Dịch Dao kinh ngạc không thôi, nàng không nghĩ rằng người Bình Nhất Tâm nói chính là Thều Ngọc, trước đó nàng cũng không biết 2 người còn liên lạc đâu.

Thơ thẩn một hồi, Dịch Dao cũng liền tươi cười nhiệt tình chào đón dẫn 2 người vào trong.

Vào tới trong, cả bọn thấy có thêm người mới không khỏi náo nức, Tề Minh thì ngạc nhiên đôi chút nhưng rồi cũng bình thường trở lại, cậu đi tới một mặt chào hỏi:

- Lâu rồi không gặp Thều Ngọc!

Nhận ra Tề Minh, Thều Ngọc cũng tươi cười, nhìn sang Cốc Đan và Cố Sâm Tây cũng gật đầu xem như chào hỏi.

....

Cả bọn phút chốc ngồi tụ lại nói chuyện luyên thuyên, trong đó nhiệt tình nhất là Cố Sâm Tây cùng Cốc Đan, thấy bọn họ dễ gần như vậy Thều Ngọc cũng vui vẻ đáp lại. Song với đó cô nàng hơi ngạc nhiên nhìn về bộ 3 lúc nhỏ kia, Bình Nhất Tâm nàng có thể hiểu, nhưng ngay cả Dịch Dao và Tề Minh cũng đã thay đổi khá nhiều, không còn cở mở nói nhiều như lúc trước mà thay vào đó là một vẻ điềm tĩnh, ít nói không khác gì Bình Nhất Tâm. Tâm cô hơi động, là do ở chung ngày lâu nên lây nhau chăng?

- Cốc Đan: à này Thều Ngọc, cậu học trường nào đấy, hình như không ở gần đây nhỉ?

- Thều Ngọc: tớ ở bên khu phố D cơ, trường trung học Y.

Trừ Bình Nhất Tâm và Tề Minh ra thì cả bọn hơi ngạc nhiên nhìn cô, trường trung học Y vừa tụ hội các nhà công tử tiểu thư mà cũng vừa có lực học tương đối tốt. Nhìn lại Thều Ngọc, cả bọn không khỏi ngưỡng mộ thêm. Vừa đẹp vừa có điều kiện thế này đúng là điều nhiều người mong ước.

- trong khoảng thời gian qua, 2 người vẫn giữ liên lạc với nhau sao?

Dịch Dao lúc này mới lên tiếng, cô nhìn Thều Ngọc rồi liếc nhẹ qua Bình Nhất Tâm cười lạnh.

- Ách.. không hẳn vậy, chỉ là thời gian trước tình cờ gặp lại thôi.

Bình Nhất Tâm nhất thời gượng gạo nói, cười ái ngại.

- Dịch Dao: oh.. vậy sao?

- Bình Nhất Tâm: hah.. chứ cậu nghĩ gì.. tớ cũng vừa mới về lại đây không lâu mà.

.....

Một lúc sau thì bữa tiệc cũng bắt đầu, Lâm Hoa Phượng sao khi chuẩn bị chu đáo, tham gia được một lúc thì cũng rời đi, để lại cho cả đám tự nhiên mà vui chơi.

Thấy vậy Cố Sâm Tương liền nảy ra ý định rủ rê cả bọn uống rượu. Tề Minh vốn khó chịu với cậu ta, lại không thích uống rượu nên mãnh mẽ phản đối.

- Này tên khó chịu nhà cậu, hôm nay là ngày vui không thể uống một chút được sao?

Cố Sâm Tây gắt gỏng, bĩu môi.

Cốc Đan vốn dĩ cũng ham vui nên phụ hoạ theo: đúng đó Tề Minh, hay chúng ta uống một chút nâng cao không khí a.. Cũng xem như làm quen với bạn mới.

Thều Ngọc thấy nhắc tới mình, nàng cũng xấu hổ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bình Nhất Tâm không ý kiến, Dịch Dao thì tuỳ bọn họ. Vậy ra theo ý số đông, cả bọn quyết định, Tề Minh nhíu mày khó chịu cũng không thể làm gì khác đành chấp nhận.

Cố Sâm Tây tiên phong ra ngoài đi mua, Cốc Đan và Dịch Dao dọn dẹp lại đôi chút.

Thều Ngọc thì ngồi lại nói chuyện phiếm cũng 2 người kia. Tề Minh cũng chịu thả lỏng tâm sự.

- Nhà tớ sắp tới đây, có lẽ sẽ chuyển đi nơi khác.

Cả bọn ngạc nhiên nhìn cậu, Bình Nhất Tâm nhàn nhạt hỏi: tính chuyển đi đâu.

- Thành phố M, cha tớ đã chuẩn bị nhà cửa nơi đó cũng lâu rồi giờ, giờ thì cũng đã tới lúc.

Tề Minh rũ mắt nói. Trong tâm cậu nhất thời cũng khó chấp nhận chuyện này, dù gì cũng đã lớn lên ở nơi đây, bây giờ đột nhiên chuyển tới một nơi xa lạ, không khỏi cảm thấy khó xử.

Dịch Dao nghe Tề Minh sẽ chuyển đi, trên mặt cô cũng không hiện ra cảm xúc gì, chỉ cúi đầu im lặng. Dù gì cũng đã được nghe cậu kể từ trước nên cũng không ngạc nhiên gì mấy. Đối với Dịch Dao, đây cũng là một chuyện tốt với cậu, thoát khỏi cái khu bị người khác nói là ổ chuột này, là điều may mắn của cậu, cô cảm thấy vui mừng thay cho cậu.

- Thều Ngọc khẽ nói, xua đi tâm trạng u rủ này đôi chút: nếu như may mắn biết đâu ta sẽ gặp lại ở Đại học.

- Ừm..

.....

- Về rồi đây!

Cố Sâm Tây vừa về đến đã phát ra âm thanh phá đi sự ảm đảm kia, trên tay cậu cầm một bao lớn đựng khoảng chục chai rượu, hớn hở tiến tới.

- Nào nào, bắt đầu thôi!

Tề Minh không nói gì tiện tay lấy ra một chai cho mình, tức tốc uống.

- Cố Sâm Tây bĩu môi: này không phải lúc nãy còn từ chối các kiểu sao giờ lại nhiệt tình vậy.

- Tề Minh quát tháo trừng cậu: kệ tôi. Nói nhiều, có uống không?

- Cố Sâm Tây: phí lời, có ngon đến đây, uống cùng!

Cứ vậy cả 2 vừa trừng mắt to mắt nhỏ thi nhau mà cạn dần liền vài chai, bỏ lại 4 người kia đang hắc tuyến đầy đầu.

- này từ từ, đừng có mà uống một mình như thế!

Cốc Đan cũng nhanh tay đoạt lấy một chai cho riêng mình, và cho cả những người khác.

- Được rồi, mau đưa ly mừng Dịch Dao tai qua nạn khỏi!

- Zô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play