh chán.

- Thều Ngọc cười nói: vậy làm phiền cậu rồi Cốc Đan!

Bình Nhất Tâm thấy Dịch Dao không để ý mình, bèn khó hiểu bĩu môi: sao cậu không hỏi tớ.

Dịch Dao nhìn cô, nhún vai hời hợt nói: tuỳ cậu.

Bình Nhất Tâm hơi động, nhất thời im lặng khó hiểu nhìn đến nàng. Đây là sao đây, sao lại không để tâm với cô chứ...

Cốc Đan nhìn qua Bình Nhất Tâm vẻ mặt ngơ ngốc kia không khỏi cười một tiếng, đúng là rượu vào hư người a!

Nàng cũng không nhẫn tâm nhìn đến khuôn mặt bi ai kia, bèn tốt bụng quyết định nhích người tiến gần tới Bình Nhất Tâm, kề sát tai cô nói nhỏ điều gì đó mà Bình Nhất Tâm bỗng ngưng thần, khẽ nhìn qua Dịch Dao, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ cùng bối rối.

Cốc Đan vỗ nhẹ vai cô làm cái nháy mắt, ý tứ kiểu cổ vũ tinh thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play