Những ngón tay thon dài gầy guộc nhẹ nhàng vuốt ve chiếc tẩu thuốc bằng ngọc bích trắng trong giây lát, rồi tùy ý ném lên giường.
Người phụ nữ ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy, lắc lư bước đến bên bồn rửa mặt.
Vặn vòi nước, khẽ vẫy tay, ánh mắt lười biếng mơ màng, cơ thể mềm nhũn như sợi mì không còn sức lực.
Phía sau truyền đến tiếng động.
Người phụ nữ nhìn thấy kẻ đến qua gương.
"Sao anh lại đến đây?"
Cô lười biếng mỉm cười, đầy vẻ quyến rũ.
"Vừa hay, đến đây giúp em chọn một chiếc áo dài, hôm nay..."
Lời chưa dứt, biểu cảm trong gương chuyển sang hoảng sợ!
"Anh đang làm gì vậ-"
Tiếng hét sắp bật ra liền bị chặn lại trong cổ họng, cô điên cuồng vùng vẫy, cào cấu vào tay đối phương, những móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng hàng ngày bị gãy do dùng sức quá mạnh, máu chảy ra từ kẽ móng, không phân biệt được vết thương của ai.
Tuy nhiên, điều này chỉ khiến đối phương đáp trả hung bạo hơn.
Người phụ nữ vô thức há to miệng!
Cô không thể hít thở được chút không khí nào, ngược lại còn đẩy nhanh quá trình cái chết của mình.
Gương mặt thường khiến đàn ông mê mẩn chỉ với một nụ cười giờ đây méo mó dữ tợn, gân xanh nổi lên trên trán, tròng mắt dần dần trợn ngược lên. Trong khoảnh khắc trời đất tối sầm, một ý nghĩ thoáng qua khiến cô mơ hồ nhận ra, thứ đang siết chặt cổ mình chính là chiếc áo choàng ngủ vừa mới ném lên giường.
Chiếc áo choàng lụa đó, được mua về tháng trước, cô rất thích và mặc thường xuyên.
Đôi dép bị đá văng, cơ thể bị kéo lê về phía phòng ngủ, để lại hai vệt ướt trên sàn nhà từ đôi chân trần.
Kẻ đang bóp cổ cô không hề có chút lòng thương hoa tiếc ngọc, thấy cô vẫn còn sức vùng vẫy, liền tăng thêm sức mạnh.
Đối với một người sắp chết, cuộc đời được rút ngắn chỉ còn từng giây từng phút.
Dần dần, đôi chân cô ngừng đạp.
Thân hình mềm mại gục xuống giường, đôi mắt hạnh nhân vẫn mở to, trừng trừng nhìn lên trần nhà.
Chết không nhắm mắt.
...
Nhã Kỳ hứng thú bày biện đồ trang điểm trên bàn của mình.
Cô do dự hồi lâu giữa kem dưỡng da Double Sisters và Hazeline, cuối cùng không nhịn được chọn lọ Hazeline mới mua. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Miệng lọ của bao bì mới hơi khó mở, nhưng mùi hương thoang thoảng khi thoa lên mặt nhanh chóng xóa tan chút tiếc nuối cuối cùng của cô.
Nhìn mình trong gương, tâm trạng Nhã Kỳ cũng trở nên rạng rỡ.
Đối với cô, đây chỉ là một đêm bình thường trong hàng ngàn đêm khác.
Nhưng đêm nay, vì sự xuất hiện của một người mà có sự thay đổi vi diệu.
"Nhã Kỳ, Lăng thiếu đến rồi, muốn gặp em!"
Nhã Kỳ đột ngột quay đầu lại, rồi nhanh chóng quay lại, chộp lấy thỏi son môi Tangee xa nhất, chưa từng mở.
Mở ra, xoay lên, cẩn thận tô màu trước gương.
Đây là món đồ ngoại nhập cô mới mua từ cửa hàng bách hóa Vĩnh An, mấy ngày nay vẫn chưa nỡ dùng.
Người quản lý phía sau cười cười bước đến gần.
"Nghe Lăng thiếu đến mà vui vậy à?"
Nhã Kỳ liếc mắt qua gương: "Em thấy chị còn vui hơn em, miệng cười toét đến tận mang tai rồi kìa!"
Người quản lý nói: "Lăng thiếu vừa đẹp trai, nói chuyện lại dễ nghe, biết cách chiều người, ai mà chẳng thích? Tiếc là so với những thiếu gia thực sự thì còn kém một chút, nhưng gương mặt đẹp trai như vậy là đủ rồi. Không biết tối nay cậu ấy có mua giờ ra ngoài của em không, nếu chị trẻ hơn mười mấy hai mươi tuổi, dù phải bù tiền thì chị cũng muốn đi với cậu ấy!"
Nhã Kỳ bĩu môi, không nói gì, chỉ chăm chú ngắm nghía mình trong gương.
Môi đỏ như lửa, in hằn khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh tế.
Lăng thiếu chắc sẽ nhận ra sự khác biệt của cô tối nay chứ?
Trong lúc nói chuyện, người quản lý liếc thấy cô gái trẻ rụt rè bên cạnh.
"Đứng ngây ra làm gì, cùng ra ngoài với tôi đi, Lăng thiếu còn dẫn theo bạn đến, vừa hay!”
Cô gái trẻ tên là Rose, vài ngày trước vừa được tuyển làm vũ nữ ở vũ trường Phỉ Lãnh Thúy, vẫn chưa quen với các quy tắc và cũng chưa từng trải qua nhiều tình huống.
"Lăng thiếu là ai vậy? Có phải khách quen ở đây không?" Cô ấy tò mò hỏi.
Ba người đi qua hành lang sáng rực ánh đèn, tiếng giày cao gót tạo nên nhịp điệu rõ ràng trên sàn nhà.
Nhã Kỳ không có hứng thú trả lời, chỉ có trưởng ban nói: "Nhanh lên nào!"
Rose chỉ biết dạ một tiếng, cố gắng thích nghi với sự khó chịu do giày cao gót mang lại.
Gia cảnh của cô ấy vốn cũng tạm ổn, bản thân cô ấy cũng đang học trung học, nhưng vài năm trước cha đột ngột qua đời, gia đình mất đi trụ cột, chỉ trong một đêm trời sập xuống, để có tiền cho em trai đi học, Rose buộc phải chọn đến làm việc ở Phỉ Lãnh Thúy.
Trưởng ban vũ trường đã gặp nhiều người có hoàn cảnh như vậy.
Trong thời đại này, thứ không thiếu nhất chính là những kẻ lưu lạc không nơi nương tựa.
Ít nhất, thu nhập của một vũ nữ cũng khá tốt.
Cái tên Rose nửa Tây nửa Ta này cũng do trưởng ban đặt cho sau khi cô ấy vào vũ trường, được coi là nghệ danh.
Trên bến Thượng Hải rộng lớn, Phỉ Lãnh Thúy tất nhiên không thể so sánh với những vũ trường như Bách Lạc Môn, Tiên Nhạc Vũ Cung, Đại Đô Hội, Vienna, nhưng cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa không từ chối bất kỳ ai đến, phục vụ khách hàng thuộc nhiều tầng lớp hơn.
Không giống như Bách Lạc Môn, những nơi đó chỉ dành cho người giàu có quyền thế, không phải ai cũng có thể chi trả nổi.
Nếu Rose chịu cố gắng, mỗi tháng có thể đủ tiền cho em trai đi học, thậm chí còn có thể dư dả không ít.
Rose nhanh chóng gặp được "Lăng thiếu điển trai và có duyên" mà trưởng ban nói đến.
Anh mặc một bộ trang phục màu xám đen, để kiểu tóc giống nhiều chàng trai trẻ thời thượng, chỉ là không bôi dầu, trông bồng bềnh và tươi mát.
Cách ăn mặc không có gì đặc biệt.
Rose đã từng gặp những công tử con nhà giàu sang, cũng từng gặp những kẻ ăn mặc diêm dúa như con công.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy biết rằng, nếu một người đủ đẹp trai, thì việc mặc gì không còn quan trọng nữa, bởi vì anh ta có thể mặc những bộ quần áo bình thường mà vẫn toát lên vẻ phi thường.
Trên đời này có rất nhiều người cần dựa vào quần áo, nhưng những người như Lăng thiếu, quần áo phải dựa vào họ, ngàn người mới có một, hiếm có.
"Lăng thiếu!"
Rose thấy Nhã Kỳ như một chú chim nhỏ vui vẻ bay đến, đôi giày cao gót dưới chân cô bỗng trở nên nhẹ nhàng.
Lăng thiếu mang nụ cười lười biếng trên mặt: "Nhã Kỳ, em dùng son môi mới à? Trông xinh hơn lần trước gặp đấy!"
Nhã Kỳ quả nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui sướng: "Anh nhận ra rồi sao?"
Lăng thiếu: "Nhìn thấy từ xa rồi, môi đỏ chót, hương thơm bay đến trước cả khi người tới."
Nhã Kỳ vui vẻ nói: "Đây là màu mới ra của son môi Tangee, cả Thượng Hải chỉ có cửa hàng bách hóa Vĩnh An bán số lượng giới hạn, em nhờ người xếp hàng rất lâu mới mua được, suýt nữa thì không mua được đấy!"
Cô bước đến ôm lấy cánh tay của Lăng thiếu và nói líu lo.
Rose thì bị trưởng ban đẩy về phía người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Lăng thiếu.
Đến vũ trường chính là để khiêu vũ.
Dưới giai điệu của âm nhạc, Rose hơi lúng túng và gượng gạo, cùng đối phương bước những bước nhảy vụng về.
Khiêu vũ nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô ấy biết được từ miệng chàng trai trẻ rằng, tên đầy đủ của Lăng thiếu là Lăng Xu, thực ra anh là một cảnh sát ở sở cảnh sát quận Giang Loan, còn người đang nhảy với cô ấy tên là Trình Tư, là đồng nghiệp và bạn thân của Lăng Xu.
Trình Tư cũng có vẻ ngoài đoan chính, nhưng khi đứng cạnh Lăng Xu, không tránh khỏi sự so sánh giữa ánh trăng và ánh sao.
Ánh mắt của Rose không kìm được lại một lần nữa đuổi theo bóng dáng kia theo ánh đèn vũ trường.
Lăng Xu nhảy rất giỏi.
Bước nhảy nhanh nhẹn và dẻo dai.
Những sợi tóc không bôi dầu nhẹ nhàng nhảy múa theo từng bước chân.
Từng nhịp, từng nhịp, giống như trái tim rung động của Rose.
Cô ấy đặt ánh mắt lên khóe mắt của anh.
Ánh sáng lóe lên một tia bay bổng, trong chốc lát nở rộ trong lồng ngực, như hoa đào chu sa, rực rỡ chói lọi.
"Người đẹp trai quả nhiên khác biệt, còn được vũ nữ đưa tiền boa nữa chứ!"
Bên tai truyền đến tiếng lẩm bẩm của Trình Tư.
Rose nhìn kỹ, quả nhiên thấy Nhã Kỳ nhét một chiếc khăn tay gói gọn vào tay Lăng Xu.
Thời buổi này, vũ trường chia thành ba sáu chín đẳng, khách đến vũ trường cũng chia thành ba giáo chín lưu, nhưng dù là khách keo kiệt đến đâu, cũng phải mở cho vũ nữ một chai rượu, cho chút tiền boa.
Những người hào phóng, có thể vung tay quá trán, dẫn vũ nữ ra ngoài dạo phố, thậm chí thuê phòng khách sạn cả năm, mua nhà riêng, kim ốc tàng kiều.
Nhưng đây là lần đầu tiên Rose thấy vũ nữ đưa tiền cho khách.
Tâm trạng đáng lẽ phải sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy Lăng Xu lại âm thầm bình tĩnh lại.
Rose thậm chí còn cảm thấy có thể hiểu được, nếu là cô ấy, có lẽ cô ấy cũng sẽ...
Một bài nhảy kết thúc.
Nhã Kỳ vẫn muốn tiếp tục, nhưng Trình Tư buông tay Rose ra, đi về phía Lăng Xu.
"Cậu nhìn gã hói đằng kia kìa."
Khuỷu tay chạm vào cánh tay Lăng Xu, Trình Tư hất cằm về phía trước.
"Sao vậy?"
"Sáng nay vì người kéo xe kéo không nhìn đường, vô tình đụng phải gã một cái, gã liền đánh người ta một trận tơi bời, lúc người đó đi còn khập khiễng, thật tội nghiệp."
Nghe ý này là muốn trả đũa?
Lăng Xu: "Cậu đã điều tra chưa?"
Trình Tư cười hì hì: "Gã này hung hăng như vậy, tôi còn tưởng có lai lịch gì, sau khi điều tra mới biết, chỉ là cậu của gã làm một cấp trung ở Tổng đội cảnh sát thôi, hậu thuẫn này còn không bằng cậu!"
Lăng Xu mặt lạnh tanh: "Tôi có hậu thuẫn gì? Tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ ăn không ngồi rồi, đừng lôi tôi vào."
Trình Tư: "Được rồi, được rồi, không lôi cậu vào! Lát nữa tôi qua đó gây sự đánh gã một trận, thế nào?"
Lăng Xu nhướn mày, bỗng cười xấu xa: "Tôi có cách hay hơn."
Hoàng hói không hài lòng với bạn nhảy của mình.
Gã đã để ý Nhã Kỳ ở đằng xa từ lâu.
Vì đối phương đã có khách bên cạnh, và gã không biết lai lịch của vị khách đó, nên không dám tiến lên tùy tiện.
Ai cũng biết Thượng Hải là nơi ngọa hổ tàng long, không cẩn thận sẽ đụng phải công tử nhà nào đó hoặc mại bản ngoại quốc, những người này đều không phải Hoàng hói có thể chọc vào.
Tìm cơ hội, Hoàng hói tiện tay nắm lấy một cô phục vụ đang mang rượu đến, nhét tiền boa, hỏi thăm tình hình của hai người kia.
Sau khi biết được Trình và Lăng không phải là khách lớn, cũng không có vẻ là người có lai lịch gì, gã yên tâm, tiến về phía họ.
"Xin hỏi người anh em họ gì? Tôi họ Hoàng, hút một điếu không?"
Hoàng hói tự nhiên đưa thuốc lá qua, theo kinh nghiệm giang hồ của gã, chiêu này trăm lần như một.
Đối phương chắc chắn sẽ hỏi gã làm việc ở đâu, gã sẽ thuận tiện nói ra cậu của mình, vuốt mặt phải nể mũi, đêm nay cô vũ nữ xinh đẹp này gã nhất định phải có.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của gã.
Trình Tư nhận thuốc của gã, bỗng kêu lên một tiếng.
"Có phải tôi đã gặp anh ở đâu đó rồi không nhỉ?"
Hoàng hói sững sờ một chút, cười nói: "Không thể nào, tôi thấy anh khá xa lạ."
"Nhớ ra rồi, tên tội phạm bị truy nã trong vụ thảm sát cả nhà năm người năm ngoái!"
Trình Tư vỗ đùi một cái, kéo tay áo Lăng Xu: "Cậu nhìn xem, bức chân dung và người thật có phải giống hệt nhau không?"
Lăng Xu quan sát kỹ lưỡng, nghiêm túc: "Đúng là khá giống."
Hoàng hói giận dữ nói: "Nói lung tung cái gì vậy! Tôi họ Hoàng tên Tung, nghe cho rõ, là chữ Tung của núi Tung Sơn, có liên quan gì đến tội phạm bị truy nã? Các anh có biết cậu tôi là ai không!"
Trình Tư nghiêm túc nói: "Dù chú của anh có là thị trưởng đi nữa, cũng chẳng liên quan gì đến việc anh có phạm tội hay không. Chúng tôi là cảnh sát của sở cảnh sát quận Giang Loan, phiền anh bạn đi theo chúng tôi một chuyến. Nếu xác minh anh vô tội, tự nhiên sẽ thả anh ra."
Nói xong, anh ta nắm lấy cổ tay đối phương, lấy cặp còng số 8 bằng đồng thau ra định còng lại.
Hoàng hói vừa kinh ngạc vừa tức giận, không ngờ mình suýt nữa thì không lên giường với cô vũ nữ xinh đẹp, ngược lại còn bị tóm.
"Chú tôi là Hoàng Minh, Hoàng Minh của Tổng đội cảnh sát các anh có biết không! Còn dám bắt bừa người à?! Cẩn thận lát nữa ông ấy cho các anh bay hết chức, đồ chó má, gan các anh cũng lớn quá... Ôi!"
Lăng Xu đá một cú vào sau đầu gối gã.
Hoàng hói đang la hét om sòm bỗng ngã sấp về phía trước, vô tình đưa cổ tay lên, "tách" một tiếng, chiếc còng số 8 bằng đồng thau đã tiếp xúc thân mật với da thịt. Trình Tư cười toe toét với Hoàng hói đang ngẩng đầu lên.
"Đi thôi, anh bạn!"
Cho dù chú của Hoàng hói là người của Tổng sở cảnh sát hay Chính quyền thành phố, họ cứ còng gã đi làm khó dễ một đêm để dạy cho bài học, khi cấp trên đến thì đùn đẩy trách nhiệm, chẳng lẽ đối phương còn có thể tính toán với họ sao?
Hoàng hói không chịu khuất phục, thân thể bị khống chế nhưng miệng vẫn chửi bới không ngừng.
Nhã Kỳ và Rose đều sợ hãi, ngay cả quản lý cũng đến khuyên giải, bảo Trình Tư nể mặt họ, đừng gây chuyện ở đây.
Lăng Xu trực tiếp lấy một miếng bánh mì từ bên cạnh, nhét vào cái miệng đang chửi rủa của Hoàng hói.
Thế giới lại trở nên yên tĩnh.
"Bây giờ anh ta là nghi phạm, theo quy định phải phối hợp điều tra, thẩm vấn cho rõ ràng. Các anh yên tâm, chúng tôi sẽ không đổ oan người tốt đâu."
Lăng Xu nói với quản lý vũ trường xong, lại quay sang Trình Tư: "Được rồi, cậu dẫn người về trước đi, lát nữa tôi sẽ đi."
Trình Tư trừng mắt nhìn anh: "Không nghĩa khí gì cả!"
"Cô Nhã Kỳ khó hẹn được lắm, làm sao tôi có thể nói đi là đi được? Phải để chúng tôi ở bên nhau thêm một lúc chứ?"
Lăng Xu mỉm cười với Nhã Kỳ, cô lập tức đỏ mặt.
Trình Tư nghiến răng, tiến lại gần, hạ thấp giọng: "Ba bữa ăn ở nhà hàng Đức Hưng, tôi sẽ đi ngay lập tức!"
Lăng Xu bực bội: "Cậu cướp à? Một bữa thôi, không được nhiều hơn!"
Trình Tư: "Hai bữa, ít hơn tôi cũng không đi đâu, để Hoàng hói ở đây xem các cậu nhảy."
Lăng Xu vẫy tay như đuổi ruồi: "Hai bữa, cút ngay!"
Trình Tư cười hì hì, không tiếc nuối vì tối nay không được ở bên Rose nhiều, hài lòng kéo Hoàng hói đi.
"Được rồi, từ giờ trở đi, đêm nay là thời gian của chúng ta."
Lăng Xu lịch thiệp đưa tay về phía Nhã Kỳ.
"Không biết cô Nhã Kỳ có hứng thú nhảy thêm một bài với tôi không?"
"Rất hân hạnh." Nhã Kỳ mỉm cười.
Nhưng niềm vui của cô tối nay chắc chắn sẽ không kéo dài được lâu.
Khi bản nhạc chơi được nửa chừng, từ bên ngoài vào trong, một sự xáo động nhỏ truyền đến.
Đầu tiên là mấy quản lý vũ trường đi ra đón, rất nhanh họ lại quay trở vào, sắc mặt không được tốt lắm, còn phải cố gắng cười gượng, kéo khóe miệng lên.
Bỏ qua Rose còn ngơ ngác không nói, Nhã Kỳ là người thường xuyên lui tới các nơi vui chơi, vừa nhìn đã biết có chuyện không hay.
Đây là có nhân vật lớn đến.
Không giống như Hoàng hói chỉ hư trương thanh thế, mà là nhân vật lớn thực sự không thể chọc giận.
Nhiều khách và vũ nữ không hiểu chuyện gì, nhưng vô thức nhường ra một lối đi, tự giác lùi sang hai bên.
Đi đầu là hai cảnh sát người nước ngoài có mũi cao mắt sâu, thường gọi là cảnh sát Tây, vừa nhìn đã biết là từ khu Tô giới đến.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của mọi người lại là hai người đi sau họ.
Một người nước ngoài, một người Hoa.
Người nước ngoài mặc đồng phục cảnh sát, là sĩ quan cảnh sát cấp cao trong khu Tô giới.
Thời buổi này, ở Thượng Hải hay thậm chí cả Hoa Hạ, người nước ngoài thuộc loại không thể chọc giận.
Hễ có người nước ngoài xuất hiện ở đâu, chuyện đơn giản thường sẽ trở nên phức tạp.
Còn người Hoa đi song song với ông ta —
Khuôn mặt dưới chiếc mũ lễ phục, nửa ẩn nửa hiện trong ánh sáng đan xen, đường nét mờ ảo, càng khiến người nhìn tò mò.
Rồi, người đó hơi ngẩng cằm lên.
Cả khuôn mặt lập tức lộ ra dưới ánh đèn.
Nhiều người lập tức thốt lên lời khen ngợi trong lòng, nhưng lời khen ngợi này rất nhanh lại bị khí thế của đối phương áp đảo, một lúc không phân biệt được tiếng tán thưởng vừa rồi của mình, rốt cuộc là vì khí chất hay dung mạo.
Lăng Xu và Nhã Kỳ cũng dừng bước nhảy, nhìn đối phương xuyên qua đám đông, đi về phía mình.
Nhã Kỳ hơi hoảng, bắt đầu tìm kiếm trong trí nhớ xem mình có đắc tội với cảnh sát Tây không.
Còn Lăng Xu thì hơi nheo mắt lại.
Đôi giày da bóng loáng giẫm trên sàn gỗ ô vuông, tạo ra khí thế vạn quân không địch nổi.
Nhã Kỳ lo lắng sợ hãi, tất nhiên cũng không nhận ra ánh mắt của người đàn ông mặc áo khoác từ đầu đến cuối đều dõi theo Lăng Xu.
Lăng Xu bỗng cười nhạt một tiếng.
"Ồ, chẳng phải là ngài Nhạc sao? Với tầm cỡ và đẳng cấp của ngài, sao không đến Bách Lạc Môn và Tiên Lạc Vũ Cung, lại chạy đến chỗ nhỏ như Phỉ Lãnh Thúy của chúng tôi?"
Nhã Kỳ hơi khó hiểu.
Nghe câu nói này, có vẻ như hai người đã quen biết từ trước.
Gần trong gang tấc, nhưng lại đối đầu gay gắt.
Còn chưa kịp hiểu rõ, cô đã nghe người đàn ông mặc áo khoác nói.
"Đỗ Uẩn Ninh chết rồi."
Vẻ mặt thờ ơ của Lăng Xu hơi biến đổi.
Sau đó viên sĩ quan cảnh sát cấp cao bên cạnh người đàn ông nói: "Chúng tôi nghi ngờ hung thủ chính là cậu.”