Tôi phát hiện có những người dường như sở hữu một thứ ma lực trên mình.
Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân là người rất giỏi chịu đựng sự cô đơn. Mặc dù đúng thật là tôi rất muốn yêu đương, thế nhưng việc muốn yêu đương và giỏi chịu đựng sự cô đơn không hề mâu thuẫn với nhau. Một người mong muốn yêu đương như tôi, trước khi gặp Lương Trác, vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “thà ít mà tốt”. Từ đó có thể thấy được, tôi rất giỏi.
Tôi rất giỏi, rất biết cách sắp xếp hợp lý thời gian ở một mình của mình.
Vậy nên, tôi thường cho rằng mình là kiểu thanh niên ưu tú thời đại mới không sợ cô đơn cũng chẳng e ngại điều gì. Mỗi ngày đều bước nhanh như gió, giỏi giang rầm rộ, lúc tĩnh như xử nam, lúc động như thỏ điên.
Tuy nhiên, khi ở bên Lương Trác, anh ấy đã đánh thức nỗi cô đơn sâu thẳm trong lòng mà trước đây tôi không nhận ra. Nói một cách đơn giản, chỉ cần nghĩ tới chuyện tách khỏi anh ấy là tôi sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên trống rỗng.
Tôi nhớ trước đây Dư Hoan cũng từng có triệu chứng tương tự, cậu ta gọi đây là “hội chứng yêu đương nồng cháy”.
Tôi nói với Lương Trác: “Thế nhưng, nhà thuê của em còn hợp đồng một năm nữa lận. Nếu chuyển đi trước thời hạn thì trung gian sẽ không trả lại tiền đặt cọc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT