[VONG TIỆN] THIẾU NIÊN SỰ

23-27


2 tháng

trướctiếp

23.

Ngoài miệng tuy vẫn nói là chẳng liên quan gì đến mình, thế nhưng chẳng qua được bao lâu, Ngụy Vô Tiện đã hiên ngang xách theo một bàn đồ ăn đến, ngồi ở trong phòng Lam Vong Cơ.

“Thế nào, ngon không? Lúc trên bàn tiệc ngươi cũng chẳng ăn được mấy miếng, sợ là hương vị thế nào cũng chưa kịp thưởng thức đi.” Ngụy Vô Tiện chống cằm, nhìn Lam Vong Cơ chậm rãi dùng bữa: “Thật ra rượu uống cũng ngon, nhưng mà cái này thì không thể mang đến cho ngươi được. Nhỡ đâu ngươi say lần nữa, ta đây không thể trông nom được ngươi đâu.”

Chính hắn vẫn còn một thân đầy mùi rượu, pha trộn cả với mùi huân hương cùng son phấn trên bữa tiệc, gay mũi thật sự, làm cho cả người hắn dính lây vài phần loại hương vị giống hệt như mấy công tử ca quần là áo lượt kia. Có lẽ hắn của lúc này quá mức khác biệt so với thiếu niên lang thanh thuần phóng khoáng thường ngày, làm cho Lam Vong Cơ giữa mỗi lần động đũa cũng phải đưa mắt nhìn hắn nhiều thêm một chút. Bữa phụ nhưng mang sang hơi nhiều, đầy một bàn đồ ăn. Ngụy Vô Tiện tự mình lảm nhảm một hồi, thấy Lam Vong Cơ đang chuyên tâm ăn, bèn dừng câu chuyện lại, cầm đôi đũa còn lại lên ăn mấy miếng, cẩn thận nuốt xuống, sau đó mới tiếp tục nói:

“À Lam Trạm, ngươi có biết ta đến tìm ngươi vì việc gì không?”

Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn một cái, cũng không đáp lời.

“Ầy, ngươi đừng nhìn ta như vậy, thật ra ta chỉ muốn đến xin lỗi ngươi thôi. Việc ngày hôm nay, là ta không đúng, ngươi đã cứu ta, ta không nên trút giận lên người ngươi.”

Hắn nói cực kỳ thành khẩn, Lam Vong Cơ cũng đặt đũa xuống, lắc lắc đầu:

“Là ta thất lễ trước, đáng ra nên do ta xin lỗi.”

“Ôi ngươi khách khí cái gì.” Ngụy Vô Tiện ném đũa sang môt bên, cả người như không có xương dứt khoát nghiêng hẳn về phía Lam Vong Cơ, lời thân ý mật mà nói: “Ngươi đây cũng là sợ ta cùng tên Ôn Triều kia xảy ra va chạm thôi. Nói thật, ta cũng không sợ hắn, hiện giờ Ôn gia càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.”

“Hiện giờ Ôn gia chuyên quyền chuyên thế, cần phải cư xử cẩn thận.”

“Ừ, ngươi nói cũng đúng. Vậy nên cảm ơn ngươi lần nữa vì đã ngăn ta lại. Lam Trạm, hóa ra tin hương của ngươi là mùi đàn hương sao?”

Lam Vong Cơ đã cầm đũa lên chuẩn bị ăn tiếp rồi, không ngờ Ngụy Vô Tiện lại nói sang chuyện khác, vừa quay đầu đã hỏi vấn đề này, động tác trên tay cũng khựng lại. Ngược lại bản thân Ngụy Vô Tiện lại khoát khoát tay áo, nói:

“Ta không có ý gì khác đâu, chẳng qua là… ta không hiểu rõ mấy chuyện này lắm.”

Ngụy Vô Tiện nói rồi lại nói, bỗng dưng cảm thấy có chút nản lỏng, nói:

“Sau khi xảy ra chuyện biến thành Khôn trạch này, ta cũng chẳng hiểu gì biết gì cả, lại không có ai dạy ta. Nếu như không phải hôm nay ngươi giúp ta, ta cũng không biết tin hương chính là một loại mùi hương kiểu này… Đến ngay cả tin hương của bản thân là mùi gì, ta đây cũng chẳng biết nữa.”

“Là rượu…”

“Hả?”

Lam Vong Cơ lưỡng lự một chút, trầm giọng nói:

“Tin hương của ngươi, là rượu.”

“Ồ.” Ngụy Vô Tiện lập tức xốc lại tinh thần, tay chống cằm nhìn Lam Vong Cơ: “Có thơm không?”

“…”

“Không cần ngươi nói ta cũng biết, rượu đương nhiên là thơm rồi. Tin hương của ngươi cũng thơm lắm, giống hệt mùi hương trong Tàng Thư Các nhà các ngươi vậy. Lại nói tiếp, hóa ra bị tin hương của Càn nguyên khống chế là loại cảm giác này, ta đây đúng là lần đầu tiên trải nghiệm đấy.”

Chính bản thân Ngụy Vô Tiện còn cảm thấy có vài phần mới mẻ, nhưng Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh lại im lặng thật lâu, sau đó nói:

“Xin lỗi.”

“Tại sao lại bắt đầu nói xin lỗi rồi? Ta đã bảo không cần khách khí còn gì.” Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ ngồi lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, hệt như đã gây ra sai lầm gì đó cực kỳ nghiêm trọng vậy, bỗng dưng trong lòng nổi lên ý muốn trêu chọc, đảo mắt một cái đã cố tình mếu máo bĩu môi, than thở một câu: “Chẳng qua ấy à, hôm nay ta đúng là có chút tức giận.”

Lam Vong Cơ thấy hắn đổi giọng, y như rằng lập tức ngẩng đầu lên nhìn:

“Ta…”

“Ta cái gì mà ta, ngươi lại muốn xin lỗi phải không? Lam Trạm, ta nói cho ngươi biết, ta đây chính là đang giận chuyện này.”

Ngụy Vô Tiện xoa xoa sau gáy, chưa đến tin kỳ, lại không bị Càn nguyên quấy nhiễu, hiện tại sờ sau gáy cũng không cảm nhận được bất kỳ cái gì khác lạ. Nhưng nghĩ lại mới nhớ, lúc trước đụng phải Ôn Triều rồi Lam Vong Cơ ngăn trước mặt hắn, hình như chỗ sau gáy hơi sưng nóng lên thì phải. Hắn vô thức xoa xoa mạnh sau gáy, chuyện ban ngày lại hiện lên đầy đầu, làm hắn cảm thấy trong lòng bực bội, càng nghĩ đến càng không thoải mái, vậy nên dứt khoát mở miệng, nói hết những điều trong lòng với Lam Vong Cơ:

“Lam Trạm, không phải là ngươi cảm thấy rằng, ngươi là Càn nguyên, ta là Khôn trạch, cho nên hai chúng ta nên cách xa nhau ra đấy chứ? Không đúng, hay là gia quy nhà ngươi có điều gì đó kiểu…“không được quấy nhiễu nữ tu cùng Khôn trạch”??”

“Nhưng mà Lam Trạm…” Ngụy Vô Tiện ghé sát về phía Lam Vong Cơ, nhìn chằm chằm vào mắt y: “Bản thân ngươi coi ta là gì của ngươi?”

Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên, nhìn kỹ vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện. Trên mặt hắn còn ửng lên một mạt hồng vì men rượu, khóe miệng cong cong mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại chất chứa rất nhiều thâm ý không biết nói rõ thế nào mà cũng không thể nói rõ… không phải là tức giận, cũng không phải ý cười rạng rỡ thường ngày, mà giống như là có chút mất mát…

“Ta…”

“Ngươi cái gì mà ngươi, Lam Trạm ta hỏi ngươi, có phải ngươi không còn xem ta là bạn nữa không?”

Lúc vừa bước vào cửa Ngụy Vô Tiện đã âm thầm hạ quyết tâm, phải nói xin lỗi Lam Vong Cơ tử tế, bởi vì chính hắn gây sự trước, Lam Vong Cơ đã cứu hắn một mạng, nói gì thì nói cũng không thể vô lễ với y như vậy. Nhưng mà đến khi lời ra khỏi miệng, hắn mới ý thức được rằng, phần tức giận hờn dỗi hôm nay trên trường săn vẫn còn nghẹn ứ trong lòng. Cho dù là lúc đạt được hạng nhất đứng ở trong trường bắn nhận lời khen ngợi tán thưởng của mọi người, hay là lúc ngồi trên yến hội nâng chén uống rượu cùng huynh đệ bạn bè, phần hờn giận này cũng chưa hề biến mất.

Từ khi Ngụy Vô Tiện phân hóa đến nay, bản thân không hề để chuyện này trong lòng, đương nhiên lại càng không thèm để ý người ngoài bàn tán thế nào. Với hắn mà nói, phân hóa thành Khôn trạch cũng chẳng phải là chuyện gì lớn để hắn phải đặt vào mắt. Nhưng hôm nay Lam Vong Cơ chỉ nói vài câu ít ỏi, lại kích động hắn đến mức ôm giận trong lòng, thầm nghĩ muốn đi tìm Lam Vong Cơ, đi nhìn qua xem y đang làm gì, nhân tiện hỏi y vài câu, những lời y nói hôm nay trên bãi săn bắn đến cùng là có ý gì.

Trong lòng thầm muốn hỏi y một câu, rốt cuộc thì với riêng bản thân y mà nói, đến cùng y coi Ngụy Vô Tiện hắn là gì.

Ngụy Vô Tiện nói được điều mình băn khoăn thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không chờ Lam Vong Cơ trả lời, lại nói tiếp:

“Hôm ấy ở trong thư, là chính ngươi đã nói, “ngươi vẫn là Ngụy Anh thôi”, hiện giờ lại không giữ lời à? Hay nói cách khác, từ trước đến nay Lam nhị công tử vẫn chưa từng coi ta là bạn?”

Hắn nói thật nhanh, cuối câu vẫn như mang theo ý cười, chẳng qua là nói xong rồi lại cảm thấy thái độ của bản thân không được ổn cho lắm, trong lòng chột dạ. Hắn vội vàng khoát tay áo, đang định nói vài câu bông đùa lấp liếm cho qua chuyện, lại bị Lam Vong Cơ ngắt lời.

“Có.”

“Hả?”

“Ta vẫn luôn xem ngươi, là bạn.”

24.

Ngụy Vô Tiện ngồi trong sảnh, nhìn Lam Vong Cơ đứng trước mặt đang chắp tay hành lễ với Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, vẫn là cảm thấy mình đang mơ giữa ban ngày chưa tỉnh.

Ngày ấy ở Ôn thị, một câu “bạn” của Lam Vong Cơ đã gọi nửa phần hồn đi chơi lung tung cả buổi tối của Ngụy Vô Tiện về, hờn dỗi lấp đầy cõi lòng suốt ngày hôm đó cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ. Phần mất mát thất lạc cùng uất ức lúc trước đều biến hết thành ý cười tràn ngập đầu mày khóe mắt, ngọt ngào mà sáng bừng lên trước mặt Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu vì sao, Lam Vong Cơ chỉ nói một câu đơn giản vậy thôi, cũng đã đủ để tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn rơi xuống, cảm thấy thoải mái như thường, còn vui đến mức không kìm nén được ý cười:

“Ta biết mà, tất cả mọi người đều rất thích ta, đều muốn làm bạn cùng ta, Lam Trạm ngươi chắc chắn cũng không phải ngoại lệ. Lúc trước ở trên trường bắn tên ta gọi ngươi ngươi cũng không thèm để ý đến ta, lúc săn bắn còn hung dữ với ta, làm ta suýt chút nữa nghĩ rằng ngươi không muốn cùng ta làm bạn.”

Hắn mở miệng một câu “bạn” đóng miệng một câu “bạn”, Lam Vong Cơ nghe thấy thì trong lòng mơ hồ có chút chột dạ, nhưng vẫn không nói gì. Đợi Ngụy Vô Tiện tự mình lải nhải một hồi xong rồi mới nhẹ nhàng nói:

“Không có.”

“Không có gì cơ?” Ngụy Vô Tiện nói đến khô cả miệng, đang nhoài người ra bàn để lấy nước uống, thuận miệng tiếp một câu.

“Không có chuyện không để ý đến ngươi.”

Ngụy Vô Tiện đang cầm ấm thì khựng lại một chút, suýt chút nữa thì rót trà trượt ra ngoài. Hắn luống cuống tay chân tự rót cho mình một chén trà thật đầy, ừng ực uống xong rồi mới nói:

“Lam Trạm ngươi làm sao thế? Tự dưng lại nghiêm túc như vậy. Chẳng lẽ là… sợ ta giận à?”

Hắn phẩy phẩy tay, ý cười nhẹ nhàng nói:

“Không sao không sao, Ngụy công tử tha thứ cho ngươi đấy. Chẳng qua sau này Lam nhị ca ca cũng đừng lạnh nhạt như thế nữa, cứ xì mặt ra thế, rất không tốt đâu, cũng chỉ có mình ta dám chơi với ngươi thôi!”

“Được.”

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy Lam Vong Cơ có chút khác thường, nhưng vẫn không thể nói rõ là y khác chỗ nào, chỉ có thể ghé sát lại gần y, ngạc nhiên nói:

“Quái lạ, ngươi hôm nay cũng đâu có uống rượu nhỉ, tại sao lại nghe lời như vậy? Có phải ta nói gì ngươi cũng sẽ đáp “Được” không? Nếu ta muốn ngươi đến Vân Mộng chơi, ngươi có đến hay không nào?”

Chẳng qua là hắn thấy Lam Vong Cơ hơi cau nhẹ mày, dáng vẻ như trong lòng có suy nghĩ riêng, cho nên mới muốn trêu chọc y một chút. Lam Vong Cơ cúi đầu, như là do dự trong chốc lát, tiếp đến ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Vô Tiện, trả lời:

“Được.”

Nếu nói ngày đó Lam Vong Cơ nghe lời như là y say rượu, vậy thì lúc này Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy chính hắn mới là người say rượu chưa tỉnh, nếu không sao có thể giữa ban ngày ban mặt vẫn có thể mơ thấy Lam Vong Cơ đến Vân Mộng chơi.

Lam Vong Cơ không nhanh không chậm mà hành xong lễ, lại bị Giang Phong Miên giữ lại nói vài câu, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống ghế dành cho khách. Giang gia không nhiều quy củ như Cô Tô Lam thị, cho nên Ngụy Vô Tiện cũng không cố kỵ nhiều, Lam Vong Cơ vừa ngồi xuống, hắn đã nghiêng người sang, cách một chiếc ghế dựa gọi y:

“Lam Trạm! Sao ngươi lại rảnh rỗi mà đến Vân Mộng chơi vậy?”

Hắn gọi một tiếng này không hề cố ý hạ thấp giọng, trong giọng điệu lộ rõ vẻ vui mừng cùng kinh ngạc. Lam Vong Cơ ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhưng không đáp lại. Chẳng qua là Ngu Tử Diên vừa nghe thấy thì dằn mạnh chén trà xuống, hung hăng trừng mắt lườm Ngụy Vô Tiện, nhưng ngại vẫn còn Lam Vong Cơ đang ngồi ở đây, cho nên mới không ngay tại chỗ nổi giận dạy dỗ hắn. Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ đến Ngu Tử Diên và Giang Phong Miên đều đang còn ở đây, trong lòng cực kỳ không muốn bị Ngu Tử Diên mắng nhiếc đến mất hết thể diện trước mặt Lam Vong Cơ, chỉ đành miễn cưỡng ngồi thẳng người lên, ánh mắt lại không nhịn được mà chạy đến trên người Lam Vong Cơ. Giang Phong Miên thấy thế, nói:

“A Anh nói nó và Lam nhị công tử rất thân với nhau, hiện giờ xem ra, đúng là thế thật. Các ngươi tuổi tác xấp xỉ, đây cũng là chuyện tốt. Chẳng qua A Anh tính cách bướng bỉnh nghịch ngợm, lúc trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã làm phiền Lam nhị công tử chăm sóc.”

Đây vốn là mấy lời khách khí, Ngụy Vô Tiện thường ngày bị mắng bướng bỉnh nhiều đến mức trơ cả mặt nhàm cả tai, đã sớm không còn để ý. Nhưng mà hiện tại bị nghiêm túc mà nói như thế trước mặt Lam Vong Cơ, hắn lại hiếm khi cảm thấy có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, vừa đang định nói tiếp thì nghe thấy Lam Vong Cơ ngồi một bên đáp:

“Không sao ạ.”

Y nhẹ nhàng gật đầu với Giang Phong Miên:

“Ngụy Anh hắn… tốt lắm.”

Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, sau đó cũng nhìn về phía Giang Phong Miên, vui vẻ nói:

“Giang thúc thúc, thúc xem con cũng có nói sai đâu! Lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ con rất là ngoan!”

Giang Trừng vốn đang ngồi một bên uống nước, nghe thấy vậy thì liếc mắt khinh thường một phát, không nhịn được nói:

“A cha, người đừng nghe hắn nói lung tung, chính hắn làm liên lụy đến Lam nhị công tử, khiến người ta phải chịu phạt cùng hắn đấy!”

Ngụy Vô Tiện vốn đã sớm quên chuyện này, hiện giờ bị khui lại, mới nhớ ra ngày đó trước khi rời Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn chưa kịp đến giải thích cùng Lam Vong Cơ. Hôm ấy lúc kéo Lam Vong Cơ ngã xuống tường vây, Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy chơi như vậy vui thì làm thôi. Lúc này nhớ lại, thật sự cảm thấy vô cùng áy náy, cũng không biết là Lam Vong Cơ có từng vì vậy mà tức giận hay không, chỉ đành ngượng ngùng nhỏ giọng gọi một câu:

“Lam Trạm…”

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, vẫn không lên tiếng.

Giang Phong Miên cười nói:

“Tính cách của A Anh vốn đã vậy, chúng ta đều biết, nếu có chỗ nào không đúng, Lam nhị công tử cứ việc quản giáo là được. Có lẽ Lam nhị công tử cũng nhìn thấy, A Anh tiếp thu cũng gọi là khá nhanh.”

“Vâng.”

Ngụy Vô Tiện vốn còn áy náy, đang nghĩ xem phải giải thích cùng Lam Vong Cơ thế nào, nghe thấy y dõng dạc đáp lời Giang Phong Miên như vậy, trong lòng cũng không biết nên cảm thấy ra sao, thầm nghĩ:

“Lam Trạm ngươi cái người này, sợ là đã muốn quản giáo ta từ lâu rồi chứ gì.”

Hắn nghĩ đi nghĩ lại khoảng thời gian cùng Lam Vong Cơ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, càng nghĩ càng cảm thấy ngồi không yên, một phần là do thẹn thùng vì bản thân tìm mọi cách nghịch ngợm cố tình chọc Lam Vong Cơ không vui, một phần lại là vì giận lẫy Lam Vong Cơ thật sự cảm thấy hắn bướng bỉnh, đáp ứng Giang Phong Miên “quản giáo” hắn. Sáng sớm Ngụy Vô Tiện vừa mới tỉnh ngủ đã bị gọi vào trong đại sảnh gặp Lam Vong Cơ, nghe Giang Phong Miên và Lam Vong Cơ nói những lời khách sáo, cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa buồn bực. Hắn ngẩn người nửa ngày, trong lòng tràn ngập những lời muốn nói với Lam Vong Cơ, nhưng ngại trưởng bối đều đang còn ở đây, chỉ nó thể nín lại.

Chẳng qua Giang Phong Miên cũng không phải là người không hiểu tình thú, thấy Ngụy Vô Tiện nhấp nhổm như đang ngồi trên đống lửa, cũng không giữ đám thiếu niên lại lâu:

“Nói đến, đây vẫn là lần đầu tiên A Anh dẫn bạn đến Liên Hoa Ổ chơi, mấy ngày tới cũng không cần đến thao trường, dẫn Lam nhị công tử đi chơi xung quanh.”

Ngụy Vô Tiện như được đại xá, vội vàng đáp ứng:

“Đã biết rồi Giang thúc thúc, con sẽ dẫn Lam Trạm ra ngoài chơi!”

Giang Trừng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, Ngụy Vô Tiện cũng không thèm quản hắn, đợi Lam Vong Cơ hành lễ chào tạm biệt với hai vị Giang, Ngu thì vội vàng như gió cuốn lôi người ra khỏi cửa.

25.

Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, ý cười tươi đẹp mà nhìn Lam Vong Cơ. Hôm nay hắn vội vàng tỉnh giấc, nghe nói Lam Vong Cơ đến thì chỉ tùy tiện rửa mặt chải đầu đã chạy biến đi, ngay cả tóc cũng không thèm chải tử tế, hai bên mai có mấy sợi tóc lộn xộn, dưới ánh mặt trời nhìn có chút rối bù xù, hệt như một con vật nhỏ bị người ta xoa loạn bộ lông mềm mại. Hắn lôi kéo Lam Vong Cơ đi thêm vài bước ngắn, cách đại sảnh xa hơn một chút, sau đó mới khoa trương thở phào một hơn nhẹ nhõm, nhướng mày với Lam Vong Cơ:

“Phù, nghẹn chết ta, đúng là Giang Trừng nói không trượt phát nào, Lam Trạm ngươi vừa mới đến, Ngu phu nhân đã muốn xơi tái ta luôn rồi.”

Lam Vong Cơ bị hắn kéo đến mức suýt loạng choạng, hỏi:

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi ngoan đấy! Ngươi không biết đâu, Ngu phu nhân chỉ cần đợi có cơ hội là sẽ lập tức mắng ta.”

