Chờ tới khi Thụy Ân tìm ra được Yên Tử cũng là chuyện của một giờ sau đó. Nhìn Yên Tử ngồi dưới cây cột điện, mặt lắm lem nước mắt, hai tay ôm lấy đầu gối, thân mình thì run cầm cập. Chợt nàng cay cay sống mũi, đi nhanh đến muốn ôm cô vào lòng, nhưng chợt khựng lại.
Thụy Ân: " Nè, đi đâu mà để bị lạc như vậy hả? Cô không mệt nhưng tôi đi tìm cô cũng mệt mỏi vậy. Đừng có hành xác tôi như vậy chứ! "
Lần này Thụy Ân có lẽ là tức giận thật, tài lanh đi chợ làm gì, siêu thị cả đống lại không vào, cái này không phải là đày đoạ nàng sao.
Yên Tử lặng đi không nói gì, trong lòng lại nghĩ dù bản thân có làm cái gì thì Thụy Ân chị ấy cũng không vừa lòng, thậm chí không mủi lòng mà nói mình phiền nữa a.
Không khí im lặng như vậy kéo dài cho đến khi về đến nhà, Thụy Ân do quá giận nên cũng không để ý, mãi đến lúc cửa phòng Yên Tử đóng lại nàng mới giật mình.
Có phải lúc nãy mình có hơi quá đáng không nhỉ?
Lóng ngóng trước cửa phòng Yên Tử, nàng đang do dự không biết có nên gõ cửa đi vào hay không. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Thụy Ân lắc đầu quyết định rời đi.
_____________
Trưa hôm sau, đang lúc không khí âm u trong nhà thì bổng nhiên lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Mẹ Nhã: " ai nha, Nhan Nhan đến chơi hả con? "
Hiểu Nhan: " Dạ, có tiểu Ân ở nhà không dì? "
Mẹ Nhã: " có, nó ở bên trong, vào vào.... "
Bên trong này, Thụy Ân vừa ra khỏi bếp vô tình thấy Yên Tử từ trên lầu đi xuống, hai người mắt chạm mắt, cả hai cùng lúc sững sờ tại chỗ, Thụy Ân rất muốn nói xin lỗi về chuyện hôm qua đã lỡ lời với cô, còn Yên Tử đã trải qua một đêm suy nghĩ, cũng ngập ngừng tính toán mở miệng nhận lỗi cùng Thụy Ân.
- " Ai nha ~ buổi trưa tốt lành nha "
Chưa kịp nói gì đã nghe tiếng oan oan của Hiểu Nhan từ ngoài cửa vọng vào. Cả hai cùng lúc nuốt lại lời muốn nói ra, Yên Tử liếc mắt nhìn Hiểu Nhan, một tia chán ghét lại bùng nổ lên.
Ở nhà bộ không có gì làm hay sao mà lần mò qua đây hoài vậy hả? Bà đây biết mi muốn ve vãn vợ của bà rồi, nhưng mà, bà nhân danh tổ tiên nhà họ Tôn chân thành cho nhà mi biết. Khó lắm à nhe ~
Thụy Ân: " Chị, sao đến không báo trước với em? "
Hiểu Nhan: " Chị muốn tạo bất ngờ cho em, hì hì "
Ra hiệu, từ bên ngoài có một vị hảo háng, trên tay mang hai túi to đùng đem vào trong bếp trước sự ngỡ ngàng của Thụy Ân và Yên Tử.
Thụy Ân: " Kia...là cái gì vậy? "
Hiểu Nhan: " Là một món ngon, đảm bảo em sẽ thích, hôm nay chị sẽ trỗ tài nấu ăn. "
Yên Tử: " Hừ, chắc chắn không phải là cái gì tốt đẹp "
Yên Tử lầm bầm lào bào vài câu, mắt liếc qua Thụy Ân, lại một trận bực mình. Nhìn chị ấy thoả mãn kìa, nè! nè! nè! Đâu phải cái gì hay ho, em cũng biết nấu ăn vậy a, cái tên tép riu kia làm sau mà so sánh được chứ...
Bực mình bỏ về phòng, đến giờ cơm trưa, mặc dù đói rụng rời tay chân, nhưng Yên Tử nhất quyết không ra. Mãi cho đến khi Thụy Ân lên đến tận phòng, mặt lạnh mày nhẹ với cô thì cô mới chịu bò xuống.
Bàn cơm vẫn vẻn vẹn bốn người, Nhã ba ba lại vắng nhà, đêm nào cũng nghe mẹ Nhã ôm điện thoại luyên thuyên với ngài ấy. Chưa gặp lần nào, cũng không biết còn sống hay đã chết, dẫn đến tình trạng mẹ Nhã bị tâm thần phân liệt,.....
Đang ngồi suy nghĩ vu vơ, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi làm Yên Tử nhíu mày. Nhìn xuống bàn, thấy các món được bày biện rất đẹp, xào - canh - mặn đều đầy đủ. Cái lạ ở đây là chính giữa đóng thức ăn này là một chiếc dĩa thật to được đậy kín lại, không rõ bên trong là cái gì, nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của ả tiểu nhân kia, tự nhiên Yên Tử có cảm giác lạnh sống lưng.
Chờ hoài cũng không thấy chiếc dĩa kia được mở ra, cho đến khi mọi người ăn uống xong xuôi, ả tiểu nhân kia mới đứng dậy.
Hiểu Nhan: " Và bây giờ, con xin bật mí món đặc biệt ngày hôm nay....ten ten ten tèn.... "
Cua biển hấp xì dầu!!!
Ngay sau khi cái nấp được mở ra, nhìn rõ bên trong dĩa là món ăn gì, Yên Tử bất giác thấy đời mình tàn rồi. Từ nhỏ cô đã không thể ăn cua biển, lại còn là loại tái tái chưa chịu chín như này thì càng chết hơn, ám ảnh lúc nhỏ lỡ dại ăn một miếng mà phải nhập viện cả tuần khiến Yên Tử chỉ muốn lập tức đứng dậy bỏ của chạy lấy người.
Trái với biểu cảm của Yên Tử, mẹ Nhã và Thụy Ân xem ra rất là hào hứng, trừ Hiểu Nhan luôn chăm chú nhìn cô thì ngoài ra chưa ai để ý đến biểu cảm khác lạ của Yên Tử.
Mọi người đã bắt đầu động đũa, riêng Yên Tử vẫn ngồi chết trân ngay tại đó, trong đầu đang rất muốn bỏ chạy về phòng, chân mới vừa rụt rịch lại gặp phải chuyện không thể ngờ tới.
Hiểu Nhan: " Tử muội muội, này, nể tình công sức tỷ tỷ làm nãy giờ, thử một miếng đi a. "
Chưa kịp phản ứng đã thấy một miếng cua to đùng nằm ngay ngắn trong chén của mình, Yên Tử xém xíu nữa là té lật mặt tại bàn. Trắng mắt nhìn Hiểu Nhan đang trưng ra khuôn mặt mong chờ, Yên Tử thật muốn phi thân tới đập banh chành cái mặt đó của ả ta. Cố ý, rõ ràng là cố ý, có phải là ả ta điều tra ra được mình không thể ăn cua nên mới ' đặc biệt ' chuẩn bị món này hay không?
Yên Tử: " Cảm ơn chị, em no rồi "
Hiểu Nhan: " Ầy, có ăn được mấy miếng đâu mà no, nãy giờ chị thấy em ăn có nửa bát cơm, nể mặt chị xíu đi mà "
Con mụ này, bà đây đã nói như vậy rồi mà mày vẫn còn lì hả, có tin bà cho mày ăn chân châu sủi bọt chưởng hay không?
Mẹ Nhã: " Phải đó, ăn thử đi con "
Thụy Ân: " Ừm, thử một miếng cũng chẳng sao đâu "
Mới vừa há miệng ra định chửi, lại nghe mẹ Nhã khuyên, cũng hơi bình ổn lại, ngờ đâu một người luôn im lặng ngồi ăn từ nãy giờ như Thụy Ân cũng lên tiếng góp ý. Đùng một cái, cơn giận của Yên Tử lại trào ngược từ dưới lên, bây giờ mà hả họng không chừng có thể khè ra lửa.
Dưới sự mong chờ của mọi người, Yên Tử nuốt nước mắt, tay run run gắp lên miếng cua, đắng lòng cắn một cái. Cảm giác buồn nôn quen thuộc lại hiện lên, cô cố gắng cắn nuốt miếng cua một cách nhanh nhất có thể, vừa nhai vừa cấu lấy đùi mình để không cho bản thân phải nôn ra tại chỗ.
Cũng chưa biết đã nhai kĩ hay không, Yên Tử liều mạng nuốt hết tất cả vào, cầm lấy ly nước bên cạnh uống vào một hơi cạn sạch, hơi thở có chút gấp gáp. Mọi hành động đều không qua khỏi mắt của Hiểu Nhan, nàng ta nhìn biểu cảm của Yên Tử mà cười thầm trong bụng.
Hiểu Nhan: " Thế nào? Ngon chứ? "
Yên Tử: " Không tệ, có điều....hơi mặn một chút. Con no rồi, xin phép mọi người con về phòng trước. "
Dứt lời liền bỏ đi, Yên Tử hận không thể gắng bánh xe vào chân của mình, chỉ muốn rời xa cái phòng bếp, nói đúng hơn là cái món cua quái gở kia càng nhanh càng tốt.
Hiểu Nhan cười cười, còn mẹ Nhã vẫn còn đang vò đầu bứt tóc vì câu nói của Yên Tử.
Mẹ Nhã: " Mặn sao? Mình thấy bình thường mà nhỉ, Tử a! Có phải con bị tăng huyết áp hay không? Hôm nào ta dẫn con đi khám nha? "
____________
Đôi lời tâm sự mỏng
Truyện càng ngày càng biến tấu mất kiểm soát, mới bắt đầu viết ta không nghĩ nó lại dài tới như vậy. Vẫn sợ các người thấy dài sẽ chán, oa oa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT