Tốt, không sai.

Đích thực thứ đồ kia chính là ta.

Bởi vì ta vừa chuẩn bị quay đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, liền cảm giác một trận trời đất quay cuồng.

Thật vất vả mới ổn định được thân hình, ta phát hiện mình bị thu vào trong một cái pháp khí.

Bốn phía đều trở thành một mảnh hư vô, không sờ được cũng không nhìn thấy bên cạnh.

Khi ta còn đang suy nghĩ làm sao để tạo lỗ hổng mà chạy đi, thanh âm kia lại vang lên trong tai ta.

【Này, thứ đồ này dáng dấp trông cũng thật giống ta khi còn trẻ nhỉ, chính là cái đôi mắt đỏ này này, như bị bệnh đau mắt vậy.】

【Có vài phần giống Xúc Xúc, đúng là phúc khí của nàng ta mà. Ta nhìn mà cũng không nỡ trực tiếp ra tay giết nàng.】

【Nghĩ lại, cũng đã một ngàn năm mà ta không nhìn thấy Xúc Xúc rồi, ta nhớ nàng ấy quá.】

【Thế giới này giống như một cái vòng lặp lớn vậy, nếu như ta giữ nàng ta lại làm thế thân, đến khi Xúc Xúc tỉnh lại thì có phải điều đầu tiên nàng ấy làm là giết ta không?】

【Khà khà, bị Xúc Xúc giết cũng là phúc khí của ta.】

【A a a ta càng muốn gặp Xúc Xúc rồi!】

【Ai ~ làm xong việc này, ta sẽ trở về ôm tượng gỗ khắc hình Xúc Xúc ngủ mới được.】

【Hê hê, như đang chân chính ôm Xúc Xúc vậy.】

Ta: “???”

Đôi mắt của ta đỏ ư?

Đôi mắt của ta đỏ là vì tức giận đến thế luôn đấy!

Không phải, từ từ, trọng điểm không phải là điều này.

Tuổi xuân, chết sớm, Quý phi?

Một ngàn năm?

Xúc Xúc?

Còn có thanh âm quen thuộc này…

Ta ngỡ ngàng! Chẳng lẽ người này là hoàng đế phu quân kia của ta, Thẩm Hoàng?

Đã qua một ngàn năm, hắn vẫn còn có thể tồn tại được ư?

Chẳng lẽ đồ chó này đã lừa ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão ư?

Hắn không biến thành quái vật sao…

Ta hoảng sợ ngẩng đầu, cố gắng thông qua pháp khí để nhìn rõ mặt người nói chuyện.

Chỉ một cái liếc mắt, ta liền xác định hắn chính là Thẩm Hoàng.

Hay cho một cái Thẩm Hoàng!

Một ngàn năm trôi qua, thời đại phong kiến đã kết thúc.

Ngươi cũng đã sớm không còn là hoàng đế nữa rồi.

Ngươi còn dám quản lão nương ư?

Chờ lão nương ra ngoài được thì thế nào ta cũng phải cắn chết ngươi cho hả giận!

Thẩm Hoàng tựa hồ có linh cảm, rũ mắt nhìn về phía ta.

Ta đối diện với hắn, nở một nụ cười nhạt.

Thẩm Hoàng cười khẽ: 【Hừ, tức giận cũng giống như lúc xưa vậy. Nếu không thì ta giữ lại chờ Xúc Xúc tỉnh cũng được, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng ta cho Xúc Xúc chơi, nhất định Xúc Xúc sẽ thích.】

Cảm ơn. Ta đã chết một ngàn năm rồi mà ngươi vẫn còn nhớ đến việc ta có thể tỉnh.

Ta bĩu môi.

Dối trá.

Nếu ngươi thật lòng nhớ đến ta thì sẽ không để cho người khác đào mộ ta!

Chỉ là ta phát hiện, hắn nói chuyện mà không cần mở miệng ư?

Chẳng lẽ ta vẫn luôn nghe được tiếng lòng của hắn à?

Thật thần kỳ!

Đúng lúc này, có người lại gần tìm Thẩm Hoàng nói chuyện.

“Đại sư, đa tạ ngài.”

Thẩm Hoàng mắt trợn trắng.

“Vương Cẩu Thắng, ta đã nói thế nào? Ta có một cố nhân hôn mê ở đây, ta phải xử lý tốt thân thể của nàng thì các ngươi mới có thể khởi công.

“Hôm nay ngươi tùy tiện khởi công, dẫn tới cô hồn dã quỷ quấy rầy nàng, chúng ta tính sổ thế nào đây?”

Hắn mà nói chuyện thì sẽ mở mồm ra mà nói.

Những gì ta vừa nghe rõ ràng chính là tiếng lòng của hắn!

Ta hưng phấn!

Người kia xấu hổ cười, chỉ tay về phía ta.

“Đại sư, ngài yên tâm, nàng không phải cô hồn dã quỷ, cô ấy chính là người bò ra từ trong quan tài, nói đúng ra, cô ấy hẳn là cố nhân của ngài.”

“Hà hà, bạn của đại sư thật không giống người thường, thi thể còn nhảy nhót tưng tưng, còn mạnh mẽ hơn cả người sống nữa.”

Thẩm Hoàng: “…”

Lần này đến phiên hắn hoảng sợ.

Hắn vội vàng cúi đầu, nhìn ta qua pháp khí, khẩn trương nuốt nước miếng.

“Xúc Xúc?”

Ta giương mắt, cười như không cười.

“Bệ hạ, đã lâu không gặp, ngài vẫn sống tốt chứ?”

Nội tâm Thẩm Hoàng lập tức sóng to gió lớn: ( truyện trên app tyt )

【Là Xúc Xúc, nàng đúng là Xúc Xúc… Ha ha ha, ha ha ha, ta bị mù ư? Ta tiêu đời rồi.】

【Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại ta phải dỗ Xúc Xúc thế nào để nàng không tức giận đây? Online chờ, rất gấp.】

【Thôi, cùng lắm thì bị Xúc Xúc đánh một trận vậy!】

【Không bị tức phụ đánh một trận thì cuộc đời không hoàn chỉnh. Ta da dày thịt béo, Xúc Xúc của ta gầy gò ốm yếu, không đánh chết ta được.】

【Nếu nàng mà đánh nam nhân khác thì ta còn không vui đấy.】

Phải không?

Không đánh chết ngươi được?

Nhưng đánh cho ngươi tàn phế thì tuyệt đối không phải nói chơi!

Thẩm Hoàng cười gượng hai tiếng.

“Ha ha, ta khá tốt, nàng sao rồi?”

“Ta?”

Ta giơ tay chỉ về phía mình.

“Với tình cảnh hiện tại của ta, bệ hạ, ngài cảm thấy sao?”

Thẩm Hoàng vẫn cười gượng, không trả lời.

“Ha ha, ha ha…”

【Ta cảm thấy gì à? Ta cảm thấy, bàn phím, sầu riêng, ván giặt đồ, dù sao ta cũng phải quỳ trên một trong những cái đó rồi.】

Ta mỉm cười nhìn Thẩm Hoàng mở miệng:

“Đừng cười nữa, bệ hạ. Nếu ngài không thả ta ra ngoài thì ngài sắp không cười nổi nữa đâu.”

Thẩm Hoàng bị dọa giật mình, vội gật đầu.

“Tốt! Đừng nóng vội! Thả ra ngay lập tức!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play