BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 15 ) canh một


2 tháng

trướctiếp

Đêm hôm đó, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, Thẩm Dục hiếm có một lần không dán lại đây ôm chặt Du Đường không buông tay, mà ngoan ngoãn nằm cách y tầm đâu đó nửa mét.

Lẳng lặng nằm im một lát, Thẩm Dục đột nhiên nói: "Nếu uống thuốc rồi mà vẫn không đỡ thì anh đến chỗ Tống Thành khám đi. Đừng để bệnh tình nặng thêm."

Du Đường ngạc nhiên, thầm nghĩ trong lòng.

Thẩm Dục đang quan tâm mình à?

Còn cả khoảng cách giữa cả hai hiện giờ, chẳng lẽ là hắn sợ mình khó thở nên không dám lại gần?

Du Đường bỗng dưng hơi cảm động.

"Ừm, tôi biết rồi." Y nói: "Cảm ơn Thẩm gia quan tâm."

"Đừng có nghĩ vẩn vơ, tôi không hề quan tâm anh." Trong bóng đêm, vành tai Thẩm Dục vụng trộm đỏ hồng, thế nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng như cũ: "Chẳng qua tôi chỉ không muốn bị lây bệnh cảm mạo của anh mà thôi."

"......" Du Đường nhướng mày.

Sau đó ngồi dậy: "Xin lỗi, tôi vô ý quá, để tôi sang phòng khác ngủ......"

Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị Thẩm Dục túm chặt, hắn lộn người lên, đè Du Đường ở trên giường.

Giọng điệu của hắn có vài phần tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi vẫn chưa nói rằng muốn đuổi anh đi, ngoan ngoãn nằm im, chớ có chọc tôi nổi giận!"

Hệ thống cười ha hả: 【 hắn hoảng rồi, hắn hoảng rồi ha ha ha ha!! 】

Du Đường cũng cười: Thằng nhóc này quả thực là điển hình của câu trong ngoài bất nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Chẳng qua mới thử một chút, Thẩm Dục đã lộ nguyên hình rồi.

"Được rồi, tôi không đi nữa." Du Đường ngọ nguậy: "Nhưng mà cậu ôm tôi chặt quá, tôi sắp không thở được rồi."

Nói đến đây, còn làm bộ ho khụ một tiếng.

Thẩm Dục như bị điện giật, lập tức thả Du Đường ra.

Chỉ là bàn tay hắn vẫn nắm cổ tay y không buông, nằm xuống dán sát cạnh người Du Đường.

Thẩm Dục vốn có thói quen đi ngủ sớm, hơi thở của Du Đường lại có thể làm hắn an tâm, cho nên chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.

Du Đường thở dài, quay đầu ngắm nhìn gương mặt của Thẩm Dục.

Thẩm Dục khi ngủ rất an tĩnh, nét lạnh nhạt thường trực trên gương mặt cũng tản đi, ngoan ngoãn đến mức khiến cho người ta đau lòng.

Nghĩ đến những việc đã trải qua ngày hôm nay, Du Đường bỗng nhiên có chút u sầu, lòng thầm thở than.

Hiện giờ, đã có thể xác định được rằng Thẩm Dục đã bắt đầu thích y.

Cốt truyện cũng đã tiến đến đến nửa đoạn sau.

Dựa theo cốt truyện, y chết trên tay Thẩm Dục vì bệnh ung thư phổi, nhưng kỳ thật Du Đường không muốn để chuyện như vậy xảy ra.

Y cảm thấy cách chết này quá mức tàn nhẫn.

Cho nên Du Đường muốn lừa gạt Thẩm Dục, không cho đối phương biết mình bị bệnh nan y.

Đến lúc độ hảo cảm của Thẩm Dục đầy, Du Đường sẽ trốn đến một nơi chim không thèm ỉa để chờ chết.

Như vậy thì nếu đối phương tìm không thấy Du Đường, theo thời gian trôi đi, hắn sẽ dần dần lãng quên y, sẽ không phải quá mức thương tâm.

Rốt cuộc thì bản tính của Thẩm Dục cũng không hề ác độc như trong dữ liệu mà hệ thống đã giao cho y, dù cho biết đối phương là vai ác thì Du Đường cũng không nỡ gây thương tổn cho hắn bằng cách tàn nhẫn như vậy.

*

Ngày thường, những khi đi ra ngoài xã giao, Thẩm Dục sẽ đưa Du Đường đi theo, nhưng cũng có những thời điểm tuyệt đối không thể cho y đi theo được.

Nhà họ Thẩm vốn lập nghiệp từ giới xã hội đen đi lên, đến thời của cha Thẩm Dục, cả một gia tộc thịnh vượng dần dần bị suy bại, rồi lại sống lại một lần nữa ở trong tay của Thẩm Dục.

Trước kia thế lực của nhà họ Hàn mạnh hơn nhà họ Thẩm rất nhiều, hiện giờ cũng phải xách dép lên mới đuổi kịp.

Hơn nữa, dạo gần đây, nhà họ Hàn đang có động thái muốn tẩy trắng các xí nghiệp, cho nên dù cho Hàn Tử Thần bị Thẩm Dục đánh cho một trận bầm dập, bọn họ cũng không dám ngang nhiên đi đòi sống mái với hắn.

Chỉ là bên ngoài nhẫn nhịn, sau lưng chưa chắc đã như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không để cho Thẩm Dục sống một cách thoải mái.

Du Đường phải ở trong nhà chờ Thẩm Dục, bèn lựa thời cơ trộm mua vài hộp thuốc kháng bệnh ung thư, còn cố tình thay nhãn mác của hộp thuốc, uống đúng giờ mỗi ngày để hạn chế số lần phát tác của căn bệnh, cũng xem như có chút tác dụng.

*

Thời tiết tháng sáu, nóng bức hầm hập, ẩm ẩm ương ương, sáng nắng chiều mưa.

Buổi sáng trời vẫn còn đang nắng to, buổi chiều đã đổ cơn mưa như trút nước.

Gió thổi phần phật, cây cối ngả nghiêng, sấm sét ầm ầm tựa như bối cảnh trong phim kinh dị.

Du Đường uống thuốc xong thì nằm trên giường, lăn lộn mãi không ngủ được, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy Thẩm Dục và một đám thuộc hạ đang bu kín xung quanh ở ngay chỗ lối ra vào.

Y nghe thấy một gã thuộc hạ người ướt như chuột lột đang lo lắng hỏi Thẩm Dục: "Thẩm gia, hay là đi một chuyến qua chỗ của bác sĩ Tống?"

"Không cần thiết." Thẩm Dục cầm gậy chống chỉ ra cửa: "Các anh đi nhanh đi, chuyện tôi bị thương tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài."

"Vâng thưa cậu."

Đám thuộc hạ chỉ có thể vâng vâng dạ dạ rồi xoay người rời đi.

Cửa chính của biệt thự đóng lại, Thẩm Dục không mở đèn phòng khách, mà ngẩng đầu nhìn Du Đường đang đứng ở chỗ cầu thang.

"Còn đứng đực ra đó làm gì?" Giọng hắn có chút mệt mỏi: "Đi lấy hộp thuốc đi."

Lúc này Du Đường mới hoàn hồn, nhanh chóng chạy lên lầu lấy hộp thuốc, chờ đến khi chạy xuống dưới thì mới phát hiện Thẩm Dục không hề giữ hình tượng như ngày thường, mà ngồi ở dưới đất, dựa lưng vào tường, hít thở nhè nhẹ.

Y mở đèn lên, kinh ngạc hoảng sợ.

Bởi lẽ nửa người Thẩm Dục toàn là máu, nhuộm chiếc áo dài trắng thành màu đỏ tươi.

Du Đường chau mày: " Để tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Tống."

Cổ tay lại bị nắm lấy, Thẩm Dục ngẩng  nhìn y: "Chỉ là vết thương nhỏ, chẳng qua máu chảy hơi nhiều thôi, anh cầm máu cho tôi là được."

"Nhưng mà......"

"Anh là thuộc hạ của tôi, tôi bảo làm cái gì thì anh làm cái đó, tại sao anh lại lảm nhảm nhiều thế?"

"......"

Du Đường thấy hắn vẫn còn có sức cáu kỉnh, tin rằng hắn thật sự không bị thương nặng, bèn bắt đầu ra tay xử lý vết thương, đầu tiên dùng kéo cắt bỏ vải áo của Thẩm Dục, nghiêm túc khử trùng miệng vết thương trên vai, nhẹ nhàng bôi thuốc, cuối cùng mới cẩn thận băng bó kỹ lưỡng.

Xử lý ổn thỏa miệng vết thương, Du Đường lại cầm khăn lông ướt được nhúng nước ấm, kiên nhẫn lau sạch cơ thể và mái tóc dính máu của Thẩm Dục, thay quần áo sạch sẽ cho hắn rồi mới đỡ một bên cơ thể không bị thương của Thẩm Dục đứng lên, cẩn thận dìu hắn nằm lên trên giường.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Dục chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào từng động tác của Du Đường, con ngươi đen tối khóa chết trên gương mặt nhu hòa kia, chẳng hiểu lúc này trong đầu hắn đang nghĩ đến cái gì.

Đột nhiên, Thẩm Dục nắm lấy cổ tay Du Đường, siết thật chặt, đến nỗi miệng vết thương vừa được băng bó cẩn thận vỡ ra, máu đỏ tươi thấm ướt cả lớp băng gạc.

"Đau." Du Đường đau đến hít hà: "Thẩm gia, cậu làm sao vậy?"

Liếc nhìn băng gạc bị thấm máu, nhíu mày nói: "Cậu đừng dùng sức như vậy, miệng vết thương lại vỡ ra rồi kìa."

"Vì sao anh không giết tôi?"

Thẩm Dục lạnh lùng nói: "Tôi đã cho anh vô số cơ hội!"

"Vì sao anh vẫn chưa xuống tay?!"

"Chẳng phải anh yêu thầm Hàn Tử Thần sao? Vậy nếu tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ giết chết Hàn Tử Thần, anh sẽ làm gì?"

Cơn lửa giận không ngọn nguồn tràn đầy ý thức của Thẩm Dục, miệng vết thương nóng bỏng đau nhức, gần như thiêu đốt hết sạch toàn bộ lý trí của hắn.

Hắn giữ chặt cổ tay Du Đường, chất vấn: "Nói cho tôi biết! Anh sẽ làm gì?!"

Du Đường ngẩn ra trong chốc lát, cổ tay đau nhức như sắp gãy, lại kiên định lắc đầu quầy quậy: "Tôi sẽ không giết cậu."

"Hiện giờ tôi là người của cậu, những chuyện xảy ra giữa cậu và Hàn Tử Thần tôi sẽ không nhúng tay vào, càng sẽ không vì gã mà giết cậu."

"Nực cười!" Thẩm Dục thả tay Du Đường ra, tựa lưng vào đầu giường, chỉ thẳng vào mặt y, mắng to: "Con mẹ nó, anh thật sự đúng là một thằng ngu hết thuốc chữa!"

"Cơ hội tốt dâng tới tận tay còn không cần. Đã do dự không quyết còn nhát gan sợ phiền phức, không hề có tí bản lĩnh nào, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, đồ vô dụng....."
 

Biểu hiện lúc này của Thẩm Dục có chút điên cuồng mất khống chế, hoàn toàn bất đồng với hình tượng hắn tô vẽ nên của thường ngày.

Mắng đến khi họng khô lưỡi khô, Thẩm Dục nở nụ cười khổ sở, cắn răng nghiến ra từng chữ: "Nhưng tôi không biết tại sao tôi...tôi đối với anh lại....con mẹ nó....cứ như bị ma nhập......"

Lần này hắn bị thương là do bị một thuộc hạ mà hắn tương đối tín nhiệm trong nhà họ Thẩm phản bội đâm sau lưng, nếu không nhờ có đám thuộc hạ trung thành đuổi tới kịp thời thì sợ rằng ngày hôm nay hắn sẽ không thoát khỏi cái chết.

Thẩm Dục rất hiếm khi tín nhiệm người khác, bởi vì hắn luôn cảm thấy thứ khó đoán nhất chính là lòng người.

Chỉ cần hơi lơ là một chút, trao gửi lòng tin cho ai đó, sẽ dẫn tới vạn kiếp bất phục.

Mà đối với Du Đường, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn lớn mật mà đặt người của đối thủ ở bên cạnh mình.

Từng lần từng lần tạo ra phép thử, người đàn ông trước mặt hắn đều biểu hiện hoàn toàn không hề có chút sơ suất nào.

Khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ, đồng thời lại cũng thấp thỏm bất an.

Hắn trơ mắt nhìn bản thân từ từ đắm chìm vào tình cảm nồng nhiệt đối với Du Đường.

Vừa rồi, khi mở cửa biệt thự, khoảnh khắc ngửa đầu nhìn thấy người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn mờ nhạt trên cầu thang.

Trái tim trống rỗng của hắn đột nhiên tràn đầy cảm giác ấm áp khó hiểu.

Tựa như người chèo thuyền phiêu bạt khắp chốn không nơi nương tựa tìm được bến đỗ.

Mà nơi có Du Đường tồn tại, mới chính là nơi mà hắn thuộc về.

Thứ cảm xúc này khiến cho hắn sợ hãi.

Bởi vì nếu như ngay từ đầu đã không có, thì sẽ không cảm thấy khổ sở.

Nhưng một khi có được rồi lại mất đi, thì nỗi thống khổ phải chịu đựng sẽ gấp trăm, gấp ngàn lần ban đầu.

Hắn.....thua không nổi nữa.

------

Editor Anh Quan.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp