<Chắc là tao không nghỉ nữa>
Hạ Nguyệt nhắn tin cho Huyền Diệu mà nói , Huyền Diệu sau khi nhân được tin nhắn cũng khá là bất ngờ , có hỏi lý do nhưng Hạ Nguyệt lại chẳng chả lời.
Sau khoảng 6 ngày trôi qua , nhẽ ra hôm nay sẽ là buổi làm cuối cùng của Hạ Nguyệt . Vũ Dương lúc này lại kéo Hạ Nguyệt lại mà hỏi :
“Tôi xin sang vị trí khác làm được không? Chứ tôi không làm được ở vị trí bên bà thật ý! Nhưng mà sợ anh chị chủ quán không cho…”
Hạ Nguyệt không nghĩ ngợi gì nhiều mà trả lời tức thì
“Thì xin thôi , cái ông kiệm lời kia thì hôm nay sang bộ phận vị trí bên Lẩu rồi nên vị trí chiên rán đồ vặt còn trống ,ông làm bên đấy cũng được đấy ”
“Vậy vị trí chỗ bà thì sao? Không phải tôi không muốn, nhưng mà nó khó thật ý”
“Không sao , tôi cũng không nghỉ nữa”
“Vậy à ….”- Vũ Dương nói , xong liền loát lại mà quay sang
“Hả? Bà làm tiếp á?”
“Ừm”-Hạ Nguyệt gật đầu trả lời
Vũ Dương lúc này không biết vì lý do gì mà cười cười ngây ngốc Hạ Nguyệt nhìn xong rồi cũng phì cười
“Cậu cười trông ngố , ban đầu tôi không nghĩ cậu bằng tuổi tôi , mà tôi nghĩ cậu thua tuổi tôi cơ”
“Hả?”-Vũ Dương chớp mắt nhìn Hạ Nguyệt , Hạ Nguyệt nhận ra mình lỡ miệng nên bèn nói
“À…cũng không có gì”
“Bà cười lên nhìn đẹp mà…”
Vũ Dương chưa nói hết câu thì Triệu Hải cười đùa
“Ồ , nói chuyện vui vẻ gớm.Mai Nguyệt nghỉ rồi đấy , có gì muốn nói với người ta không? Nói đi kìa”
Nói rồi , Triệu Hải húych húych khuỷu tay mình vào người Vũ Dương , Vũ Dương không biết vì ngại hay như thế nào mà tai cậu đỏ bừng
“Bà đấy có nghỉ nữa đâu?”
“Hả?”
Hạ Lâm , Lý Nam , Vương Hoàng đều đồng loạt nhìn về phía Vũ Dương . Triệu Hải với bộ mặt khó hiểu :
“Hả?”
“Bà Nguyệt vừa nói là bà có nghỉ nữa đâu”
“Thật à?"-Hạ Lâm nhìn Hạ Nguyệt
“Ừm , không nghỉ nữa , tiếp tục đi làm ”
“Vậy vui rồi ”- Hạ Lâm cưòi mà nói
Cũng chính vào cái thời điểm mà Hạ Nguyệt quyết định tiếp tục đi làm , cũng là lúc mà chuyến xe định mệnh giữa Vũ Dương và Hạ Nguyệt bắt đầu khởi hành
Vốn ban đầu Hạ Nguyệt không để ý đến Vũ Dương là mấy , nhất là sau đó khi mà Vũ Dương đã sang vị trí bên kia . Hạ Nguyệt đã nghĩ chắc là mình sẽ như trước , không nói chuyện nữa. Nhưng mỗi lần , khi mà vãn khách là Vũ Dương lại trò chuyện cùng Hạ Nguyệt , thậm chí nhiều khi thấy Hạ Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại thì tò mò mà hỏi
“Đang xem gì à? Chăm chú ghê”
“Đọc truyện á”
“Ồ”
Vũ Dương ồ một tiếng xong cũng im bặt , cầm lấy miếng bánh mì mà đưa qua cho Hạ Nguyệt
“Bà ăn một miếng cũng đâu chết đâu , ăn tý gì đi chứ ”
Hạ Nguyệt có chút ngạc nhiên mà nhìn Vũ Dương , nhận lấy miếng bánh mì rồi nói cảm ơn . Vũ Dương lúc này nhìn Hạ Nguyệt xong nói thêm
“Vậy tối tan làm bà có ăn cơm hay gì không vậy?”
“Không”
“Hể? Không ăn luôn á , bảo sao bà gầy ghê , tôi ăn ở đây xong về vẫn đói phải ăn hai bát cơm nữa mới đủ ý”- Vũ Dương vừa nói vừa cười . Hạ Nguyệt nhìn Vũ Dương có chút ngơ người . Xong lúc này mới nhìn xung quanh , chỉ còn lại có Vũ Dương và Hạ Nguyệt . Chưa kịp để Hạ Nguyệt lên tiếng,Vũ Dương đã nói
“Thằng Hải , Nam với Hoàng nó hút thuốc rồi . Hạ Lâm cũng đang ngoài đó . Không khí bên ngoài thoáng hơn mà”
“À” -Hạ Nguyệt không thừa không thiếu mà trả lời
Vũ Dương lúc này cũng không biết nên phải nói gì , chỉ đứng im một chỗ , nhưng Hạ Nguyệt cũng có linh cảm đó là thi thoảng Vũ Dương lại nhìn cô , thấy cô biết liền quay sang chỗ khác
Hạ Nguyệt cũng nói cho Huyền Diệu về những gì xảy ra gần đây và cùng với hành động của Vũ Dương nữa .
Khi đã làm chung được 2 tuần thì bắt đầu xuất hiện những lời trêu ghẹo , đùa cợt của Triệu Hải , rồi gán ghép Hạ Nguyệt với Vũ Dương . Vũ Dương thì dễ ngại , mỗi lần ngại là y như rằng tai rất là đỏ .Hạ Nguyệt thì cũng không quan tâm , chỉ là một chút , còn lại vẫn là quan tâm để ý đến
Sau khoảng vài ngày sau đó , Hạ Nguyệt cũng bắt đầu nói nhiều hơn , cũng cởi mở hơn mà trò chuyện cùng mọi người . Giữa Hạ Nguyệt và Vũ Dương xuất hiện những hành động mờ ám .
Như có một lần , khi Lý Nam và Vương Hoàng ra ngoài hút thuốc (Hai người này hút thuốc khá nhiều) , trong quán còn Hạ Lâm, Hạ Nguyệt , Triệu Hải và Vũ Dương. Vẫn như thường lệ , Triệu Hải và Ha Lâm vẫn chăm chú xem điện thoại , cả Hạ Nguyệt cũng vậy . Nhưng Hạ Nguyệt sau đó liên quay ra nhìn Vũ Dương mà suy nghĩ
:"không lẽ là điện thoại hỏng nên không mang đến ta?"
Vũ Dương bị Hạ Nguyệt nhìn cũng liền quay đi chỗ khác . Hạ Nguyệt cũng không dám hỏi chỉ là nhìn Vũ Dương rồi nói
“Còn ghế mà , ngồi đi , sao lại đứng làm gì vậy?”
Vũ Dương lúc này mới ý thức được mà kéo ghế lại ngồi , xong rồi tìm chủ đề mà nói chuyện với Hạ Nguyệt . Không biết nói về vấn đề gì mà Vũ Dương áp cả hai tay lên mặt Hạ Nguyệt , xong liền thu về trong tức thì , Hạ Nguyệt cũng bị bất ngờ không kém Vũ Dương thì giật mình,tai thì đỏ lừ .Không chỉ Vũ Dương mà Hạ Nguyệt cũng bất ngờ , người bất ngờ không biết sao mình lại làm vậy , người thì bất ngờ tự hỏi sao cậu ấy lại làm thế , xong cả hai thở phào , cũng may không ai bắt gặp nhìn thấy.
Hạ Nguyệt cũng liền kể cho Huyền Diệu nghe , nghe xong Huyền Diệu lộ rõ dáng vẻ nhiều chuyện
<ồ ,ồ , ghê nha , ghê nha , chưa gì đã vậy rồi cơ á>
Hạ Nguyệt lúc này thấy mình bị ngu nên mới nói cho Huyền Diệu. Vũ Dương thì không dám nhìn thẳng Hạ Nguyệt , Hạ Lâm với Triệu Hải trên đầu đầy dấu chấm hỏi to đùng .
Điều bất ngờ chưa dừng lại ở đó mà ở cả cuối giờ làm , Vũ Dương bất ngờ xin phương thức liên lạc của Hạ Nguyệt và cả Hạ Lâm. Triệu Hải liền bĩu môi
“Muốn xin của người ta thì xin thôi , phải xin cả anh người ta làm gì trời ”
Khi đó Hạ Nguyệt cũng không để ý , mà vẫn cho , nhưng tên Hạ Nguyệt cũng không dễ tìm bởi cô không để tên cô mà để tên viết tắt của mình cùng với tên nhân vật mà cô yêu thích
Sau này mới biết Vũ Dương làm vậy là để nếu không tìm thấy được có thể nhờ Hạ Lâm gửi link trực tiếp , chứ hỏi lại rất mắc cỡ , bởi Hạ Lâm là anh họ Hạ Nguyệt nên chắc chắn là sẽ có
Ngay khi mà vừa đến nhà thì Hạ Nguyệt đã thấy thông báo có lời mời kết bạn mới , không cần đoán , Hạ Nguyệt cũng biết là ai nhưng bất nhờ ở chỗ cả Triệu Hải cũng gửi cho Hạ Nguyệt nữa.Hạ Nguyệt cũng không nghĩ ngợi gì mà đồng ý lời mời của cả hai người
Khoảng 10 phút sau , khi mà Hạ Nguyệt bắt đầu chuẩn bị đi ngủ thì nhận được thông báo tin nhắn mới , là từ Vũ Dương.