“Cũng có nghe nói qua.”

Ngụy Vô Tiện có chút giật mình:

“Đều đã truyền đến tận Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi á? Thế thì không chỉ còn là chuyện “nghe nói qua” nữa rồi! Lần này ngươi đến Vân Mộng chơi, bà ấy thấy ngươi tốt như vậy, khẳng định là muốn cằn nhằn ta!”

Bọn họ đi ngang qua thao trường, gặp được vài đệ tử của Giang gia đang chuẩn bị luyện công. Lam Vong Cơ một thân giáo phục Lam thị trắng như tuyết đứng giữa Liên Hoa Ổ một mảnh tím đậm thật sự là quá nổi bật, các đệ tử chỉ cần liếc mắt qua là thấy ngay, nháy mắt nhướng mi với Ngụy Vô Tiện nửa ngày, cuối cùng vẫn không dám nói gì trước mặt Lam Vong Cơ, chỉ an an phận phận mà thi lễ rồi chào hỏi. Lam Vong Cơ quy củ chắp tay trả lễ, đợi các đệ tử đi xa, y mới nhẹ giọng hỏi:

“Ta… không nên tới à?”

“Hả?” Ngụy Vô Tiện vốn đang nói hươu nói vượn, bị các sư đệ cắt ngang như vậy thì trong chốc lát còn chưa kịp phản ứng lại. Hắn theo phản xạ quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, thấy y nhíu mày thì mới nhớ đến chủ đề vừa nãy, vội vàng khoát tay: “Không không không, Lam Trạm ngươi đến Liên Hoa Ổ, ta chắc chắn là hoan nghênh một vạn lần! Chẳng qua là ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi lại đến Vân Mộng vậy? Chẳng lẽ là giống như lời Giang thúc thúc nói, đến quản giáo ta à?”

Cũng không phải là hắn không nhớ rõ lời mời đưa ra lúc ở Kỳ Sơn Ôn thị, chẳng qua là âm thầm hy vọng nghe được Lam Vong Cơ nói ra một câu “Là vì ngươi mời nên mới đến”. Ai ngờ Lam Vong Cơ lại lắc lắc đầu, nhắc lại một lần nữa những lời lúc nãy y đã nói ở trong phòng:

“Ngươi tốt lắm.”

Ngụy Vô Tiện khựng lại, có chút giật mình liếc trộm Lam Vong Cơ một cái, sau đó bèn lập tức phụ họa:

“Lam nhị công tử đã nói là tốt, vậy thì chắc chắn là tốt rồi! Ta đã nói rồi, lúc trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ngươi ngoài miệng thì nói không muốn kết bạn cùng ta, thế nhưng thật ra trong lòng lại cực kỳ muốn đúng không nào.”

Hắn vừa nói vừa lôi kéo Lam Vong Cơ chạy ra bên ngoài Liên Hoa Ổ, cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa vui vẻ:

“Đi nào, ca ca dẫn ngươi đi hái đài sen.”

Liên Hoa Ổ được xây dựng gần sông hồ, bước ra khỏi cửa đã thấy ngay hồ nước rộng lớn, chỉ có thể bơi thuyền đi theo đường thủy. Hoa sen hồng phấn hoặc trắng ngần trồng khắp mặt hồ, ngày thường đây chính là chỗ mà đám thiếu niên Giang gia hay ồn ào nghịch nước. Hiện giờ các sư đệ đều đang tu luyện ở thao trường, Ngụy Vô Tiện mừng rỡ vì không còn ai ầm ĩ với hắn, có thể cùng Lam Vong Cơ hưởng thụ riêng một khoảng mênh mông sóng nước này. Hắn kéo một con thuyền gỗ nhỏ đang neo bên bến tàu lại đây, sau đó nhảy phắt một cái lên thuyền, còn quay đầu lại ý muốn đỡ Lam Vong Cơ lên cùng.

Lam Vong Cơ cũng là người lớn lên bên ven sông, đương nhiên là không cần hắn đỡ cũng có thể vững vàng mà nối gót bước lên thuyền, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống. Y vừa ngồi ổn định thì đã thấy Ngụy Vô Tiện chống mái chèo, nhanh chóng đẩy chiếc thuyền rời bờ.

Cô Tô mưa nhiều, thứ không thiếu nhất chính là nước. Thế nhưng Lam Vong Cơ đã quen nhìn những con đường lát đá tảng lớn trải dọc bên sông hay những cây cầu đá cong cong bắc qua sông, nước chảy dịu dàng bóng núi nơi xa. Còn sông dài hồ lớn như kiểu ở Vân Mộng thế này, đúng thật là lần đầu tiên, không khỏi nhìn nhiều hai lần. Ngụy Vô Tiện ngồi ở đầu thuyền còn lại, quen đường quen ngả mà dẫn theo Lam Vong Cơ tiến vào một mảnh hồ sen. Lá sen xanh mướt tầng tầng lớp lớp quét qua mép thuyền của hai người rồi trượt về phía sau, hóa thành một thấu kính lớn thật lớn lọc hết nắng mai chớm đầu hôm có chút chói chang thành một trời xanh ngát nhàn nhạt, rơi xuống trên vạt áo của Lam Vong Cơ, rực rỡ nắng mềm.

Tuy rằng hô hào muốn dẫn Lam Vong Cơ đi hái đài sen, thế nhưng bọn họ đến không đúng lúc, đài sen vẫn còn non, chưa lớn đến mức có thể bỏ vào miệng cắn ăn được. Ngụy Vô Tiện vứt mái chèo lên thuyền, để thuyền tự trôi theo dòng nước, tự mình gạt lá sen ra tìm kiếm thật lâu, mới miễn cưỡng hái được mấy đài, có chút tiếc rẻ mà nói:

“Lam Trạm ngươi đến quá sớm, nếu như muộn hơn nửa tháng nữa, cả hồ này sẽ toàn là đài sen, mặc ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn!”

Hắn cầm lấy một chiếc đài sen, tiện tay lấy ra một hạt, hai ba giây sau đã bóc vỏ xong xuôi đưa cho Lam Vong Cơ:

“Ta nói cho ngươi biết, bình thường ta và mấy sư đệ đều đến chỗ này hái đài sen, lần nào cũng hái đầy một thuyền, nhân lúc vừa hái xong thì ăn luôn, ngọt lắm! Đài sen này, phải là lúc đang còn có cuống ăn mới đáng để trầm trồ khen ngợi.”

Vong Cơ nhận lấy hạt sen rồi nếm thử, vị ngọt thanh mát từ đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng, thật sự tựa như lời Ngụy Vô Tiện vừa nói, so với những đài sen xưa nay y từng ăn, đúng là ngon hơn rất nhiều. Ngụy Vô Tiện hai mắt trông mong nhìn Lam Vong Cơ ăn hạt sen rồi nuốt xuống, hệt như một chú chó con giương mắt to tròn chờ đợi chủ nhân khen ngợi vậy, phe phẩy cái đuôi chờ đợi một tiếng “Ừm” của Lam Vong Cơ, sau đó vui mừng hớn hở mà bóc thêm mấy hạt. Lam Vong Cơ thu dọn rồi gom mấy đài sen hắn vừa ném lên thuyền thành một bó, đặt sang bên cạnh, đột nhiên nhớ đến một chuyện:

“Mảnh hồ sen này, có chủ hay không?”

Y vừa dứt lời, cái người đang chổng mông nhoài người ra khỏi mép thuyền mà đào bới lá sen khựng lại một chút, nhưng rất nhanh bèn quay người lại nói:

“Không sao đâu, chỗ này bọn ta tới nhiều rồi, ngươi cứ việc ăn hết mình, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!”

Chẳng qua là nói xong, hắn nhìn thấy dáng vẻ ngồi trên thuyền nhưng vẫn quy phạm đoan chính của Lam Vong Cơ, bỗng dưng trong lòng lại có chút chột dạ khó hiểu. Ngày thường bị ông lão trông coi mảnh hồ sen này đuổi đánh cũng không cảm thấy thẹn thùng, bây giờ lại tự biện giải cho bản thân, dường như không muốn để Lam Vong Cơ nghĩ rằng hắn thật sự bướng bỉnh nghịch ngợm đến hết chịu nổi:

“Thật ra mảnh hồ sen này có chủ… Nhưng mà Giang thúc thúc cũng đã nói với ông lão ấy rằng nhớ ghi sổ nợ chỗ đài sen chúng ta ăn lại, sau đó đến Liên Hoa Ổ thanh toán. Cho nên ngươi đừng lo lắng, ăn hết mình đi!”

Hắn gãi gãi đầu, đẩy cái đài sen vừa hái về phía Lam Vong Cơ, nói:

“Hơn nữa ngươi không biết đâu, mỗi lần đám tiểu tử kia đến hái trộm đài sen, ông lão kia đều sẽ chọn ta để đánh một chút, ta oan muốn chết luôn!”

“Nếu đã hái trộm đài sen, vậy sao lại gọi là oan?”

“Lần nào cũng chỉ đánh có một mình ta, ta còn không được kêu oan sao!” Ngụy Vô Tiện vốn chỉ muốn tìm chuyện gì đó thú vị để nói, chẳng qua là nói đi nói lại, ấy thế mà cảm thấy đúng là có chút ấm ức, bĩu môi nói với Lam Vong Cơ: “Rõ ràng không chỉ có mình ta hái đài sen, vì sao lại chỉ đánh mình ta?”

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, cũng không tiếp lời. Ngụy Vô Tiện biết rõ ý của y chính là “Người trộm đài sen, xứng đáng bị đánh”, thế nhưng hắn lại cứ thích hiểu nhầm ý của y đấy:

“Ầy, Lam Trạm, lúc trước ngươi còn nói ta tốt lắm, hiện giờ có phải là đã ngộ ra, bướng bỉnh như ta đây đúng là bị đánh hết lần này đến lần khác cũng không oan phải không? Hửm?”

Hắn đang nói thì tinh mắt nhìn thấy cách đó không xa có một đài sen đang lúc nở rộ nhất, lập tức phản ứng, bèn nhoài người ra, vươn tay muốn bẻ nó xuống. Không ngờ chiếc thuyền vốn lững lờ trôi theo dòng nước lại giống như đâm phải thứ gì đó, va chạm một cú thật mạnh. Cú đâm này làm người đang ngồi đoan chính thẳng tắp như Lam Vong Cơ cũng loạng choạng một chút. Còn chưa đợi y ngồi vững lại thì đã nhìn thấy cả người Ngụy Vô Tiện vốn dĩ đang dựa vào mép thuyền nhoáng lên một cái, sau đó ngã nhào xuống nước.

26.

Ngụy Vô Tiện vừa rơi xuống nước đã làm bắn lên một trận bọt nước thật lớn, văng cả lên trên mặt Lam Vong Cơ, trên tóc mai còn dính vài giọt nước nhỏ. Thế nhưng y cũng không rảnh mà lau đi, bèn phủ phục trước mép thuyền, gấp gáp gọi một tiếng:

“Ngụy Anh!”

Nhưng chỉ trong nháy mắt thôi mà Ngụy Vô Tiện đã như tan vào trong nước, không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại từng con sóng lăn tăn không ngừng lan ra khắp mặt hồ. Lam Vong Cơ thấy thế thì biến sắc, biết rằng nhất định dưới nước có thứ gì đó khác thường. Mặc dù y biết bơi, nhưng nếu nói về am hiểu thì đương nhiên là kém xa Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đều bơi qua bơi lại trong nước, cho nên giờ phút này cũng không dám tùy tiện nhảy xuống cứu người, chỉ đành nhanh chóng thúc giục một đạo pháp chú, đưa chút linh lực vào trong nước thăm dò. Ai ngờ luồng linh lực màu lam kia vừa mới được đưa vào trong nước thì có thứ gì đó ào một phát trồi lên khỏi mặt hồ, bám vào mép thuyền, chính là Ngụy Vô Tiện vừa rơi xuống nước ban nãy.

Hắn ngửa đầu thở hổn hển vài nhịp, mạnh tay ném một vật từ trong nước lên thuyền, lắc lắc đầu rũ bớt nước trên tóc, cười mắng:

“Nhóc con, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn kéo ta xuống nước?”

Lúc này Lam Vong Cơ mới nhìn thấy thứ ướt sũng vừa bị quăng “bịch” một tiếng lên thuyền là một đứa bé, dáng vẻ không quá hai tuổi ba tuổi, bị Ngụy Vô Tiện ném lên thì bò sấp trên thuyền, cả tay lẫn chân đều chống xuống đất, nhe răng trợn mắt hung hăng lườm Ngụy Vô Tiện hệt như một con thú nhỏ vậy. Chiếc thuyền họ chọn cũng không lớn, mắt thấy “đứa nhỏ” kia chuẩn bị nhào đến mạn thuyền chỗ Ngụy Vô Tiện đang bám, Lam Vong Cơ rút Tị Trần đang để bên cạnh người ra, giọng nói lạnh lùng:

“Quỷ nước?”

“Ừ ừ ừ, là một chú quỷ nước bé xíu xiu thôi.” Ngụy Vô Tiện vội vàng giơ tay lên, ngăn cản động tác của Lam Vong Cơ: “Nhóc con này chẳng có bao nhiêu tu vi, cũng không làm người thường bị thương được, không cần phải giết nó.”

Thấy Lam Vong Cơ thu kiếm lại, hắn mới chuyển hướng sang con quỷ nước nhỏ kia, nhẹ nhàng hỏi:

“ Nhóc con, ngươi đến trông hồ sao?”

Con quỷ nước nhỏ kia giống như là bị lưỡi kiếm của Lam Vong Cơ dọa sợ, lập tức bò đến mép thuyền cách Lam Vong Cơ xa nhất, co rúm lại thành một đoàn nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, cũng không lên tiếng.

“Ngươi xem kia kìa, dọa nó sợ chết khiếp rồi.” Ngụy Vô Tiện thấy thế thì cười cười trách đùa Lam Vong Cơ một câu, giải thích: “Con quỷ nhỏ này là của ông lão trông coi hồ sen này, hôm nay ông lão không ở đây, cho nên đoán chừng là để nó ra ngoài chơi.”

Hắn vừa nói đến đây, Lam Vong Cơ đã lập tức hiểu được ngọn nguồn:

“Tự ý nuôi dưỡng quỷ, về tình về lý đều không hợp.”

“Có gì đâu mà không hợp, con quỷ nhỏ này ngoan lắm, bình thường còn hay giúp đỡ ông lão nhiều việc, chúng ta đều thích chơi đùa cùng nó, có đúng không nhóc con?”

Hắn cười đến xán lạn với con quỷ nhỏ kia, chẳng qua là con quỷ nước nhỏ vẫn còn ghi thù, chỉ thè lưỡi lại với hắn rồi nhanh chóng nhảy xuống nước, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Ý cười của Ngụy Vô Tiện còn đang đọng ở trên mặt, bị một loạt động tác của con quỷ nhỏ làm cho dở khóc dở cười:

“Lam Trạm ngươi nhìn nó đi, thật sự là một con quỷ nhỏ không lễ phép.”

Cả người hắn vẫn còn ngâm trong nước, tóc đen ướt sũng dán vào trên mặt, ngay cả hàng mi dài cũng giữ lại vài giọt nước nhỏ, làm đôi mắt hoa đào dưới ánh mặt trời cũng trở nên sóng sánh diễm lệ. Hắn nhẹ nhàng linh hoạt chống tay mượn lực từ mạng thuyền rồi nhảy lên khỏi nước, mang theo một trận bọt nước thật lớn, vài giọt làm ướt vạt áo trước của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện ôi chao một tiếng:

“Vốn còn muốn dẫn nhóc con kia đến giới thiệu cho ngươi làm quen, chơi cùng nó vui lắm, nó còn biết chèo thuyền nữa đấy. Kết quả là nó lại chẳng nể mặt ta tí nào như vậy, còn làm ướt hết cả quần áo ngươi.”

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu: “Không sao.”, dừng một chút rồi lại nói thêm: “Nó là quỷ nước.”

“Vậy thì đã sao?” Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt mấy lọn tóc ướt đẫm dán trên mặt ra đằng sau, để lộ ra vầng trán cao bóng loáng, cười cười với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngươi cứng nhắc như vậy làm gì, nhóc con kia cũng không hại người, là quỷ nước thì sao? Chẳng lẽ nói chuyện thị phi trắng đen, đều vẻn vẹn chỉ dựa vào đó là người là quỷ là thần là ma để phân biệt à? Người có người ác quỷ cũng có quỷ tốt, có thể kết bạn cùng ta thì chính là tốt, làm gì cần quan tâm đến việc đối phương là thần thánh phương nào!”

Lam Vong Cơ nhìn hắn cười đến rạng rỡ dưới ánh mặt trời, chẳng hiểu sao trong lòng lại tràn ngập một thứ cảm xúc không biết là vui hay lo hay chua xót. Lại nghĩ đến hắn có thể tùy tâm hành sự như vậy, trời sinh thẳng thắn, mới đúng là tâm tính thiếu niên, cũng không nhịn được mà hơi khẽ mỉm cười theo. Y vừa nở nụ cười đã khiến Ngụy Vô Tiện nhìn đến ngây ngẩn cả người. Nghĩ đến quen biết đã lâu, lại dường như chưa từng thấy qua Lam Vong Cơ cười bao giờ, hiện giờ y vừa cười lên, hệt như một đóa sen trắng nở rộ, bị che khuất giữa tầng tầng lớp lớp lá sen, khi còn chưa nở thì độc lập gai góc, lúc nở rộ thì vừa nội liễm vừa thâm tình. Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy người trước mắt này sinh ra đã có một khuôn mặt vô cùng đẹp, hiện giờ nhìn lại, phát hiện ra Lam Trạm ấy thế mà cũng học được cách trêu ghẹo người khác, chẳng qua là chỉ mỉm cười thật nhẹ, nhưng lại khiến trái tim hắn đập loạn nhịp trong chốc lát.

Ngụy Vô Tiện không thèm để ý đến quần áo của bản thân vẫn còn ướt sũng, ghé sát lại gần Lam Vong Cơ. Không gian trên thuyền vốn đã không lớn, hắn vừa rướn về phía trước, vạt áo hết lớp này đến lớp khác cũng quấn quýt vướng víu vào với nhau, khiến Lam Vong Cơ cũng được nhuộm thêm vài phần linh khí sông nước.

“Đừng để ý đến những chuyện đó nữa, Lam Trạm, ngươi còn muốn chơi trò gì nữa không, ta dẫn ngươi đi!”

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ mỉm cười thì trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu, chỉ cảm thấy bản thân mình có thể làm cho vị Cô Tô Lam nhị công tử nổi danh này cười, cũng coi như là lập được công lớn, thấy một lần lại không nhịn được muốn gặp lần hai, thầm nghĩ muốn dẫn y đi nhìn càng nhiều chỗ đẹp hơn đến nhiều chỗ vui hơn, Vân Mộng có thứ gì tốt đều muốn bày ra trước mặt y để y thưởng thức. Đang suy nghĩ lung tung, hắn lại như bỗng dưng nhớ ra gì đó, sau đó hỏi:

“À vừa rồi, lúc ta rơi xuống nước, ngươi gọi ta có phải không?”

Lúc ấy tình thế cấp bách, Lam Vong Cơ cũng không biết bản thân phản ứng như thế nào, về tình về lý, gọi như vậy hẳn là cũng không sai đi. Nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nói như vậy, giờ phút này y mới ý thức được rằng khi đó bản thân thấy Ngụy Vô Tiện rơi xuống nước thì nhất thời thất thố. Vốn là một người gặp chuyện gì cũng bình tĩnh không sợ hãi, hiện giờ Ngụy Vô Tiện hỏi như vậy lại bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể im lặng không nói. Y không đáp một lời, Ngụy Vô Tiện lại giống như nghe được câu trả lời động trời vậy, lập tức túm lấy tay Lam Vong Cơ:

“Ta ở trong nước mà vẫn nghe thấy tiếng ngươi gọi ta đấy! Gọi đến mức gấp gáp sốt ruột như vậy, là lo lắng cho ta hả! Ngươi đã quên là ta bơi rất giỏi rồi sao?”

Lam Vong Cơ cũng để mặc hắn lôi kéo, lắc lắc đầu đáp một tiếng “Ta biết”, vành tai lại lẳng lặng đỏ ửng lên. Ngụy Vô Tiện vốn chỉ là đang nghĩ thầm trong lòng, chẳng qua là buột miệng nói ra, thấy dáng vẻ của Lam Vong Cơ như vậy thì vừa vui vẻ lại vừa thích thú, cười nói:

“Ngươi xấu hổ cái gì, đây cũng chẳng phải là chuyện xấu không thể cho người khác biết. Lam Trạm, ngươi lo lắng cho ta như vậy, chắc chắn là muốn làm bạn với ta, ta cực kỳ vui vẻ luôn ấy.”

Hắn buông tay Lam Vong Cơ ra, nhặt mái chèo bị bỏ quên đã lâu trên khoang thuyền lên, chống xuống nước đẩy thuyền vào bờ: “Cho nên ấy, bản công tử quyết định mời ngươi đi ăn một bữa thật ngon, để đa tạ ân lo lắng của Lam nhị công tử!”

27.

Chờ đến khi Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ về phòng thay quần áo khô ráo sau đó đi ra thì đã giữa trưa rồi. Các đệ tử của Giang gia vừa hết giờ học, tốp năm tốp ba đến nhà ăn, thấy Ngụy Vô Tiện thì đều muốn ầm ĩ một trận. Nếu là bình thường, Ngụy Vô Tiện đã sớm nhào đến chơi đùa cùng bọn họ, nhưng hiện nay bên cạnh Ngụy Vô Tiện vẫn còn một Lam Vong Cơ im lặng không nói câu nào, trong lòng cũng nhớ rõ vừa nãy đã nói muốn dẫn y đi ăn một bữa ngon. Lam Vong Cơ một đường bôn ba mệt mỏi mới tới được đây, sợ là còn chưa ăn gì đâu, cho nên hắn cũng lười dây dưa, hai ba câu đuổi các sư đệ đi rồi kéo Lam Vong Cơ bỏ chạy.

“Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ đến nhà ăn ăn cơm, chẳng có gì hay ho cả. Ầy, ý ta không phải là cơm ở nhà ăn không ngon đâu, đồ ăn Vân Mộng chúng ta cái gì cũng ngon cả, ngon quá mức cho phép luôn, ngươi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ uống canh suông nước nhạt quen rồi, chắc chắn là chưa nếm qua. Chẳng qua là bây giờ ta muốn dẫn ngươi đi ăn thứ khác thôi.”

Ngụy Vô Tiện vừa lôi kéo Lam Vong Cơ vừa cằn nhằn suốt dọc đường đi ra khỏi Liên Hoa Ổ, quen đường quen nẻo mà chạy đến trấn nhỏ bên cạnh. Lúc này trên trấn vẫn vô cùng náo nhiệt, hai bên đường là hàng loạt những sạp ăn vặt, lồng hấp chảo rang bếp nướng làm cả con đường được bao trùm bởi một tầng mùi thơm nóng hổi, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến người khác không nhịn được muốn ăn. Hai người đi dạo một vòng, Ngụy Vô Tiện cũng giảng giải đủ một vòng, từ hương vị đến cách làm, đủ mọi thứ đều phân tích kỹ đến từng đầu ngón tay cho Lam Vong Cơ nghe, giống như chỉ hận không thể ngay tại chỗ mở một cái “lớp học nhỏ về thức ăn ngon của Vân Mộng” cho Lam Vong Cơ, đến ngay cả cái sạp nhỏ chuyên làm đồ chơi bằng đường, hắn cũng có thể hào hứng mà lôi kéo Lam Vong Cơ nhìn chăm chú một lúc lâu. Ngụy Vô Tiện nói đến miệng khô lưỡi khô, bụng kêu ùng ục không ngừng, mới nhớ đến việc hỏi Lam Vong Cơ:

“Vậy nên Lam Trạm… Ngươi muốn ăn cái gì?”

Hắn hiện giờ vẫn chưa biết khẩu vị của Lam Vong Cơ như thế nào. Lúc còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, những môn sinh của gia tộc khác như bọn họ đều ăn cơm cùng nhóm đệ tử Lam thị, ăn thì cũng không ăn gì ngoài mấy món ăn thanh đạm như rau xanh đậu hũ linh tinh, Ngụy Vô Tiện cũng không quá lưu ý đến việc Lam Vong Cơ có đặc biệt yêu thích món gì không… Chẳng qua người như y ấy mà, chắc chắn là sẽ không kén ăn đâu, nhất định cho ăn gì thì ăn nấy, đến cả rễ cây lá cỏ y còn ăn ngon lành không bỏ dở kia mà. Lúc này đã đến Vân Mộng rồi, trong lòng Ngụy Vô Tiện tràn ngập mong muốn để Lam Vong Cơ thấy Vân Mộng cái gì cũng tốt, cho nên cái gì cũng muốn dâng đến trước mặt Lam Vong Cơ cho y thử một chút, cuối cùng bản thân không quyết định được, đành phải hỏi ngược lại Lam Vong Cơ.

Dọc đường Lam Vong Cơ chỉ chăm chú đáp lời Ngụy Vô Tiện, trên mặt cũng không thấy có quá nhiều phản ứng, nghe được Ngụy Vô Tiện hỏi như vậy, y mới thoáng dừng bước chân, hỏi ngược lại:

“Ngươi muốn ăn cái gì?”

“Ta đang hỏi ngươi mà, sao ngươi lại hỏi ngược lại ta.” Ngụy Vô Tiện cười nói: “Dọc đường thấy nhiều món ăn ngon như vậy, ngươi nhìn xem muốn ăn cái gì đi.”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đưa mắt nhìn quanh mặt tiền của những sạp hàng gần đó, lưỡng lự trong chốc lát rồi lên tiếng:

“Đồ chơi làm bằng đường…?”

Sạp bán đồ chơi làm bằng đường kia cách bọn họ không đến vài bước chân, vừa rồi bọn họ còn đứng trước sạp nhà người ta nhìn một lúc lâu. Ngụy Vô Tiện nhìn theo ánh mắt của Lam Vong Cơ, do dự hỏi lại:

“Ngươi… muốn ăn đồ chơi làm bằng đường?”

Hắn hỏi xong thì mới phản ứng lại, cười ha ha nói:

“Không phải chứ Lam Trạm, ngươi muốn ăn đồ chơi làm bằng đường đến mức như vậy cơ à? Có phải là vì từ trước đến nay ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đều không được ăn mấy thứ này, cho nên nghẹn đến sắp hỏng luôn rồi?”

Hắn cười đến mức gần như ngửa tới ngửa lui, khiến người qua đường đều phải nhìn lại. Ngụy Vô Tiện ở Vân Mộng quen biết nhiều, trên đường có người nhận ra hắn, thấy hắn cười mãi không ngừng như vậy thì cũng muốn trêu ghẹo một hai câu. Thế nhưng lời còn chưa nói ra thì đã thấy vị công tử ca tuy lạ mặt nhưng cực kỳ thanh tuấn bên cạnh khẽ đỡ lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện, khó khăn lắm mới giữ vững được cái người cười đến suýt nữa lăn ra đất kia. Ngụy Vô Tiện cũng không để ý đến ánh mắt của người qua đường như thế nào, cười chán chê rồi mới tự mình lau chút nước mắt vừa ứa ra nơi khóe mi do cười nhiều quá:

“Lam Trạm, nếu như ngươi muốn ăn, vậy chúng ta đi mua một cái.”

Lam Vong Cơ đợi hắn cười đủ mới lẳng lặng thu cánh tay đang để hờ sau lưng hắn lại, lắc lắc đầu:

“Là ngươi muốn ăn.”

“Ơ?” Ngụy Vô Tiện xoa xoa phần bụng vừa nãy cười nhiều nên hơi mỏi: “Ta muốn ăn khi nào?”

Hắn miệng thì nói, đầu thì nghĩ, có lẽ vừa rồi túm Lam Vong Cơ đứng nhìn sạp đồ chơi làm bằng đường một lúc lâu, làm Lam Vong Cơ hiểu nhầm là hắn muốn ăn? Vừa nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được mà cười thật tươi, lần này cũng không cười một trận kinh thiên động địa như lúc trước, chỉ là khóe mắt vẫn còn vương lại ánh nước từ khi nãy, lấp lánh ý cười mà nhìn Lam Vong Cơ nói:

“Rõ ràng là ta dẫn ngươi lên trên trấn để ăn gì đó, sao cuối cùng lại thành ngươi luôn nghĩ đến ta muốn ăn gì rồi.”

