Dịch Dao bức xúc mà đè áp Tề Minh lùi về phía sau, những sự uất ức bấy lâu nay của nàng như muốn tuôn trào.
Mà toàn cảnh đó đều được thu vào tầm mắt Bình Nhất Tâm đứng cách đó không xa. Thì ra, bao lâu nay, nàng đã phải nhịn nhục khỗ sở đến. Bình Nhất Tâm đỏ ửng mắt, tâm trí mơ hồ không suy nghĩ được gì, cô từ từ bước tới phía sau Dịch Dao, nhỏ giọng đánh gãy cuộc trò truyện của 2 người.
- Dao Dao!
Dịch Dao nghe thấy khả kinh mà quay lại, nàng không nghĩ rằng cô sẽ tìm đến đây, lại để cô nghe thấy toàn bộ những chuyện tệ hại của bản thân, nhất thời không biết phải thế nào, đảo mắt mà nhìn đến cô.
Bình Nhất Tâm chính là bước tới nàng nhưng Dịch Dao lại e ngại lùi lại, không muốn đối diện với cô. Đối với Bình Nhất Tâm, Dịch Dao đã luôn cố gắng giữ lấy hình tượng tốt đẹp của mình trưng ra trước mặt cô. Dù cho bị bắt nạt, ức hiếp nàng cũng không một lời than vãn hay kể khổ gì với cô, nàng muốn cô thấy mình là vẫn sống tốt đẹp, yên ả, không muốn cho cô thấy bộ mặt khổ sở. Nhưng bây giờ, tất cả điều đã bị cô biết và nghe thấy hết. Dịch Dao xấu hổ không biết phải làm sao nữa rồi.
Ngoài dự đoán của Dịch Dao, Bình Nhất Tâm bất ngờ tiến tới ôm chầm lấy nàng. Vốn dĩ Bình Nhất Tâm cao hơn nàng nửa cái đầu, giờ đây toàn bộ cơ thể nàng như được Bình Nhất Tâm gắt gao ôm trọn lấy bao bọc trong vòng tay mình. Dịch Dao âm trầm hưởng thụ sự ấm áp thân quen mà bao lâu rồi nàng chưa được cảm nhận.
Bình Nhất Tâm im lặng bao trọn Dịch Dao trong lòng. Cô nhất thời gì cũng không nói được, lúc này chỉ có thể làm vậy. Thân thể trong ngực đôi chút run nhẹ, cô biết, là Dịch Dao đang khóc. Nhưng lần này, cảm xúc của cô đặc biệt khác, cô cảm nhận được nước mắt lần này của nàng chính là dành cho..cô, thay cho bao lời nói những ngày tháng qua.
Tề Minh cũng không tiện lên tiếng, chỉ đành đứng nhìn 2 người họ. Dịch Dao nói đúng, cậu vốn dĩ được bao bọc quá kĩ trong vòng tay ấm áp của cha mẹ, cậu chưa bao giờ phải chịu khỗ lần nào. Nhưng thực sự, cậu chưa từng vui.. vì điều đó thậm chí là chán ghét cái cuộc sống "màu hồng" của mình. Vì sao? Vì Tề Minh cậu chưa bao giờ được làm chính mình, chưa bao giờ được làm chủ một việc gì cá nhân, thay vào đó điều là qua bàn tay mẹ cậu sắp xếp. Cậu thật sự ngột ngạt trong chính căn nhà của mình.
......
Một hồi lâu, cảm thấy người trong ngực đã ổn định trở lại, Bình Nhất Tâm mới nhẹ nhàng đẩy vai nàng tách ra. Nhẹ giọng:
- Chúng ta về thôi!
Dịch Dao nhẹ gật đầu ân~ 1 tiếng.
Dáng vẻ này, là đây, đây mới đúng là Dịch Dao cô quen biết. Một người có chuyện gì điều sẽ buông ra ngoài, không giấu giếm cô điều chi, một người tâm tình đơn giản thuần khiết không nặng nề điều gì. Cũng là nguyên nhân khiến cô càng yêu thích nàng.
Bình Nhất Tâm thu liễm, lúc này mới nhìn sang Tề Minh. Cô chỉ nhẹ cất giọng: Tề Minh, lời hứa lúc trước, tôi xin thu lại. Từ giờ, chính tôi sẽ bảo vệ cô ấy!
Tề Minh mím môi: Nhất Tâm..
Cậu muốn nói tiếp nhưng Bình Nhất Tâm đã mau chóng chặn đứng, cô nắm lấy tay Dịch Dao kéo nàng rời đi. Để lại mình Tề Minh thất thần nhìn chằm chằm 2 người dần xa.
_____________________
2 người cùng nhau bắt xe bus về, ngồi trên xe, Bình Nhất Tâm yên vị để Dịch Dao tựa vào mình, giờ đây cả 2 đã không còn bí mật nào cất giấu, mọi chuyện của Dịch Dao, Bình Nhất Tâm điều đã hiểu, chỉ là 1 chuyện duy nhất cô vẫn muốn làm rõ.
- Dao Dao!
Dịch Dao đầu tựa vai cô, nhắm mắt tịnh dưỡng, nghe gọi khẽ ân~: sao?
Bình Nhất Tâm hít một hơi dài, lấy lại giọng nghiêm chỉnh: cậu và Cố Sâm Tây..là quan hệ..
- Không!
Dịch Dao ngồi thẳng người ngay ngắn trở lại. Nàng chính là biết điều cô muốn hỏi. Thấy trong mắt Bình Nhất Tâm vẫn còn phức tạp ý nghĩ, Dịch Dao nhếch môi, giọng ôn nhu: tớ và cậu ta chỉ là quan hệ bạn bè, không hơn không kém.
- Ừm..là vậy sao!
Bình Nhất Tâm thở dài trong lòng, một cỗ vui sướng xẹt qua trong ánh mắt.
- Dịch Dao hơi rũ mắt: chỉ vậy thôi sao?
- Bình Nhất Tâm: ân..chỉ vậy!
Đúng vậy, cô hiện chỉ cần vậy là được, về phần tình cảm kia, có lẽ không nên nói ra thì hơn.
___________________
Sau vài ngày lắng đọng, dù là đã làm hoà với nhau, nhưng đâu đó trong 2 người vẫn còn vẻ ái ngại, chưa thể thực sự thân thiết. Còn về phần Đường Tiểu Mễ, tạm thời vẫn chưa thấy động tĩnh gì ở cô nàng, Bình Nhất Tâm yên tâm đỡ thêm được phần nào.
Chờ được Đến cuối ngày, Bình Nhất Tâm nhanh chóng thu xếp tất cả sách vở,đeo balo lên, bước chân lên phía trước, dùng sức lực kéo lấy tay Dịch Dao rời đi khỏi lớp. Nhất thời Dịch Dao bối rối, đợi ra ngoài cửa lớp, cô nàng mới dãy tay, hắng giọng: cậu muốn làm gì?
Bình Nhất Tâm vẫn dẫn cô đi, không nhìn lại: đi với tớ đến nơi này.
- Dịch Dao: nơi nào? Tớ còn phải về..
Bình Nhất Tâm thả chậm bước chân, tay cũng không còn nắm quá chặt, cô nghiêng đầu: một lúc thôi!
Bình Nhất Tâm vào nơi giữ xe, kêu Dịch Dao chờ rồi vào lấy xe cô ra.
- Lên xe, tớ chở cậu.
Bình Nhất Tâm liếc mắt ý chỉ vào phần yên sau.
Dịch Dao hơi do dự: còn xe tớ..
- Bình Nhất Tâm: xíu nữa quay lại lấy.
Dịch Dao từ từ xê dịch đến. Bình Nhất Tâm đạp một mạch đến nơi cô đã sắp xếp. Trên đường đi, cả 2 không nói tiếng nào, cứ thế mà yên lặng nhìn dòng người. Có lẽ ai cũng có tâm sự, suy nghĩ riêng, lúc này có vẻ không thích hợp để nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT