Yên Tử được các y tá nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu, chỉ biết sau khi cửa đóng lại, Thụy Ân phải ở ngoài, còn bên trong Yên Tử có bị đem đi bán hay không nàng cũng không biết.

Cũng một thời gian lâu sau đó, cửa phòng cấp cứu mới được mở ra, lần này thì không có cảnh người nhà hấp tấp chạy lên hỏi " bác sĩ ơi, bác sĩ à ", hình như các bác sĩ có kinh nghiệm hơn hả gì rồi, lân này trực tiếp đẩy Yên Tử vào phòng hồi sức, tránh phải rờm rà.

Trước khi Thụy Ân kịp mở miệng hỏi, ông bác sĩ già nua đã gỡ khẩu trang ra, nhanh chóng báo cáo tình trạng của bệnh nhân.

- " Thật là may mắn, nếu đưa đến bệnh viện trễ một chút là toi cái mạng nhỏ rồi. Bệnh nhân bị dị ứng với *** có trong cua biển, bộ người nhà không biết chuyện này hay sau, còn cho bệnh nhân ăn? Cũng may là ăn không nhiều, nếu không là ngày này năm sau sẽ có giỗ để ăn rồi......"

Ông bác sĩ cứ luyên thuyên văng nước bọt, tới khi Thụy Ân bỏ đi vào phòng cũng còn chưa hay biết.

Khép lại cửa phòng, Thụy Ân nhìn Yên Tử gương mặt nhợt nhạt đang ngủ say, cảm giác như trong lòng bị ai đó đấm một cái. Nàng thật không biết Yên Tử bị dị ứng với cua biển, nếu biết trước, nàng đã không......

Đến sập tối Yên Tử mới tỉnh lại, trợn to mắt nhìn trần nhà trắng toát, phía trên còn có chiếc quạt đang quay quay không biết khi nào rơi xuống đầu mình. Làm liều, cô thử cử động thân thể, hmm..... có cảm giác như vừa mới bị bò đá mấy cái, khó chịu vô cùng.

Thụy Ân: " Có đói bụng không? Muốn ăn gì? "

Đột nhiên bị hỏi, làm Yên Tử giật mình, đảo mắt qua bên cạnh liền thấy Thụy Ân ngồi bắt chéo chân, an tĩnh mà đọc sách, tuy là hỏi nhưng mắt cũng không có rời đi trang sách.

Yên Tử: " Không đói "

Cần gì, chị ấy lạnh lùng như thế cho ai xem? Trái tim của cô cũng không phải làm bằng sỏi đá. Bây giờ Yên Tử chỉ muốn nằm yên, nghỉ ngơi một chút là được, đừng ai màng tới cô, cứ xem như cô....tu rồi đi.

Nhưng mà dường như người bên cạnh không có ý định cho cô được toại nguyện, liếc nhìn Yên Tử một cái liền khép sách lại, trực tiếp đứng lên bỏ ra ngoài

Thụy Ân: " Vậy thì tôi đi làm thủ tục xuất viện, bác sĩ đã bảo không có gì, về nhà đi rồi tính. "

Không cho Yên cơ hội từ chối, ' rầm ' một cái, cửa đã đóng lại, người đã mất tăm. Yên Tử vẫn còn ngơ ngác ở trên giường, cô tự hỏi, đấy là cách đối xử với người bệnh hay sao? Ít nhất cũng phải có mấy cái tình huống cẩu huyết như: " Em có sao không? ", " Thấy đỡ hơn chưa? ",.....mây mây gió gió. Vậy mà đằng này, chỉ hỏi một câu, trực tiếp cho về nhà.

Từ lúc lên xe cho đến khi vào tới phòng của mình, Yên Tử vẫn còn trong tình trạng ngơ ngác. Ngồi trên giường, nhìn cảnh vật có chút lạ cũng có chút quen trong phòng, lòng lại dâng lên một cổ chua xót. Cô từng nghi ngờ Thụy Ân giả vờ mất trí nhớ, nhưng hiện tại, Yên Tử chắc chắn một điều, chị ấy...đã thật sự quên sạch tấc cả về cô rồi.

Nếu như, chị ấy chấp nhận đi thích cái ả bác sĩ đó, vậy thì cô sẽ ra sao? Nhã mẹ có vẻ rất thích ả ta, đối với mình lại vừa ấm vừa lạnh, còn chưa bằng một góc đối với ả ta.

Cộc...cộc...

Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, kéo Yên Tử từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn trở về, cô kéo lê thân thể mệt mỏi của mình đi đến mở của. Cửa vừa mở ra đứng trước phòng vẫn là khuôn mặt quen thuộc.

Thụy Ân: " Tôi có thể cùng em nói chuyện chút không? "

Yên Tử: " Tùy chị!"

Dứt lời liền bỏ đi vào, Thụy Ân cũng đi vào theo. Không khí trong phòng lúc nào có khi ngột ngạc, một người đứng một người ngồi nhìn vào trông đối lập hoàn toàn.

Yên Tử: " Có gì cứ nói! "

Thụy Ân: " um... thật xin lỗi và tôi cũng thay mặt chị tiểu Nhan xin lỗi em."

Vừa nghe đến tên của ả tiện nhân kia, Yên Tử tức muốn sôi máu, thật sự tức muốn đột quỵ một phát chết ngay. Đường đường là con cháu nhà họ Tôn, mà lại đi thua cái ả bác sĩ quèn chuyên đi bắt heo chích chó?

Yên Tử: " Chị tiểu Nhan, chị tiểu Nhan, lúc nào trong đầu của chị cũng là cái tên đó. Có bao giờ chị gọi tên em nghe thân mật như vậy chưa? Chưa từng! Chị thậm chí còn không nhớ được họ tên đầy đủ của em, đừng nói đến những kí ức lúc trước, ngay cả khi em bị ả ta hãm hại sắp chết đến nơi, cũng là do chị một câu tiếp tay mà ra. Em đã từng nghĩ, bao nhiêu cố gắng của em, cuối cùng sẽ giành được cái gì? Có phải là cái thiệp mời kết hôn của hai người hay không? Nếu thật sự là vậy, em.....ahhh...m... "

Đột nhiên Thụy Ân lao đến, áp Yên Tử xuống giường, dùng môi mình khoá lại cái miệng đang nói những lời làm đau lòng người kia. Thoả sức cắn mút, tựa như muốn nghiền nát cánh môi của người dưới thân.

Trong lúc này, người cưỡng hôn cũng không rõ mục đích tại sao lại đi cưỡng hôn, mà người bị cưỡng hôn lại càng không biết vì sao mình lại bị cưỡng hôn. Thành ra, người bị áp dưới thân vùn vẫy quyết liệt, né tránh màng cưỡng hôn không lý do này. Ơ hay, người cưỡng hôn ngược lại bất mãn với sự chống cự của người dưới thân, liền dồn hết sức lực để áp cho bằng được kẻ đang không nghe lời kia lại.

Hai bên dằn co như đấu vật, người truy kẻ đổi, môi lưỡi tách ra rồi lại hợp, câu lấy nhau. Hơi thở theo tiếp tấu mà nặng dần, đến khi có chút khó khăn, người dưới thân bắt đầu nhăn nhó....

- " ưm.... hhh..... ô~ "

Yên Tử không chịu nổi nữa, mặt lúc này đã đỏ như mông khỉ rồi, cô dồn sức đẩy Thụy Ân ra, nếu mà còn bị áp như vầy nữa thì số trời đã định, không chết vì dị ứng cũng chết vì bị hôn.

Nhưng, cô không còn sức lực đẩy nữa rồi, tay chân như bị rút đi sức lực, bủn rủn, hầu như chỉ là đây cho có lệ, dục cự hoàn nghênh. Lại một bước này làm cho Thụy Ân hôn còn dữ dội hơn, Yên Tử cảm giác trước mắt mình mờ mờ ảo ảo, giống như bị say sóng. Tay từ trên vai Thụy Ân tụt dần xuống, chính thức rơi vào hôn mê.

Vì cái gì??? Sao lại hôn em???

___________

Au: Hôm nay được rảnh một buổi, tranh thủ viết up lên, trễ một ngày rồi, đáng lý ra phải ăn mừng 17/5. Có lỗi quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play