Thấy Lam Vong Cơ mím miệng, một mạt hồng nhàn nhạt lại bắt đầu bò lên vành tai, ý cười trên mặt Ngụy Vô Tiện ngày càng nồng đậm, đến mức trái tim hắn nửa phần tê dại, nửa phần còn lại kia, toàn bộ như được nhấn chìm trong ngọt ngào hệt như hương vị của đồ chơi làm bằng đường. Hắn kéo tay áo y rồi khẽ lắc lắc, nói:

“Vậy, đành làm phiền Lam nhị ca ca dẫn ta đi ăn đồ chơi làm bằng đường nhé?”

Hai người đi đến trước sạp bán đồ chơi làm bằng đường, cái đĩa quay nhỏ đặt trên bàn lập tức lọt vào tầm mắt, cùng với dòng chữ quay trúng hình nào sẽ làm hình đó treo trước sạp hàng. Ngụy Vô Tiện lăn lộn đầu đường cuối ngõ ai cũng quen, đối với mánh lới nhỏ này đương nhiên là rõ như lòng bàn tay, vốn định lên tiếng tranh luận cùng chủ quán vài câu, đổi lấy một cái đồ chơi làm bằng đường hình rồng phượng hay lão hổ gì gì đó uy phong chút. Thế nhưng vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ đang cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu cái đĩa quay chế tạo đơn giản kia thì lập tức im miệng, vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ, nói:

“Nếu là ngươi dẫn ta đến ăn, thì chi bằng để ngươi tự quay thì tốt hơn.”

Hai vế của câu này vốn chẳng ăn khớp gì với nhau, thế nhưng cái đĩa quay kia cũng xem như là một thú vui nho nhỏ, cho nên Ngụy Vô Tiện mới muốn để cho Lam Vong Cơ thử xem. Ai ngờ Lam Vong Cơ cũng không từ chối thêm nữa, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái, làm đĩa quay bắt đầu chuyển động. Ngụy Vô Tiện biết bên trong cái đĩa quay kia có mánh lới, đương nhiên là sẽ chẳng quay được thứ đồ chơi nào uy phong cả. Chẳng qua là thấy Lam Vong Cơ đang cúi đầu chăm chú nhìn, miệng còn khẽ mím lại, rõ ràng là đang quay một món đồ chơi làm bằng đường thôi mà biểu tình lại nghiêm túc giống như đang chép gia huấn vậy, Ngụy Vô Tiện không hiểu sao cũng nghiêm túc theo, nhìn theo ánh mắt của Lam Vong Cơ chăm chú quan sát chuyển động của cái kim kia, tận đến khi nhìn thấy chiếc kim chậm rãi dừng lại, chỉ đúng vào vị trí của con thỏ.

Ngụy Vô Tiện hoan hô một tiếng:

“Lam nhị công tử cũng lợi hại thật đấy, vừa quay một phát đã trúng ngay con thỏ!”

Người thợ chuyên vẽ đồ chơi làm bằng đường kia vội vàng quấy đường, cũng nói theo một câu:

“Đúng vậy, đây chính là con thỏ đầu tiên trong ngày hôm nay đấy!”

Lam Vong Cơ hoàn toàn không hiểu quay trúng con thỏ thì lợi hại ở chỗ này, nhưng thấy được dáng vẻ reo hò mừng rỡ của Ngụy Vô Tiện thì cũng gật gật đầu, đáp:

“Ngươi thích là tốt rồi.”

Ngụy Vô Tiện vốn là chỉ muốn để Lam Vong Cơ chơi đùa vui vẻ một chút, cho nên mặc kệ là quay được cái gì hắn đều có thể hò reo khen ngợi Lam Vong Cơ tới bến luôn. Ai có thể ngờ rằng Lam Vong Cơ lại trả lời hắn như vậy, phần ngọt ngào hệt như hương vị đồ chơi làm bằng đường mà khi nãy hắn cất giấu trong lòng cũng dần dần biến thành hình dáng một con thỏ, vui vẻ mà nhảy lên nhảy xuống trong trái tim hắn, vừa ngọt ngào vừa mềm mại, bỗng dưng cảm thấy quay được con thỏ cũng rất tốt. Hắn nhìn người thợ làm đồ chơi bằng đường khéo khéo thuần thục dùng thìa gạt vài cái đã kéo ra một đôi tai thật dài, đột nhiên nhớ đến hình như lúc trước cũng từng có hai con thỏ.

“Này Lam Trạm, ngươi còn nhớ không, ngày trước ta cũng từng tặng ngươi hai con thỏ đấy?”

Ngụy Vô Tiện dùng vai huých huých Lam Vong Cơ, lại phát hiện ra người bên cạnh khựng lại trong giây lát.

“Ừm.”

“Ngươi vẫn còn nhớ rõ hả? Ta suýt nữa đã quên mất tiêu rồi! Vậy hiện giờ chúng nó đang ở đây vậy? Còn sống không?”

Lam Vong Cơ ngập ngừng một chút, rồi đáp:

“Còn sống.”

“Vẫn còn sống cơ á? Ngươi nuôi chúng nó à? Vân Thâm Bất Tri Xứ có thể nuôi thỏ sao?”

Ngụy Vô Tiện có chút giật mình. Hắn bắt thỏ tặng Lam Vong Cơ vốn là hứng lên thì làm, cũng không đặt nặng trong lòng. Bây giờ đúng là thật sự không thể tưởng tượng rằng Lam Vong Cơ sẽ nuôi hai con thỏ kia, lại càng không thể tưởng tượng rằng cái người có khuôn mặt thanh lãnh thoát tục mà hắn đang nhìn chằm chằm kia đút thức ăn cho thỏ sẽ như thế nào. Lam Vong Cơ không đáp lại, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:

“Làm xong rồi.”

Ngụy Vô Tiện vẫn đang còn đắm chìm trong cảnh tượng “Lam Vong Cơ ôm thỏ con vuốt vuốt lông”, lúc này mới phát hiện ra người thợ kia đã làm xong con thỏ bằng đường. Thợ mở sạp hàng ven đường cho nên tay nghề cũng không thể nói là tinh xảo, thế nhưng vẽ vẽ thêm vài nét, vẫn là vẽ ra được một con thỏ béo tròn vừa ngây ngô vừa đáng yêu. Ngụy Vô Tiện nhận lấy con thỏ mà người thợ kia đưa qua, nghĩ nghĩ, lại trả về, nói:

“Sư phó, có thể vẽ thêm cho con thỏ một vài thứ không?”

Người thợ kia thấy hai vị công tử này diện mạo đẹp, lại ôn tồn nhã nhặn, đương nhiên là đồng ý:

“Có thể có thể, muốn vẽ thêm cái gì?”

“Cho con thỏ thêm một chiếc mạt ngạch đi, kiểu giống như của y đang đeo đây này.”

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên quay người sang chỉ chỉ Lam Vong Cơ, rồi quay lại hoa tay múa chân với người thợ kia một chút, sau đó mới nháy mắt với Lam Vong Cơ, nói:

“Lúc trước ta đã tặng ngươi thỏ rồi, vậy thì con thỏ bây giờ, coi như là ngươi tặng lại cho ta nhé!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp