BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 16 ) canh hai


2 tháng

trướctiếp

【 ký chủ, độ hảo cảm đã đạt tới 80. 】

Tiếng thông báo của hệ thống chợt vang lên khiến Du Đường hoàn hồn.

Trước kia, mỗi khi nghe Thẩm Dục châm chọc mỉa mai, Du Đường hầu như chẳng có cảm giác gì, còn cảm thấy chẳng qua hắn chỉ là miệng cứng lòng mềm.

Thế nhưng hiện giờ, nghe Thẩm Dục nói những lời thật lòng, tâm can Du Đường bỗng nhói lên một chút.

Dường như y cảm nhận được trái tim đang đau đớn một cách khó hiểu.

"Thẩm gia, cậu đang nói gì vậy......" Du Đường còn đang định giả ngu để chuyển đề tài, nào ngờ Thẩm Dục không cho y cơ hội này.

Cả người bị hắn kéo vào trong lồng ngực, vòng tay ôm siết thật chặt, chặt đến nỗi tựa như muốn khảm thân thể Du Đường vào trong máu thịt.

"Nếu đã chọn tôi thì tuyệt đối đừng phản bội, cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn." Giọng nói Thẩm Dục khản đặc, bao hàm cảm xúc dày đặc khiến Du Đường cảm thấy hít thở thôi cũng là việc khó khăn: "Bằng không, tôi không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Sấm sét nổ ầm ầm bên ngoài cửa sổ, tia chớp lóe lên chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của Thẩm Dục, ánh mắt hắn ẩn hiện sự tàn nhẫn, cố chấp tận xương, khiến cho lòng người hoảng sợ.

*

Thẩm Dục sốt hầm hập đến tận nửa đêm mới hạ nhiệt, sau nửa đêm lại trở thành nhân cách đứa trẻ, khóc lóc nói bả vai đau quá, Du Đường đau lòng không biết phải làm thế nào, lập tức lấy kẹo ra cho hắn ăn.

Đứa trẻ ăn kẹo, sụt sịt một lát rồi nín khóc, nhõng nhẽo ôm cánh tay Du Đường không buông, lăn vào trong lồng ngực y nói chuyện.

"Anh ơi, em nhìn thấy hắn ta."

"Là một người khác giống em nhưng rất đáng sợ, em cảm thấy hắn thật hung dữ, hơn nữa trước kia hắn còn mắng chửi, còn đòi giết anh!!""

Du Đường ngớ ra chốc lát mới hiểu được ý của đứa trẻ hẳn là đang nhắc đến nhân cách chủ Thẩm Dục.

"Nhưng mà em đã ngăn cản hắn!" Thẩm Dục nở nụ cười khờ dại, nhanh nhảu tranh công: "Em có lợi hại không nè?"

Du Đường xoa xoa tóc của hắn: "Đúng thế, em là lợi hại nhất."

"Nhưng mà......gần đây hắn nói với em rằng hắn cũng thích anh......" Thẩm Dục buồn rầu nói: "Tuy rằng em rất vui khi hắn cũng thích anh, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc hắn sẽ cướp mất anh thì em lại không thấy vui nữa......"

Du Đường nhìn dáng vẻ đáng yêu lúc này của Thẩm Dục, tâm can cũng phải tan chảy.

Vừa định nói gì đó, lại thấy Thẩm Dục tròn mắt nhìn y, con ngươi trong vắt chứa đựng ảnh ngược của gương mặt Du Đường: "Cho nên, anh ơi, anh có thích hắn không?"

Ngay lúc này, thoạt nhìn Thẩm Dục cực kỳ giống với dáng vẻ bình tĩnh của ban ngày, lại lặp lại câu hỏi thêm một lần: "Hắn thích anh nhiều như vậy."

"Anh ơi, anh có thích hắn không?"

Ngỡ ngàng mất tầm hai giây, Du Đường nhẹ nhàng lắc đầu.

Y vươn tay đè đầu Thẩm Dục nằm xuống, khẽ nói: "Anh không thể thích hắn, anh cũng không có cách nào để thích hắn."

Du Đường không phải người của thế giới này, sớm muộn gì cũng phải rời đi.

Hơn nữa, y cũng không có năng lực để thích một người, cho nên, chỉ riêng việc này, Du Đường tuyệt đối sẽ không lừa gạt Thẩm Dục.

Người đang nằm trong lòng đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu, Thẩm Dục vươn tay ôm eo Du Đường, vùi mặt vào vạt áo trước ngực y, nói nhỏ: "Vâng, em biết rồi, anh ơi, em sẽ nói cho hắn biết."

Đêm nay, Du Đường nằm mơ rất nhiều.

Từng giấc mơ ngắn ngủi, trộn lẫn với nhau, nhân vật xuất hiện trong giấc mơ luôn có gương mặt rất mơ hồ.

Ở trong giấc mơ, có người gọi y là sư tôn, có người lại gọi y là anh Đường, chỉ là bọn họ đều đang khóc, khóc thật thê lương.

Thứ cảm xúc tuyệt vọng kia truyền vào trong lòng Du Đường, khiến cho trái tim của y không hiểu vì sao cũng đau đớn khó chịu theo.

Sáng sớm, khi tỉnh dậy, Thẩm Dục vẫn còn đang ngủ.

Thế nhưng khi Du Đường nhẹ nhàng nhổm dậy định xuống giường, người bên cạnh đột nhiên mở choàng mắt, vươn tay ôm chặt eo y, nhìn chằm chằm vào Du Đường, hỏi:

"Anh định đi đâu?"

"...... Đi vệ sinh."

Lúc này, Thẩm Dục mới thả Du Đường ra, nhưng khi vừa mở cửa nhà vệ sinh, hắn lại mở miệng gọi y.

Du Đường quay đầu lại: "Ơi? Sao thế?"

"Mật mã của dữ liệu cơ sở nhà họ Thẩm được tôi giấu bên trong gậy chống, mở đỉnh gậy ra, bên trong đó có một chiếc USB." Ngữ điệu của hắn rất bình tĩnh, tựa như đang kể một việc bình thường không có gì to tát: "Nếu như Hàn Tử Thần có được chiếc USB, số tài liệu mật ở bên trong đủ để cho gã lật đổ thế lực của nhà họ Thẩm, hơn nữa có thể dồn tôi vào chỗ chết dễ như trở bàn tay."

Du Đường ngỡ ngàng nhìn Thẩm Dục, tựa như không thể tin vào tai mình. 

Thế nhưng người kia chỉ ngồi ở trên giường, nở nụ cười hiền lành với y, mái tóc đen dài mềm mại rủ ở sau lưng, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn có vẻ ôn hòa vô hại.

"Hiện giờ, bí mật này chỉ có anh và tôi biết."

"Nếu như một ngày nào đó Hàn Tử Thần có được chỗ tài liệu mật, thì tức là do anh làm."

Nói đến đây, Thẩm Dục nằm xuống đắp kín chăn, nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh đi đi, tôi ngủ tiếp một lát, chốc nữa hẵng gọi tôi dậy."

Du Đường cứng đờ người, nhìn Thẩm Dục nhắm mắt lại rồi mới đờ đẫn bước vào trong nhà vệ sinh, rửa mặt hồi lâu mới có thể tỉnh táo lại.

Y nói với hệ thống: Thống Thống, Thẩm Dục thật sự là người điên.

Du Đường: Hắn dám trực tiếp tiết lộ bí mật liên quan đến sự tồn vong cho ta biết!

Du Đường: Nếu như ta là người xấu thì hắn chắc chắn sẽ xong đời!

【 ký chủ, có khi nào đây cũng là một phép thử của Thẩm Dục không? 】 hệ thống nói:【 Bởi lẽ độ hảo cảm vẫn còn thiếu tận 20 điểm nữa mới đầy, đến khi nào độ hảo cảm đạt 100 điểm thì hắn mới thực sự hoàn toàn tín nhiệm ngài, cho nên em nghĩ đây chính là phép thử cuối cùng của hắn. 】

【 Vả lại, nhiệm vụ chủ tuyến của ngài có một nhiệm vụ là đánh tráo tài liệu mật rồi giao cho Hàn Tử Thần, khiến cho Thẩm Dục hiểu lầm ngài, do đó giam cầm ngài, sau đó là ngược luyến......】

Du Đường vội vàng chặn lời nó: Từ từ, từ từ, giam cầm là nhiệm vụ chủ tuyến ????

【 đúng vậy. 】 hệ thống phấn khích nói: 【 ngài không cảm thấy giam cầm play rất kích thích sao? 】

Du Đường:...... Thống Thống, ngươi bớt xem tiểu thuyết linh tinh lại đi.

【 Hông đâu hông đâu hông đâu, tiểu thuyết xem rất là cuốn, đặc biệt là niên hạ bệnh kiều giam cầm, yêu đến chết, ngược luyến tình thâm, ngược luyến tàn tâm!!! 】

Du Đường nghe hệ thống nói xong thì cảm giác như dẫm phải lôi, sống lưng tê dại như bị điện giật.

Xem ra hiện giờ y thật sự không thể tránh khỏi đi theo diễn biến cốt truyện.

Việc tốt nhất nên làm lúc này là nhanh chóng suy ngẫm xem đến lúc đó nên làm thế nào bây giờ.

*

Đánh răng rửa mặt xong, Du Đường xuống lầu nấu cháo, làm thêm vài món ăn kèm rồi mới lên lầu đánh thức Thẩm Dục.

Thẩm Dục tỉnh dậy, liếc nhìn chiếc gậy chống tựa ở mép giường, quyết định không mở ra kiểm tra.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Thẩm Dục kéo lê cơ thể bệnh tật đi làm việc.

Hắn gọi nhóm cán bộ tới biệt thự mở cuộc họp, phân phối nhiệm vụ hợp lý rồi mới cho họ ra về, sau đó tiếp tục xử lý sự vụ công ty.

Chở đến khi xử lý ổn thỏa thì đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều.

Bởi vì ngay cả vào mùa hè, Thẩm Dục cũng vẫn mặc áo tay dài, mang bao tay kín mít, thế nên điều hòa trong nhà luôn để ở nhiệt độ thấp.

Du Đường lại có thể hàn, ở trong nơi có nhiệt độ thấp thời gian dài khiến cho tay chân trở nên lạnh lẽo.

Lúc bưng trà tới cho Thẩm Dục, khi đầu ngón tay cả hai chạm vào nhau, Thẩm Dục ngẩng đầu hỏi: "Tại sao tay anh lạnh quá vậy?"

"Vấn đề thể chất thôi." Du Đường không để tâm lắm: "Lát nữa tôi mặc thêm cái áo khoác là được."

"Một người đàn ông cao lớn, vậy mà suốt ngày suốt tháng bị bệnh vặt." Thẩm Dục xị mặt, kéo Du Đường vào lồng ngực, để người ngồi trên đùi mình, ôm eo y từ đằng sau, hai tay vươn ra trước nắm chặt lấy hai bàn tay Du Đường, xoa xoa ủ ấm: "Cũng không biết nhà họ Hàn nuôi anh bằng cái gì mà khiến cho anh yếu ớt như vậy."

Hắn gác cằm lên bả vai Du Đường, dán sát vào người y, sau đó tự nhiên như ruồi mà ngả lưng tựa vào lưng ghế, lẩm bẩm: "Vài hôm nữa tôi phải đưa anh đến chỗ Tống Thành khám tổng quát rồi kê cho anh một đơn thuốc điều dưỡng cơ thể, nuôi béo thêm vài cân thịt nữa."

--------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp