BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 17 ) canh ba


2 tháng

trướctiếp

“???”

Thái độ của Thẩm Dục chuyển biến quá nhanh khiến Du Đường không chống đỡ kịp.

Chẳng lẽ thằng nhóc này đang nghĩ mối quan hệ giữa hai người là quan hệ yêu đương à?

Hơn nữa hắn còn nhỏ tuổi hơn mình, sao lại thể hiện âu yếm một cách lão luyện đến thế?

Thẩm Dục thấy y xấu hổ thì giả lơ, cũng không để bụng chuyện y không trả lời, chỉ ngồi mân mê ngón tay Du Đường, nói vu vơ:

"Vừa rồi cấp dưới báo rằng đã bắt được tên phản bội."

"Hỏi tôi muốn xử lý như thế nào."

Ngón tay mang bao tay trắng muốt xuyên qua khe hở bàn tay của Du Đường, khẽ vuốt ve từng đầu ngón tay.

"Tôi bảo họ trói chặt hai tay hai chân gã ta vào ghế. Dùng kìm rút từng cái móng tay móng chân của gã ra, sau đó tẩm nước muối vào...."

"......" Du Đường đột nhiên cảm thấy đau tay.
 

Thẩm Dục vuốt ve rất dịu dàng nhưng trong lòng vẫn run lập cập.

"Dùng khóa miệng banh miệng gã ra, lấy búa đập bể từng cái răng một, sau đó ép gã nuốt hết...."

Du Đường nghe đến đây, bèn vô thức liếm răng.

"Cuối cùng dùng dao phẫu thuật thật sắc bén, tiêm thuốc bắt gã phải tỉnh táo, xẻo từng miếng thịt......"

"Xẻo đến khi lộ ra xương trắng, ruột, nội tạng......"

Xong đời, Du Đường bắt đầu cảm thấy cả người đều đau.

Du Đường nghi ngờ Thẩm Dục nói ra những lời này là để dọa dẫm y! Khoảng thời gian này quá an nhàn khiến y quên mất tên này là tên thần kinh biến thái!

"Thẩm gia, cậu, cậu  đói bụng chưa?" Du Đường định chui ra khỏi lồng ngực hắn để đứng lên: "Tôi đi làm cơm chiều."

Nào ngờ Thẩm Dục đã không cho đi thì chớ, còn ôm chặt lấy eo , vùi mặt vào hõm cổ Du Đường, đôi môi mềm mịn cọ xát lên làn da, phả ra hơi thở nóng rực khiến cho sống lưng y tê dại.

"Sao thế?"  Hắn cười: "Sợ à?"

"......"

Du Đường nuốt nước miếng, lắc đầu: "Không có, tôi cho rằng đó là trừng phạt đúng tội."

"Giả vờ cái gì." Thẩm Dục buông tay ra: "Sợ thì bảo sợ."

Hắn nhìn Du Đường: "Anh sợ là tốt, như vậy anh sẽ không dám lừa tôi làm việc không nên làm."

“Nhưng mà dù cho anh chọc giận tôi thật, tôi cũng sẽ không đối xử với anh như vậy đâu.”

Nghe lời này, Du Đường có hơi ngạc nhiên, kết quả Thẩm Dục chốt hạ cậu nói khiến cho y hoàn toàn đầu hàng.

" Tôi sẽ....."

" Ch*ch chết anh."

"???"

Đây là lời của con người nói ra đấy à???

Thẩm Dục thoạt nhìn rất hài lòng với vẻ mặt của y, nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp: "Được rồi, đi nấu cơm đi, tôi muốn ăn mì trứng cà chua."

"......"

Du Đường còn có thể nói gì, chỉ có thể bĩu môi gật đầu đồng ý rồi ngoan ngoãn đi nấu cơm.

*

Trong khoảng thời gian Thẩm Dục dưỡng thương, vẫn luôn ở trong biệt thự. Bởi vì có Du Đường bầu bạn, nên cũng không cần thiết phải về lại biệt thự nhà chính của nhà họ Thẩm để che giấu nhân cách trẻ con của Thẩm Dục.

Chỉ cần có Du Đường ở cạnh, đứa bé có được cảm giác an toàn, dần dà cũng thành một đứa trẻ có tính cách bình thường, không còn nhút nhát sợ hãi động một cái là lại quỳ bò như trước nữa.

Nhưng theo thời gian dần trôi, Du Đường đột nhiên nhận ra một điều rằng, dường như nhân cách thứ hai của Thẩm Dục đang dần trưởng thành.

Thẳng đến một ngày kia, y chợt tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, nhìn thấy Thẩm Dục đang ngồi ở đầu giường, tay mân mê con dao gọt hoa quả, nhìn về phía y với ánh mắt xa lạ lạnh như băng.

Trong lòng chợt thấy hơi rờn rợn, Du Đường vội vàng nhổm dậy, cảnh giác nhìn hắn, thử thăm dò hỏi :

"Thẩm Dục? Năm nay em bao nhiêu tuổi?"

"Mười một tuổi." Thẩm Dục xoay vòng vòng con dao gọt hoa quả trong tay một cách vô cùng chuyên nghiệp, lưỡi dao lóe sáng lên, phản xạ vào trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn.

"Anh sao vậy? Hả anh?" Hắn vẫn nhận thức được Du Đường, nghiêng đầu nhìn y, tươi cười nói: "Tại sao anh lại nhìn em như vậy?"

"......" Lúc này Du Đường mới nhớ ra năm Thẩm Dục mười một tuổi chính là năm biệt thự nhà họ Thẩm gặp hỏa hoạn, vừa lúc nhân cách thứ hai của Thẩm Dục có tuổi tác tương ứng.

Con dao bị cắm phập lên tủ đầu giường, Thẩm Dục gối tay ra sau đầu, nằm ngã ra gối.

"Anh à, anh cũng nằm xuống đi, nói chuyện với em một lát."

"...... Ừ." Du Đường bây giờ không biết xử lý tình huống này như thế nào. Y chưa từng nghĩ tới nhân cách phân liệt cũng có thể trưởng thành. Hơn nữa tính cách của nhân cách này rất khó đoán, tuy rằng mới mười một tuổi nhưng để lộ sự nguy hiểm không thèm che giấu.

"Em không phóng hỏa đốt nhà.." Thiếu niên Thẩm Dục cười, nói thẳng: "Chỉ là em có nói cũng không ai tin."

"Nhưng không sao, em cũng không trách bọn họ."

"Bởi vì trong trận hỏa hoạn đó, em đã đứng im nhìn bọn họ bị thiêu đến chết, lúc đó em rất sung sướng, sung sướng đến phát điên....."

Du Đường nhịn không được hỏi: "Vậy rốt cuộc là ai phóng hỏa?"

Thẩm Dục khựng lại, ngạc nhiên nhìn Du Đường: "Anh à, anh tin tưởng em sao?"

Thấy Du Đường gật đầu, hắn mím môi không cười nữa.

"Không phải là ngoài ý muốn"

Hắn tiếp tục nói: "Là Thẩm Xương Liễu phóng hỏa."

Thẩm Xương Liếu là người anh trai tàn tật của Thẩm Dục.

"Anh ta là một thằng điên." Thẩm Dục nhún vai nói: "Thật ra trong trận hỏa hoạn đó có tới bốn người chết."

"Thẩm Kiến Dân, Thẩm Xương Liễu, Trình Âm và đứa trẻ trong bụng bà ta."

"Bởi vì Thẩm Xương Liễu phát hiện ra bản thân bị u não, không sống quá được hai tháng."

"Nhà họ Thẩm lại không thể không có người thừa kế, Thẩm Kiến Dân và Trình Âm quyết định lên kế hoạch sinh thêm một đứa con nữa để nối nghiệp sự nghiệp của nhà họ Thẩm."

Du Đường chặn lời Thẩm Dục: "Không phải em cũng là con cháu của nhà họ Thẩm đấy à?"

"Ha ha ha ha......" Nghe được lời này, Thẩm Dục nhìn Du Đường hai giây rồi cười ha hả: "Anh à, anh đang nói đùa phải không?"

Hắn thôi không cười nữa, lẩm bẩm: "Ở trong mắt bọn họ, em chẳng qua chỉ là một con chó thôi."

Nhìn dáng vẻ lúc này của Thẩm Dục, Du Đường bỗng nhiên có  đau lòng.

Vươn tay nắm lấy bàn tay của thiếu niên, Thẩm Dục ngước mắt lên liếc y một cái. Sau đó hắn thả lỏng cơ thể, đan xen ngón tay vào từng ngón tay của Du Đường.

"Thẩm Xương Liễu biết Thẩm Kiến Dân và Trình Âm giấu anh ta có thêm một đứa con nữa. Anh ta oán hận trong lòng, bèn thừa dịp hai người kia đang ngủ, khóa cửa phòng họ từ bên ngoài, đổ xăng, phóng hỏa muốn thiêu chết cả hai, nào ngờ trận hỏa hoạn đó bùng lên quá lớn, nuốt cả anh ta vào trong biển lửa ....."

"Lúc đó, em đã lén mở khóa lồng sắt, đứng lẳng lặng ở phía sau nhìn anh ta nổi điên."

Thẩm Dục vô cảm, lạnh nhạt trần thuật lại sự thật: "Lúc nhìn thấy lửa đốt đến xe lăn, quần áo, nhìn anh ta nằm trên mặt đất kêu la gào khóc, em thấy cực kỳ vui sướng, chỉ cảm thấy là ác giả ác báo, đúng người đúng tội, em còn muốn đổ thêm lên người anh ta một thùng xăng nữa, thiêu đến khi cơ thể anh ta hóa thành tro bụi...."

Du Đường vẫn luôn chăm chú quan sát biểu cảm của Thẩm Dục. Kết quả là, trên gương mặt hắn không hề có chút gì là  vui sướng, chỉ có trống rỗng, lạnh lẽo. Chứng kiến cảnh tượng người thân chết thảm trước mắt, chắc có lẽ đã gây ra bóng ma tâm lý cho Thẩm Dục.

Hắn bảo rằng hắn rất vui sướng nhưng trên thực tế, thứ duy nhất mà Du Đường cảm nhận được từ trên người hắn chỉ có thê lương.

"Chân của em không phải bị xà nhà rơi vào nên mới gãy, mà là bị Thẩm Xương Liễu đánh gãy mấy lần nên mới thành tàn tật."

"Sở dĩ em nói như vậy là để thoát tội không ngăn cản hành vi phạm tội của Thẩm Xương Liễu mà thôi."

"Sau khi bọn họ chết cả thì nhà họ Thẩm rơi vào tay em."

"Em cực kỳ vui sướng."

"Em không còn là một con súc sinh chỉ được quỳ bò trong lồng sắt nữa, mà là một con người bình thường, có thể được đứng dưới ánh mặt trời, không còn ai có thể....."

Đột nhiên bị ôm chặt khiến Thẩm Dục ngơ ngẩn sững người ra.

Du Đường ôm lấy hắn, thì thầm: "Đủ rồi, đừng nói nữa."

"Em không cần phải giả vờ kiên cường." Y nói: " Ngày đó, em chỉ là một đứa trẻ, chỉ có thể dựa vào người lớn, nhìn thấy cảnh tượng kia thì việc sợ hãi đến mức không thể động đậy là chuyện rất bình thường, bọn người kia vô lương tâm, em thì không như vậy, thấy chết không cứu không phải em sai, chỉ là em quá sợ hãi không thể phản ứng lại mà thôi...."

"Anh ơi, anh nói linh tinh bậy bạ gì đó?" Thẩm Dục bị hắn ôm, cười khằng khặc: "Anh đừng tự cho là mình đúng, em không hề sợ hãi gì cả, em cảm thấy bọn họ đều đáng chết, là bọn họ gieo gió gặt bão, chết là đáng đời!"

"Em chưa bao giờ nghĩ bọn họ là người thân của em!"

"Bọn họ đều là thứ khốn nạn!"

"Là thứ vô nhân tính, không bằng súc sinh!"

"Đều là...."

Thẩm Dục càng lúc càng nói nhỏ, đôi mắt thì lại dần đỏ lên.

Hắn ôm chặt Du Đường, mím môi không nói chuyện nữa, cả cơ thể run lẩy bẩy, như đang cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc suy sụp. Thật lâu sau, Du Đường cảm nhận được bả vai bị thấm ướt.

Y thở dài, vươn bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Dục, lẳng lặng ở bên thiếu niên cả một đêm.

------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp