“Cắt!”

“Cảnh này qua, buổi sáng nay đến đây thôi, mọi người đi ăn cơm trước đã.”

Tiếng của đạo diễn vang lên, toàn bộ đoàn phim đều nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này đang diễn đến đoạn quan trọng của bộ phim, đã quay cả một buổi sáng, tuy nói kỹ thuật diễn của các diễn viên chính đều là đứng đầu trong giới, nhưng đạo diễn Vương từ trước đến nay đều là đã tốt còn muốn tốt hơn, có một chút chi tiết không hài lòng nào cũng đều phải quay lại, hiện tại cuối cùng cũng đạt tới yêu cầu của đạo diễn Vương.

“Cô Mục vất vả rồi.”

Mục Bội Chi nhận lấy di động từ tay của trợ lý, có chút khách khí nói chuyện cùng bạn diễn: “Thầy Tần cũng vất vả rồi.” 

Nói lời khách sáo với nhau xong, Mục Bội Chi cầm di động trở về phòng hóa trang mà đoàn phim tạm thời dựng lên.

Đạo diễn Vương từ trước đến nay lúc quay phim đều là lấy cảnh thực địa, ở khe suối điều kiện đơn sơ, mặc dù đều là ảnh đế ảnh hậu có địa vị cao trong giới, cũng chỉ có thể cùng nhau chịu khổ chút.

Phòng hóa trang của Mục Bội Chi nói trắng ra chính là một cái lều mộc mạc, một tấm vải che mưa vây quanh ở ngoài bốn phía cọc gỗ, che lại tầm mắt xung quanh, phía trên nóc lại thêm một tấm mái che để chắn nắng che mưa, gió lớn một chút cũng có khả năng thổi cho đổ xuống .

Trợ lý mang tới cơm hộp mà đoàn phim chuẩn bị cùng một hộp trái cây, nhìn Mục Bội Chi nói: “Chị Mục, ăn cơm trước đi.”

Trong núi giao thông không tiện, rất khó vận chuyển vật tư vào, điều kiện sinh hoạt của đoàn phim thật sự không quá tốt.

Cơm hộp rau xanh đều là mua được từ trong thôn xóm ở gần đây, đồ ăn mỗi ngày đều giống nhau, càng đừng nói đến trái cây, may mắn ngẫu nhiên có thể mua được một chút mơ chua và dương mai mọc dại trong núi từ chỗ thôn dân, đến cả miếng dưa hấu cũng khó mà ăn được, vì điều kiện tự nhiên ở đây không thích hợp để dưa hấu phát triển. 

Mục Bội Chi liếc mắt nhìn hộp trái cây để bên cạnh cơm hộp, chín ô vuông nho nhỏ mỗi ô đựng một loại trái cây khác nhau, tất cả đều là loại trái cây cô thích ăn, trong núi căn bản không mua được.

Cô nhướn mày, trợ lý lập tức thấp giọng nói: “Là Thịnh tổng cố ý cho người mang tới, lần này không thể dùng trực thăng, trái cây này được đưa đến trong trấn, lại đặt ở trong túi ướp lạnh rồi nhờ thôn dân mang đến đây.”

Từ thị trấn gần nhất đến nơi đây cũng phải từ 10 đến 20 dặm* đường núi, xe ô tô không thể vào được, đường cũng rất khó đi, chỉ có thôn dân bản địa mới có thể tìm tới được.

(*) 1 dặm ~ 1.6km

Trợ lý thấy Mục Bội Chi không giận, lại hỏi: “Trái cây còn dư có cần chia ra cho mọi người không chị?”

Mùa này trái cây tươi khó bảo quản, nhất là dưa hấu đã cắt ra, trước kia Mục Bội Chi đều để cô chia cho mọi người, vậy nên cô mới chủ động hỏi lại một câu. 

Mục Bội Chi nghe vậy quả nhiên gật gật đầu, trợ lý liền đi ra ngoài.

Quay phim cả một buổi sáng, đạo diễn Vương lại có yêu cầu rất cao, đến cả Mục Bội Chi cũng cảm thấy choáng ngợp. 

Cô cầm lên miếng dưa hấu tươi ngon, vừa ăn vừa nhấn mở tin nhắn chồng cô gửi đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ảnh chụp cậu con trai nhỏ đang nhăn mặt ăn rau xanh, không khỏi nở nụ cười.

Đột nhiên lại thấy nhớ nhóc con ở nhà quá đi.

Nhà ăn ở biệt thự nhà họ Thịnh, Mục Mộc khó khăn nuốt xuống rau cải trắng đăng đắng trong miệng, ngẩng đầu nhìn Thịnh Hạo Tồn vẫn còn đang chơi di động, nhịn không được cau mày nói: “Ba ba, lúc ăn cơm không được xem di động.”

Thịnh Hạo Tồn sửng sốt, đối mặt với biểu tình nghiêm túc của nhóc con, bỗng nhiên lại có cảm giác như đang bị mẹ mấy đứa nhỏ quản giáo, theo bản năng thu hồi di động nói: “Mộc Mộc nói đúng, ba ba không xem nữa, chúng ta ăn cơm.”

Mục Mộc vừa lòng gật gật đầu, cậu trước kia chính là vì không chịu ăn ngon ngủ kĩ nên mới khiến cho thân thể suy sụp, mặc kệ hiện tại liệu có phải thế giới song song hay không, cậu tuyệt đối không thể lại giẫm lên vết xe đổ, cũng không thể trơ mắt bỏ mặc người thân xung quanh không biết quý trọng thân thể của mình. 

Thịnh Hạo Tồn cảm nhận được con trai nhỏ quan tâm đến mình, toàn thân  đều cảm thấy vui mừng còn hơn cả lúc ký được hợp đồng trị giá 1 tỷ*.

(*) Đồng Nhân dân tệ nhé, khoảng gần 3.500 tỷ VND

Đây chính là lần đầu tiên!

Con cái trong nhà tuy rằng đều trưởng thành sớm, nhưng tính tình cũng đều tương đối lạnh lùng.

Cậu con trai lớn năm nay đã mười bốn tuổi, trước nay không chủ động nói mấy lời quan tâm đến anh, ngày lễ ngày tết cũng chỉ gửi bao lì xì cho hai vợ chồng bọn họ, ngày bình thường đến cả thời gian gọi điện thoại cũng không có, cho bọn hắn hai vợ chồng phát cái bao lì xì, ngày thường liền gọi điện thoại thời gian đều không có, so với hai vợ chồng họ còn bận rộn hơn. 

Đứa thứ hai và thứ ba lại ngày ngày đắm chìm trọng thế giới của mình, đặc biệt là thằng nhóc thứ ba, cả ngày cũng không thèm tỏ chút thái độ với bất cứ người nào. 

Vẫn là con trai nhỏ biết quan tâm nhất.

Thịnh Hạo Tồn trong lòng nghĩ đến đẹp, không nói đến có bao sóng ngầm cuộn trào trong đầu, thậm chí còn muốn lập tức mang đến chỗ vợ mình khoe ra.

(*) Gốc tác giả dùng là từ 熨帖, nghĩa là bàn ủi, nghĩa bóng là chỉ sự thoải mái, bình tĩnh hoặc phù hợp. Ở đây mình dịch thoát nghĩa chút.

Nhưng anh từ trước đến nay vốn dĩ mặt vô biểu tình, dù trong lòng có bao nhiêu kích động, biểu cảm trên mặt cũng sẽ không có nhiều thay đổi, trước mặt người khác mỗi ngày đều trưng ra một gương mặt lạnh lùng. 

Cũng bởi vậy, Mục Bội Chi đã từng cố ý dẫn anh đi nội khoa thần kinh ở bệnh viện khám xem, cho đến khi liên tục cùng bác sĩ xác nhận rằng anh thật sự không phải mặt bị liệt mới bỏ qua.

Mục Mộc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba ba, phảng phất quanh thân đều có chút áp suất thấp, không khỏi hoài nghi ba ba có phải đang tức giận hay không.

Kết quả giây tiếp theo lại thấy ba ba mặt lạnh múc một muỗng canh trứng tôm bóc vỏ vào trong chén của mình, ngữ khí vẫn mang theo lạnh lùng như thường lệ, nhưng lại mơ hồ mang theo chút quan tâm không giống bình thường: “Con trai, ăn nhiều một chút.”

Mục Mộc kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, hai mắt cậu nhìn đi nhìn lại biểu tình nghiêm túc của ba ba phía đối diện rồi mới cúi đầu ăn cơm.

Cứ cảm thấy thái độ của ba cậu hôm nay có chút kì lạ, không giống như người ba trong trí nhớ của cậu lắm. 

Sau đó cả hai ba con cũng không nói chuyện nữa, trong nhà ăn rộng lớn chỉ có hai ba con bọn họ, lại có chút trống trải.

Mục Mộc chậm rì rì ăn xong trong chén canh trứng, bỗng nhiên nhớ tới hỏi: “Ba ơi, các anh chị đi đâu rồi ạ?”

Thịnh Hạo Tồn buồn bực nói: “Con có phải là thật sự đã sốt cao đến mơ hồ rồi phải không? Sao đến chuyện này cũng quên mất rồi?” 

Mục Mộc vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời, sao mà cậu có thể nhớ được mấy chuyện đã trôi qua lâu như vậy chứ, huống chi kí ức thuở ấu thơ cũng không rõ ràng cho lắm, có thể nhớ ra mấy chuyện có ấn tượng sâu sắc cũng đã tốt lắm rồi. 

Thịnh Hạo Tồn thấy nhóc con này thật đúng là nhớ không ra, kiên nhẫn mà giải thích cho cậu: “Anh cả của con đi du học còn chưa trở về. Chị hai con đã cùng bạn học tham gia trại hè do trường học nó tổ chức, giờ chắc đang ngắm chim cánh cụt ở Nam Cực rồi. Còn anh ba của con đang tham quan một phòng thí nghiệm thuộc một trường đại học ở Đức, cũng chưa thể về nhà ngay được.”

Nói đến đây, anh lại cảm thấy có chút không hài lòng. Cô con gái duy nhất của anh nói ra đúng là có hơi phiền phức. Nó nói muốn ngắm chim cánh cụt, nói đi là phải đi ngay, bảo nó chờ đến kỳ nghỉ đông nó cũng không muốn chờ.

Thế mới thấy con trai út là ngoan nhất, không chạy đi lung tung.

(Hờ, do bé nó còn nhỏ tuổi)

“Nhưng không phải bây giờ ở Nam Cực đang là mùa đông ạ”, Mục Mộc thấy có chút kì quái, hỏi lại.

Ba cậu lại thở dài: “Nhưng chị con lại nhất định muốn đi, ai ngăn nó nổi chứ.”

Mặc dù thời tiết ở Nam Cực bây giờ có chút xấu, giao thông đi lại khó khăn, nhưng không phải là không thể đến được đó.

Để có thể thực hiện được mong muốn của con gái, anh đã đặc biệt tìm người liên lạc với đội thám hiểm khoa học ở địa phương, cũng tìm cho cô bé một hướng dẫn viên là người bản địa để giảm thiểu những khó khăn mà cô có thể gặp phải trên đường.

Mặc dù vậy, là cha mẹ thì họ vẫn có chút lo lắng.

Anh nói xong, thấy vẻ mặt thất vọng của cậu con trai út, Thịnh Hạo Tồn nhịn không được hỏi: “Mộc Mộc có phải là nhớ các anh chị hay không?”

Mục Mộc do dự gật gật đầu, lại nhỏ giọng bổ sung: “Con cũng thấy nhớ mẹ nữa.”

Đời trước trước khi chết, điều làm cậu thấy tiếc nuối nhất không phải là dự án đã làm suốt 5 năm lại không có kết quả, mà là những người thân sau này không còn có cơ hội được gặp lại nữa. 

Cậu thật sự cảm thấy rất hối hận vì đã tự huỷ hoại cơ thể của mình chỉ để giành lấy chút xem trọng từ người khác*, nếu thật sự có một cơ hội cho cậu làm lại, cậu nhất định sẽ quý trọng nó. 

(*)Gốc là他很后悔为了争那么一口气搞坏了自己的身体, ở đây mình dịch theo ý hiểu để sát cốt truyện nhất, nếu mọi người có ý kiến đóng góp gì có thể bình luận cho mình biết với nhé ^^

Ngay lúc này, Mục Bội Chi lại gọi một cuộc gọi video về, sau khi Thịnh Hạo Tồn bắt máy lập tức nói: “Vừa nãy con trai mới nói nhớ em đó.”

Mục Bội Chi thấy màn ảnh lung lay một chút sau đó hướng về phía bé con bên kia bàn cơm, cô nói: “Cục cưng nhớ mẹ sao? Mẹ quay xong bộ phim này rồi lại về với con nhé?” 

Những lời nói giống vậy Mục Mộc từ khi còn nhỏ đã nghe qua rất nhiều, Cậu biết mẹ cũng rất muốn trở về để ở bên cậu nhiều hơn, nhưng lần nào cũng sẽ bị cản trở bởi những chuyện khác. 

Dù thật sự có thể dành ra chút thời gian để trở về, hôm sau mẹ cũng lại vội vội vàng vàng rời đi, không có thời gian để cùng cậu chơi đùa, mười lần thì chỉ cần hai lần có thể thực hiện được lời hứa cũng đã tốt lắm rồi.

Cho nên cậu cũng không có nhiều hy vọng, chỉ là cả khuôn mặt nhỏ ủ rũ, gật gật đầu.

Mục Bội Chi thấy bộ dạng con trai nhỏ héo rũ, có chút lo lắng hỏi: “Cục cưng giờ cảm thấy thế nào? Có còn khó chịu hay không?”

Mục Mộc lắc đầu nói: “Không khó chịu ạ, con đã hạ sốt rồi, mẹ đừng lo lắng.”

Tuy là nói như vậy, nhưng dáng vẻ uể oải ỉu xìu này của cậu thật sự không giống như là không có việc gì.

Mục Bội Chi nhìn con trai nhỏ trắng trắng mềm mềm qua màn hình điện thoại, chỉ cảm thấy bé con thật ngoan ngoãn lại khiến người ta yêu thích, chỉ hận chẳng thể lập tức bay trở về nhà ôm lấy cục cưng của cô mà ôm ấp hôn hít.

Cô hỏi với giọng dịu dàng: “Cục cưng có phải thấy không vui không?”

Mục Mộc mím môi lắc đầu, không muốn làm cho mẹ lo lắng.

Vẻ mặt đáng thương của bé con khiến trái tim của Mục Bội Chi cũng phải tan chảy, ngữ khí ôn nhu đến có thể hoá thành nước: “Mẹ cũng nhớ cục cưng Mộc Mộc nhà mình lắm, qua một tuần nữa là mẹ có thể trở về nhà rồi, cục cưng ở nhà chờ mẹ nhé, được không?” 

Mục Mộc ngoan ngoãn đáp: “Được ạ, mẹ ở bên ngoài cũng phải biết tự chăm sóc mình nha, phải ăn ngon ngon, cũng phải ngủ ngon nha.”

Mục Bội Chi nở nụ cười, “Mẹ biết rồi, cảm ơn cục cưng, cục cưng thật hiểu chuyện.”

Buổi chiều cô còn phải tiếp tục đóng phim, thời gian nghỉ trưa ngắn, nói chuyện cùng con trai xong lại muốn nói chuyện một mình với Thịnh Hạo Tồn: “Anh dạo này dành nhiều thời gian ở bên Mộc bé con chút, Em quay xong phim sẽ trở về ngay. Các anh chị đều không ở nhà, bé con ở nhà một mình nhất định là cảm thấy cô độc mới không vui như vậy.” 

Thịnh Hạo Tồn vội vàng đồng ý, thật ra lịch trình của anh vốn đã sắp xếp kín rồi, mấy ngày nữa còn phải đi nơi khác tham gia một hội nghị cấp cao, giờ xem ra đành phải để phó giám đốc công ty thay anh tham gia vậy.

Nói là ở nhà với con trai, nhưng việc ở công ty thật sự không thể bỏ đó không làm. Thịnh Hạo Tồn ăn xong cơm trưa lại đi đến công ty ngay, buổi tối khi anh về đến nhà thì thấy con trai nhỏ đã ngủ rồi.

Anh ngồi xổm ở mép giường của con trai, nhìn bé con đang ngủ say sưa trong ổ chăn, nhịn không được nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm mụp của bé, ở lại trong phòng trẻ em một lúc lâu mới đi ra ngoài.

Sáng hôm sau vốn dĩ anh muốn cùng ngồi ăn sáng với bé con, lại không ngờ tới nhóc con này ngủ nướng không muốn thức dậy. 

Anh mạnh mẽ đem nhóc con từ trên giường kéo lên, thúc giục con trai đi rửa mặt. Nhưng chỉ chớp mắt liền phát hiện bé con này lại bò lên trên sô pha, tiếp tục ngủ ngon lành.

Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết lại có sắc hồng hào khoẻ mạnh, hàng lông mi dài rung rung, đáng yêu muốn chết đi được, khiến người ta không đành lòng đem bé con gọi dậy.

Một giấc ngủ đến mười mấy tiếng đồng hồ mà còn chưa thấy đủ hả? Thịnh Hạo Tồn  có chút nghi ngờ: trẻ con đều có thể ngủ nhiều đến như vậy sao? Ba đứa lớn nhà anh trước kia đâu có giống như vậy!

Thịnh Hạo Tồn không thể tiếp tục nhẫn tâm kêu bé con rời giường, đành phải bất đắc dĩ đem con trai ôm về trên giường để bé tiếp tục ngủ, một mình cô đơn ăn xong bữa sáng sau đó đến công ty đi làm.

Mục Mộc cũng không biết bản thân mình bị làm sao, cứ như muốn đem tất cả giấc ngủ ở đời trước một hơi bù hết lại, cậu ngủ từ tối hôm trước đến hừng đông hôm sau còn chưa thấy đủ giấc, giữa trưa dậy ăn cơm xong vẫn còn muốn ngủ tiếp mấy tiếng nữa, cả một ngày đã dành hết hai phần ba thời gian để ngủ rồi.

Trong mấy giờ đồng hồ tỉnh táo, cậu cũng chỉ là ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, lười biếng lật giở mấy cuốn truyện tranh thiếu nhi hoặc là xem phim hoạt hình. Đến cả mấy món đồ chơi cậu cũng không muốn động đến, hoàn toàn khác xa với những đứa trẻ hiếu động khác.

Tôn Thanh Lan ban đầu cho rằng cậu chủ nhỏ là bởi vì bị bệnh nên mới không có tinh thần, chẳng qua bác sĩ gia đình đã tới rất nhiều lần, mỗi lần kiểm tra xong đều nói thân thể của cậu không sao hết.

Bà lúc này mới cảm thấy không ổn. Cậu chủ nhỏ trước kia tuy cũng tương đối an tĩnh, nhưng vẫn sẽ đi ra vườn hoa chơi một chút. Hiện tại cả ngày không phải nằm ngủ thì là đang ngồi trên sô pha trồng nấm, cũng không thèm mở miệng nói chuyện, chắc chắn là có chuyện gì đó mà bà không biết. 

Buổi tối khi Thịnh Hạo Tồn trở về, Tôn Thanh Lan liền đem những lo lắng của mình nói lại với anh. 

Thịnh Hạo Tồn đi xem lại camera giám sát trong nhà, thấy cậu con trai út xác thật cả ngày cũng chẳng có nổi chút tinh thần phấn chấn, quả thực giống như một chú cá mặn, nằm xuống liền bất động.

Anh cũng cảm thấy như vậy có chút không đúng lắm. 

Ngày hôm sau anh dành ra chút thời gian mang con trai đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện, kết quả là chẳng tìm ra chút vấn đề nào. 

Thịnh Hạo Tồn chỉ phải xin giúp đỡ từ vợ: “Em yêu à, em nói xem con trai chúng ta bị làm sao vậy? Không phải là mới còn bé xíu như thế đã bị trầm cảm rồi chứ? Liệu anh có cần đưa con đi gặp bác sĩ tâm lý không?”

Mục Bội Chi tức giận nói: “Nói linh tinh gì đó! Chắc chắn là do không có ai ở cạnh chơi cùng nên bé con mới không vui.” 

Thịnh Hạo Tồn nghĩ nghĩ nói: “Vậy có cần anh đi thúc giục Lai Lai và Minh Tuyên một chút, để cho hai đứa nó trở về sớm một chút không?” 

Mục Bội Chi không đồng ý: “Lai Lai đã muốn đi xem chim cánh cụt từ lâu, bạn con bé con chưa về, nếu bắt nó trở về một mình nó sẽ thấy không vui. Còn Tuyên Tuyên thì đâu phải anh không biết, một khi nó đã chui vào phòng thí nghiệm thì dù là ai cũng kéo không ra.”  

Thịnh Hạo Tồn thở dài hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Mục Bội Chi: “Lúc trước có một show truyền hình thực tế về trẻ em gửi lời mời em tham gia, em đi hỏi xem nếu còn trống danh sách khách mời thì khi đó em đưa Mộc Mộc  cùng ra ngoài thư giãn chút.” 

Thịnh Hạo Tồn bối rối hỏi: “Vậy buổi hẹn hò của chúng ta thì sao?”

Anh vất vả lắm mới chờ được đến lúc bộ phim này của vợ đóng máy mà!

Mục Bội Chi: “Con trai quan trọng hay là hẹn hò quan trọng? Sau này em có thời gian rồi tính.”

Thịnh Hạo Tồn không còn lời nào để nói, bị bỏ mặc mà một mình buồn bã.

(*) Gốc là “emo去了”; “Emo” là tiếng lóng trên Internet Trung Quốc, thường được dùng để diễn tả trạng thái chán nản, u sầu hoặc cảm thấy buồn bã. Thuật ngữ này bắt nguồn từ từ "emo", bản thân nó là viết tắt của "emotional - cảm xúc", ban đầu được dùng để mô tả một phong cách âm nhạc và văn hóa của nó, nhưng sau đó đã được mở rộng để mô tả trạng thái cảm xúc.(Theo Baidu)

Mục Mộc ở nhà ngủ bù cả một tuần, thầm đếm ngược ở trong lòng, xem còn bao lâu mẹ mới trở về.

Thật vất vả chờ đến ngày mà Mục Bội Chi nói sẽ trở về, kết quả cậu lại ngủ quên mất. 

Chuyến bay của Mục Bội Chi hạ cánh vào buổi tối, Thịnh Hạo Tồn đã đến trước chờ đón cô về. 

Ngày đóng máy bộ phim mới của ảnh hậu không phải là bí mật gì, rất nhiều người hâm mộ đến chờ ở sân bay từ sớm.

Mục Bội Chi vội vã muốn về nhà gặp con trai, lại không muốn bị người hâm mộ níu kéo nên cố ý đi ra từ cửa VIP. Cô còn cẩn thận bảo trợ lý thông báo với phòng làm việc chuẩn bị trước những món quà nhỏ tặng cho những người hâm mộ hôm nay đến đón mình, nhờ nói với họ rằng trong nhà cô có việc nên đi trước.

Fans tuy rằng thất vọng, nhưng mỗi người đều lấy được một món quà nhỏ ảnh hậu tặng cho, cuối cùng ai cũng vui tươi hớn hở trở về nhà.

Mục Bội Chi lên xe của Thịnh Hạo Tồn, tháo xuống khẩu trang và kính râm hỏi: “Mộc bé con dạo này thế nào rồi?”

Thịnh Hạo Tồn cầm di động mở ra camera theo dõi lắp trong nhà, đưa cho cô xem: “Nó lại ngủ quên, mỗi này đều ngủ, y như con heo nhỏ vậy.”

Mục Bội Chi trừng anh: “Sao anh có thể nói vậy chứ? Anh mới là heo, con trai em đáng yêu thế này, không cho phép anh nói con thế.”

Thịnh Hạo Tồn trưng lên khuôn mặt tuấn tú pha chút lạnh lùng, nhẹ giọng  chịu thua: “Anh là heo, anh là heo được chưa. Đúng rồi, em ký hợp đồng với show truyền hình kia rồi chứ?” 

Mục Bội Chi: “Ký rồi, ngày mai bắt đầu quay, là phát sóng trực tiếp, vé máy bay em cũng đặt xong rồi.”

Thịnh Hạo Tồn cảm thấy không thể tin được: “Hôm nay đi luôn hả? Vợ à, con trai anh còn đang ngủ đấy, nhóc con này dạo gần đây giấc ngủ rất tốt nhé, một khi đã ngủ thì có gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy. Không thì em báo lại với bên chương trình một tiếng, sáng ngày mai rồi lại đi?”

Mục Bội Chi: “Như vậy không phải rất tốt à? Em về nhà liền bế theo con lên máy bay luôn, đỡ lo ban đêm Mộc bé con ngủ không được, mai lại không có tinh thần để quay chương trình.”

Thịnh Hạo Tồn không cam tâm mà vùng vẫy vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là hết hy vọng.

Vợ anh anh biết, cô từ trước đến nay làm việc quả quyết, không bao giờ trì hoãn kế hoạch đã định trước, không có việc bất ngờ sẽ không thay đổi. Anh chỉ đành nói: “Vậy anh đưa hai người đến đó.”

Mục Bội Chi không từ chối, bé con 4 tuổi rưỡi lúc bế lên vẫn nặng, cô bế con một mình cũng sẽ mệt, lúc đó để ba ba bé bế cũng tốt.

Nửa đêm 12 giờ, ekip chương trình Bé con thiên thần* bỗng nhiên đăng lên Weibo: Ekip chương trình đã may mắn mời được ảnh hậu @ Mục Bội Chi tham gia, ở phòng phát sóng trực tiếp lúc 8 giờ sáng mai, cùng mọi người không gặp không về!

(*) Angel Baby

Weibo của Mục Bội Chi ngày thường vẫn luôn là phòng làm việc xử lý, rất nhanh sau đó đã chia sẻ lại Weibo của chương trình kèm theo thông báo chính thức, bày tỏ hi vọng có thể cùng chương trình hợp tác vui vẻ.

Khi người hâm mộ nhìn thấy bài đăng, nháy mắt sôi trào lên. Bình trường Mục Bội Chi chỉ chuyên tâm đóng phim, hầu như không tham gia show giải trí. Thi thoảng có nhận phỏng vấn cũng là vì phối hợp tuyên truyền cho tác phẩm điện ảnh. Các con của cô cũng chưa bao giờ xuất hiện trên truyền hình.

Vậy mà bây giờ cô lại muốn cùng bé con tham gia show Bé con thiên thần

Rốt cuộc thì làm thế nào mà ekip chương trình lại có thể mời được nữ thần của bọn họ?! 

Mục Bội Chi tuy rằng ngoại trừ đóng phim thì rất ít khi xuất hiện, nhưng số lượng người hâm mộ của cô rất đông đảo. Vì cô có ngoại hình xinh đẹp lại có kĩ thuật diễn xuất tốt, hát cũng hay, quả thật như trong nghề hay nói: là ông trời chạy theo đút cơm cho cô ăn.*

(*) Có thiên phú, năng khiếu vượt trội trong ngành, nghề nào đó. Sinh ra để làm nghề này và rất thành công, có danh vọng trong nghề.  

Đã 21 năm kể từ khi ra mắt, nhưng chưa bao giờ cô có tin bịa đặt bôi đen, lại là chiến sĩ thi đua trong ngành. Lúc nào cũng không phải đang đóng phim thì cũng là đang trên đường đi đóng phim. Chất lượng các tác phẩm của cô  cũng rất tốt, một diễn viên giỏi như vậy, không hâm mộ cô thì hâm mộ ai chứ?

Năm đó khi đang ở trong giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp, Mục Bội Chi bỗng nhiên tuyên bố kết hôn, trong cùng năm đó lại mang thai con đầu lòng,  rất nhiều người hâm mộ lo lắng cô sẽ vì gia đình từ bỏ sự nghiệp.

Lại không ngờ cô sinh con xong sau đó nhanh chóng trở lại đóng phim, hơn nữa vài năm sau cô lại giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc.

Từ khi ra mắt vào năm 17 tuổi đến nay, phim của Mục Bội Chi đã ba lần giành được giải Nữ chính xuất sắc, ngoài ra còn nhiều giải thưởng khác, lớn lớn bé bé kể hoài không hết. Người trong ngành nói cô đang đứng trên đỉnh của ngọn Kim tự tháp giới giải trí này, cũng không phải nói quá.

Những người hâm mộ dõi theo cô từ những ngày đầu của sự nghiệp, đến giờ cũng đã kết hôn sinh con từ lâu. Những fan mới trong những năm gần đây của cô cũng đều biết cô đã có gia đình. Chỉ là chưa ai từng dám nghĩ đến cô sẽ bất ngờ mang theo con nhỏ tham gia chương trình giải trí, lại còn là chương trình phát sóng trực tiếp chứ!

Các fan vui sương như là đang ăn Tết, cùng nhau đổ xô đi tuyên truyền. Weibo của nhóm ekip chương trình Bé con thiên thầncũng đột phá một triệu lượt chia sẻ trong một đêm. Trên bảng hot search, các cụm từ tìm kiếm đều có liên quan đến việc này, có thể nói ekip chương trình đã mang đến sức nóng xưa nay chưa từng có.

8 giờ sáng, phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu, phòng phát sóng trực tiếp của Mục Bội Chi đã chật cứng, đều là người hâm mộ muốn nhìn thấy thần tượng lần đầu tiên mang theo bé con cùng quay show, cùng với cư dân mạng sau khi thấy hot search liền nhấn vào xem náo nhiệt.

Màn ảnh được đặt quá xa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy có một bé con trắng trắng nộn nộn đang ngủ trên giường, không thể thấy rõ diện mạo bé con lắm.

Nhóm ekip đang làm chuyện xấu gì đây? Liệu có dám đem màn ảnh phóng to lên một chút, để tôi nhìn xem bé con nhà nữ thần rốt cuộc lớn lên trông như thế nào? 】

Các chị em đừng sốt ruột, nhất định có thể nhìn thấy mà, khiến bé con sợ thì không tốt đâu. 】

Tư thế ngủ của bé con thật là ngoan, lâu như vậy rồi cũng không thấy cử động, cũng không đá chăn. 】

Nếu tên nhóc thối nhà tôi mà cũng ngủ ngoan thế này thì tốt biết bao. 】

Nói chứ nữ thần của tôi đâu mất rồi? Sao vẫn chưa xuất hiện trước ống kính chứ? 】

Ekip chương trình cố ý phải không? Mấy bạn nhỏ khác ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện bản thân ở nơi xa lại lại không nhìn thấy người lớn bên cạnh, mấy nhóc gần như đều bị doạ sợ phát khóc, tôi muốn nhìn xem khi nhóc con nhà nữ thần khóc thì sẽ thế nào tiết mục tổ cố ý đi? Mặt khác mấy cái tiểu bằng hữu một giấc ngủ tỉnh phát hiện thay đổi cái địa phương, lại không thấy được gia trưởng, đã dọa khóc hơn phân nửa, muốn nhìn nữ thần nhãi con khóc lên là cái dạng gì, hehe 】

Chị em à, cô cũng xấu xa thật đấy, nhưng mà tôi cũng muốn nhìn xem,  hehe 】

Về mấy lời này Mục Mộc lại chẳng hề hay biết, cậu mở mắt ra liền phát hiện  mình không phải đang ở trong phòng trẻ em mà là ở một căn phòng xa lạ, nhìn cách bài trí thì hình như là khách sạn.

Trong nháy mắt, Mục Mộc không khỏi nghi ngờ mình có phải là lại xuyên trở về rồi không, kết quả lúc cúi đầu nhìn xem lại thấy vẫn là cái thân thể bé xíu này.

Cậu liền phát ngốc, không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao cậu đang nằm ngủ ngon lành ở nhà mở mắt ra lại đã ở đây rồi? 

Đèn nhỏ màu đỏ trên camera trong phòng nhấp nháp, Mục Mộc nhìn sang bên này.

Phía bên đây, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vừa gõ bình luận vừa chờ đợi, chẳng bao lâu liền thấy bé con trên giường làm một động tác cá chép lộn mình rồi ngồi dậy, sau khi tỉnh ngủ cũng không khóc không quấy, chỉ mở to hai mắt ngây ngốc mà nhìn về phía máy quay.

Vừa mới tỉnh ngủ, cặp mắt đen to tròn còn mang theo chút hơi nước, tròng mắt đen nhánh giống như viên đá quý giá trị xa xỉ.

Làn da bé con trắng như tuyết, tóc vừa đen vừa mềm, lông mi nhỏ dài, đôi môi hồng nhuận. Ngũ quan* của cậu so với búp bê Tây Dương còn tinh xảo xinh đẹp hơn, khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn cùng với nét bụ bẫm đáng yêu của trẻ con, làm người nhịn không được muốn véo một cái.

(*)Tai, mắt, mũi, miệng, lông mày

Phần bình luận nháy mắt bị spam điên cuồng. 

Trời ơi!!! Con trai của nữ thần đẹp quá đi! 】

Mẹ ơi, con nhìn thấy thiên sứ rồi!!! 】

Đây là sức mạnh của di truyền phải không? Đôi mắt của bé con giống ảnh hậu quá, đều cực kì xinh đẹp! 】

Cục cưng mau đến đây để dì hôn một cái! Cục cưng đừng sợ, dì không phải kẻ biến thái, chỉ là dì quá thích những em bé xinh đẹp ô ô ô 】

Tôi không tin! Trên thế giới này, thật sự có một bé con đáng yêu như thế tồn tại trong loài người sao a a a 】

Mục Mộc không nhìn thấy bình luận, nhưng cậu nhớ ngày trước mẹ đã nói  muốn dẫn cậu cùng đi tham gia chương trình gì đó, không ngờ là bắt đầu nhanh như thế.

Cậu chưa từng tham gia chương trình giải trí, cũng chưa từng mở phát sóng trực tiếp, không biết hiện tại camera có đang bật hay không.

Trong phòng chỉ có mình cậu, hẳn là còn chưa bắt đầu quay nhỉ.

Hôm nay thức dậy hơi sớm, Mục Mộc che miệng ngáp một cái, cảm giác vẫn có hơi buồn ngủ, cậu liền nằm xuống ngủ tiếp.

Nhiệt độ từ điều hoà trong khách sạn được chỉnh có hơi thấp, cậu dùng đôi chân ngắn ngủn móc lấy cái chăn đắp lên, tiếp tục ngủ.

Lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động theo nhịp hô hấp, khiến tim người ta ngứa ngáy.

Bé con ngoan quá, mau để dì hôn một cái! 】

Nhóc này thật bình tĩnh, hoàn toàn không bị hoàn cảnh xa lạ dọa sợ! Còn tự mình đắp chăn lấy, sao lại có một đứa trẻ ngoan như vậy chứ ngao ngao ngao 】

Tôi vốn ghét trẻ con lắm, nhưng bé con này rất đáng yêu ô ô ô 】

nếu tôi nói tôi muốn đi bắt cóc bé con về, tôi sẽ không bị nữ thần ám sát* chứ? 】

(*) Từ gốc là暗鲨,một từ thường được người ta dùng để nhắc nhở mọi người chú ý đến nội dung mà họ muốn truyền đạt, ngược lại nếu không được chú ý hay nhận được phản hồi thì họ giống như bị ám sát rồi (vâng, ý là xanh cỏ rùi á)  

mau đi hỏi xem bé con thích bao tải màu gì đi! 】

Này chị em, tính cả phần của tôi nữa nhé, lập nhóm đi cùng nhau nha 】

Thịnh Hạo Tồn vừa mới xuống máy bay trở về nhà sau khi đưa vợ con đến nơi ghi hình. Anh vừa nhấn mở lên phát sóng trực tiếp đã nhìn thấy bình luận này, tức đến nỗi suýt chút nữa muốn đi mua lại công ty sở hữu nền tảng phát sóng trực tiếp này.  

Nhưng giờ có mua lại cũng không kịp khoá bình luận, anh đành tạm thời đăng ký một tài khoản, không thành thạo đăng lên một bình luận: “Mấy người đừng có nhớ thương con trai của tôi!”

Kết quả cư dân mạng không những không kiềm chế, thậm chí càng thảo luận sôi nổi thêm .

Nói bậy nào, bé con này là tôi với ảnh hậu sinh nhé! Cọ cọ chị xinh đẹp 】

Của tui đó của tui đó! 】

Im lặng hết đê, tui mới chính là người giám hộ còn lại* của bé con nhé, hôm qua trước khi đi ngủ bé con còn thơm thơm tui nữa kìa! 】

(*) Gốc là崽崽另一个家长

Mấy người đang nằm mơ đấy à? Ảnh hậu rõ ràng còn đang ở trên giường của tôi đây nhé, là do bé con nửa đêm bị mộng du đi sang phòng bên cạnh mất <đầu chó .jpg> 】

Thịnh Hạo Tồn tức giận đến nỗi lạnh lùng cười lên một tiếng, giơ tay một cái liền phát một phần thưởng trị giá hơn 520 nghìn tệ, nháy mắt cái là trở thành một đại ca trong phòng phát sóng trực tiếp.

Phần bình luận lại lần nữa sôi trào, khiến video gốc bị che kín, chẳng thấy được gì ngoài câu chữ rậm rạp, ngoài  A a a  thì cũng chỉ có  Ngao ngao ngao .

Thịnh Hạo Tồn hài lòng tắt đi bình luận đang chạy trên màn hình, chuyên tâm xem phát sóng trực tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play