Vì để ta quen thuộc và thích ứng với thế giới một ngàn năm sau.
Thẩm Hoàng nói rằng thời gian này ta cần phải luôn ở bên cạnh hắn, để đề phòng bị các đạo sĩ khác bắt đi.
Hắn nắm tay ta, dẫn ta rời khỏi khu rừng nhỏ, đi đến thương trường để chọn vài bộ xiêm y phù hợp với thời đại này.
Sau đó, hắn mang ta trở về nhà hiện tại của hắn, bảo ta rửa sạch bụi bẩn trên người và thay bộ đồ mới.
Lúc này ta mới biết được.
Sau khi tự mình chết đi không lâu, Thẩm Hoàng đã làm một việc không tưởng là khiến cho vị trí hoàng đế của mình không còn nữa.
Nhiều lần trằn trọc, hắn đã quyết định trở thành một đạo sĩ phong thủy.
Học được vài bản lĩnh nên hắn mới có thể sống được lâu như vậy.
Dường như hắn không có gì ngạc nhiên về việc ta có thể sống lại sau khi chết.
Chỉ là cảm thấy thời điểm ta tỉnh dậy có chút không đúng.
“Xúc Xúc, tính khí của nàng cũng không nhỏ đâu, chuyện này mà cũng có thể làm nàng tức giận đến mức sống lại ư?”
Ta mặt vô biểu tình mà nhìn Thẩm Hoàng.
“Ngươi có muốn biết bị cương thi cắn chết thì cũng sẽ biến thành cương thi không?”
Thẩm Hoàng câm miệng.
Trong lòng hắn không ngừng đuma chính mình: 【Miệng tiện!】
Hôm nay Thẩm Hoàng còn có việc phải xử lý.
Ta đi theo hắn đến nhà của khách hàng, tò mò quan sát môi trường xung quanh hoàn toàn xa lạ đối với ta.
“Quả nhiên, sống lâu thì sẽ thấy nhiều điều.”
“Ta, một kẻ đã chết một ngàn năm, thi thể không bị hư hỏng, không mục nát, còn đột nhiên tỉnh lại, có thể nhảy, có thể nói, ngươi thực sự không sợ hãi chút nào ư?”
Thẩm Hoàng mặt vô biểu tình mà đi phía trước, lúc này thoạt nhìn hắn thật sự rất đứng đắn.
Hắn hỏi lại ta:
“Xúc Xúc, ta sống một ngàn năm, vẫn giữ nguyên thân thể và dung mạo từ ngàn năm trước, chẳng lẽ nàng không sợ hãi sao?”
Ta không chút để ý gật đầu.
“Sợ chứ, sợ đến chết rồi.”
“Cho nên hiện tại ta trở thành một mỹ thiếu phụ cương thi không có nhịp tim, không có độ ấm, lãnh khốc vô tình.”
Thẩm Hoàng bị ta chọc cười.
“Không sao, ta thích cương thi, đặc biệt là mỹ thiếu phụ cương thi.”
“Ta chuyên trị loại này.”
Ta sửng sốt, nheo mắt cảnh giác, lùi lại.
“Chẳng lẽ ngươi muốn bắt ta ư?”
Thẩm Hoàng lắc đầu, nghiêm túc nhìn ta.
“Không phải.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Nhớ nàng.”
Không có dấu hiệu nào báo trước, Thẩm Hoàng tiến lên hai bước rồi ôm ta vào lòng, ánh mắt đầy thâm tình.
“Xúc Xúc, ta thật sự rất nhớ nàng.”
“Nàng cuối cùng cũng đã trở lại rồi.”
Thân thể ta cứng đờ.
Sau một lúc lâu, ta chậm rãi giơ tay ôm lại Thẩm Hoàng.
Không nói gì.
Nói cho cùng, có thể tái ngộ với Thẩm Hoàng, ta cũng thực sự rất may mắn.
Hiện tại hắn là người duy nhất quen thuộc với ta trong thế giới xa lạ này. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cũng là, người duy nhất của ta.
Đang lúc cảm động.
Tiếng lòng của Thẩm Hoàng lại truyền đến.
【Hu hu hu, đây là cái tiết mục cửu biệt gặp lại gì đây, ta cảm động muốn khóc luôn.】
【Người của Xúc Xúc mềm mịn thật, khà khà, xoa xoa, khà khà khà, lại bóp bóp, khà khà khà khà , lại xoa xoa sờ sờ…】
【Đến lúc trở về ta sẽ ném cái tượng gỗ kia đi ngay lập tức, vừa cứng vừa nhỏ, làm người ta cũng khó chịu, buổi tối vẫn là ôm Xúc Xúc thơm tho mềm mại mà ngủ mới là thoải mái.】
“…”
Ta vặn vẹo thân mình.
Giữa ban ngày ban mặt mà Thẩm Hoàng ngươi lại giống như một tên biến thái!
Buông ra móng heo của ngươi ra mau, thế mà lại dám sờ sờ xoa nắn ta từ eo đến mông…
Mặt nhỏ của ta cũng đỏ bừng.
Ta duỗi tay đẩy Thẩm Hoàng ra.
Thẩm Hoàng thoạt nhìn lưu luyến không rời.
【Hu hu hu, lão bà rời xa ta rồi…】