Lặng Thầm Cạnh Bên

Chương 1: “Trông rất hấp dẫn, đáng tiếc lại là đàn ông.”


2 tháng

trướctiếp

Lúc Phương Trì bước vào cửa, Hà Tấn Ninh đang chơi mạt chược ba cùng Liêu Đảng Sinh và Tô Lược.

Liêu Đảng Sinh thuộc kiểu người vô cùng phong lưu phóng khoáng, ngoại trừ cái tên hơi khó ưa thì từ trên xuống dưới đều tỏa ra sức hút của một người đàn ông trải đời. Khi còn trẻ Liêu Đảng Sinh trông ngờ nghệch khù khờ. Sinh ra trong một gia đình ba đời bần nông, trông vẻ ngoài của y vẫn mang dáng dấp của dân lao động nhập cư; vậy mà chẳng hiểu sao Hà Vĩ Ni mắt mù cố chấp đi yêu người đàn ông này, đòi sẽ quậy tưng cả nhà nếu bị phản đối, không cưới ai khác ngoài y. Liêu Đảng Sinh cứ như vậy mà trở thành anh rể cũ của Hà Tấn Ninh. Sau khi kết hôn, giá trị con người y được đẩy lên một tầm cao mới, từ trợ lý luật sư trở thành đối tác của công ty luật. Giờ y đã là luật sư nổi tiếng hàng đầu Phù Châu, thần thái cũng được mài giũa theo, đã không còn dáng vẻ bần hàn như xưa mà nhìn kĩ còn thấy phong thái rất lãng tử.

Luật sư Liêu ly hôn với chị gái Hà Tấn Ninh vào cuối năm ngoái. Khi cuộc hôn nhân đi đến hồi kết, cặp vợ chồng với khởi đầu nghèo khó này ai cũng đã có trong tay tài sản bạc triệu, chia tay quả thực là kết cục đã định. Chỉ là lý do ly hôn của Liêu Đảng Sinh không  quá công khai; y chơi bời bên ngoài. Chuyện này cả công ty luật đều biết nhưng không ai dám xì xầm bàn tán, vì bồ nhí kia là Tô Lược – trợ lý riêng của y, lại còn có ông bô đang làm ở Tòa án cấp cao của tỉnh, vị thế trong công ty lúc này đúng là oai phong lẫm liệt.

Tô Lược là đàn em khóa dưới ở trường luật của Hà Tấn Ninh, nam không ra nam nữ không ra nữ, õng à õng ẹo. Tô Lược là loại người chuyên uống say thích ôm người khác nhảy nhót múa cột, năm đó nhảy thế nào mà ôm cả Liêu luật sư nhảy lên tận giường. Có lẽ ỷ vào trẻ tuổi có nhan sắc, kỹ năng giường chiếu cao siêu mà anh ta đá bay được chính cung nương nương. Hà Tấn Ninh mỗi lần nhớ đến là lại nghiến răng ken két, mẹ kiếp dám mang cái thứ kia ra dụ dỗ anh rể tao, chờ ngày bố phất lên, bố sẽ trói mày vào giường làm cho liệt luôn.

Hà Tấn Ninh vừa chửi thầm trong bụng vừa đon đả đếm tiền, chơi mạt chược cùng hai kẻ mình ghét anh cũng chẳng có cảm giác gì tội lỗi. Đối với anh, nhân thân chẳng bằng nhân dân tệ, Hà Tấn Ninh cũng cần phải sống, không quá quan trọng mấy chuyện quan hệ gia đình. 

Phương Trì là trợ lý riêng của Hà Tấn Ninh, tốt nghiệp khoa luật chính quy, thông minh lanh lợi, cũng chẳng có quan hệ không chính đáng gì với Hà Tấn Ninh. Phương Trì cũng hiếm khi đến làm tụt hứng của anh trong các buổi ăn chơi nhậu nhẹt, vậy nên lần này khi vừa nhìn thấy cái đầu tròn tròn kia, anh còn khá vui vẻ mà hỏi: “Tiểu Phương, có chuyện gì vậy?”

Phương Trì bình tĩnh đáp: “Sếp Hà, vụ kiện của công ty Trung Hải…”

Hà Tấn Ninh liếc Liêu Đảng Sinh, khách sáo nói một câu ‘xin lỗi’, vừa đi ra ngoài mấy bước, sắc mặt anh thay đổi ngay: “Trung Hải xảy ra chuyện gì?”

“Chủ tọa phiên tòa đổi người, cái người mới tới chúng ta không quen biết.” Phương Trì đưa thông báo thay đổi hội đồng xét xử ra, “Lão Đặng về hưu, Vương Đình song quy*, hội đồng ba người thay đổi hết hai rồi; chủ tọa mới tên Thẩm Bật, trước giờ chúng ta chưa từng qua lại.”

*song quy: là một biện pháp được Đảng Cộng sản Trung Quốc áp dụng để tiến hành thanh tra kỷ luật trong nội bộ đảng, hạn chế quyền tự do cá nhân của các đảng viên trước khi bị cơ quan kiểm sát điều tra.

Hà Tấn Ninh thản nhiên nhìn qua: “Cái này còn cần tôi phải dạy à?”

Phương Trì nở nụ cười: “Em theo anh đã bao lâu rồi, đương nhiên không cần anh dạy. Lúc ấy em gửi tới hai cây thuốc Trung Hoa, nhưng người ta bảo không hút thuốc, em nhanh trí nhớ đến cái đồng hồ Balco anh chuẩn bị cho Vương Đình lúc trước, ai ngờ vừa tặng xong đã bị ném trở lại.”

Hà Tấn Ninh nghe xong cau mày: “Loại người gì thế này!”

Phương Trì dang tay tỏ vẻ hết cách: “Anh nói xem là loại người gì.”

Hà Tấn Ninh dè bỉu: “Cậu cứ giữ nó đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm Hà Mục.”

Hà Tấn Ninh quay lại phòng bài nói chuyện vài câu với Liêu Đảng Sinh. Luật sư Liêu giả vờ giả vịt xích lại gần hỏi xảy ra chuyện gì, Hà Tấn Ninh diễn ra vẻ mặt như đứt từng khúc ruột: “Cái cậu Phương Trì kia thật không được tích sự gì! Vụ án đang yên đang lành giao cho cậu ta, vậy mà lại làm mất chứng cứ của đương sự, vừa tới khóc lóc ỉ ôi với tôi.”

“Nghiêm trọng thế cơ à?” Tô Lược bình thản nhìn sang Liêu Đảng Sinh, “Nếu em phạm phải sai lầm như vậy, chắc anh Sinh đã sớm đuổi em rồi nhỉ?”

“Dù có là em anh cũng đuổi.” Liêu Đảng Sinh ngậm điếu thuốc đáp lại, “Mới chỉ là trợ lý đã dám ném mất chứng cứ, mẹ nó, sao không tự ném luôn thằng nhỏ của mình luôn đi?”, nói xong liếc sang Hà Tấn Ninh: “Tiểu Hà, vẫn còn giữ cậu ta lại làm gì?”

“Tôi cũng muốn tống tiễn từ sớm rồi, thằng nhóc này vô ơn bạc nghĩa, đủ lông đủ cánh có khi còn quay lại giành bát cơm với thầy cũng nên.” Hà Tấn Ninh cau mày xoa bài, “Chẳng qua do thầy hướng dẫn của tôi nhét vào, đuổi đi rồi xét về tình cũng không ổn.”

Liêu Đảng Sinh cười nói: “Cậu không đuổi thì để tôi, tôi là ông chủ, chuyện này đơn giản mà, cũng chẳng cần phải nể mặt thầy cậu.”

Hà Tấn Ninh cười xòa liếc y một cái: “Anh muốn đuổi thì đuổi, tôi còn đang lo không có ai khơi mào đây này.”

Liêu Đảng Sinh đắc ý ngửa một hàng bài ù: “Chút lòng thành.”

Hà Tấn Ninh về nhà tắm rửa xong xuôi, mặc một chiếc áo sơ mi hoa hòe hoa sói rồi lái xe đến gặp ông chú Hà Mục nhà mình.

Hà Mục và cha của Hà Tấn Ninh là anh em cùng cha khác mẹ, tuổi tác của hắn cũng kém xa cha mẹ Hà Tấn Ninh, tính ra cũng chỉ hơn anh có mười tuổi, cùng lứa với Liêu Đảng Sinh. Cho nên mấy năm gần đây, một trong những việc khiến Hà Tấn Ninh sầu đời nhất là gọi một người đàn ông trung niên bằng anh rể, và gọi một người đàn ông trung niên trạc tuổi khác bằng chú.

Hà Mục hoàn toàn khác với Liêu Đảng Sinh. Liêu Đảng Sinh dâm dật từ trong trứng, mắt lúc nào cũng đưa tình; trái lại, Hà Mục mang dáng vẻ đoan chính, mày kiếm mắt sáng cùng đôi môi mỏng chiếm cứ toàn bộ khuôn mặt quyết đoán, là điển hình của vẻ đẹp truyền thống mà chững chạc đàng hoàng. Hà Mục có tác phong đi nhẹ như gió, ngồi vững như chuông, có sở thích ngồi thuyết giảng về nhân sinh quan giá trị quan cho cháu trai nhà mình khi rảnh, miệng lưỡi trơn tru đến mức có thể dắt ngay đến trường giảng triết học Mác Lênin. Hà Tấn Ninh ghét cái tật xấu này của hắn đến chết đi sống lại, mỗi lần bị dạy anh đều theo thói quen lơ đễnh thả trôi đầu óc vô cùng đen tối mà mơ tưởng đến gương mặt đẹp trai nghiêm túc của Hà Mục lúc dây dưa triền miên trên giường sẽ như thế nào.

Trong số tất cả những người trong nhà họ Hà, Hà Tấn Ninh là người thân thiết nhất với Hà Mục. Hà Mục và cha của Hà Tấn Ninh là anh em cùng cha khác mẹ, hơn nữa cha Hà Tấn Ninh còn cực kỳ ghét mẹ kế của mình nên quan hệ giữa Hà Mục và Hà Tấn Ninh khi còn nhỏ cũng không quá thân thiết; mà mấy năm gần đây hai người họ càng ngày càng khăng khít, suy cho cùng cũng bởi chiếc mũ quan đẹp đẽ trên đầu Hà Mục.

Hà Mục là cục trưởng Cục Công An vùng này, phụ trách quản lý một số lượng lớn côn đồ chuyên nghiệp, oai phong lẫm liệt; chiếu theo lệ cũ công – kiểm – pháp (công an, kiểm sát, tư pháp) là người một một nhà, hắn rất thân quen với các trưởng công tố và thẩm phán trong thành phố. Hà Tấn Ninh xuất thân từ ngành luật dân sự và thương mại, lúc vừa tốt nghiệp thạc sĩ cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng chuyển sang mảng tố tụng hình sự vì có mối quan hệ với Hà Mục. Nhưng khi đó Liêu Đảng Sinh và Hà Vĩ Ni vẫn ở bên nhau, Liêu Đảng Sinh nói cậu cứ đến thẳng chỗ tôi, công ty của tôi chuyên về luật doanh nghiệp, thiếu gì chứ không thiếu vụ kiện; quan hệ giữa tôi và cậu thế này, nếu cậu chịu đến, ông đây nhất định sẽ chia cho cậu một nửa vụ án. Với cả, cậu đường đường là thạc sĩ luật dân sự thương mại mà lại đi bào chữa hình sự? Thật đáng buồn thay cho nền tư pháp Trung Quốc!

Hà Tấn Ninh lúc ấy bị Liêu Đảng Sinh lừa cho mụ mị đầu óc, mang theo tâm thế hăng hái hòa mình vào biển lớn dân sự và thương mại mà sẵn sàng dũng cảm xông lên giết địch. Kết quả, tên khốn già Liêu Đảng Sinh quay ngoắt sang chim chuột với thằng đĩ đực Tô Lược, bao nhiêu vụ án lớn nhỏ trong tay toàn là giao cho nó hết, Hà Tấn Ninh ngồi đến trĩ cả mông cũng không thấy bóng dáng nửa cái vụ án nào mà tên họ Liêu kia hứa hẹn. Vụ án đầu tiên của Hà Tấn Ninh là một vụ tranh chấp hợp đồng lao động, đương sự trông nghèo kiết hủ lậu, tổng cộng chỉ có 20.000 nhân dân tệ. Hà Tấn Ninh lên tòa loay hoay một hồi cũng chả biện hộ được câu nào ra hồn, không ngờ tòa lại phán thắng kiện. Anh cầm bản án sững sờ cả buổi, mãi đến khi chủ tọa phiên tòa bước đến chào hỏi mới bắt đầu vỡ lẽ, hình như anh đã gặp người này khi đi theo Hà Mục đến một bữa tiệc vào tuần trước.

“Tôi còn tưởng ai mà nhìn quen mắt thế, hóa ra là cháu của cục trưởng Hà!” Chủ tọa phiên tòa thân thiết vỗ về Hà Tấn Ninh như con cháu ruột thịt trong nhà, “Mở phiên tòa cũng không đánh tiếng trước với tôi, há chẳng phải coi tôi như người ngoài?”

Hà Tấn Ninh nhếch mép liếc nhìn vị thẩm phán chủ tọa kia vài lần, từ đó trở đi cảm thấy Hà Mục còn hơn cả cha ruột của mình, là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh. Anh thường suy tính thiệt hơn và lo lắng quan hệ của mình với Hà Mục không đủ hòa hợp, từ đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến giá trị luật sư của bản thân; Hà Tấn Ninh không chắc chú mình thích gì, đôi khi chỉ nghĩ đến vấn đề này thôi cũng đủ khiến anh buốt hết cả đầu. Không chắc chắn về sở thích của Hà Mục là một điều khủng khiếp đối với Hà Tấn Ninh. Có lúc Hà Tấn Ninh hận không thể đóng một tấm ván mà đặt Hà Mục lên thờ, hoặc tưởng tượng rằng anh có thể trần như nhộng lăn lộn trên giường hắn như một người phụ nữ để có thể đổi lấy một chút an tâm.

Lúc Hà Tấn Ninh đến khu Nam Ngạn, Hà Mục không có nhà, anh lấy điện thoại gọi Hà Mục, nghe thấy hắn đang chơi mạt chược ở đầu dây bên kia. Hà Mục vừa nghe thấy cháu mình đến ngay lập tức ấn một thẻ bài xuống rồi đáp, chờ một lát tôi về ngay, nghĩ xem buổi tối ăn gì lát nữa tôi đưa đi.

“Cục trưởng Hà, sao ngài vừa đến đã vội đi rồi.” Viên Vĩ Thừa cười nói, nâng cằm chỉ vào điện thoại di động, “Ai mà chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể điều động ngài thế?”

“Cháu trai.” Hà Mục thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh, liếc anh ta một cái, “Cậu với Lão Uông cứ từ từ chơi, đêm nay tôi không quay lại.”

“Ồ.” Viên Vĩ Thừa thu hồi ánh mắt, vừa bày bài vừa nói với Uông Đại Minh, “Lão Uông, anh gọi Lão Chung tới đây chúng ta tiếp tục đánh.”

Uông Đại Minh vừa sờ di động vừa nhìn theo bóng lưng Hà Mục đi xa, không khỏi thắc mắc: “Cháu trai của cục trưởng Hà? Chắc vẫn còn nhỏ?”

“Hai sáu rồi.” Viên Vĩ Thừa cười cười, “Trông hấp dẫn lắm, đáng tiếc lại là đàn ông.”

./.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp