Lăng Xu chắc chắn rằng anh đã bị vu oan.

Nhưng anh không hiểu tại sao có người muốn đổ tội cái chết của Đỗ Uẩn Ninh lên đầu anh.

Anh chỉ là một cảnh sát nhỏ mới vào nghề vài năm, thành tích bình thường, hàng ngày đi làm đúng giờ, tan ca đúng lúc, không phải lang thang trong các ngõ hẻm tìm đồ ăn thì cũng đi khắp nơi nghe hát xem múa.

Còn về nhà họ Lăng thì đơn giản hơn nữa.

Cha mẹ của Lăng Xu mất sớm, không thù không oán.

Chị gái Lăng Dao đã lập gia đình, là một người nội trợ.

Anh rể Châu Táp làm trưởng phòng ở chính quyền thành phố, cho dù có một hai đồng nghiệp không ưa anh ta, cũng không đến nỗi phải đi vòng vo một vòng lớn, thông qua việc vu oan cho em vợ để bôi nhọ anh ta.

Lăng Xu không nói gì, Nhạc Định Đường cũng không thúc giục anh.

Hai người như đang so tài xem ai có định lực tốt hơn.

Đèn treo trên trần lắc lư, gió lạnh len lỏi qua khe cửa sổ lùa vào phòng thẩm vấn, muốn cuốn đi chút hơi ấm còn sót lại trên người mọi người.

Còn về cảnh sát thẩm vấn Thẩm Nhân Kiệt…

Anh ta đã đói đến mức bụng dẹp lép.

Những lần trước, anh ta đã sớm không nói hai lời tống Lăng Xu vào tù, rồi trực tiếp đi ăn đêm, chờ người nhà của đối phương mang tiền đến bảo lãnh.

Nhưng bây giờ anh ta không dám.

Một là, vụ án quá lớn, ảnh hưởng xấu, nạn nhân có thân phận đặc biệt.

Hai là, Smith đích thân quan tâm hỏi han, Nhạc Định Đường còn đứng bên cạnh theo dõi.

Thẩm Nhân Kiệt không rõ lắm về chức vụ cụ thể của vị Nhạc tiên sinh này, nhưng nhìn thái độ của Smith, tốt nhất là mình không nên đắc tội với cậu.

"... Nhạc tiên sinh?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Hai người kia có thời gian đấu trí im lặng, nhưng Thẩm Nhân Kiệt thực sự đói không chịu nổi nữa, không khỏi nhẹ nhàng, run rẩy hỏi.

Nhạc Định Đường liếc nhìn anh ta: "Anh có thể đi trước."

"Không sao không sao, ngài cứ tiếp tục!" Thẩm Nhân Kiệt mếu máo, Nhạc Định Đường chưa đi, anh ta làm sao dám đi?

Nhạc Định Đường quay sang Lăng Xu: "Sắp Tết rồi."

Lăng Xu: ???

Nhạc Định Đường: "Tôi nghĩ chắc chắn cậu không muốn ăn Tết trong tù."

Lăng Xu: "Chị tôi sẽ nghĩ cách bảo lãnh tôi ra."

Nhạc Định Đường: "Vụ án này rất nghiêm trọng, chị cậu không chắc có thể bảo lãnh cậu ra được, bây giờ cậu chỉ có hợp tác với chúng tôi, thành khẩn khai báo, mới có thể có đường sống."

Lăng Xu: "Tôi luôn rất tò mò về mục đích của cậu khi đột nhiên can thiệp vào vụ việc này, có phải vì năm đó Đỗ Uẩn Ninh chọn hẹn hò với tôi, mà không phải cậu?"

Nhạc Định Đường không nói gì.

Thẩm Nhân Kiệt cảm thấy mình như nghe được điều gì không nên nghe, vội vàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc đèn treo tội nghiệp kia, tưởng tượng nó thành một cái đùi gà to nóng hổi.

Đùi gà vừa ra lò, được hấp mềm nhũn, nước trong thịt gà bung ra, đọng thành giọt nước trên nắp nồi, rồi lại rơi xuống thịt gà, cắn một miếng, đủ để lấp đầy toàn bộ vị giác.

Mặc dù Thẩm Nhân Kiệt là cảnh sát, nhưng gia đình anh ta cũng chỉ có dịp Tết nhất mới có bữa ăn thịnh soạn, đặc biệt là những ngày trước Tết, nhà nhà đều cúng tổ tiên thần linh, ít nhiều đều có lễ vật, dù không phải đùi gà, thì cũng là bánh gạo vừa hấp xong...

Anh ta nghĩ mãi nghĩ mãi, vẻ mặt trở nên ngây dại, thực sự một lúc không để ý hai người đang nói gì.

Lăng Xu cũng đói.

Nhưng anh không ngước nhìn đèn điện như Thẩm Nhân Kiệt.

Bởi vì nhìn đèn điện bao lâu, nó cũng không biến thành đùi gà được.

Anh biết Nhạc Định Đường đang chờ anh khuất phục mềm lòng.

Tên nhiều chuyện này từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Lăng Xu quyết định giải quyết nhanh chóng.

"Nếu tôi bị tình nghi thì Viên Băng và người trong biệt thự họ Viên cũng vậy." Anh nói.

Nhạc Định Đường: "Tất nhiên, biệt thự họ Viên đã bị phong tỏa, không ai được ra vào, Viên Băng cũng đã bị bắt giữ, nhưng trong tất cả mọi người, cậu là người bị tình nghi nhiều nhất."

Nói xong cậu đứng dậy.

"Rất tiếc, lời khai của cậu không cung cấp được manh mối quan trọng nào để giải oan. Là bạn học cũ, tôi muốn giúp cậu nhưng bất lực."

Thẩm Nhân Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cũng vui vẻ đứng lên.

Cuối cùng cũng được ăn cơm rồi, anh ta nghĩ, đẩy quyển sổ ghi lời khai qua.

"Ký tên đi."

Lăng Xu lướt qua vài dòng, cầm bút lên rồi ngẩng đầu.

"Tối nay tôi phải ngủ trong tù à?"

Nhạc Định Đường nhìn tay anh cầm bút, trả lời không đúng trọng tâm: "Tôi nhớ cậu không thuận tay trái."

Lăng Xu uể oải nhếch mép, ký nguệch ngoạc tên mình: "Hồi xưa tập cho vui thôi, chuyện nhiều năm trước rồi. Bạn học à, hy vọng chút tình cảm của chúng ta có thể đổi lấy một bữa ăn khuya trong tù."

Ba người bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đối diện là Viên Băng đang bị dẫn ra từ một phòng thẩm vấn khác.

Bốn mắt nhìn nhau, kẻ thù gặp nhau.

Viên Băng hét lớn một tiếng, lao về phía Lăng Xu!

Bất ngờ không kịp đề phòng, người bên cạnh giữ cũng không nổi.

"Cái thằng chó đẻ..."

Lăng Xu đưa chân ra.

Tiếng gào thét đột ngột im bặt.

Dưới thế xông tới, Viên Băng ôm chặt xương chân kêu la đau đớn, cong người ngã xuống đất.

"Đánh người rồi! Giết người rồi! Cứu mạng!"

Một người nghiện thuốc phiện lâu năm, làm sao có sức lao tới mạnh mẽ được, nhưng cú đá của Lăng Xu thật sự dùng lực rất mạnh, theo mắt Nhạc Định Đường đánh giá, dù Viên Băng không gãy xương thì cũng bị thương nặng rồi.

Nhưng thủ phạm đã trốn ra sau lưng Nhạc Định Đường, vẻ mặt như không liên quan.

Viên Băng vẫn đang rên rỉ lăn lộn dưới đất, chửi bới không rõ tiếng.

Nhạc Định Đường lạnh lùng nói: "Đưa cả hai người vào trong."

Thiếu gia họ Viên có thân phận đặc biệt, mọi người còn không dám động tay, nhưng có câu nói của cậu, lập tức kéo người dậy.

"Họ Lăng, mày cái thằng chó đẻ, giết vợ tao còn muốn đổ tội cho tao, mày không được chết yên ổn đâu!"

Lăng Xu không để tâm: "Viên Băng, tôi thấy anh nên sớm nhận tội đi, kẻo vào tù không có thuốc phiện hút, khó chịu lắm đấy?"

Viên Băng bị kéo đi, tiếng nói dần xa.

Sự bất cam và phẫn nộ vang vọng trong đồn cảnh sát, khiến Thẩm Nhân Kiệt cũng không nhịn được mà thở dài.

Anh ta từng thấy Đỗ Uẩn Ninh một lần từ xa, khi cô còn sống.

Lúc đó Đỗ Uẩn Ninh mặc một chiếc áo dài màu hồng đào, viền bạc, màu sắc tầm thường như vậy mà cô mặc lên người lại toát ra một vẻ quyến rũ, nổi bật khác thường.

Nhìn khắp nửa Thượng Hải, mỹ nhân như Đỗ Uẩn Ninh cũng không nhiều.

Đáng tiếc thay, hồng nhan bạc mệnh.

Vụ án này chắc chắn sẽ gây chấn động Thượng Hải rồi.

Thấy hai người đều đi rồi, Thẩm Nhân Kiệt nhỏ giọng xin chỉ thị: "Ngài Nhạc, thức ăn mà Lăng Xu vừa yêu cầu, có cho không ạ?"

Việc này vốn không phải do Nhạc Định Đường quyết định, nhưng vừa rồi Smith đã có cái nhìn khác về cậu, Thẩm Nhân Kiệt tất nhiên muốn nhân cơ hội này lấy lòng một chút.

Nhạc Định Đường: "Theo thông lệ của các anh thì sao, cho hay không?"

Thẩm Nhân Kiệt cười hì hì: "Cái này..."

Nhạc Định Đường lập tức hiểu ra, ý ngầm là, nhét tiền thì cho, không nhét tiền thì đương nhiên không có gì.

Thượng Hải được coi là trung tâm Viễn Đông, điển hình của Dân Quốc, nhưng đằng sau sự phồn hoa ấy, cũng đầy rẫy cặn bã ô uế.

Dù sao, triều đại Thanh mục nát cũng mới chỉ qua đi 20 năm.

"Vậy thì không cho!" Cậu tỏ vẻ chính khí lẫm liệt.

...

Bản thân Lăng Xu là cảnh sát nên đương nhiên biết môi trường trong tù như thế nào.

Một dãy nhà gạch ngói, tường đầy rêu nứt, vết đen loang lổ.

Dưới mái hiên mở một cửa sổ nhỏ, đó là nguồn sáng duy nhất, ban ngày còn có thể thấy được chút ánh sáng, đến tối thì cai ngục tuyệt đối không lãng phí nến hay đèn điện cho tù nhân, mọi người chỉ có thể ngửi mùi trong bóng tối mà ngủ.

Đến mùa đông càng khó chịu hơn, nền đá lạnh lẽo cứng rắn lồi lõm, nhiều lắm là trải một lớp rơm, nếu khi vào tù mặc quần áo mỏng manh, thì chỉ ba năm ngày là người đã gần như bị đông cứng, một số tù nhân nghiêm trọng thể trạng kém hơn, thậm chí còn không đợi được đến phán quyết.

Cơ thể Lăng Xu thì ấm áp, trên người còn khoác chiếc áo choàng dày, đó là tháng trước chị anh mới mua ở cửa hàng bách hóa Vĩnh An, định để anh mặc dịp Tết, nhưng tối nay Lăng Xu ra ngoài chơi, lén chị mặc luôn, không ngờ lại phát huy tác dụng kiểu này.

Lạnh lẽo, ẩm ướt, tối tăm, là tất cả ấn tượng của Lăng Xu về nhà tù.

Bất kể nhà tù ở đâu, đều giống nhau.

Cuối cùng bóng tối, tiếng nức nở và lẩm bẩm mơ hồ truyền đến, khi xa khi gần, lúc có lúc không, dễ dàng khơi gợi nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng người.

Nguồn sáng duy nhất đến từ bóng đèn điện công suất thấp trên đầu, ánh sáng yếu ớt ấy không những không tạo ra chút ấm áp nào, mà còn khiến cho nơi tiếp giáp giữa ánh sáng và bóng tối càng thêm âm u khó lường.

Đứng trước cửa phòng giam, mùi nước tiểu và hơi ẩm xộc vào mặt khiến anh do dự một chút.

Cai ngục phía sau đẩy nhẹ một cái, đã đẩy anh vào trong.

Cạch một tiếng, cửa phòng giam khóa lại.

"Tất cả ngoan ngoãn vào!”

Viên cai ngục buông một lời cảnh báo không mấy nghiêm trọng rồi bước đi.

Nhà tù là một thế giới khác.

Xung quanh tối đen như mực, tiếng thở thô nặc vang lên, có thể nghe ra trong phòng giam này có ít nhất năm sáu người.

Từ chỗ sáng chói bỗng chốc chuyển sang bóng tối, mắt vẫn chưa thích nghi được, Lăng Xu không thể nhìn rõ xung quanh.

Nhưng những người vốn ở đây có thể nhờ ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ để quan sát kỹ anh.

Một chàng trai trẻ da dẻ mịn màng, vóc dáng cao ráo nhưng không mấy cường tráng, nhìn là biết ngay xuất thân giàu có, bình thường chưa từng chịu khổ cực gì, một cậu ấm điển hình.

Một người như vậy vào tù, chẳng khác nào cừu vào bầy sói, là tấm bia di động, là con đom đóm trong đêm đen, chỉ thiếu nước viết lên mặt "Mau đến bắt nạt tôi đi".

Những cặp mắt trong bóng tối không bỏ qua một phân trên người anh, đặc biệt là chiếc áo khoác len dày cộm kia.

Lăng Xu đứng im không nhúc nhích.

Anh biết, thú dữ luôn phải xác định điểm yếu của con mồi trước khi ra tay. Anh chỉ cần hơi động đậy, vô số cặp mắt trong bóng tối kia lập tức sẽ nhìn ra nhược điểm của anh.

Thời buổi này, không chỉ có anh và Viên Băng là những kẻ tình nghi mới bị giam vào đây.

Từ thành viên Thanh Bang đến kẻ liều mạng, từ lừa đảo gian lận đến giết người phóng hỏa, kẻ yếu đuối dễ bắt nạt ở đây không qua nổi vài ngày, chỉ có những kẻ hung hăng tàn bạo, xảo quyệt lão luyện mới có thể sống sót.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mũi anh hơi ngứa.

Lăng Xu cố nén nhưng không nén được.

Anh mở miệng, cúi đầu, hắt hơi một cái nhỏ.

Ngay khi anh đưa tay lên dụi mũi, bỗng nhiên vai có thêm một bàn tay.

Chưa kịp phản ứng, cả thân hình Lăng Xu đã bị đẩy mạnh về phía cánh cửa sắt!

Một tiếng "rầm" vang dội, âm thanh lưng va chạm với cửa sắt vọng khắp nhà tù trống trải, chói tai kinh khủng.

Từ xa xa có thể nghe thấy tiếng bước chân của viên cai ngục chạy tới, nhưng rất nhanh đã quay trở lại, biến mất không dấu vết.

Ở nơi như thế này, miễn là không xảy ra án mạng, thường sẽ chẳng ai can thiệp.

Ngay cả khi có án mạng xảy ra, chỉ cần người chết không có thân phận địa vị vững chắc, cũng chưa chắc đã có hậu quả nghiêm trọng.

Thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác, ngay cả ở thành phố phồn hoa nhất Viễn Đông cũng vậy.

Có thể thấy trước, đón chờ anh sẽ là một đêm khắc nghiệt.

Chỉ muốn ăn bữa khuya thôi mà, sao lại khó khăn đến thế?

Lăng Xu tràn đầy bi ai trong lòng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play