Lặng Thầm Cạnh Bên

Mở đầu


2 tháng

trướctiếp

Thẩm Bật là trợ lý thẩm phán của Phòng II Tòa án nhân dân trung cấp, mới được điều động công tác từ tòa án cơ sở quận của thành phố trực thuộc trung ương đến thành phố lớn Phù Châu này vài ngày trước. Cậu là một người lầm lì, nói ít, cười cũng chả buồn, cả ngày chỉ ngồi yên xem hồ sơ trong văn phòng như một cái xác sống.

Chín giờ sáng thứ hai, phó chánh án chủ trì phiên tòa xét xử vụ kiện tranh chấp hợp đồng được mở lại sau vài tháng trì hoãn. Cán bộ trước kia cùng phó chánh án được bầu vào hội đồng xét xử là thẩm phán Đặng đã về hưu sớm, giờ đang ở nhà ngậm kẹo đùa cháu rồi. Phó chánh án rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, gãi gãi cái đầu hói khó xử nói, “Tiểu Thẩm à, hay là cậu mặc áo choàng thẩm phán đến hỗ trợ bồi thẩm đoàn, chúng tôi sẽ thông báo thay đổi hội đồng sau khi phiên tòa kết thúc, được không?”

Thẩm Bật ngơ ngác nhìn phó chánh án, nói. “Dạ được, chờ một chút, áo choàng của em lần trước bị đứt một cúc chưa kịp khâu lại.”

Phó chánh án sốt sắng nhìn đồng hồ, “Chỉ còn 10 phút nữa là bắt đầu phiên toà rồi, không còn thời gian, đương sự cũng chẳng để ý cái cúc áo của cậu, cứ mặc thế đi, không sao đâu.”

“Không được, lý nào lại như vậy, em bị bung chiếc cúc giữa, ngay nơi đeo quốc huy, để đương sự nhìn thấy lại càng không được.”

Phó chánh án nghe vậy giật giật khóe môi bảo, tùy cậu, lát nữa mở phiên tòa không được phép đến muộn đấy.

“Vâng.” Thẩm Bật gật đầu, thò tay vào ngăn kéo lấy hộp đựng kim chỉ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang phó chánh án kêu to: “Vương Đình, anh vẫn chưa đưa cho em đề cương xét hỏi.”

Phó chánh án tức sùi bọt mép quay lại: “Cậu cần đề cương xét hỏi làm gì?”

Thẩm Bật không chớp mắt đáp: “Anh nhờ em hỗ trợ mở phiên tòa mà? Em cũng là thành viên của hội đồng xét xử chứ.”

Phó chánh án nhướng mày hung tợn nhìn đồng hồ, lúc này mắng nhiếc cũng không tiện, đành đè nén lửa giận gầm nhẹ: “Tòa án chúng ta không có quy định này, cậu nhớ kỹ cho tôi!”

Thẩm Bật chậm rãi nuốt nước bọt, ngây ngốc gật đầu.

 “Mau thay quần áo đi!” Phó chánh án bực bội giậm chân.

Chín giờ, Thẩm Bật mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình chưa kịp khâu cúc ngồi phía bên phải phiên tòa, lén lút liếc nhìn đề cương xét hỏi trong tay thư ký ngồi phía trước. Phó chánh án Vương ngồi giữa thấy cậu nhìn đến phiền, hết cách đành đẩy bản sao trong tay sang:  “Đây này xem đi, rảnh rỗi thật.”

Thẩm Bật yên lặng liếc nhìn phó chánh án, đôi mắt long lanh nhìn chẳng thấu tâm tình. Cậu cầm đề cương xét hỏi đọc từng cái một, lật mở từ đầu đến cuối, vụ án đơn giản thoáng chốc đã sáng tỏ. Thẩm Bật chậm rãi đóng tài liệu, ngẩng đầu nhìn về phía ghế bị cáo, thấy đương sự và luật sư vẫn chưa đến. 

“Vương Đình, có nên bắt đầu xét xử vắng mặt…” Thẩm Bật liếc nhìn chủ tọa phiên tòa.

“Chờ một chút.” Phó chánh án kéo chỉnh cổ áo, vẻ mặt kiên nhẫn tốt tính hiếm có.

Chín giờ mười lăm phút, Thẩm Bật không thể ngồi yên nữa, đưa mắt nhìn phó chánh án Vương liên tục; Phó chánh án bị nhìn đến phiền, đành quay sang nhỏ giọng trò chuyện với thẩm phán.

Thẩm Bật không có hứng thú nói chuyện phiếm, lại thất thần nhìn thư ký cùng hai người trên băng ghế nguyên đơn đã ổn định. Hai nguyên cáo cũng đã tức đến độ nghiến răng nghiến lợi, chỉ là không tiện nổi giận ngay tại đây.

Thẩm Bật lẳng lặng vuốt phẳng đề cương xét hỏi, ngây người như đang nhập tâm suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt không chút dao động, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Chín giờ hai mươi, hai cánh cửa đỏ sẫm của phiên tòa cuối cùng cũng được người bên ngoài đẩy ra. Thẩm Bật đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên mảnh khảnh đi từ cửa vào, bộ âu phục phẳng phiu ôm sát vòng eo mỏng manh. Người đàn ông này trông thật đẹp, đôi mắt đen láy trong veo, nước da rất trắng, gần như trong suốt, trông có phần xanh xao nhưng dáng vẻ lại tràn đầy năng lượng, nhẹ nhàng bước qua lan can đến vị trí người đại diện bị đơn, đặt chiếc cặp xuống một cách dứt khoát: “Chào thẩm phán Vương.”

Thẩm Bật vô thức liếc nhìn phó chánh án, thấy Vương Đình lúc nào cũng nóng nảy của họ tươi cười quan tâm người nọ: “Luật sư Hà, bị kẹt xe trên đường à?”

Hà Tấn Ninh nhoẻn miệng cười: “Đúng là có hơi tắc, làm phiền mọi người rồi.”, nói xong anh nhìn sang phía luật sư bên kia, để lộ hàm răng trắng bóc, “Vậy bắt đầu đi.”

./.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp