BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI

Vì vai ác chết lần thứ hai ( 14 )


2 tháng

trướctiếp

"???"

Du Đường ngẩn người ra, nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong câu hỏi của Thẩm Dục.

【 ký chủ! Hay là hắn đang ghen?!】 hệ thống chợt hiểu ra, phấn khích nói:【 nhất định là đang ghen! Bởi vì cuộc đối thoại của hai người hắn nghe không sót một chữ nào! Vả lại khi mở gian phòng WC ra, hắn còn nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ khổ sở của ngài, không chừng đã hiểu lầm rằng ngài vẫn còn "dư tình chưa dứt" với Hàn Tử Thần đó!】

Du Đường:...... Trời, con mẹ nó cái cụm từ "Dư tình chưa dứt", Thống Thống, cách dùng từ của ngươi quá văn vở!!

"Tôi đang hỏi anh đấy." Thẩm Dục nhíu mày: "Không nghe thấy à?"

Du Đường chợt hoàn hồn, tập trung ấp ủ cảm xúc, nhập vai diễn: "Xin lỗi, Thẩm gia, tôi có chút không rõ ý tứ của cậu."

Sắc mặt Thẩm Dục lạnh đi, hắn bước vài bước đến trước mặt Du Đường.

Du Đường sợ quần áo của hắn bị xối ướt, vội vàng khóa vòi hoa sen lại, nhưng vẫn có vài giọt nước bắn lên áo Thẩm Dục.

Nhưng lúc này, Thẩm Dục đương nhiên chẳng hề để ý đến việc nhỏ nhặt đó, hắn tiến sát gần lại Du Đường, ép y phải thối lùi ra sau, đến khi phải dựa hẳn vào vách tường sau lưng, lạnh lùng nói: "Anh đang giả vờ ngớ ngẩn với tôi đấy à?"

"Đang ở trong bữa tiệc, đột nhiên xin phép tôi đi WC, mục đích lại là để lén lút gặp chủ nhân cũ của anh, bị tôi bắt gặp mà hiện giờ còn có thể mặt không đỏ tim không đập, ngang nhiên đứng ở đây diễn tuồng với tôi?"

"Thế nào?"

"Lén lút gặp gã ta khiến cho anh cực kỳ hưng phấn đúng không?"

"Bây giờ lại cảm thấy yêu gã ta say đắm, yêu đến mức không cách nào tự kiềm chế phải không?"

Du Đường: "????"

Du Đường kinh ngạc nói với hệ thống: Thống Thống, chẳng phải hắn đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của ta với Hàn Tử Thần sao?

Du Đường: Vì cớ gì mà bây giờ còn hiểu lầm ta như vậy?

Du Đường: Hắn là người thông minh, sao có thể nghe xong còn không hiểu gì chứ?

【Hầy, não yêu đương sẽ khiến cho người ta bị giảm chỉ số thông minh đó. 】 hệ thống tỏ vẻ bản thân là chuyên gia tư vấn tình yêu, phân tích vô cùng chuyên nghiệp: 【 Thẩm Dục đang ghen muốn chết luôn, lại ngại mất mặt nên không thể nói thẳng, chỉ có thể kiếm chuyện mắng ngài cho đỡ tức tối thôi~】

Du Đường: À, ta cũng hiểu sơ sơ rồi.

Nghĩ đến đây, Du Đường cắn chặt môi dưới, co rúm bả vai lại một chút, làm bộ ẩn nhẫn, khổ sở.

"Thẩm gia, cậu hiểu lầm rồi......"

"Tôi vô tình bắt gặp cậu chủ trong nhà vệ sinh, tôi căn bản không hề chủ động liên hệ cậu ấy, hơn nữa tôi vẫn luôn tự biết vị trí của mình, tôi biết cậu chủ chướng mắt tôi, tôi cũng không còn mong cầu tình cảm của cậu ấy nữa, tôi đã hết hy vọng, lòng đã nguội lạnh từ lâu, cho nên, cậu tin tưởng tôi một lần, được không?

Du Đường cố gắng diễn ra dáng vẻ chân thành, trung trinh, một lòng một dạ trung thành với Thẩm Dục, thế nhưng vào trong mắt Thẩm Dục lại hóa thành tình cảm của y với Hàn Tử Thần vẫn còn sâu đậm, vẫn cứ cảm thấy chỉ cần Hàn Tử Thần ngoắc ngoắc ngón tay, Du Đường sẽ lập tức phản bội hắn, cầm theo tài liệu mật vừa vẫy đuôi vừa chạy tới chỗ Hàn Tử Thần.

—— Tôi nghe nói anh lén giấu rất nhiều ảnh chụp của tôi ở trong phòng......

Trong đầu đột nhiên hiện lên lời Hàn Tử Thần nói với Du Đường ban nãy, Thẩm Dục cảm thấy cơn lửa giận mà hắn cố đè nén trong lòng lại một lần nữa bốc cháy phừng phừng, xông thẳng lên não.

Hắn nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc thì Hàn Tử Thần tốt đẹp chỗ nào mà có thể khiến cho Du Đường say đắm đến mức này!

"Hôn tôi."

"?"Du Đường trợn tròn mắt nhìn Thẩm Dục, dường như không thể tin vào tai mình. 

Nét mặt Thẩm Dục vẫn lạnh như băng, hắn cao hơn Du Đường nửa cái đầu, đôi mắt rũ xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt y, nói: "Chẳng phải anh muốn tôi tin tưởng rằng anh không còn tình cảm gì với Hàn Tử Thần sao?"

"Vậy thì hôn tôi đi."

"Cho tôi xem quyết tâm của anh."

"???"

Du Đường bị mạch não thần kỳ của Thẩm Dục làm cho choáng váng.

Đang bận suy nghĩ xem làm thế nào để phản đối, vừa ngước mắt lên lại đột nhiên phát hiện vành tai Thẩm Dục dường như đang dần đỏ lên.

Du Đường ngạc nhiên.

Hắn... đang thẹn thùng??

Mặc dù người đòi hôn là hắn, khí thế bừng bừng, hùng hùng hổ hổ như đang thẩm vấn phạm nhân, thế mà giờ lại trở thành người thẹn thùng trước?

Chỉ trong nháy mắt, Du Đường bỗng nhiên thấy dở khóc dở cười.

Thế nhưng bản thân là ảnh đế, tuyệt đối không thể làm hỏng bầu không khí lúc này.

Y cắn môi dưới, suy tư trong chốc lát, hít thở sâu như đang lấy quyết tâm, đứng thẳng người lên, nhìn Thẩm Dục: "Nếu như làm như vậy có thể khiến cậu tin tưởng lời tôi....."

"Vậy thì tôi sẽ làm." Du Đường vươn tay chạm lên bả vai người trước mắt, khẽ nói: "Chỉ hy vọng Thẩm gia đừng ghét bỏ tôi."

Kỳ thật thời điểm Du Đường chạm tay lên bả vai Thẩm Dục, hắn đã cứng người lại rồi. Mà khoảnh khắc khi người trước mắt chạm môi lên cánh môi hắn, cả gương mặt dường như nóng bừng lên chỉ trong nháy mắt.

Cảm giác nóng bỏng thổi quét toàn thân, tựa như muốn thiêu cháy cả cơ thể Thẩm Dục.

Vốn dĩ Du Đường định chạm môi một cái rồi thôi, nào ngờ ngay sau đó y đã bị Thẩm Dục đè ngược lên vách tường phòng tắm, hôn môi ngấu nghiến.

Khác hoàn toàn với vẻ ngoài thanh phong tễ nguyệt, nụ hôn của Thẩm Dục tràn ngập dục vọng chiếm hữu, thế công rào rạt, khiến cho Du Đường trở tay không kịp, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn.

Dư vị nhàn nhạt của rượu vang đỏ tràn ngập khắp môi răng.

Du Đường muốn né tránh, nhưng eo lại bị giữ chặt, kéo sát vào thân thể Thẩm Dục.

Nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, nóng bức đến nỗi khiến cho hô hấp cũng khó khăn.

Chờ đến khi Thẩm Dục tách đôi môi ra, chân Du Đường đã mềm nhũn.

Mẹ nó, chẳng phải đây là nụ hôn đầu của hắn sao?

Sao lại nồng nhiệt như vậy?

Đầu óc hỗn độn choáng váng, Du Đường khóc không ra nước mắt.

"Tốt lắm." Giọng nói của Thẩm Dục khàn khàn, tựa như đang cố gắng hết sức kìm chế thứ gì đó.

"Lần này tôi sẽ tin tưởng anh."

Hắn thả Du Đường ra, bỏ lại một câu "Không có lần sau." rồi xoay người rời khỏi phòng tắm.

Chỉ là bước chân luống cuống vội vã hơn ngày thường rất nhiều, làm bại lộ nội tâm đang cuộn trào sóng dữ mà hắn đang cố gắng giấu giếm.

......

Du Đường tắm rửa xong xuôi, sấy khô đầu tóc rồi mới ra khỏi phòng tắm.

Y đến phòng trà pha một tách trà, đặt lên khay, sau đó mới bê khay đi tới phòng ngủ của Thẩm Dục.

Bởi vì hiện giờ Thẩm Dục có chứng khao khát da thịt rất nặng với duy nhất một mình Du Đường, thế nên dạo gần đây hai người luôn luôn ngủ chung trên một chiếc giường.

Du Đường xem như đây là liệu pháp chữa bệnh cho Thẩm Dục, dần dần cũng quen với việc tiếp xúc da thịt gần gũi với hắn.

Hệ thống đã từng hỏi Du Đường, khi nằm ở bên cạnh Thẩm Dục, y có cảm giác gì không.

Du Đường quyết đoán lắc đầu.

Y thầm nghĩ, nếu như Thẩm Dục không làm gì quá đáng thì y có thể nằm ngủ chung với hắn đến khi nhiệm vụ hoàn thành.

Hiện trạng như bây giờ theo Du Đường là rất tốt đẹp.

Nửa tiếng sau, phòng tắm bên trong phòng ngủ của Thẩm Dục mới mở ra.

Chàng trai mặc đồ ngủ đi dép lê mang theo cơ thể hơi ẩm ướt bước ra ngoài, gương mặt trắng nhợt nhạt điểm xuyết chút hồng nhạt trên má, khiến cho sự tồn tại đẹp đẽ kia lại nhuốm thêm vài phần dịu dàng, mặc cho ai nhìn thấy cũng phải cảm thán một câu thật xinh đẹp.

Du Đường vứt hết liêm sỉ ra sau đầu, ngang nhiên ngắm nhìn chăm chú gương mặt Thẩm Dục.

Vừa lúc bị hắn bắt quả tang.

Hai tầm mắt giao nhau, trong đầu Thẩm Dục lập tức hiện ra đủ các loại hình ảnh không dành cho người dưới 18 tuổi mà ban nãy hắn đã tưởng tượng ra trong lúc tự "an ủi" bản thân, bèn chột dạ quay mặt đi chỗ khác.

"Thẩm gia, có muốn uống trà không?" Du Đường mở miệng trước phá vỡ bầu không khí xấu hổ: "Có thể giải rượu đấy."

"Lát nữa tôi sẽ uống." Thẩm Dục ngồi xuống trước bàn: "Lại đây sấy tóc cho tôi cái đã."

Từ khi chấp nhận sự tiếp xúc cơ thể với Du Đường, Thẩm Dục rất thích hưởng thụ sự hầu hạ tận tâm của y.

Cảm thụ những đầu ngón tay nhẹ nhàng vờn quanh từng sợi tóc, Thẩm Dục thoải mái khép hờ mắt lại, dáng vẻ thỏa mãn cực kỳ giống một con mèo xinh đẹp kiêu căng đang hài lòng vì được vuốt lông.

Du Đường có hơi buồn cười, cố gắng nhịn xuống.

Cẩn thận từng li từng tí nâng niu mái tóc dài của Thẩm Dục, sấy đến khi khô ráo, lại xoa lên một ít tinh dầu có mùi hương thoang thoảng, đến khi xong xuôi đâu vào đấy, Du Đường mới đi vào phòng tắm để cất máy sấy. 

Chỉ là khi y vừa định bước ra ngoài, bỗng dưng che miệng ho khan không ngừng.

"Khụ khụ khụ......" Có lẽ là ban nãy Hàn Tử Thần quá mạnh tay, lần này Du Đường ho rất lâu, khiến cho Thẩm Dục ở bên ngoài nghe thấy thì giật mình hoảng hốt.

Thời điểm nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Dục đi tới trước cửa, Du Đường mới ho ra một ngụm máu, vội  mở vòi nước bồn rửa, cố gắng rửa sạch máu trong tay.

"Làm sao vậy?" Thẩm Dục mở cửa, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Du Đường, nhíu mày hỏi: "Ban nãy hình như tôi nghe thấy tiếng ho của anh?"

"Gần đây cổ họng tôi hơi khó chịu." Du Đường lấp liếm: "Có lẽ là bị cảm mạo."

Nói đến đây, y lại bổ sung: "Trong nhà có thuốc dự phòng, lát nữa tôi uống vài viên là được, mấy hôm nữa sẽ khỏi bệnh thôi."

Thẩm Dục liếc nhìn bồn rửa tay sạch sẽ trắng tinh, cứ có cảm giác có chỗ nào đó không hợp lý lắm.

Nhưng hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng Du Đường không cần thiết phải lừa gạt hắn chuyện này làm gì.

"Ừ, vậy bây giờ anh đi lấy thuốc uống luôn đi, đừng để bệnh ho kéo dài." Nói tới đây, hắn khựng lại, chột dạ không muốn biểu hiện ra rằng hắn quan tâm đến sức khỏe của Du Đường, bèn hất cằm ngang ngược nói: "Tôi ghét ồn ào."

------

Editor Anh Quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp