Lặng Thầm Cạnh Bên

Chương 3: Tắt nắng


2 tháng

trướctiếp

“Hà Mục! Dm anh… họa mi của anh bị câm à!!!”

.

Thẩm Bật đúng là không biết uống rượu, vừa vào bàn đã dùng hết sức bình sinh né tránh; nhưng mấy lão cáo già ngồi đây cũng không phải hạng xoàng, chỉ hận không thể ấn đầu cậu vào bình rượu ngũ lương. Sau vài ly, Thẩm Bật đã cảm thấy hơi tê dại, đôi má ửng đỏ ngồi ngây người ra đấy. Cậu cảm thấy giọng nói bên tai chợt to chợt nhỏ, có vẻ như Hà Tấn Ninh đang kể truyện cười khiêu dâm, lại hình như là truyện cô bé quàng khăn đỏ và công chúa Bạch Tuyết. Thẩm Bật thấy nóng, cởi cúc áo sơ mi nằm phịch xuống ghế, đang muốn ngủ thì người bên cạnh lập tức đỡ cậu: “Ê, đừng ngủ ở đây. Tiểu Hà, thẩm phán Thẩm muốn đi ngủ rồi, cậu mau đặt một phòng cho khách đi.”

Hà Tấn Ninh liếc mắt đánh giá Thẩm Bật, mỉm cười đứng dậy dìu cậu: “Thẩm phán Thẩm, đi chậm thôi.”

Thẩm Bật choáng váng đứng lên, bước đi như bước trên mây, nhìn thấy Hà Tấn Ninh bỗng vô thức cười toe toét: “Không, tôi không sao…” vừa nói xong đã ngã sõng soài ra đất.

“Này, chậm lại.” Liêu Đảng Sinh nắm tay cậu,  cảm giác nhẵn mịn, kìm lòng không đặng thấy hơi bối rối. Y quay sang nói với Hà Tấn Ninh, “Thật là, không ngờ thằng nhóc này lại gục nhanh đến vậy.”

“Cậu ấy… cậu ấy ngày thường ở tòa án của chúng tôi cũng như thế này…” Vu Hữu Hằng ngồi bên cạnh nhếch mép cười kèm theo một tiếng nấc, “Nào, nào nào… cục trưởng Hà, chúng ta… tiếp tục!”

Hà Tấn Ninh dìu Thẩm Bật lên phòng dành cho khách của Giang Nam, khi xuống lầu, anh quay sang hỏi Liêu Đảng Sinh, “Anh đi hát với chúng tôi hay đi chỗ khác?”

Liêu Đảng Sinh lơ đễnh lau mắt: “Vậy còn phải xem tình hình bên chỗ chánh án Vu với cục trưởng Hà thế nào, nhỡ cả hai đều đi thuê phòng hết thì còn mỗi tôi với cậu ngồi đấy song ca à?”

“Hà Mục?” Hà Tấn Ninh khịt mũi coi thường, “Trông cậy vào hắn gọi gái thì có mà đến kiếp sau.”

“Yô, chính trực thế cơ à?” Luật sư Liêu không khỏi có chút khâm phục, “Không nhận ra luôn đấy, hắn thực sự là chú của cậu à?”

“Ừ, tôi coi như anh đang khen tôi đấy.” Hà Tấn Ninh đưa tay bấm số, hất cằm chỉ lên hướng phòng khách trên lầu, “Tôi gọi người cho cậu ta rồi, nếu anh muốn tranh thủ gọi cho anh luôn thì nói với tôi.” 

“Sao làm thế được…” Liêu Đảng Sinh vừa từ chối dứt mồm đã hối hận, nghĩ ngẫm dù sao hôm nay Tô Lược cũng không ở đây bèn mở miệng sửa lời, “Vậy thì sao chứ, cậu bảo bọn họ gọi cho tôi một em tươi ngon một chút.”

Hà Tấn Ninh lườm Liêu Đảng Sinh một cái, nghĩ thầm đúng là chó không đổi thói ăn cứt, rồi quay lưng lại gọi phục vụ phòng. 

Hà Tấn Ninh ném chìa khóa phòng cho Liêu Đảng Sinh xong lại tự mình xuống tiếp Vu Hữu Hằng và Hà Mục. Chánh án Vu ăn xong tinh thần phấn chấn lôi kéo mọi người đi hát, Hà Tấn Ninh thấy ít người không vui bèn gọi điện kêu Phương Trì tới. Một lúc sau thấy Vu Hữu Hằng gọi tới hai phó chánh án Tòa án trung cấp và một viện phó viện kiểm sát thành phố; Lần này một nhà công – kiểm – pháp đến đủ cả, dự định ban đầu của chuyến đi này đành gác lại, quan chức cấp cao của ba nhà xúm lại cùng nhau hát vang bài Thanh niên chí lớn không cần phải lo lắng.

Hà Tấn Ninh tức nổ phổi, rủa thầm lão hồ ly Vu Hữu Hằng, rõ ràng buổi tiệc hôm nay là anh mời Thẩm Bật đến, nhưng giờ đã trở thành Vu Hữu Hằng dùng tiền của anh đi nịnh bợ cấp trên. Đáng ghét nhất trên danh nghĩa lại là Liêu Đảng Sinh chi tiền, há chẳng phải tạo điều kiện cho lão già kia nợ tên họ Liêu một ân tình. Hà Tấn Ninh yêu tiền như mạng lúc này chỉ thấy như đứt từng khúc ruột.

Hà Tấn Ninh cắn răng tươi cười ngồi vào ghế lô, nhủ thầm quan tâm làm đéo gì nhiều, bỏ con tép bắt con tôm. Đêm nay xõa hết cỡ cũng không quá 30 ngàn tệ, món hời của Trung Hải cũng đủ lớn, nếu thành công thì còn được hơn thế rất nhiều. Trưởng công tố của tòa án cũng coi như người thân cận với chú mình, nếu biết cách lót đường thì sau này sẽ thuận lợi hơn trong giới tư pháp hỗn tạp này.

Nghĩ đến tương lai đầy hứa hẹn phía trước, Hà Tấn Ninh không khỏi vui vẻ hơn một chút, cười tủm tỉm đến giúp Hà Mục chọn bài. Anh quay đầu trông thấy Hà Mục mang theo chút men say khẽ mỉm cười nhìn phía mình, lòng chợt thảng thốt không yên.

Tửu lượng của Hà Mục trước giờ vẫn tốt, nhưng vừa dứt rượu trắng đã nốc thêm rượu ngoại, sau vài chén đầu óc không khỏi có chút choáng váng. Hà Tấn Ninh trầm mặc không đáp mà ngồi xuống cạnh hắn, một tay ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Choáng rồi à?”

Hà Mục xoa xoa thái dương: “Không sao, hơi chóng mặt chút thôi.”

Hà Tấn Ninh nghiêng người, đôi môi gần như kề sát bên tai hắn, thì thầm gợi cảm: “Em đã bảo anh uống ít thôi mà, anh còn không nghe.”

Hà Mục nghe mà phê cả người, cũng không cảm thấy có gì không ổn, đáp lại với vẻ lâng lâng: “Tôi không sao, nằm một lúc là ổn… Em cứ từ từ chơi với bọn họ.”

Hà Tấn Ninh đưa tay ôm eo Hà Mục, vuốt ve cơ bắp với đường cong tinh tế của hắn qua lớp áo sơ mi, giọng nói mê hoặc: “Em kêu Phương Trì tiếp bọn họ rồi, em dìu anh lên lầu nghỉ ngơi một chút nhé… anh xem anh say thế này rồi.”

“Tôi không say, thật đấy.” Cục trưởng Hà cố gắng thoát khỏi cảm giác thoải mái kỳ lạ đó trên người, máu nóng toàn thân như dồn về một hướng.

“Không sao, em dìu anh đi.” Hà Tấn Ninh dán sát lên người Hà Mục, thuận thế đỡ hắn lên. Hà Mục choáng váng đến mức còn chưa kịp suy nghĩ xem có gì không đúng thì đã nghe thấy Hà Tấn Ninh quay đầu chỉ thị Phương Trì: “Tiểu Phương, giúp tôi tiếp đón chu đáo mấy vị lãnh đạo, tôi đưa cục trưởng Hà lên lầu nghỉ ngơi một chút.”

Vu Hữu Hằng cầm mic cười to: “Sao thế lão Hà, say rồi à?”

Hà Tấn Ninh quay đầu lại cười: “Ài, già cả rồi.”

Hà Mục chếnh choáng bước ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn Hà Tấn Ninh với vẻ không đồng tình: “Em bảo ai già đấy?”

“Rồi rồi, anh vẫn còn trẻ.” Hà Tấn Ninh đỡ hắn lên lầu, gọi lễ tân đặt phòng rồi dìu Hà Mục vào. Hà Tấn Ninh hễ buông tay là Hà Mục lảo đảo muốn ngã vài lần, Hà Tấn Ninh lại vội vàng đỡ hắn lên. Hà Mục được anh đỡ, mệt mỏi ngồi xuống giường lẩm bẩm: “Ninh Ninh, tôi già thật rồi, có chút rượu này thôi mà đã thấy khó chịu quá.”

“Em vừa nhìn đã thấy sắc mặt anh không ổn rồi.” Hà Tấn Ninh thuận tay rót cho hắn một cốc nước ấm, một tay vuốt nhẹ lưng hắn, “Sao nào, muốn nôn à?”

“Không, em để tôi nằm một chút.” Hà Mục có chút mệt mỏi, “Mẹ nó thằng khốn già Vu Hữu Hằng biết cách uống thật.”

Hà Tấn Ninh không trả lời, vào phòng tắm lấy khăn ra lau mặt cho Hà Mục. Hà Mục lúc đầu không thích bị áp khăn ướt lên mặt nhưng sau đó có lẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút nên ngoan ngoãn nằm im cho Hà Tấn Ninh lau. Hai gương mặt chỉ cách nhau trong gang tấc, Hà Tấn Ninh kìm lòng không đặng muốn dí chóp mũi vào mặt hắn. Hà Mục nhìn anh chằm chằm, bốn mắt nhìn nhau không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, Hà Tấn Ninh bỗng nhiên mở miệng: “Anh xem, trên mặt anh có nếp nhăn rồi kìa.”

Hà Mục chớp chớp mắt, không khỏi xoa mặt mình vài cái rồi bật cười: “Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, đương nhiên không bằng được với em.”

Hà Tấn Ninh mỉm cười, cầm chiếc khăn ướt tiếp tục lần theo đường nét trên khuôn mặt ông chú già nhà mình. Lau đến mắt, Hà Mục đột nhiên nhắm lại khiến Hà Tấn Ninh sững sờ, động tác cũng dừng lại, nửa chiếc khăn ướt vẫn yên vị trên mặt Hà Mục.

Hà Mục khó hiểu mở mắt nhìn, vừa nâng mí mắt lên thì bắt gặp ánh mắt như sóng biển dâng trào của Hà Tấn Ninh.

Căn phòng im ắng đến lạ lùng, hai chú cháu đứng hình trong mười giây, bỗng Hà Mục như bị ấn vào công tắc nào đó không hề báo trước mà ấn đầu xuống, áp môi mình lên rồi hung hăng gặm cắn.

Hà Tấn Ninh hét lên một tiếng vì đau, nhưng rất nhanh đã thuận theo hắn, ném khăn ướt trong tay sang một bên, vừa lật vừa xoay eo ngoan ngoãn phối hợp với sự xâm lược hung hãn của Hà Mục. Hà Mục say thật rồi, nếu tỉnh táo sẽ không đối xử thô bạo với Hà Tấn Ninh như vậy. Hắn xé toạc áo sơ mi của Hà Tấn Ninh, vừa hôn vừa hung hăng xoa nắn, nhanh chóng cởi nút thắt lưng của anh. Anh thả lỏng cơ thể, năm ngón tay cắm sâu trong tóc Hà Mục, vừa đau vừa sướng: “Chú ơi, nhẹ thôi.” 

Hà Mục đột nhiên sững lại như sấm sét giữa trời quang, toàn thân đông cứng. Tim Hà Tấn Ninh chùng xuống, cẩn thận giơ tay muốn ôm đầu Hà Mục: “Chú ơi…”

Hà Mục chợt đứng dậy, đẩy Hà Tấn Ninh ra mép giường. Hai người vẫn duy trì đối diện tư thế giằng co trong chốc lát, rồi Hà Mục nhíu mày, lập tức xoay người đi tới cửa phòng.

Hà Tấn Ninh ngồi im bên mép giường, cơ thể run lên, sững người trong khoảng hai mươi giây, chợt dùng hết sức bình sinh cầm đèn bàn ném về phía cửa, hung dữ chửi bới: “Hà Mục! Dm anh… họa mi của anh bị câm à!!!”

./.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp