Lặng Thầm Cạnh Bên

Chương 5: Thao túng


2 tháng

trướctiếp

“Được rồi, đừng khóc ở đây, là đàn ông mà hở cái là khóc!”

***

Phán quyết về vụ tranh chấp thực hiện hợp đồng giữa Trung Hải và Công ty Hoa Vân được quyết định sau một tuần, và Trung Hải đã thua kiện.

Hà Tấn Ninh tức giận đến mức nhảy dựng lên, muốn phát điên trong văn phòng, thật sự phát điên. Anh nhìn chằm chằm vào chữ “Thẩm Bật” được viết ngay ngắn dưới bản án, nhớ tới số tiền 30 ngàn nhân dân tệ mà mình đã chi cho bữa tối hôm đó ở Giang Nam, tiền thi mất, kiện tụng thất bại, cũng chẳng gạ được Hà Mục lên giường, tất cả mặt mũi xã giao đều bị gã họ Lưu hớt tay trên. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Hà Tấn Ninh nhăn nhúm lại vì đau.

Thẩm Bật là thẩm phán mới được thăng chức ở tòa án cơ sở, Hà Tấn Ninh đã chú ý đến lai lịch của người này. Gia đình Thẩm Bật ba đời đều là nông dân nghèo, cậu là sinh viên đại học thứ bảy tốt nghiệp ở khu vực quê nhà của mình những năm gần đây. Thẩm Bật luôn xuất sắc ở trường luật và không bao giờ trượt cái học bổng nào, bắt đầu làm thư ký và trong vòng ba năm đã được thăng chức làm trợ lý thẩm phán tại Tòa án nhân dân trung cấp, được biết đến với kỹ năng chuyên môn xuất sắc và là nhân vật chủ chốt ở bất cứ nơi nào cậu ta đến.

Hà Tấn Ninh đã nhìn thấy rất nhiều ví dụ về cá chép hóa rồng. Gia cảnh càng nghèo thì càng ham muốn tiền tài và sắc dục. Hà Tấn Ninh từng dụ dỗ thành công một thẩm phán nhỏ ở tòa án huyện cũng xuất thân nông dân trung lưu nghèo khổ. Ông ta mặc bộ áo Tôn Trung Sơn, đạp xe đạp cộc đi làm mỗi ngày, liêm khiết như Hải Thụy. Khi Hà Tấn Ninh mới bắt đầu hối lộ, đưa qua những món quà như thuốc lá, rượu, đồng hồ, đồ cổ và những món đồ nhỏ đều bị từ chối. Sau một tháng cố gắng, Hà Tấn Ninh phát hiện ra quan tòa có một người vợ hung dữ như cọp cái, bắt đồng chí Hải Thụy phải quỳ gối lau sàn nhà. Thế là cậu sắp xếp để thẩm phán đi gặp mấy cô gái làng chơi cao cấp, là cái loại có thể nói tiếng Anh và hiểu được cảm xúc khách của mình. Trong vòng một tuần, Hà Tấn Ninh đã có được thẩm phán trong túi. Cô gái trẻ kia sau đó còn kể với Hà Tấn Ninh thẩm phán thậm chí còn không lên giường với cô ấy mà chỉ rơi nước mắt khi ôm cô ấy, nói rằng đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy được một người phụ nữ tôn trọng.

Nghĩ tới đây, Hà Tấn Ninh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nghĩ có lẽ Hoa Vân đã chi nhiều tiền hơn. Nhưng càng nghĩ, anh càng cảm thấy hành động ngày hôm đó của Liêu Đảng Sinh thật quá đáng, gián tiếp khiến anh thua kiện, thế là sự tức giận của anh chuyển sang cho luật sư Liêu.

Tổng giám đốc Trung Hải gọi điện khiếu nại về kết quả phán quyết. Hà Tấn Ninh mặc dù đã kiểm điểm sai lầm của chính mình nhưng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt khách hàng. Anh đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch dự phòng, bắt đầu dùng mấy lời đao to búa lớn giải thích cho tổng giám đốc. “Ông Vương, như tôi đã nói trước đó, chúng ta đang ở thế bất lợi trong vụ án này, thua lỗ là điều không thể tránh khỏi. Với tư cách là một luật sư, công việc của tôi là giảm thiểu tổn thất. Trung hải quả thực đã không giao được hàng đến Ninh Ba, điều này ông cũng thừa nhận. Nếu chúng ta phản đối hết mình trong phiên tòa đầu tiên, anh sẽ phải trả hơn tám triệu. Trong phiên tòa thứ hai, tôi có quyền giữ lại hiệu suất, giảm số tiền ba triệu cộng với tiền lãi trong hơn một tháng. Muốn hợp tác trong tương lai thì phải thỏa hiệp, kết quả này đều khiến tất cả các bên hài lòng, đúng không?”

Nghe giọng nói có chút yếu ớt của ông Vương, Hà Tấn Ninh tiếp tục thuyết phục: “Đúng, tôi hiểu năm triệu vẫn không phải là lý tưởng đối với Trung Hải. Nếu ông thực sự khó chịu, chúng ta có thể yêu cầu tái thẩm. Trong phiên tòa thứ hai, Thẩm phán Vương đã bị giam giữ để điều tra, vì vậy chúng ta có thể vin vào đó để nói có sai sót trong quá trình tiếp nhận bằng chứng. Nếu bây giờ thương lượng giải quyết hành quyết với Hoa Vân và sau đó nộp đơn khiếu nại, vụ việc này có thể kéo dài tại Tòa án cấp cao tỉnh trong một năm rưỡi. Hoa Vân cần gấp năm triệu của Trung Hải, việc trì hoãn thanh toán có thể buộc họ phải thương lượng một thỏa thuận tốt hơn cho chúng ta.”

Hà Tấn Ninh có tài hùng biện, ông Vương sau khi bị lừa thì vui phơi phới, đến chiều đã yêu cầu thư ký của mình ký đầy đủ giấy ủy quyền để kháng cáo, đồng thời chuyển vào tài khoản của Hà Tấn Ninh hàng chục nghìn nhân dân tệ phí xử lý vụ việc. Hà Tấn Ninh nhìn thấy tiền, suýt chút nữa không biết họ của mình, vui vẻ dùng kẹp giấy ghim giấy ủy quyền rồi quay lại yêu cầu Phương Trì soạn đơn khiếu nại.

“Phương Trì đâu?” Hà Tấn Ninh nhìn quanh căn phòng lớn ở tầng dưới, nhưng không có ai ở đó.

“Anh Hà tìm Phương Trì à?” Một trợ lý ở cửa ngẩng đầu lên nói: “Tôi vừa thấy cậu được gọi đến văn phòng của Giám đốc Liêu.”

“Làm gì thế nhỉ? Chăm sóc vượt cấp?” Hà Tấn Ninh nửa đùa nửa thật đi về phía văn phòng của Liêu Đảng Sinh.

“Tôi không nghĩ thế,” trợ lý luyên thuyên, “Mặt giám đốc Liêu nhăn như khỉ ăn ớt ấy!”

“Ồ?” Hà Tấn Ninh sửng sốt một chút, tiếp tục đi về phía Liêu Đảng Sinh, còn chưa tới nơi đã nhìn thấy Phương Trì từ trong phòng đi ra, đôi mắt đỏ hoe, tay lau nước mắt.

“Sao vậy Tiểu Phương?” Hà Tấn Ninh vội vàng tóm lấy cậu.

“Anh Hà, Giám… Giám đốc Liêu muốn sa thải tôi.” Sự lém lỉnh thường ngày của Phương Trì đã không còn nữa, cậu quay sang Hà Tấn Ninh với vẻ mặt buồn bã.

“Ơ? Giám đốc Liêu, tại sao đột nhiên… chuyện gì xảy ra?” Hà Tấn Ninh nhướng mày hỏi cậu.

“Tôi… sáng nay tôi đến muộn, sau đó vô tình xé cả giấy ủy quyền khi hủy tài liệu cho Giám đốc Liêu…” Phương Trì cúi đầu, “Tôi thực sự không để ý…”

“Ồ, ra là vậy.” Hà Tấn Ninh cười vỗ vai cậu: “Cậu vào văn phòng của tôi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi nói chuyện với giám đốc Liêu, xem có giữ được cậu không.”

“Cám ơn anh Hà.” Phương Trì nghẹn ngào, nước mắt lại trào ra.

“Được rồi, đừng khóc ở đây,” Hà Tấn Ninh ân cần lau nước mắt cho cậu, “Là đàn ông mà hở cái là khóc!”

Hà Tấn Ninh bước vào văn phòng của Liêu Đảng Sinh, mỉm cười cầm theo hai tách cà phê pha.

“Tôi giúp cậu nhiều thế mà chỉ được một tách cà phê thôi sao?”  Liêu Đảng Sinh cầm tách, hỏi cậu.

“Hay là lúc khác mời anh đi ăn tối nhé?” Hà Tấn Ninh mỉm cười ngồi đối diện với Liêu Đảng Sinh, “Chị tôi rất muốn gặp anh nhưng không được.”

Liêu Đảng Sinh vội vàng xua tay: “Không, không, không, bỏ đi. Đừng lôi chị gái mình ra uy hiếp tôi.”

“Làm sao có thể, tôi thật sự cảm ơn anh mà.” Hà Tấn Ninh nhàn nhã khoanh chân, nói tiếp, “Thằng oắt Phương Trì kia rất tham vọng, suốt ngày cứ để mắt đến khách hàng của tôi. Bây giờ vẫn còn trẻ, nếu có triển vọng hơn chắc chắn sẽ ăn cháo đá bát lừa thầy phản bản.”

“Trò phải hơn thầy, chẳng phải cậu cũng ăn cháo đá bát còn gì?” Liêu Đảng Sinh tiếp tục cười nói.

“Ais, anh độc địa thật đấy. ” Hà Tấn Ninh cười mắng, nhưng cũng không để trong lòng, “Cậu ta thật sự làm mất giấy ủy quyền của anh à?”

“Làm gì có, dọa cậu ta thôi.” Liêu Đảng Sinh nhấp một ngụm cà phê, “Cậu ta còn nhỏ, dễ sợ hãi lắm.”

“Được rồi, tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng vào ngày khác.” Hà Tấn Ninh đứng dậy: “Hiện tại tôi không có trợ lý, tôi phải tự tìm.”

“Không cần vội, công ty chúng ta sẽ tuyển người mới vào tuần tới. Tôi sẽ dành một người cho cậu.” Liêu Đảng Sinh mỉm cười tự hào.

“Oke.” Hà Tấn Ninh vẫy tay rời đi.

Buổi chiều hoàn thành hai nhiệm vụ lớn, Hà Tấn Ninh tâm tình vui vẻ, nhận một vụ trợ giúp pháp lý cho vui. Trợ giúp pháp lý là nghĩa vụ cao quý của mỗi luật sư, trước hết là đại diện cho trẻ vị thành niên, người câm điếc hoặc tử tù. Trợ giúp pháp lý không trả được nhiều và Hà Tấn Ninh thường lơ là mấy vụ này. Nhưng hôm nay tâm tình vui vẻ lại vô tình chọn ra một vụ cướp của nghiêm trọng dẫn đến tử vong.

Vụ án có hai bên lên quan: một nạn nhân và một thủ phạm, cả hai đều là tội phạm nhỏ đến từ phía Tây thành phố. Đây là một cuộc tranh chấp chiến lợi phẩm hơn là một vụ cướp. Người tử vong tên Thang Nhị Oa, lúc đó đã cướp được một túi đầy tiền mặt và đồ trang sức ở đâu đó. Ngô Đào, một tên côn đồ đường phố khác, nhìn thấy và nổi lòng tham, muốn cướp của hắn ta, cuối cùng đâm chết Thang Nhị Oa trong trận giằng co và bỏ trốn vài ngày trước khi bị bắt tại một quận trực thuộc Phù Châu.

Hà Tấn Ninh không mấy quan tâm đến vụ án và không có thời gian gặp các bên. Anh đến thẳng Tòa án quận Tào Phổ để đọc hồ sơ và nhận cáo trạng. Chủ tịch Tòa án Hình sự Tào Phổ quen biết Hà Tấn Ninh, biết anh là cháu trai quý giá của Cục trưởng công an Hạ nên niềm nở hơn các luật sư trợ giúp pháp lý khác ở Tòa án Hình sự Tào Phổ. Tòa án không cung cấp nhiều tiện ích, nhưng máy photocopy mở sẵn cho Hà Tấn Ninh sử dụng. Bình thường anh hay lướt qua các vụ trợ giúp pháp lý, nhưng hôm nay tâm trạng vui vẻ nên anh sao chép toàn bộ hồ sơ vụ án cướp và mang về nhà nghiên cứu.

Phần dày nhất của hồ sơ vụ án hình sự là khối lượng chứng cứ. Cấp dưới của Cục trưởng Hạ rất kỹ lưỡng, chụp ảnh gọn gàng từng chứng cứ ở nhiều góc độ khác nhau và sắp xếp thành album trông rất ấn tượng. Hà Tấn Ninh đứng cạnh máy photocopy từ từ lật qua các bằng chứng. Đột nhiên anh nhìn thấy một cuốn nhật ký hàng năm dính đầy máu của nạn nhân trong túi đựng bằng chứng, trong số đó có một tấm chụp cận quyển sổ mở ra, trên đó còn dính vết máu khi nạn nhân đánh nhau với hung thủ, bên cạnh là vài con số và chữ được chính chủ nhân ban đầu của quyển sổ viết ra.

Hà Tấn Ninh liếc nhìn các tổ hợp chữ cái rải rác, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

./.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp