Lặng Thầm Cạnh Bên

Chương 4: Rạo rực


2 tháng

trướctiếp

“Phục vụ cái đéo gì? Không rảnh! Bố mày đang phải phục vụ đây.”

***

Hà Tấn Ninh tắm nước lạnh trong phòng cho khách trước khi xuống. Về đến phòng riêng, anh lại trải qua một đợt chuốc rượu mới, cả đêm ôm bồn cầu nôn đến ba bốn lần, đám người đi theo gã quan lớn họ Chung mãi đến ba bốn giờ sáng mới về. Hà Tấn Ninh không biết Hà Mục và những người khác về bằng cách nào. Tóm lại đến khi tan cuộc, Hà Tấn Ninh cảm thấy lục phủ ngũ tạng như không còn là của mình, sau khi quẹt thẻ tín dụng thanh toán hóa đơn, anh lại lục đục trở về căn phòng thuê cho khách rồi vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Hà Tấn Ninh tỉnh dậy trong trạng thái đau đầu chóng mặt vào lúc chín giờ sáng, nửa tỉnh nửa mê mà vào phòng tắm dội nước lạnh lên đầu đứng trước gương thở hổn hển, lòng thấy trống rỗng và hoảng hốt: Mình đang làm cái đéo gì thế này?

Hà Tấn Ninh dùng dao cạo một lần trong phòng cho khách để cạo sạch râu trên cằm, vừa cạo vừa nghĩ ngợi lung tung. Chợt nghĩ đến chuyện chính, anh vội vàng khoác áo, chuẩn bị đi ra ngoài gặp Thẩm Bật. Hà Tấn Ninh ra khỏi cửa mà lòng không nén nổi vui mừng đắc ý, cảm thấy phán quyết thắng kiện đỏ au tươi sáng của vụ kiện công ty Trung Hải như đang vẫy gọi. Hà Tấn Ninh theo thói quen đút tay vào túi quần, chợt sờ thấy cái gì đó cưng cứng, anh nghi ngờ lôi ra thì thấy đó là một thẻ chìa khóa phòng có số “1702”, nhớ không nhầm đây chính là căn phòng mà tên khốn già Liêu Đảng Sinh đã thuê để tìm đĩ.

Hà Tấn Ninh nhìn chằm chằm vào thẻ chìa khóa một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

“Đệt mẹ!” Anh không kìm được mà dậm chân tại chỗ, nhanh chóng chạy về phía phòng của Thẩm Bật.

*

Liêu Đảng Sinh luôn cảm thấy bản thân mình vẫn chưa cong lắm, cùng lắm cũng chỉ là bisexual, chỉ cần xinh đẹp dễ dùng thì là nam hay nữ cũng húp được hết. Chỉ là những năm gần đây, y dần dần bị tiểu yêu tinh Tô Lược hấp dẫn nên mới bị bẻ ngoặt sang con đường đồng tính. 

Liêu Đảng Sinh say khướt cầm lấy thẻ chìa khóa từ Hà Tấn Ninh, thấy đó là “1715” cũng không nghĩ nhiều, họa mi hót líu lo mà lên thẳng tầng 17.

Liêu Đảng Sinh tìm thấy phòng 1715 rồi mở cửa, nhưng bên trong tối đen như mực. Y hứng thú bật đèn lên, vừa ngoảnh lại đã thấy một người đang nằm trên giường, nhủ thầm: Yo, phục vụ phòng ở Giang Nam được đấy, hăng hái không quản ngại mà đi thẳng vào vấn đề, tiết kiệm cho khách được khoảng thời gian nói chuyện phiếm. Liêu Đảng Sinh vui vẻ chỉnh đèn mờ hơn một chút, rên rỉ rồi dính lên người “Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống”.

Liêu Đảng Sinh ôm người trên giường rồi dùng hết sức bình sinh mà hôn, không kịp để người nọ có phản ứng gì đã sờ mó lung tung. Liêu Đảng Sinh thường ngày nhanh mồm dẻo miệng nhưng lên giường cũng chỉ biết gọi loạn “Người đẹp ơi”, “Người đẹp à”. Y ra sức cắn xé trai bao trong tưởng tượng, quần áo cũng đã lột được một nửa, “Người đẹp” cũng gọi mười bảy mười tám lần nhưng người bên kia không hề nhúc nhích. Liêu Đảng Sinh khó chịu, mắng thầm “hàng” ở Giang Nam chất lượng kém quá, chẳng có chút tình thú nào.

Y cau mày, vừa nắm cằm người nọ sát lại để hôn vừa luồn tay xuống đáy quần của người nọ véo thứ nóng rực bên trong, dài giọng gọi :”Người đẹp bé nhỏ, cười một cái xem nào…”

Kết quả, Liêu Đảng Sinh vừa kéo khuôn mặt của người đẹp bé nhỏ qua đã hoảng sợ không thôi: Dm đây không phải Thậm Bật sao? Thẩm phán Thẩm sao lại ở đây?

Liêu Đảng Sinh lập tức hồn vía lên mây, bàn tay đang nắm lấy họa mi của ngài thẩm phán thu lại một cách vô thức nhưng đột nhiên cảm thấy thứ trong tay rục rịch ngẩng đầu.

Liêu Đảng Sinh mê mẩn nhìn Thẩm Bật, thầm nghĩ hay là… hay là nhóc con trắng trẻo thanh tú này cũng cong?

Nghĩ đến đây, không biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng Liêu Đảng Sinh thoáng chút rạo rực, động tác rút tay ra cũng chậm lại. Y nheo mắt ngắm nhìn khuôn mặt Thẩm Bật, cảm thấy thằng bé này thật ưa nhìn, lại thấy ngọn lửa tà ác trong người bùng lên, giống như hàng trăm móng vuốt cào xé trái tim, máu nóng trào dâng nhanh chóng tụ về phía bụng dưới.

Lúc này Thẩm Bật ngơ ngẩn say sưa mở nửa con mắt, có vẻ như trận lăn lộn vừa rồi của Liêu Đảng Sinh khiến cậu có chút ý thức. Liêu Đảng Sinh sửng sốt trước hành động của Thẩm Bật, đang lúc bế tắc không biết phải làm sao thì đột nhiên thấy cậu mỉm cười khó hiểu, hai tay vòng lấy cánh tay y, giống như một đứa trẻ tìm thấy chiếc gối thân yêu trong giấc ngủ, thoải mái ôm lấy rồi lại nhắm mắt.

Liêu Đảng Sinh hoàn toàn bị mê hoặc bởi biểu cảm thỏa mãn của Thẩm Bật, cơ thể mềm mại của cậu quấn lấy y, giống như một con mèo. Ngay lúc đó, Liêu Đảng Sinh cảm thấy bản thân đã hoàn toàn choáng váng, vốn dĩ đạo đức của y đã ít ỏi đến đáng sợ, cũng chưa bao giờ nghĩ mình là Liễu Hạ Huệ. Sau khi được Thẩm Bật ôm chặt, luật sư Liêu chợt có ảo giác ngọt ngào, cảm thấy hơi có ý muốn được phụ thuộc. Luật sư Liêu nhìn vẻ mặt hạnh phúc sôi trào của Thẩm Bật, lòng thầm nhủ, bố mày không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải luật sư, hôm nay phải húp được thằng nhóc này, đéo quan tâm cái thẩm phán chó má gì; thời buổi này pháp luật không có giá trị, thẩm phán không có giá trị, luật sư còn không có giá trị hơn, chứ như vậy mà húp không phải được rồi à?

Liêu Đảng Sinh đêm đó đã uống quá nhiều rượu, tinh trùng ngập não không tìm thấy lối ra. Quần áo của Thậm Bật đã bị Liêu Đảng Sinh xé toạc rơi rớt tan tác từ lúc nào nên chỉ kéo nhẹ một cái là áo cậu đã tuột xuống hoàn toàn, làn da trắng như tuyết choáng ngợp tầm mắt. Luật sư Liêu đè lên người Thẩm Bật hết cắn lại gặm, rục rịch ngóc đầu. Thẩm Bật kêu lên vài lần, cũng không biết là đã tỉnh hay chưa. Phía dưới của Liêu Đảng Sinh căng trướng đến khó chịu, vừa định tiến thêm nữa thì điện thoại trong phòng vang lên. Y không rảnh để lo nhiều việc như vậy, duỗi tay muốn ngắt đường dây nhưng không ngờ lại làm đổ điện thoại xuống đất, ống nghe bị văng ra. Liêu Đảng Sinh không còn cách nào khác đành phải một tay ôm Thẩm Bật, một tay nghe điện thoại.

“Thưa ngài, có phải phòng 1715 đang gọi phục vụ phòng không? Ban nãy có ngài Hà gọi tới.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ đầu dây bên kia.

Liêu Đảng Sinh nổi trận lôi đình: “Phục vụ cái đéo gì? Không rảnh! Bố mày đang phục vụ đây.”

Y nói xong lập tức cúp máy, đầu óc chợt tỉnh táo nhớ tới ý định ban đầu của bữa tiệc, dục vọng đột nhiên giảm đi một nửa. Y liếc nhìn Thẩm Bật đang mê man trong lồng ngực, giật mình vội vàng đẩy cậu ra rồi tự tay tát vào mặt mình.

“Mình đang làm cái đéo gì vậy?!” Liêu Đảng Sinh tức giận nghĩ.

Y đau khổ mặc lại quần áo cho Thẩm Bật, rồi nhận ra chắc hẳn Hà Tấn Ninh đã đưa nhầm chìa khóa phòng. Luật sư Liêu vừa mặc quần áo cho Thẩm Bật vừa có ý đồ đen tối thuận tay sờ mó làn da cậu. Luật sư Liêu buồn rầu nghĩ gặp được người đẹp như vậy, hợp ý y như vậy mà địt con mẹ bản thân lại không dám đụng vào?

Liêu Đảng Sinh chậm chạp mãi mới mặc xong quần áo cho Thẩm Bật, vấn đề sinh lý của y vẫn chưa được giải quyết. Luật sư Liêu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thẩm Bật, đột nhiên dấy lên một loại tình cảm khác, nhủ thầm y vẫn có thể ngủ ở đây cả đêm mà? Ngày mai tỉnh dậy y sẽ nói rằng cả hai đều say nên tìm phòng nằm nghỉ cho tỉnh táo, tình hữu nghị vô cùng trong sáng, ngủ nghỉ vẫn mặc nguyên quần áo.

Liêu Đảng Sinh ôm cơ thể mềm như bông của Thẩm Bật đấu tranh một hồi cuối cùng cũng kéo chăn nằm xuống, dùng một tay ông lấy cậu nhóc xinh đẹp và nhắm mắt lại, lòng thầm nhủ một ngày nào đó y sẽ quang minh chính đại mà làm cậu một lần. Vừa mới bị sờ đã ngẩng đầu, còn nói không phải trai bao, hừ, lừa ai chứ đừng mong lừa được y.

*

Hà Tấn Ninh đá vào cửa nhưng cửa phòng cho khách ở Giang Nam vô cùng rắn chắc khiến anh ăn một cú đau nhói.

“Ai vậy?!” Liêu Đảng Sinh bực bội gầm gừ bên trong.

“Ông nội anh đây.” Hà Tấn Ninh đứng ở cửa giậm chân, “Tên khốn kiếp họ Liêu nhà anh quả nhiên ở trong đó! Đồ chết bầm kia mau ra đây!”

“Này, cậu nói nhỏ thôi…” Liêu Đảng Sinh vừa mở cửa vừa trấn an, “Tôi nói cho cậu biết thẩm phán Thẩm vẫn đang ngủ…”

Hà Tấn Ninh đằng đằng sát khí vọt vào phòng, khi bước vào cửa anh cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng khi thấy Thẩm Bật mơ màng bò dậy khỏi giường thì anh không khỏi phát điên, xoay người lại nói với Liêu Đảng Sinh với giọng run run: “Anh, anh, anh… Không thể nào? Anh sẽ không thật sự làm…”

Liêu Đảng Sinh vội vàng xua tay, nhỏ giọng giải thích, “Tôi không có! Tôi thực sự không có! Làm sao tôi dám?!”

Hà Tấn Ninh bình tĩnh lại đôi chút, nở nụ cười đi về phía Thẩm Bật: “Thẩm phán Thẩm, đêm qua ngủ ngon không?”

Thẩm Bật dụi dụi mắt, vừa mở mắt đã thấy hai luật sư đang đứng trước mặt, không khỏi giật mình: “Tôi … sao tôi lại ở đây?”

Liêu Đảng Sinh cười, ngồi trở lại mép giường: “Tối hôm qua cậu uống nhiều quá, Tiểu Hà thuê phòng cho cậu nghỉ ngơi.” Giải thích xong lại vẽ vời vô ích nói thêm một câu: “Tôi cũng hơi chóng mặt lại không muốn phiền Tiểu Hà đi thuê thêm phòng nên đành chen chúc với cậu cả đêm.”

Hà Tấn Ninh âm thầm trừng mắt nhìn Liêu Đảng Sinh, trong lòng chỉ cầu mong tên khốn này nói thật.

“Ha? Thế này…” Thẩm Bật đỏ mặt, “Vậy, vậy cũng ngại quá… Tôi không biết uống rượu, khiến mọi người chê cười rồi.”

“Không có không có, tửu phẩm của cậu tốt lắm, uống say cũng không ồn không quậy, nằm xuống gối là ngủ.” Bản mặt già của Liêu Đảng Sinh cười tươi như hoa, “Tôi rất thích phẩm chất này của cậu.”

Hà Tấn Ninh nghi ngờ liếc nhìn Liêu Đảng Sinh, cảm thấy như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đồng thời lại như thể có chuyện gì đó đã xảy ra rồi. Anh hơi lo lắng, đã lâu không thấy vẻ sợ hãi phát hoảng này của Liêu Đãng Sinh, mà lần gần đây nhất hình như là lúc tên già họ Liêu này đang mê mệt Hà Vĩ Ni.

./.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp