Xe đi một mạch hơn 15 Phút, cuối cùng cũng dừng chân tại một phòng khám nhỏ. Dịch Dao xuống xe, nhìn nơi mình vừa tới, hơi xấu hổ mà hướng cô nhỏ giọng: sao lại tới đây?

- Vào đi rồi biết!

Bình Nhất Tâm cất xe sang một bên rồi đi tới, nắm tay nàng dẫn vào.

Cô dẫn Dịch Dao vào một căn phòng nhỏ, được trang bị đầy đủ thiết bị, còn có một giường bệnh và một người phụ nữ trung niên đang xem xét gì đó những loại thuốc trên bàn. Thấy 2 người đến thì cũng ngưng tay quay sang cười chào:

- tới rồi sao, qua đó ngồi đi!

Bà chỉ tay vào chiếc ghế gần đó.

Dịch Dao ấp úng không biết phải làm thế nào, nàng nhìn qua Bình Nhất Tâm bên cạnh, thấy cô cười chào lễ phép.

- Dì Lương, đây là người bạn cháu đã nói trước đó. Phiền dì xem giúp bệnh cho cô ấy.

Dịch Dao không hiểu nhìn chằm chằm cô xin ý kiến. Bình Nhất Tâm cười vỗ vỗ tay nàng, nhỏ giọng: "yên tâm, đây là người quen của tớ". Vừa nói vừa làm ánh mắt với dì Lương

Cô biết Dịch Dao muốn nói gì, nên lên tiếng tiếp: dì Lương là người quen của tớ, sẽ giảm phí điều trị. Yên tâm nhé!

Dịch Dao nhất thời không biết nói gì, vốn dĩ, đối với cơn bệnh bất ngờ đến này, cô thật sự không đủ chi phí để viện trả, mỗi lần muốn chữa một lần Phải tốn nhiều tiền đối với cô, cô thật sự bất lực. Nhưng hôm nay, Bình Nhất Tâm lại giúp cô, còn giảm chi phí đến đáng kể như vậy. Thật sự may mắn như vậy sao, cô không thể tin được.

Không ngờ, người này lại lo lắng cho mình, tự sắp xếp chu toàn như vậy. Dịch Dao mơ hồ ấm lòng

......

Bình Nhất Tâm thấy nàng ngẩn người, bèn quơ quơ tay, nói: sao vậy, mau đến để dì Lương xem xét!?

Dịch Dao thoáng hồi thần, nhìn chằm chằm cô, mắt khẽ ươn ướt, không biết phải nói gì lúc này, chỉ đành tiến tới ôm lấy cô, giọng thỏ thẻ: cảm ơn cậu..

- Chỉ cần cậu khoẻ mạnh là được rồi!

Bình Nhất Tâm khẽ cười, giọng ôn nhu vài phần.

.....

Chờ tới khi 2 người bước chân ra về thì trời cũng đã tối muộn, biết Dịch Dao cả người ê ẩm, Bình Nhất Tâm động tác càng thêm ôn nhu vài phần, cô đỡ nàng đi đến xe mình dìu nàng vào yên sau. Sở dĩ, hôm nay biết trước sẽ tình huống gì nên Bình Nhất Tâm đã thay đổi phần yên xe sau bằng kiểu dáng được lót đệm yêm ắng hơn, vì vậy, Dịch Dao vẻ mặt cũng không khó chịu là bao.

Bình Nhất Tâm chở nàng một mạch về đến nhà Dịch Dao, nàng giọng hơi ngạc nhiên: còn xe tớ?

- Ngày mai tớ đến chở cậu đi học rồi lấy.

Bình Nhất Tâm vẫn là nhìn thẳng đường, giọng hoà cùng tiếng gió khiến ta nghe ngữ điệu dịu đi được phần nào. Dịch Dao hơi trầm mặc, hai tay đưa lên eo cô, vòng lại một cái ôm hờ, mặt nàng khẽ áp vào lưng cô, lẩm bẩm: sao..cậu lại tốt với tớ như vậy chứ..

Bình Nhất Tâm hơi bất ngờ, cơ thể bỗng cương cứng hơi lạng tay lái. Cô nhìn xuống vòng tay Dịch Dao chốc lát rồi dời mắt trở lại tập trung lái xe, như có như không nghe tiếng nói nhỏ kia của Dịch Dao, nhất thời mặt ngượng đỏ không biết nói gì, chỉ im lặng tập trung lái xe.

....

Dịch Dao nhìn ngắm khung cảnh xung quanh đường, khẽ cười nói: cậu vẫn là nhớ rõ con đường này nhỉ?

- Bình Nhất Tâm: tất nhiên a! Nhà của cậu mà!

_____________________

Cuộc sống dần trở lại ổn thoả đôi chút, chí ít là bây 2 người có thể thoải mái mà đi cạnh. Riêng về phần Dịch Dao vẫn là còn buôn ba về căn bệnh kia của mình.

hôm nay, Dịch Dao cố tình về sớm hơn, cũng không đợi kịp chào hỏi Bình Nhất Tâm, tiếng chuông hết giờ vừa reo thì nàng đã đeo balo mà rời khỏi. Bình Nhất Tâm khó hiểu nhìn hình bóng nàng rời đi, ngẫm nghĩ đôi chút, cô liếc nhìn đến Đường Tiểu Mễ cũng đám bạn "thân" của cô nàng phía trên, không có biểu tình gì lạ, vẫn bình thường, xem ra không phải là cô nàng dở trò gì.

Bình Nhất Tâm đi tới vị trí Tề Minh gần đó, từ lúc ở bãi đất trống hôm tham quan đó, dường như là đôi bên không mấy chuyện trò gì, Bình Nhất Tâm khẽ hắng giọng, mặt hơi nghiêm chỉnh, hỏi cậu:

- Tề Minh, hôm nay gia đình Dịch Dao có việc gì sao?

Thấy cô bắt chuyện trước, Tề Minh mặt hơi cười gượng gạo: tớ không biết..sáng đi học thì cậu ấy và mẹ vẫn bình thường..

Nghe vậy, Bình Nhất Tâm cũng cười không nói thêm chào cậu rồi rời đi. Để hỏi thăm lại Dịch Dao sau vậy.

.....

Dịch Dao chạy cấp tốc về nhà, lợi dụng lúc này mẹ cô vắng mặt, Dịch Dao tranh thủ vào phòng Lâm Hoa Phượng, nhìn đến các tủ đựng đồ, do dự một lúc thì quyết định đi tới mở ra. Cô lục tìm túi xách của bà, thầm muốn trộm lấy tiền để đi chữa bệnh của mình.

Dù là đã được Bình Nhất Tâm giúp đỡ, nhưng Dịch Dao vẫn là chưa đi làm việc nên số tiền để chữa trị từng đợt như vậy vẫn là làm khó cô, bất đắc dĩ cô mới phải làm thế này.

Lục tìm một hồi thì Dịch Dao tìm thấy một phong bì được cất ở phía trong cùng của ngăn tủ, cô vội vàng lấy ra thì đập vào mắt cô là dòng chữ "Tiền học phí của con gái Dịch Dao" được ghi nắn nót trên phong bì.

Dịch Dao thất thần nhìn dòng chữ kia của mẹ mình, cô chậm rãi mở phong bì lấy xấp tiền lẻ tẻ ở bên trong, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Cô biết, mẹ cô đã phải chịu nhiều cực khổ để tích góp tiền học phí cho cô, cả tiền đồng phục mới..cũng là do bà phải tiết kiệm hết mực mới đủ chi trả học phí nên không muốn lãng phí vào những thứ ngoài lề thế này. Dịch Dao cầm xấp tiền trong tay mà rưng rưng tròng.

Đúng lúc này thì Lâm Hoa Phượng về đến nơi, bà vào phòng thì thấy Dịch Dao đang cầm xấp tiền kia, nhất thời nóng giận mà quát lớn:

- Mày làm gì vậy hả?!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play