Đóng sập cửa phòng lại, Yên Tử lật đật lục tung cái ba lô nhỏ đến đáng thương của mình, lôi ra biết bao nhiêu thứ vô nghĩa, quần trong áo ngoài gì cũng bị moi ra, nhưng vẫn không thấy thứ cô cần tìm.
Nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn gấp gáp một dãy số, tiếng tu tu kết nối của máy điện thoại khiến Yên Tử như nín thở đi. Chờ khoảng vài giây sau, đầu dây bên kia lười nhát nhấc máy, giọng như còn ngáy ngủ.
- "
Nha đầu? Tìm lão nương có việc gì a? " Yên Tử: " Mẹ, con lỡ dại ăn cua biển hấp xì dầu rồi, giờ con phải làm sao a....? "
- "
Cái gì? Nha đầu ngu ngốc nhà ngươi, đã biết mình ăn không được còn bon chen với người khác làm gì? Bây giờ trong người cảm thấy thế nào rồi? " Yên Tử: " Vẫn chưa có gì xảy ra, con lại không có mang thuốc. "
- "
Cái đứa ngu ngốc này, ngươi đang ở đâu? Còn không mau chạy đến bệnh viện thở vài bình oxi đi, lằng nhằng với ta làm gì hả? " Cạch một tiếng, đầu dây bênh kia có vẻ như rất giận dữ mà cúp máy, Yên Tử đơ ra 3 giây mới kịp phản ứng lại. Lật đật tính chạy đến bệnh viện gần nhất, nhưng vừa đến cửa đã kịp sựng lại.
Không được, bọn họ còn ở dưới, nhất là cái ả tiểu nhân kia, không biết đang vênh váo đến mức độ nào rồi.
Yên Tử lại đi vòng vòng tại chỗ, nửa muốn đi nửa lại không, nhưng mà không đi không được, chậm trễ là ngủm củ tỏi như chơi.
Sau khi quyết định, Yên Tử lại một lần nữa đi lại cửa, nhưng trớ trêu thay lại có người tìm đến cô, tiếng gõ cửa ầm ĩ vang lên làm Yên Tử muốn rụng tim ra ngoài. Này là muốn hù doạ trái tim nhỏ bé của cô hay sao? Chơi vậy là chơi không có đạo đức à nha.
Thụy Ân: " Mở cửa! "
Ách, là Ân lão sư? Sao lại đến tìm mình nhỉ?
Thụy Ân: " Mở cửa! "
Lần thứ 2 gọi cửa, Thụy Ân đã muốn bực, giả vờ ngủ trưa à, ăn xong liền ngủ là ngãi heo nhập như chơi a.
Yên Tử đứng bên trong có chút bối rối, đang suy nghĩ có nên mở cửa hay không, nhưng tình trạng của mình còn gấp hơn tình trạng hiện tại, nên đành phải.....
Cạch....
Yên Tử: " Chị, chị tìm em có gì hay không? "
Thụy Ân: " Bộ có chuyện mới tìm được hả? "
Đúng a, không có chuyện thì tìm làm gì? Ngâm thơ đối ẩm sao? Có cần cẩu huyết như vậy hay không?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Yên Tử vẫn im thinh thít, đây là hành động tốt nhất khi không còn biết nói gì.
Yên Tử: " Vậy, nếu chị không có chuyện gì, thì nhích cái mông qua một chút để em ra ngoài được hay không? "
Thụy Ân thì không có chuyện, nhưng cô thì sắp có chuyện rồi đây này, Yên Tử cảm thấy nhịp thở của mình có gì đó hơi sai sai, trời ạ, có cần phát bệnh nhanh đến như vậy hay không?
Thụy Ân: " Khoan đã! Tôi lại chợt nhớ đến có chuyện cần nói với em. "
Thụy Ân dự định nhích qua cho Yên Tử đi, nhưng nàng lại sực nhớ ra mình và Yên Tử vẫn còn khúc mắc chưa giải bài được, nên hôm nay nàng muốn cùng cô nói một câu xin lỗi.
Thụy Ân: " Ừm...., Chuyện hôm qua, là lỗi của tôi, tôi không nên lớn tiếng với em... "
Yên Tử: " Oầy, tưởng chuyện gì, hoá ra là chuyện này a, em không giận, không giận, em cũng có lỗi, chị đừng xin lỗi em, đáng lí em sẽ xin lỗi chị lúc sáng cơ á, nhưng mà...."
Yên Tử ngập ngừng như vậy thì Thụy Ân cũng đã biết nguyên nhân, ai nha, chỉ trách Hiểu Nhan đến không đúng lúc, nếu không sẽ có một câu chuyện " Chị ơi em xin lỗi rồi cảm động ôm hôn thắm thiết rồi ".....
Thụy Ân: " Ừmm... " .
Truyện Gia ĐấuCứ tưởng sau khi ừ hử xong thì Thụy Ân sẽ cuốn mông đi chỗ khác, ai ngờ nàng ta vẫn còn lượn lờ ở đấy, không xê dịch chút nào. Yên Tử thật là gấp đến cháy mông, không còn thời gian đâu mà đi tán dóc xuyên lục địa với nàng, nếu không nhanh chóng đi bệnh viện, sẽ có án mạng xảy ra a....
Yên Tử: " Chị, nếu đã không còn chuyện gì thì em..... em đi được chưa a? "
Thụy Ân: " Em gấp thế là muốn đi đâu? "
Yên Tử: " Em, em có việc phải đi gấp, chị mau tránh ra đi "
Vừa nói, Yên Tử vừa đẩy ra Thụy Ân, cô thật không muốn bản thân mình chết tại đây đâu, Tôn Yên Tử cô đây chưa cưới được vợ, nhất quyết phải toàn mạng trở về.
Thụy Ân thấy Yên Tử có biểu hiện khác lạ, nghĩ trong đầu chắc chắn là cô có vấn đề, lại còn dám giấu mình, cho nên nhất quyết cản lại Yên Tử, không cho cô đi ra khỏi cửa nửa bước.
Yên Tử: " Chị, sao lại cần em, mau bỏ em ra "
Thụy Ân: " Không bỏ, mau nói, em muốn đi đâu? "
Yên Tử: " Em... "
Yên Tử cứng họng, không biết phải nói sao, cái cô không mong muốn nhất, là nhận được sự thương hại của Thụy Ân. Bất ngờ, khí quản như bị tắt nghẽn, không khí từ phổi truyền lên lúc có lúc không, làm cho Yên Tử đang dằn co cùng Thụy Ân đành phải ngưng lại, ôm lấy lồng ngực của mình, ngồi xổm trên mặt đất, liều mạng thở dốc.
Thụy Ân thấy Yên tử chật vật như vậy, biểu tình thống khổ, thoáng có chút bối rối, cũng không biết là cô bị gì, tự nhiên lại hành động như vậy làm nàng hơi giật mình.
Thụy Ân: " Này? Em bị làm sao đó? Đừng có giả vờ, tôi không rũ lòng thương đâu "
Yên Tử mặt dù sắp nghẹt thở đến chết rồi, mà còn nghe Thụy Ân nói câu này nữa, cô thà rằng bây giờ bản thân có thể chết nhanh hơn một chút, tốt nhất là một phát chết liền, không cần trăn trối gì cả.
Thụy Ân thấy Yên Tử không trả lời mình, cả người co rúm lại, trực tiếp nằm trên đất. Hoảng sợ, thật sự là cô hù nàng chết đứng thật rồi, Thụy Ân nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Yên Tử, chưa chạm thì thôi, chạm vào rồi mới biết cả thân người coi lạnh như băng, giống như vừa mới trở về từ Bắc Cực.
Thụy Ân: " Tử? Em có sao không? Đừng làm tôi sợ a, bây giờ em thấy thế nào rồi? Để tôi gọi Hiểu Nhan lên đây giúp em, chị ấy là bác sĩ. "
Dứt câu, Thụy Ân dự định chạy đi, nào ngờ lại bị Yên Tử nắm chặt lấy ống tay áo không buông, cô thà có chết cũng không cần cái ả tiểu nhân kia chữa trị, con người xấu xa ấy, cô không cần.
Yên Tử: " Chị, không cần,.....em có chết,.....cũng không cần,...cô ta "
Thụy Ân: " Bỏ ra, tình trạng của em dường như rất nguy kịch, cô ấy là một bác sĩ rất giỏi, tôi nghĩ....."
Yên Tử: " Em đã bảo,.....không cần. Chị, lúc nào,.....lúc nào cũng Hiểu Nhan, Hiểu Nhan,....từ lúc đến đây tới....bây giờ, có bao giờ,....bao giờ chị gọi em, thân, thân mật như vậy chưa? "
Thụy Ân: " Tôi,.... "
Yên Tử: " Không nói nữa, em chỉ nhờ, nhờ chị chuyện này....., Có thể,....đưa em đến bệnh viện,...hay không? Bệnh viện khác,....làm ơn.... "
Thụy Ân trầm mặc, nàng biết câu " bệnh viện khác " của Yên Tử là gì, coi bây giờ không muốn gặp nhất chắc hẳn là Hiểu Nhan đi?
Thụy Ân: " Được, tôi đáp ứng em, chờ chuyện này qua đi, tôi sẽ tính với em. "
Nói rồi nàng liền bế xốc Yên Tử lên, trực tiếp đi xuống lầu, bỏ qua phòng bếp, một mạch ra xe, một phát đi thẳng đến xx bệnh viện, cách xa bệnh viện của Hiểu Nhan làm việc.
________
Chút chuyện của Au.....Khi au xem lại lượt follow, au rất buồn a, mọi người ấn follow rồi lại hủy follow, có phải mọi người chán au không?
Au biết truyện của au không hay, chap ra cũng chậm, nhưng au rất bận, lại không phải viết truyện vì kiếm tiền, au viết là vì au đam mê, nó là nguồn sống của au.
Thật sự, xin mọi người đừng quay lưng với au, au rất cảm động vì mọi người đã đồng hành với au trong 2 năm nay, nhưng mà, au không bán chữ nghĩa của mình, đừng xem truyện của au là thứ giải trí, nó là linh hồn của một tác giả, vì au đam mê, au xin liên mọi người.