Lặng Thầm Cạnh Bên

Chương 2: “Anh thử ôm một cái xem, em nặng hơn thật mà.”


2 tháng

trướctiếp

Hà Tấn Ninh tắm rửa xong xuôi mới qua đây, đến nhà Hà Mục ngồi mãi cũng chán, xem TV một lúc lại bắt đầu cởi quần áo, trần như nhộng nhảy vào bồn tắm lớn.

Hà Tấn Ninh thích mê cái bồn tắm nhà Hà Mục, nghe nói do một lão khách VIP làng chơi của Sở Công an thành phố Phù Châu tặng, rộng hai mét vuông, có lăn ngang lăn dọc vẫn thoải mái. Trong phòng tắm có rượu vang, đối diện bồn tắm lớn là một chiếc gương cao từ dưới sàn đến kịch trần. Điều này khiến Hà Tấn Ninh cảm thấy Hà Mục như một lão già biến thái có sở thích vừa tắm rửa vừa ngắm nghía cơ thể, có khi còn đứng trước gương tự xử sau đó đi ra ngoài lại trưng cái vẻ đạo mạo trang nghiêm chết tiệt kia.

Hà Mục về đến nhà, vừa bước vào cửa đã thấy áo sơ mi và quần dài của cháu mình vứt bừa bãi trên ghế sô pha trong phòng khách, còn có chiếc quần lót màu xám nhạt treo lơ lửng trên tay vịn ghế sô pha. Hắn kìm lòng không đặng quay đầu nhìn về hướng phòng tắm: “Ninh Ninh, lại đi tắm à?”

“A, về rồi à?” Hà Tấn Ninh từ trong phòng tắm nói vọng ra, “Em còn tưởng phải đợi một lúc nữa anh mới về nên tranh thủ tự giải trí.”

Hà Mục nhặt từng cái quần cái áo của Hà Tấn Ninh, cầm quần lót trên tay đi tới phòng tắm, đứng nói với Hà Tấn Ninh qua cánh cửa: “Lại ném quần áo khắp nơi rồi.”

“Chú ở bên ngoài à?” Hà Tấn Ninh lau mặt, đứng dậy khỏi bồn tắm, “Vậy thì đưa cho em đi, đúng lúc em vừa tắm xong.”

Hà Mục đứng ngoài phòng tắm hơi do dự, cuối cùng vẫn mở cửa đi vào. Hà Tấn Ninh đang khỏa thân hét lên: “Cửa cửa cửa! Mau đóng cửa lại! Lạnh chết em rồi!”

Hà Mục luống cuống tay chân xoay người đóng cửa, vừa quay đầu, đập vào mắt là làn da mềm mượt như tơ của Hà Tấn Ninh, cảm giác miệng lưỡi khô khốc; ngay lập tức rút một chiếc khăn khô ném qua: “Lau người nhanh lên!”

Hà Tấn Ninh lấy khăn lau mặt, động tác thoáng chậm lại, vừa lau vừa liếc nhìn biểu cảm trên mặt Hà Mục. Hà Mục hơi cáu kỉnh: “Nhanh lên, cảm ra đấy cha em lại càm ràm với tôi.”

Hà Tấn Ninh trùm khăn lên người, một tay vươn đến vịn vào cánh tay Hà Mục bước ra khỏi bồn tắm. Cơ thể Hà Mục cường tráng, có thể cảm nhận được những đường cơ mịn màng và khỏe khoắn trên cánh tay của hắn qua lớp vải áo. Ánh nhìn của Hà Tấn Ninh thoáng lưu luyến, sau đó nhanh chóng lau khô người, lấy từng cái quần áo trên tay Hà Mục mặc vào.

“Gần đây em không ăn cơm à? Trông em gầy hơn.” Hà Tấn Ninh đang cài cúc áo sơ mi thấy Hà Mục đột nhiên nói như vậy.

“Em gầy hồi nào chứ, dạo này ngày nào cũng đi tập thể hình, còn nặng hơn đây này.” Hà Tấn Ninh nói xong mở rộng vòng tay, “Không tin thì anh ôm thử xem.”

Hà Mục đưa quần cho anh: “Được rồi, mặc vào đi.”

Hà Tấn Ninh mỉm cười, giữ nguyên tư thế dang rộng hai tay: “Anh thử ôm một cái xem, em nặng hơn thật mà.”

Hà Mục nắn nắn cánh tay anh: “Cơ săn chắc hơn rồi.”

Hà Tấn Ninh duỗi tay ôm Hà Mục, cất giọng nũng nịu: “Ấy, vậy anh ôm em đi.”

Hà Mục mỉm cười, ôm lưng Hà Tấn Ninh nhấc lên; có nặng hơn hay không thì không biết, nhưng ôm thế này phần thân dưới của hai người vừa khít dán vào nhau. Hà Tấn Ninh chỉ mặc mỗi cái quần lót, dán sát chỗ nóng rực giữa hai chân lên người Hà Mục, cảm giác nhoi nhói xuyên qua lớp vải mỏng, đè lên cái thứ vốn không bình tĩnh mà đã ngóc đầu lên từ lâu của hắn. 

Hà Mục khựng tay lại, Hà Tấn Ninh nhìn thẳng vào hắn, hai tay vòng qua sau gáy không có ý định buông ra.

“Anh xem, có phải em nặng hơn không?” Hà Tấn Ninh ghé sát tai Hà Mục nhẹ nhàng hỏi, thấy vành tai ấy đã lờ mờ chuyển sang màu đỏ.

“Được rồi, mau mặc quần áo vào đi.” Hà Mục nhanh chóng đặt Hà Tấn Ninh xuống, xoay người mở cửa, lao ra khỏi phòng tắm.

*

Liêu Đảng Sinh có thói quen ăn chơi lêu lổng với Tô Lược vào cuối tuần. Tô Lược ăn nói nhẹ nhàng, đầu óc linh hoạt, trẻ tuổi lại biết cách bày trò, luôn tạo cảm giác mới mẻ trên giường khiến Liêu Đảng Sinh như cây khô gặp mùa xuân, dường như trẻ lại 17-18 tuổi chỉ trong một đêm.

Cuối tuần này ông cụ làm quan chức ở Tòa án cấp cao tỉnh của nhà họ Tô mừng thọ nên Tô Lược không dám chểnh mảng, trước đó đã đánh tiếng với Liêu Đảng Sinh về nhà làm tròn đạo hiếu. Liêu Đảng Sinh ngồi nhà xem phim truyền hình Hàn Quốc đang chán muốn chết bỗng nhận được điện thoại của Hà Tấn Ninh nói anh đang có hẹn với một thẩm phán mới của Tòa án nhân dân trung cấp, nhờ luật sư Liêu ra mặt hỗ trợ tiếp khách.

Tiếp khách chỉ là cách nói công khai trong công ty, đôi khi Liêu Đảng Sinh cảm thấy y mở công ty luật mà cứ như mở nhà chứa vậy, những hoa khôi đầu bảng phụ trách bán rẻ tiếng cười, mời chào khách khứa. Đối với những luật sư phải quanh năm lăn lộn vì cơm áo gạo tiền, thẩm phán đối với họ cũng như khách làng chơi đối với gái điếm, có khi còn phải cung phụng hơn cả cha mẹ ruột. Mỗi lần công ty có vụ kiện lớn là thường phải cử ba đến năm người tháp tùng thẩm phán đi nhậu nhẹt, chơi bài. Hà Tấn Ninh cũng trẻ trung hoạt bát như Tô Lược, biết nói biết cười biết ăn chơi, cũng thuộc vào hàng hoa khôi dưới trướng luật sư Liêu. Về cơ bản không có ngọn núi nào ở thành phố Phù Châu này mà anh không đánh gục được, rất ít khi khiến Liêu Đảng Sinh phải tự mình ra mặt, vậy nên cuộc gọi lần này hơi bất thường.

Dù sao Hà Tấn Ninh cũng là em vợ cũ, Liêu Đảng Sinh đang lúc rảnh rỗi sinh nông nổi không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhận lời luôn, chải chuốt vuốt ve đến là vui vẻ rồi lục đục đi khỏi, nào có hay biết đã mang theo tương lai nửa đời sau của mình đi cùng.

Liêu Đảng Sinh đến Ngự Phong mới phát hiện Hà Mục cũng đang ở đây. Trong phòng có Hà Tấn Ninh, chánh án Vu của Tòa án trung cấp, cục trưởng Hà tai to mặt lớn và một người trẻ tuổi chưa từng thấy mặt. Liêu Đảng Sinh vừa vào cửa đã sững sờ, vốn y nghĩ mình được gọi đến cho đủ chân, nhưng nhìn tình hình thế này mọi người có đánh đến máu chảy đầu rơi cũng được, còn gọi y đến làm gì?

“Lão Liêu, vị này chính là thẩm phán Thẩm tôi đã nói qua với anh, mới được thăng chức, vụ kiện của công ty Trung Hải trong tay tôi lần này sẽ do cậu ấy phụ trách.” Hà Tấn Ninh thản nhiên cười, “Vốn dĩ muốn đánh mạt chược với Tiểu Thẩm, nhưng người ta không thích nên tôi mới gọi anh đến đây, lát nữa cơm nước xong xuôi chúng ta mời thẩm phán Thẩm đi hát, đông người thêm vui.”  

Thẩm Bật lặng lẽ thu mình trong góc bàn mạt chược: “Tôi không sao, mọi người cứ chơi đi, một lát nữa tôi sẽ đi.”

“Như vậy sao được, hôm nay khó khăn lắm mới mời được cậu đến.” Hà Mục liên tục xoay tròn con Nhị Văn (*) trong tay , “Tôi đã sớm nghe chánh án Vu nói tòa án của họ có người mới tên Tiểu Thẩm rất được, sao vừa mới gặp đã vội đi rồi?” Nói xong, hắn ném con bài trong tay ra giữa bàn, “Cậu không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt chánh án Vu của cậu một chút, đúng không?”

(*) Tên một quân bài trong mạt chược

Vu Hữu Hằng nghe vậy bèn nén giận: “Tiểu Thẩm cậu xem, cục trưởng Hà đã nói như vậy rồi…”

Liêu Đảng Sinh cũng là người từng trải, thấy tình hình thế này vội vàng ba phải cười nói: “A ha ha, chào cục trưởng Hà, chào chánh án Vu! Đây là Tiểu Thẩm đúng không? Khó khăn lắm mới có một buổi cuối tuần ra ngoài thư giãn, sao lại về sớm chứ. Mấy ngày trước Lão Vu còn nhắc đến cậu trước mặt tôi đấy, đúng không Lão Vu?” Trong lúc nói chuyện, Liêu Đảng Sinh vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Bật, khiến cậu run lên, “Nói thật, tôi thích nhất những người trẻ tuổi như cậu, có nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng! Hay như vậy đi, hôm nay tôi mời khách, chúng ta cùng nhau đến Giang Nam ăn cơm, ca hát, giao lưu gắn kết.”

Thẩm Bật cắn cắn môi ngước mặt lên nhìn Liêu Đảng Sinh. Liêu Đảng Sinh ngẩn ra một chốc, thầm nghĩ thằng nhóc này trông xinh thật, kiểu vẻ ngoài non tơ giống Hà Tấn Ninh nhưng ngoan ngoãn dịu dàng hơn, đáng tiếc không phải trai ‘ngành’.

Ý nghĩ xấu xa của Liêu Đảng Sinh chỉ thoáng nhen nhóm, ngay lập tức đã tỉnh táo trở lại, mạnh mẽ vỗ vai Thẩm Bật: “Này, cậu không nói gì là đồng ý rồi nhé. Tiểu Hà, quyết định vậy đi, cậu gọi cho bên Giang Nam đặt một phòng riêng.”

Đến Giang Nam, Liêu Đảng Sinh kéo Hà Tấn Ninh vào một góc mắng vốn: “Cậu làm đéo gì thế? Có mỗi con hàng như vậy cũng không xử lý nổi?”

“Hàng con mắt anh đấy.” Hà Tấn Ninh tức giận trừng y một cái, bắt đầu tuôn một tràng, “Anh không biết đâu, tôi chưa bao giờ gặp người nào cứng nhắc được đến vậy. Mới đầu chơi bài thì ngồi đơ như người gỗ, đưa thuốc đưa rượu gì cũng không cầm, ngồi vào bàn thì trông như chỉ muốn đọc to cần kiệm liêm chính chí công vô tư ngay tại chỗ. Người ta liêm khiết lắm đấy nhé, nếu không phải lần này cậu ta phụ trách vụ án của Trung Hải thì có chết tôi cũng không muốn dính dáng gì đến loại người này.”

“Khó chiều vậy à? Tuổi còn trẻ mà đã mang đầy một bụng giáo điều?” Liêu Đảng Sinh thoáng nhìn vào phòng, cảm thấy góc nghiêng của tên nhóc họ Thẩm kia trông khá gợi cảm, “Phải không đấy, tôi mời đi ăn tối cậu ta cũng đến luôn mà?”

“Sao tôi biết được, có lẽ người ta thích mồm mép như anh.” Hà Tấn Ninh đảo mắt, quay sang vuốt đuôi dập lửa.

“Thôi, bớt xàm đi.” Liêu Đảng Sinh thu lại những suy nghĩ đê tiện trong đầu, quay ra tận tâm chỉ bảo Hà Tấn Ninh, “Thế này, lát nữa ăn cơm chúng ta thay phiên nhau chuốc say cậu ta, nom cái bộ dạng kia chắc chắn là tuổi trẻ chưa trải sự đời, không đỡ được lâu đâu. Cơm nước xong xuôi mà vẫn tỉnh thì đưa lên tầng hát hò một lúc, nếu phê rồi thì gọi gái xong ném luôn vào phòng. Sáng mai tỉnh dậy là ngoan ngay.”

“Biết rồi, không cần anh dạy.” Hà Tấn Ninh cười cười liếc y một cái.

“Còn tiền ăn hôm nay đừng nghĩ tôi nói mời là mời thật, không phải việc của tôi đâu, mẹ nó.” Liêu Đảng Sinh vỗ vỗ vào ngực Hà Tấn Ninh, “Trừ vào tiền lương của cậu sau.”

“Rồi rồi rồi.” Hà Tấn Ninh vừa chửi thầm đúng là cái loại vắt cổ chày ra nước vừa tươi cười kéo Liêu Đảng Sinh vào phòng.

./.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp