BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 18 ) canh bốn


2 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau Thẩm Dục tỉnh dậy, nhìn trần nhà ngơ ngác thật lâu.

Bởi vì hắn có được ký ức của những nhân cách kia.

Điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu.

Trước kia hắn chỉ có thể dựa vào băng ghi hình của cameras giám sát thì mới có thể biết được những nhân cách khác sau khi chiếm thân thể của mình đã làm những gì. Vậy mà bây giờ, hắn lại rõ ràng rành mạch ký ức của hai nhân cách kia trong đầu. 

Hắn quay đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh, chợt nhớ tới ngày hôm qua bản thân khi mười một tuổi chui vào trong ngực Du Đường mà khóc thút tha thút thít thật lâu, bỗng dưng thấy rất mất mặt. Nhưng mà việc này so với việc hắn vừa ngồi xem Công chúa Barbie vừa vỗ tay hoan hô reo hò thì vẫn là việc nhỏ.

Thẩm Dục nghiêng người, vươn tay vuốt ve gương mặt Du Đường, nhẹ nhàng phác hoạ từng đường nét, rồi chợt dừng lại khi đầu ngón tay chạm lên đôi môi nhạt màu.

Ngón cái chọc chọc vào cánh môi mềm mại, cảm giác ấm áp khi tiếp xúc làm hắn rung động. Người đàn ông này là phép màu của hắn.

Hắn vốn dĩ chỉ định xem Du Đường thú cưng, hiện giờ lại dần dần hãm sâu vào bẫy rập đầy dịu dàng của đối phương, đến nỗi không thể tự kiềm chế.

Hiện giờ hắn gần như không dám nghĩ đến chuyện, nếu như hết thảy những thứ mà Du Đường làm, chẳng qua chỉ là kỹ thuật diễn xuất để lấy sự tín nhiệm của hắn, thì hắn sẽ sụp đổ tới mức nào.

Càng không dám tưởng tượng, nếu như Du Đường cầm chiếc USB kia giao cho Hàn Tử Thần, hắn lại nên làm cái gì bây giờ.

Hắn chỉ có thể cầu nguyện những gì Du Đường nói đều là nói thật, chỉ có thể cầu nguyện những gì Du Đường làm cho hắn đều xuất phát từ thật tình thật dạ.

Chẳng thể ngờ có một ngày, hắn cũng sẽ vì một người, mà hèn mọn đến mức độ này.

Thẩm Dục cảm thấy bản thân thật nực cười.

Nhưng hắn không muốn buông tay, cũng không nghĩ đến chuyện buông tay.

Hắn nhích lại gần Du Đường, khẽ hôn lên môi người đàn ông, kề trán lên vầng trán người kia, nói thật nhỏ:

"Du Đường, nếu đã trêu chọc tôi, thì đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn."

"Quãng đời còn lại, hãy vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi đi."

*

Nhận cách thiếu niên của Thẩm Dục chỉ xuất hiện lần đó rồi không bao giờ trở lại nữa.

Tết Trung Thu, hai người quay trở về nhà chính của nhà họ Thẩm.

Đêm hôm đó, Thẩm Dục dẫn Du Đường tới cấm địa thứ hai ----------- tầng hầm của nhà chính.

Bên trong căn tầng hầm u ám được bài trí giống hệt với phòng ngủ của Thẩm Dục.

Chất đầy dụng cụ tra tấn, hệt như căn phòng tra khảo phạm nhân.

"Đây là nơi mà tôi bị nhốt khi còn nhỏ." Đây là lần đầu tiên trong khi còn tỉnh táo, Thẩm Dục nói chuyện thẳng thắn với Du Đường.

Không hề giấu giếm mà mang quá khứ thống khổ ra bày biện trước mặt Du Đường, để y có thể hiểu rõ về hắn.

"Khi còn bé, tôi vẫn luôn cho rằng Trình Âm là mẹ ruột của mình, cho nên tôi không hiểu vì sao bà ta lại đối xử với tôi như vậy, còn vì thế mà đau khổ rất lâu."

"Tận đến năm bảy tuổi, tôi mới phát hiện ra ảnh chụp của mẹ ruột và nhật ký của bà. Từ đó mới hiểu ra Trình Âm thường hay mắng tôi là tiện chủng là có ý gì."

Thẩm Dục lôi ảnh chụp và nhật ký trong rương ra, đưa cho Du Đường xem, cất giọng đầy tự hào: "Mẹ tôi xinh đẹp lắm phải không?"

Người phụ nữ trong ảnh mặc sườn xám màu trắng điểm xuyết họa tiết thanh nhã, đang ôm lấy cánh tay của Thẩm Kiến Dân, nhìn về phía máy ảnh nở nụ cười hạnh phúc.

Khuôn mặt xinh đẹp kia cơ hồ giống với Thẩm Dục như khuôn đúc.

Du Đường thật lòng khen: "Phải, thật xinh đẹp."

Thẩm Dục lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau chùi ảnh chụp sạch sẽ, nhẹ giọng nói: "Hôm nay, tôi đưa anh đến đây, thật ra là để nói lời tạm biệt với quá khứ."

"Cái tầng hầm này vẫn còn ở đây chẳng qua là do tôi không gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, vẫn luôn không cách nào khống chế được nỗi căm hận đối với bọn họ."

"Nhưng từ sau khi quen biết anh, tôi đột nhiên phát hiện, quá khứ tựa hồ như cũng không ghê gớm đến thế."

"Những thứ buông bỏ được thì cứ buông bỏ, chỉ có tương lai phía trước mới là quan trọng nhất."

Nói xong, hắn kéo tay Du Đường qua, giơ khung ảnh lên trước mặt hai người, cười nói: " Mẹ ơi, mẹ thấy không? Đây là Du Đường, là người con yêu, chúng con đang ở bên nhau."

Làm lơ ánh mắt khiếp sợ của Du Đường, Thẩm Dục vẫn cứ thao thao bất tuyệt: "Sau này chúng con sẽ ở cạnh nhau cả đời, tận đến khi bạc đầu giai lão, thẳng đến khi chết đi, con cũng sẽ không buông tay."

"Thẩm gia, tôi......"

Du Đường đang định phản bác thì lại bị ánh mắt của Thẩm Dục làm cho nghẹn lại, cố nuốt ngược lời xuống.

Tận đến khi hai người cầm ảnh chụp và nhật ký rời khỏi tầng hầm, Thẩm Dục mới buông tay Du Đường ra.

"Đừng từ chối tôi."

Thẩm Dục căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh là người của tôi, phải ở chung với tôi cả đời, trừ phi anh chết, bằng không đừng nghĩ đến chuyện rời bỏ tôi."

Sau khi nói ra những lời này, sức lực cả người Thẩm Dục dường như bị rút đi hết.

Hắn dùng sức nắm chặt gậy chống đến nỗi những đốt ngón tay chuyển sang màu trắng bệch.

Hắn mẫn cảm như thế, sao có thể không nhận ra Du Đường không thích hắn?

Kỳ thật ban đầu hắn cũng không quan tâm đến chuyện này.

Hắn cho rằng chỉ cần dùng tiền tài quyền thế để cưỡng ép, Du Đường sẽ không thể từ chối hắn.

Hoặc là sớm chiều ở chung trong thời gian dài, dù người này có là tảng đá cũng sẽ dần sinh ra cảm tình với hắn.

Nhưng hiện tại hắn phát hiện bản thân đã sai hoàn toàn.

Ánh mắt của Du Đường nhìn hắn chưa bao giờ xuất hiện một tia tình ý nào.

Dù là bị hắn bức đến vách tường, bị hôn đến khi thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng, hai chân mềm nhũn, thì cũng chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Đôi mắt của người đó trước sau như một, bình tĩnh không hề dao động, phẳng lặng như mặt hồ không có lấy một gợn sóng, không giống với hắn, vừa lo lắng bồn chồn, vừa đong đầy tình ý.

Rất nhiều lần hắn tưởng tượng, khi Du Đường đối mặt với Hàn Tử Thần thì sẽ có biểu cảm như thế nào.

Sẽ có phản ứng như thế nào.

Mà mỗi khi nghĩ đến, hắn sẽ đố kỵ đến phát điên, chỉ hận không thể bắt trói Hàn Tử Thần, giết chết gã ta trước mặt Du Đường, để cho người nọ hoàn toàn hết hy vọng!

Du Đường thấy hắn như thế thì đột nhiên có chút không đành lòng,

Rốt cuộc thì nửa câu sau của Thẩm Dục, đúng là nói không sai.

Y không còn sống thêm được mấy tháng nữa.

Tử vong thật sự chính là cách mà Du Đường rời khỏi hắn.

Thẩm Dục căn bản không có cách nào giữ lại được sinh mệnh này.

"Vâng, tôi hiểu rồi." Du Đường chạy lại kéo kéo góc áo Thẩm Dục: "Khuya quá rồi, chúng ta trở về ngủ đi thôi."

Y lại nói: "Ngày mai là Tết Trung Thu, tôi sẽ dậy sớm làm bánh trung thu cho cậu."

"Tôi biết làm bánh trung thu, đảm bảo ngon như mua ở tiệm." Du Đường dịu dàng dỗ dành Thẩm Dục: "Cậu thích vị dâu phải không? Màu hồng hồng, giống như váy của nàng công chúa Barbie vậy....."

"Đủ rồi!" Thẩm Dục nghe đến chữ công chúa Barbie thì chán nản, cảm xúc đang dâng trào tuột thẳng về con số không, nỗi u sầu trong lòng cũng tan đi không ít, hắn hất bay tay Du Đường ra: "Đừng có nhắc đến công chúa Barbie với tôi!"

Du Đường cười tủm tỉm.

"Rồi rồi, tôi không nhắc nữa được chưa nè." Y lấy một viên kẹo vị dâu tây trong túi ra, lột vỏ kẹo, nhét vào trong miệng Thẩm Dục, xoa xoa đầu hắn: "Nào, ăn một viên kẹo cho hạ hỏa nào."

Sau khi dung hợp tất cả các nhân cách, tính cách Thẩm Dục cũng theo đó mà ấu trĩ lên.

Cũng dễ ở chung hơn xưa.

Sự nhân nhượng của hắn với Du Đường càng lúc càng cao, bị sờ đầu, bị nhét kẹo vào miệng mà hắn không hề cảm thấy tức giận tí nào.

Ngoài trừ nét mặt vẫn kiêu căng, tính cách vẫn có phần hơi cáu kỉnh, thì những mặt khác đều rất ngoan ngoãn.

Thẩm Dục hất tay Du Đường ra, ngậm kẹo trong miệng, bước về phòng.

Du Đường nhoẻn miệng cười, đang định chạy theo thì bỗng dưng cổ họng lại ngứa.

"Khụ khụ khụ......"

Y che miệng, cúi người, cong eo cố gắng chịu đựng. Nỗ lực ho thật nhỏ, tiếp đó khoang miệng tràn ra vị tanh ngọt, máu chảy xuống theo khe hở của ngón tay.

Du Đường vội vàng dùng ống tay áo lau đi vết máu, chà bàn tay đầy máu xuống đất chùi sạch sẽ.

"Du Đường?" Thẩm Dục mãi không thấy Du Đường đi theo mình bèn quay đầu gọi: "Anh đang làm gì thế?"

"Còn không nhanh chân lên?"

Du Đường đứng dậy, đôi môi nhạt màu thấm máu, ánh lên màu hồng kỳ lạ ở dưới ánh trăng mờ nhạt.

Y chạy lên đuổi theo Thẩm Dục, giấu tay áo phía sau lưng: "Xin lỗi Thẩm gia, tôi làm rơi đồ nên đi chậm."

"Ừ." Thẩm Dục không hề nghi ngờ, tiếp tục bước đi: "Đi thôi, ngủ sớm một chút, nếu không mai lại dậy trễ."

Hắn lẩm bẩm: "Tôi còn đang chờ ăn bánh trung thu dâu tây anh làm đây này."

Du Đường bất đắc dĩ cười cười, không nói thêm câu nào.

-----

Editor Anh Quan.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp