[VONG TIỆN] THIẾU NIÊN SỰ

18-22


2 tháng

trướctiếp

18.

Ngụy Vô Tiện nghe theo sự dặn dò của Giang Yếm Ly, ngoan ngoãn ở yên trong phòng nghỉ ngơi, không đi đâu cả, hiếm khi an phận thủ thường đủ ba ngày. Trong khoảng thời gian này cũng có vài lần nhiệt triều của tin kỳ, nhưng hắn còn chưa kịp nếm trải được một phần thì đã lập tức đổ Thanh tâm đan ra ăn vào, sau đó tiếp tục nên làm gì thì làm đấy, tất cả đều hữu kinh vô hiểm.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ tư, các đệ tử của Giang gia vẫn còn ngái ngủ đi vào giáo trường, đã thấy Đại sư huynh của bọn họ ôm kiếm Tùy Tiện trước ngực, tinh thần sáng láng mà chào hỏi mọi người. Trong chốc lát, không ít người đã lặng lẽ thở phào một hơi. Chuyện thủ tịch đệ tử của Giang gia phân hóa thành Khôn trạch đã sớm truyền khắp Liên Hoa Ổ. Tuy rằng Khôn trạch hiếm thấy, nhưng mà những thiếu niên sau khi phân hóa thành Khôn trạch thì đều vứt bỏ chuyện tu hành, thậm chí còn nghe nói nhiều người không bước ra khỏi cửa. Đám sư đệ thường ngày hay kết thành một khối với Ngụy Vô Tiện đều không nhịn được mà nghĩ thầm trong lòng, không biết sau khi phân hóa xong thì Đại sư huynh tư chất tối ưu của bọn họ còn có thể cùng mọi người luận võ luyện kiếm, sóng vai tu hành hay không. Hơn nữa mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đóng cửa không ra khỏi phòng, đến cái bóng cũng không nhìn thấy, bọn họ muốn đi hỏi thăm lại ngại ngùng chuyện phải tách biệt với Khôn trạch, chỉ có thể vừa sốt ruột vừa lo lắng, không biết tương lai Đại sư huynh của bọn họ sẽ đi con đường thế nào.

Bây giờ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện mặt đầy ý cười mà đứng trên giáo trường, có sư đệ lập tức nhào lên hỏi:

“Đại sư huynh! Huynh đến rồi đấy à! Nghe nói huynh… Huynh bây giờ có khỏe không?”

Ngụy Vô Tiện buông tay nhún vai, cười nói:

“Nhìn ta có chút dáng vẻ nào của người không khỏe không?”

“Rồi rồi rồi, đương nhiên là Đại sư huynh vô cùng khỏe!”

Thấy Ngụy Vô Tiện cười đùa như thường, ở cạnh bọn họ cũng không xa cách, đám thiếu niên trong lòng vui vẻ, bèn bắt đầu náo loạn, lăn lộn thành một đoàn. Tận đến khi Ngu Tử Diên xách theo roi bước vào giáo trường, mọi người mới lập tức tản ra bốn hướng, mỗi người đều đứng vào vị trí riêng của mình triển khai tư thế chuẩn bị luyện kiếm. Ngụy Vô Tiện nằm vài ngày, nằm đến mềm cả người, vừa mới rút kiếm khoa tay múa chân mấy chiêu đã nghe thấy Ngu Tử Diên đứng trên đài cao của giáo trường kêu:

“Ngụy Anh!”

Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu đáp lời:

“Dạ, có mặt!”

Nhưng hiếm khi Ngu Tử Diên lại không giáo huấn hắn tiếp, chỉ cau mày nặng nề nhìn hắn trong chốc lát rồi nhìn sang chỗ khác, kết thúc tại đây, để lại Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả tiếp tục luyện kiếm.

Đến khi ăn tối, Giang Trừng không ở đây, Ngụy Vô Tiện theo thường lệ ngồi trong đại sảnh dùng bữa cùng với phu thê Giang gia và Giang Yếm Ly. Thức ăn trên bàn vẫn được làm theo khẩu vị của Vân Mộng, hương cay vị nặng, Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay đều phải ăn cháo hoa vừa nhìn thấy thì đã vui đến mức hai mắt phát sáng. Ngu Tử Diên sắc mặt vẫn không tốt như thường, cũng không nhìn Ngụy Vô Tiện nhiều làm gì. Giang Phong Miên lại ôn hòa hỏi:

“A Anh, hôm nay đã cảm thấy khỏe hơn chưa?”

Ngụy Vô Tiện đang nhét thịt vào miệng, vừa nghe thấy hỏi đến mình thì vội vàng nuốt xuống, đáp:

“Khỏe hơn nhiều rồi ạ! Đa tạ Giang thúc thúc quan tâm.”

Hắn ngã bệnh nằm trên giường vài ngày, lại ngại việc tin kỳ còn chưa qua, Giang Phong Miên thân là Càn nguyên dù sao cũng không phải là cha đẻ, cũng không tiện vào phòng hỏi thăm, chỉ có thể phân phó đầu bếp cùng dược sư chú ý đãi ngộ hơn một chút. Bây giờ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện sắc mặt như thường, ăn tốt uống tốt thì cũng yên lòng:

“Vậy là tốt rồi, từ lúc con từ Vân Thâm Bất Tri Xứ về vẫn chưa được ăn thỏa thích đồ ăn Vân Mộng nhỉ, nếu thấy ngon miệng thì ăn nhiều hơn một chút.”

“Đó là đương nhiên rồi ạ, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bọn họ nếu không phải là rau xanh đậu hũ thì cũng là đậu hũ rau xanh, con ăn đến phát sợ luôn rồi, làm gì ăn ngon chơi vui như ở Vân Mộng! Chờ đến khi có cơ hội, nhất định con phải dẫn Lam Trạm bọn họ đến Vân Mộng nếm qua đồ ăn, để bọn họ mở mang tầm mắt một chút!”

Giang Yếm Ly ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì che miệng cười:

“A Tiện luôn miệng nói không thích Vân Thâm Bất Tri Xứ, thế nhưng lại vẫn rất nhớ mong đấy.”

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, lúc này mới phát hiện ra trong lúc bất tri bất giác bản thân đã gắn mấy chữ Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi Lam Trạm lên miệng, vội vàng khoát tay:

“Cũng không dám nhớ đâu, chẳng qua là Vân Mộng tốt như vậy, nên để cho bọn họ mở mang kiến thức.”

Giang Phong Miên cũng cười:

“Nếu như có cơ hội, mời bạn đến Vân Mộng làm khách cũng không ngại.”

Ngụy Vô Tiện đáp lại vài câu, vẫn cảm thấy hôm nay có gì đó sai sai. Hắn ngẫm nghĩ một lát mới phát hiện ra Ngu Tử Diên thường ngày thích dạy bảo hắn trên bàn ăn hôm nay lại cực kỳ im lặng, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười ném cho hắn, cho dù hắn nói nhăng nói cuội một trận cũng chưa răn dạy thêm câu nào. Hắn không nhịn được dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ngu Tử Diên, Giang Phong Miên ngồi bên cạnh cảm nhận được ánh mắt của hắn, như là biết hắn đang nghĩ gì, mở miệng chuyển sang chuyện khác:

“A Anh, hôm nay con đến giáo trường tu tập?”

Giang Phong Miên bận rộn với sự vụ của tông tộc, cũng không thể ngày ngày đến trông nom chúng đồ đệ. Đệ tử của Giang gia hơn phân nửa thời gian là được Ngu Tử Diên cùng các giảng sư khác hướng dẫn tu tập, bởi vậy ông cũng chỉ vừa mới biết chuyện Ngụy Vô Tiện đã bắt đầu tu tập trở lại. Từ trên mặt ông có thể thấy rõ được vẻ tán thưởng, hỏi:

“Có cảm thấy chỗ nào miễn cưỡng quá không?”

Thể chất của Khôn trạch yếu kém, nếu muốn tu tập thì so với những người tu đạo khác phải cố gắng cật lực hơn rất nhiều. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại lắc lắc đầu, đáp:

“Không có gì miễn cưỡng cả ạ, chẳng phải chỉ là luyện kiếm tĩnh tọa thôi sao, cực kỳ đơn giản!”

Cuối cùng thì Ngu Tử Diên cũng có động tĩnh, khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn không mở miệng. Giang Phong Miên gật gật đầu:

“Vậy là được rồi, nếu đã quyết định làm cái gì thì phải nghiêm túc làm đến nơi đến chốn.”

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, biết Giang Phong Miên đang muốn nói đến việc tu luyện của Khôn trạch, vội vàng gật đầu đáp lời.

Sau khi ăn xong, Giang Yếm Ly lại kéo Ngụy Vô Tiện đến một bên, cùng đi với hắn về phòng, cẩn thận hỏi một chút về tình huống của Ngụy Vô Tiện lúc tu luyện hôm nay, có chỗ nào không khỏe hay không. Dù sao thì tin kỳ của hắn vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt mà đã vội vàng đến giáo trường luyện kiếm một ngày, đối với Khôn trạch vừa mới phân hóa thật sự là có chút miễn cưỡng. Nhưng Ngụy Vô Tiện nhún vai nói:

“Thật sự không sao mà, ngoại trừ việc Ngu phu nhân cứ nhìn chằm chằm đệ làm đệ hoảng thôi.”

“Mẫu thân cũng là lo lắng cho đệ thôi.” Giang Yếm Ly cẩn thận đánh giá Ngụy Vô Tiện một chút, thấy đối phương đúng là thần thái phi dương, vừa rồi còn ăn nhiều hơn một bát cơm so với bình thường, trong lòng cũng thả lỏng hơn:

“Khôn trạch tu luyện so với người bình thường vất vả hơn nhiều lắm, A Tiện phải cố lên nhé.”

“Hì hì.” Ngụy Vô Tiện cười nói: “Sư tỷ cũng không nhìn xem đệ là ai. Nếu như đệ thật sự tu luyện đứng đắn thì có mấy người có thể ưu tú hơn đệ chứ?”

“Cũng đúng, A Tiện của chúng ta lợi hại nhất.”

Giang Yếm Ly thấy đã đến phòng của Ngụy Vô Tiện rồi, mới dặn dò:

“Đệ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghịch ngợm nữa.”

“Biết rồi ạ, sư tỷ tỷ mau trở về đi… Ơ?”

Đang nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên lóe lên một vệt sáng màu xanh nhàn nhạt, sau đó ngưng tụ thành một con đom đóm nho nhỏ, lẳng lặng nhảy nhót trước mặt Ngụy Vô Tiện.

“Đây là cái gì vậy?” Giang Yếm Ly thấy đom đóm màu xanh vô cùng xinh đẹp kia thì ngạc nhiên hỏi.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng vô cùng nghi hoặc, cẩn thận từng li từng tí nâng con đom đóm kia trong lòng bàn tay. Còn chưa đợi hắn xem xét kỹ thì con đom đóm kia đã dần dần tắt sáng trong tay hắn , biến thành một phong thư hơi mỏng, lẳng lặng nằm trên tay hắn. Lúc này hắn mới ý thức được rằng đây là một loại thuật pháp truyền tin, trong lòng vui vẻ:

“Ha? Truyền tin kiểu này, sợ là chỉ có vị nhân tài của Lam gia kia làm ra được.”

Hắn cầm lấy bức thư lật lên xem xét, quả nhiên bên trên là một dòng “Ngụy Anh thân khải” nắn nót ngay ngắn, là chữ của Lam Vong Cơ.

Thuật pháp truyền tin của mỗi nhà đều khác nhau, nhưng của Lam gia thì đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện nhìn thấy, vô cùng mới mẻ, lập tức mở thư ra đọc. Giang Yếm Ly thấy vẻ mặt của hắn thì hỏi:

“Là Lam nhị công tử gửi thư đến sao?”

“Đúng vậy, đã mấy ngày rồi mà Lam Trạm không hồi âm cho đệ, đệ còn tưởng y không thèm trả lời chứ.”

“Sao có thể chứ, nếu là thư A Tiện gửi thì ta nghĩ chắc chắn Lam nhị công tử sẽ hồi âm thôi. Các đệ không phải là bạn tốt sao?”

“Nói thế cũng đúng, Lam Trạm cái người này, ngoài miệng thì toàn nói không thích, nhưng trong lòng khẳng định là vẫn rất thích chơi đùa với đệ!” Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy phong thư trong tay, cười nói.

Giang Yếm Ly thấy Ngụy Vô Tiện mở thư ra rồi, dáng vẻ muốn đọc ngay, bèn nói tạm biệt rồi đi về phòng mình trước. Ngụy Vô Tiện cũng lười về phòng rồi mới đọc, lại thật sự tò mò không biết Lam Vong Cơ mất tới tận vài ngày để viết thư hồi âm, đến cùng là sẽ viết những cái gì, vì thế bèn dựa vào cửa tùy ý mở tờ giấy viết thư ra.

Thế mà bên trong thư chỉ có một dòng chữ ngắn ngủn:

“Cho dù có phân hóa như thế nào, ngươi vẫn là Ngụy Anh thôi.”

19.

“Giang Trừng!”

Ngụy Vô Tiện bất ngờ từ dưới nước trồi lên, cả người ướt sũng, hệt như một con thủy quỷ bám ở trên mép thuyền. Hắn vuốt vuốt mấy lọn tóc mai ướt đẫm nước ngược ra phía sau, để lộ vầng trán trơn nhẵn, tươi cười hớn hở mà hô lớn với người trên thuyền:

“Về rồi cũng không thèm báo với ta một tiếng!”

Giang Trừng đứng trên thuyền như đã sớm dự đoán trước, lùi về phía sau vài bước, tránh việc bị Ngụy Vô Tiện cả người từ đầu đến chân ướt đẫm nước làm ướt quần áo của bản thân:

“Báo với ngươi để làm gì, để ngươi giống như bây giờ, dùng dáng vẻ hệt như một con thủy quỷ đến đón ta?”

“Nếu như ngươi nói sớm thì lúc này ta đã bưng canh sườn củ sen đứng ở trên bến sông chờ ngươi rồi!”

“Bớt bớt giùm cái.” Giang Trừng chống một bên mái chèo thuyền xuống, kéo Ngụy Vô Tiện cùng thuyền trôi đến bên bờ: “Chính ngươi cũng chuồn êm không thèm nói với ta một tiếng còn gì.”

“Oạch.” Ngụy Vô Tiện bị nghẹn họng một chút: “Khi đó ngươi đang đi săn đêm mà, ta đây cũng hết cách. Ơ mà, sao ngươi lại quay về sớm thế?”

“Thanh Đàm hội, ngươi quên rồi à?” Giang Trừng liếc Ngụy Vô Tiện một phát sắc lẻm.

Lần Thanh Đàm hội của tiên môn bách gia này sẽ tổ chức ở Kỳ Sơn. Từ nhỏ đám tiểu bối của các nhà đã tham gia Thanh Đàm hội rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng mà Kỳ Sơn Ôn thị làm việc gì cũng vô cùng khoa trương, cách thời điểm thịnh hội diễn ra hơn nửa tháng thì bọn họ đã yêu cầu các nhà chuẩn bị đầy đủ, liệt ra hai ba điều nhất định phải biết, còn có thêm vô số công việc khác. Các nhà mặc dù trong lòng dị nghị, thế nhưng cũng ngại Ôn thị hiện giờ như mặt trời ban trưa, ẩn ẩn có thể đứng đầu bách gia, cho nên cũng không nhiều lời. Lam gia cũng dứt khoát để đám môn sinh về nhà trước thời hạn, chuẩn bị cho tốt.

“Ngươi bị làm sao thế hả?” Giang Trừng đang cầm bát canh, vùi đầu vào uống một hơi hơn nửa bát mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên hỏi.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở đối diện hắn, đang cầm một miếng xương sườn gặm cực kỳ vui vẻ, nghe được câu hỏi thì chẳng hiểu gì cả, liếc Giang Trừng một cái rồi hỏi:

“Bị làm sao là bị làm sao cơ?”

“Phân hóa!” Giang Trừng đặt bát canh sang một bên, nhìn như hận không thể túm lấy cổ Ngụy Vô Tiện lắc lắc rồi hỏi: “Sao ngươi lại phân hóa mình thành một Khôn trạch rồi hả?”

“Đây là chuyện mà ta muốn làm là làm được sao? Tự dưng phân hóa xong ngủ dậy thì thành Khôn trạch thôi.”

“Vậy sau này ngươi định như thế nào, cứ làm một Khôn trạch thật à?”

“Nếu không thì ta có thể làm gì bây giờ, thật ra ta thấy cũng rất tốt mà, đâu có gì mà mọi người cứ phải quan trọng hóa vấn đề như vậy.”

“Ngươi!” Giang Trừng trợn mắt lườm Ngụy Vô Tiện một cái: “Ta đây không thèm quản ngươi nữa, tự ngươi nhìn lấy làm lấy đi. Vậy cái Thanh Đàm hội kia ngươi còn định đi nữa không?”

Ngụy Vô Tiện vốn định quen miệng thốt lên chữ “Đi”, thế nhưng lời đến khóe môi thì lại do dự một chút:

“Đi thôi, nếu như cho ta đi thì ta đi.”

Đi thì đương nhiên là phải đi rồi, từ lúc thân thể của Ngụy Vô Tiện khôi phục, tiếp tục tu luyện, Giang Phong Miên đối xử với hắn vẫn như khi trước, không có gì khác biệt. Trước một ngày diễn ra Thanh Đàm thịnh hội đã dẫn hắn cùng Giang Trừng, còn gọi thêm một vài đệ tử Giang gia tư chất ưu tú rồi cùng xuất phát đi tới Kỳ Sơn.

Thịnh hội lần này diễn ra trong bảy ngày, ngoại trừ Thanh Đàm biện luận của danh sĩ các nhà còn có mỗi ngày đấu nghệ một môn để cho đám thiếu niên chờ mong. Ngụy Vô Tiện là đệ tử của Giang thị, đương nhiêu là cũng phải tham gia, hắn chọn hạng mục bắn cung mà bản thân am hiểu nhất. Hắn nghe cái gọi là Thanh Đàm biện luận kia đã sớm đau đầu chóng mặt, chỉ đợi được cho phép đã lập tức cùng Giang Trừng chuồn đến bãi bắn cung tập luyện tu chỉnh trước.

Thanh Đàm hội lần này, Kỳ Sơn Ôn thị đã chuẩn bị sẵn đồng phục cho các đệ tử thế gia, là lĩnh bào cổ tròn thuần một sắc đỏ, đeo cửu hoàn đái. Bình thường Ngụy Vô Tiện vẫn mặc giáo phục Giang gia, hiện giờ mặc một thân hồng y nổi bật, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo ý cười lại càng thêm phần thần thái phi dương. Hắn đến bãi bắn cung, chỉ vừa hơi dùng sức nhấc một chiếc cung lên ước lượng thì đã có không ít các thế gia đệ tử có cả quen có cả không quen tiến đến bắt chuyện, hắn một bên cười đùa trêu chọc, một bên kéo cung thử tên, vô cùng bận rộn. Vất vả lắm xung quanh mới vắng vẻ một chút lại nghe thấy tiếng dây cung đàn hồi mạnh mẽ hữu lực vang lên, Ngụy Vô Tiện vừa nhìn theo hướng âm thanh thì đã thấy một mũi tên xé gió bay tới, vững vàng mà cắm thẳng vào hồng tâm của một cái bia cách đó không xa. Ngụy Vô Tiện không nhịn được khen ngợi:

“Mạnh mẽ xé gió, tên tốt! Đây là công tử nhà ai mà tài bắn… Ơ! Lam Trạm! Là ngươi à!”

Người nọ bắn xong một mũi tên bèn thu cung xoay người rời đi, giống như không muốn giao thiệp nhiều với Ngụy Vô Tiện. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại cố tình bổ nhào tới, tiện tay ôm lấy bả vai đối phương, vui vẻ nói:

“Là ngươi à Lam Trạm, hôm nay mặc hồng y, suýt nữa thì không nhận ra là ngươi đã đến rồi!”

Lam Vong Cơ vốn tuấn mỹ nhã chính, hôm nay cũng mặc phục sức thống nhất như mọi người, một thân ngoại bào trắng như tuyết cùng tay áo rộng dài như “khoác áo tang” thường ngày được thay bằng trang phục gọn gàng để tiện cho việc cưỡi ngựa bắn cung, cả người lại thêm vài phần anh khí, phong độ hiên ngang, vô cùng thu hút ánh mắt người khác. Ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng nhịn không được mà cảm thán trong lòng rằng Kỳ Sơn Ôn thị kia tuy là hành xử ngang ngược làm cho người ta ghê tởm, thế nhưng mắt thẩm mỹ trong chuyện chọn trang phục vẫn rất tốt. Hắn đánh giá Lam Vong Cơ một vòng từ trên xuống dưới, trong chốc lát nhìn đến ngây cả người, cánh tay đang treo trên vai đối phương cũng quên buông xuống. Mi tâm Lam Vong Cơ nhíu chặt hơn thêm chút nữa, lạnh giọng nói:

“Buông ra.”

“Ơ hay?” Lúc này Ngụy Vô Tiện mới lấy lại phản ứng, nhớ đến việc Lam Vong Cơ không thích đụng chạm với người khác cho nên cũng lập tức thu tay, hậm hực nói: “Lam Trạm ngươi lạnh lùng thật đấy, đã lâu như vậy không gặp ta, ngươi không nhớ ta chút nào sao?”

Lam Vong Cơ sửa sang lại trang phục đã bị Ngụy Vô Tiện kéo xộc xệch, không nói một lời tiếp tục bước về phía trước, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Ngụy Vô Tiện vừa nãy. Ngụy Vô Tiện vội vàng chạy theo bắt kịp y, sau đó bước vài bước lên phía trước Lam Vong Cơ, cũng không quan tâm đến việc Lam Vong Cơ có trả lời hay không, tự hỏi tự đáp mà nói tiếp:

“Không cần ngươi nói ta cũng biết, khẳng định là rất nhớ ta, nếu không sao lại còn viết thư cho ta chứ? Hạt sen ta gửi cho ngươi ngươi đã nhận được chưa, ăn rất ngon phải không!”

Lúc này Lam Vong Cơ mới ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói:

“Ngụy Anh…”

“Ơi!” Ngụy Vô Tiện đang tự nói tự nghe một tràng dài, không đoán trước được rằng Lam Vong Cơ sẽ dừng bước lại gọi hắn, vội đáp lời: “Sao thế? Lam Trạm, đợi đến khi thi đấu bắn cung bắt đầu, có muốn đi cùng nhau không?”

Nhưng Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới mở miệng:

“Cho qua.”

Vừa dứt lời, y bèn nghiêng người lướt qua Ngụy Vô Tiện, đi về một hướng khác của bãi bắn cung.

Giang Trừng đứng nhìn từ đầu đến cuối rốt cuộc cũng không nhịn được cười thành tiếng:

“Ha ha ha Ngụy Vô Tiện ngươi lại còn muốn cản đường của Lam nhị nhà người ta à? Đã nếm đủ mùi thất bại chưa, ai bảo ngươi suốt ngày trêu y?”

“Trêu y vui mà!” Ngụy Vô Tiện bĩu môi, cũng không đi theo người ta nữa: “Ngươi nói xem đã lâu như vậy không gặp, y không nhớ ta chút nào thật à?”

“Nhớ ngươi để làm gì? Ta sợ y còn ước gì ngươi đừng xuất hiện trước mặt y ấy!” Giang Trừng suy nghĩ một lúc, lại thấy có cái gì đó sai sai: “Khoan đã, Lam nhị kia lại còn viết thư cho ngươi nữa cơ à?”

“Đúng vậy.” Không hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại có chút đắc ý: “Ta vừa quay về Liên Hoa Ổ thì y đã viết thư cho ta rồi, chẳng qua là sau đó không thấy trả lời ta nữa… Ta còn gửi hạt sen cho y đấy, không biết y có nếm thử không.”

“Y mà trả lời ngươi nữa thì mới là lạ đấy! Người như y ấy, ngươi đã từng thấy y nói chuyện với ai nhiều hơn một hai câu chưa? Cũng chỉ có mỗi mình ngươi lúc nào cũng năm lần bảy lượt trêu chọc y như vậy.”

“Ta còn đang nghĩ hạt sen lần này gửi qua không được tươi cho lắm, đợi lần tới mời y đến Liên Hoa Ổ, nếm thử đài sen tươi mới hái. Bọn họ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mỗi ngày đều ăn vỏ cây rễ cỏ, sợ là chưa ăn qua thứ ngon như hạt sen đâu.”

Giang Trừng đúng thật là không biết nên làm thế nào cho phải với hắn:

“Muốn mời thì ngươi tự đi mà mời, đừng lôi danh Liên Hoa Ổ ra, nếu không lúc về nương lại muốn phạt ngươi! Đừng nói nữa, chuông kêu rồi kìa, lên trường bắn trước rồi tính tiếp.”

Tiếng chuông trên trường bắn đại biểu cho việc thi đấu bắn cung đã chính thức bắt đầu vang lên, đệ tử thế gia đều bước về phía cửa vào chỗ vây săn, Giang Trừng cũng vội vàng lôi kéo Ngụy Vô Tiện nhập cuộc.

20.

Trường bắn được bố trí ở bên trong một sơn cốc, trong cốc địa thế quanh co gập ghềnh, sương mù dày đặc bao phủ, vô cùng khó khăn, trong đó bố trí rất nhiều bia hung linh, giấu ở mọi ngóc ngách của sơn cốc, lại vì muốn tăng thêm độ khó cho cuộc thi săn bắn cho nên bên trong trường bắn còn sắp xếp nhiều bia giả để làm lẫn lộn tầm nhìn. Loại bia giả này nhìn qua thì không khác bia hung linh là mấy, nhưng mà nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra ngay, mỗi bia hung linh đều dùng bùa chú đánh dấu một ấn ký màu đỏ trên trán. Nếu như có thể bắn trúng hồng tâm trên trán của bia hung linh thì được cộng thêm điểm, nhưng mà nếu bắn trượt hoặc bắn sai thì chỉ có thể ân hận rời khỏi cuộc thi mà thôi.

Lần săn bắn này mặc dù độ khó cao, thế nhưng lại làm cho đám thiếu niên nóng lòng muốn thử, đều muốn dốc sức tranh đoạt, muốn biểu hiện một chút trong trường săn. Đệ tử các nhà nghe theo lệnh sắp xếp thành hàng tiến vào trường săn, sau đó lập tức tản ra để tìm mục tiêu. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đi cùng nhau tìm trong chốc lát, không thu hoạch được gì giữa làn sương mù dày đặc, cho nên dứt khoát chia đường tìm kiếm, chỉ hẹn nhau sau khi kết thúc thì gặp mặt ở lối ra.

Ngụy Vô Tiện đi loanh quanh vài vòng, bám vào mấy mỏm đá lởm chởm để trèo lên vách núi, lật mình vài cái đã đứng ổn định ở một đỉnh núi nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng cũng phát hiện được tung tích của bia hung linh. Hắn rút một mũi tên ra từ ống tên đang đeo sau lưng, lắp lên cung, nhưng lại chưa vội bắn, không nhanh không chậm mà ngắm kỹ tấm bia đang trôi lơ lửng trong không trung một chốc lát, sau đó mới mạnh mẽ nâng cung lên kéo căng thành một vòng tròn, tấm bia hung linh kia còn chưa kịp rời đi thì hồng tâm giữa trán đã trúng ngay một mũi tên không lệch phân nào. Lúc này trên trời đột nhiên nổ tung hai đóa pháo hoa sen màu tím, mới biết là vừa rồi Ngụy Vô Tiện một hòn đá ném trúng hai con chim, dùng một mũi tên bắn xuyên hai bia hung linh cùng một lúc. Ngụy Vô Tiện liên tục bắn hạ thêm ba cái bia hung linh nữa, pháo hoa màu tím sáng rực một mảnh trời, thoạt nhìn vô cùng uy phong.

Hắn vui vẻ nhảy xuống bám vào vách núi, muốn đổi chỗ khác tìm kiếm một phen. Nhưng mà bia hung linh trên đỉnh núi này giống như đã bị săn sạch sẽ rồi, hắn liên tục đổi mấy chỗ cũng không thu hoạch được gì. Còn đang phiền muộn thì lập tức nhìn thấy có một cái bóng hiện lên, y như rằng là bia hung linh. Sương mù trong cốc dày đặc lại quanh quẩn mãi không chịu tan, chỗ Ngụy Vô Tiện đang đứng tầm nhìn không được tốt lắm, cái bia hung linh kia chỉ mờ mờ ảo ảo để lộ ra một góc vạt áo. Ngụy Vô Tiện lại cài tên lên cung, cảm giác không nắm chắc cho lắm, dứt khoát leo thêm vài bước nữa, khó khăn lắm mới giữ được thân mình treo trên vách núi lởm chởm, đầu nhọn của mũi tên đã nhắm trúng hồng tâm trên bia, chỉ đợi mũi tên rời cung bay thẳng về hướng đó. Nhưng ngay tại lúc hắn muốn bắn mũi tên đó ra thì bia hung linh kia lại đột nhiên bị một mũi tên khác xé gió lao tới bắn trúng, mặc dù chỉ sượt qua cánh tay của hung linh, nhưng dựa theo quy định săn bắn thì cũng miễn miễn cưỡng cưỡng coi như là “trúng”.

Nếu như đơn giản là chuyện bia hung linh bị đoạt thì nói chung Ngụy Vô Tiện cũng sẽ chỉ cảm thấy không may thôi, quay lại tìm thêm mấy bia hung linh khác, thắng qua là được. Nhưng lúc này hắn đang treo trên vách núi, dựa toàn bộ vào lực chân và lực thắt lưng để giữ mình đứng vững phía trên mỏm đá, thấy bia hung linh bị đoạt mất thì vội vàng thu lực để tránh việc mũi tên bắn vào khoảng không phải rời khỏi trường bắn. Mũi tên ngừng thì ngừng thật, nhưng hắn suýt nữa không giữ vững được động tác, ngã xuống dưới núi. Lúc này hắn cũng không có thời gian mà lo đến bia hung linh, vội vàng đeo cung lên người, miễn cưỡng lắm mới có thể chống tay vào một mỏm đá nhô ra giữa không trung, mượn lực xoay người đáp xuống một chỗ an toàn hơn chút, lúc này xem như là trải qua một hồi sợ bóng sợ gió. Lúc nhìn lại tay một lần nữa thì lòng bàn tay cọ xát với đá đã xuất hiện vài vết thương nhỏ.

Ngụy Vô Tiện thầm mắng một tiếng, lúc này quên mất không nhìn pháo hoa, cũng không biết là vị công tử nhà nào đoạt hung linh của mình. Nhưng mà cũng chẳng đợi hắn tìm, người ta đã tự tìm đến, đứng trước mặt hắn vênh vênh váo váo đắc ý hô:

“Ngụy Vô Tiện! Không phải là ngươi rất có tài sao? Sao lại không bắn thế?”

Ngụy Vô Tiện chỉ vừa nghe thấy giọng nói nhầy nhụa chán ghét kia thì đã biết ngay người đến là Ôn gia nhị công tử Ôn Triều. Hắn đã sớm ngứa mắt cái dáng vẻ ỷ thế ức hiếp người, làm xằng làm bậy của Ôn gia, nhìn thấy Ôn Triều dẫn theo mấy đệ tử của Ôn gia bước về phía hắn thì đúng thật là đến nói với đám người này nhiều thêm một câu cũng lười. Cho nên hắn tặc lưỡi một tiếng, cõng cung đi vòng ra mặt sau của vách đá, tính toán tìm đường khác tránh đi cho đỡ rách việc. Nhưng sau đó, Ngụy Vô Tiện liên tiếp tìm được hai tấm bia hung linh, đều là vừa giơ cung lên đã bị đệ tử Ôn thị giành trước bắn hạ.

“Ha ha ha ha Ngụy Vô Tiện, ta thấy ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi!” Ôn Triều ngẩng đầu nhìn pháo hoa đỏ tươi nổ trên không trung, cười ha hả nói: “Làm sao? Thành Khôn trạch rồi, ngay cả cung tên cũng không nâng nổi hả?”

Ngụy Vô Tiện đang thu cung thì khựng lại một chút, dứt khoát không tránh không né nữa, bèn đứng lại trước mặt Ôn Triều cao giọng nói:

“Ta thật sự không nghĩ đến, đường đường là Ôn nhị công tử, thế mà lại bị mù.”

“Ngươi có ý gì!” Ôn Triều vốn là đang cười nhạo Ngụy Vô Tiện, không ngờ bị hắn vả thẳng vào mặt một câu như vậy, ý cười còn chưa kịp thu lại: “Ngụy Vô Tiện, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì hả!”

“Ta là cái thá gì á? Ta chính là người chỉ đường còn gì, Ôn công tử bị mù nên không thấy được bia hung linh, cho nên cần phải có ta chỉ đường cho Ôn công tử đấy thôi.” Ngụy Vô Tiện lắc lắc cây cung trong tay, nhẹ nhàng cười nói.

“Ngươi!” Ôn Triều nổi giận, vừa nâng tay lên định làm động tác gì đó thì lại nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đột nhiên dồn sức cài tên nâng cung, ngắm đến một chỗ.

Người của Ôn gia vừa rồi đi theo Ngụy Vô Tiện suốt một quãng đường, theo dõi nhất cử nhất động của hắn, đã sớm tạo thành phản xạ có điều kiện. Vừa thấy Ngụy Vô Tiện giương cung nhắm vào chỗ có một cái bóng lướt qua, không đợi Ôn Triều lên tiếng, một tên đệ tử Ôn gia nhanh tay nhanh mắt đã bắn ra một mũi tên, vững vàng bắn trúng vào cái bóng kia. Tận đến khi đóa pháo hoa màu xám báo hiệu có người phải rời trường bắn lập tức được phóng lên, nổ tung giữa không trung, tên đệ tử Ôn gia kia mới ý thức được rằng bản thân bị Ngụy Vô Tiện trêu đùa, sau đó nhìn lại sắc mặt của Ôn Triều thì thấy mặt gã đã xám xịt không khác gì màu của pháo hoa rời trường bắn.

“Ôn, Ôn công tử… Ta…”

Ôn Triều cũng không thèm để ý đến tên đệ tử sợ đến mức run rẩy kia, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, rống giận:

“Ngươi!!”

“Ối trời.” Ngụy Vô Tiện nhìn vai: “Chỉ nhầm đường tí làm gì căng, mong Ôn công tử đừng trách móc ha.”

“Ngụy Vô Tiện!” Ôn Triều nổi giận, ném mặt cung xuống đất, rút bội kiếm bên hông ra: “Ngươi cho rằng một tên Khôn trạch như ngươi, dựa vào cái gì mà đòi so với ta, dựa vào cái gì dám hô to gọi nhỏ với Ôn gia?!”

Trên bãi săn bắn chỉ dùng tài săn bắn để nói chuyện, cho nên trước khi vào trường bắn, thiếu niên các nhà đã dùng thuật pháp tạm thời phong ấn bội kiếm để phòng ngừa có người ngự kiếm hoặc dùng cách khác giành được thắng lợi. Nhưng Ôn Triều lại có thể dễ dàng rút kiếm ra, có thể thấy rằng kiếm của gã vẫn chưa bị phong ấn. Ngụy Vô Tiện không dự đoán trước được động tác này của hắn, nhưng cũng phản ứng rất nhanh, nâng cây cung trong tay lên đỡ được một chiêu, hơi nghiêng thân mình, tránh đi khí thế của Ôn Triều:

“Ta dựa vào cái gì ấy hả?! Để mà nói rõ ra thì ta sợ nói vài ngày cũng không nói xong! Nhưng ngược lại là Ôn Triều ngươi, quy củ săn bắn do chính nhà ngươi định ra, ấy thế mà chính ngươi lại phá thẳng tay đấy nhỉ?”

Ôn Triều thấy một kích không thành, lại vẫn còn trong cơn giận dữ, lập tức rót linh lực vào thân kiếm, trở tay lại tiếp tục đâm thẳng về phía Ngụy Vô Tiện. Trên tay Ngụy Vô Tiện lúc này chỉ có một cây trường cung, làm sao có thể so sánh lại với tiên kiếm của Ôn Triều, chỉ có thể dựa vào thân thể linh hoạt mà tránh được mấy chiêu. Nhưng mà trong sơn cốc địa thế gập ghềnh, không phải là chỗ lý tưởng để đánh nhau, Ngụy Vô Tiện lùi vài bước thì đã bị bức đến bên cạnh vách đá. Lúc này Ôn Triều sắc mặt tái mét, kiếm đã đâm tới trước ngực Ngụy Vô Tiện, kiếm quang màu đỏ hắt lên trên mặt hắn thành một mảnh hồng nhuận. Ngụy Vô Tiện không nhịn được nhíu mi, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một đạo ánh sáng màu xanh lam xé gió lao tới, vững vàng bắn trúng thanh tiên kiếm trong tay Ôn Triều. Mũi tên kia lực đạo vô cùng lớn, va chạm thẳng vào thân kiếm nghe ‘keng’ một tiếng, ghê gớm đến mức làm cổ tay Ôn Triều run lên, mũi kiếm suýt nữa đâm vào ngực Ngụy Vô Tiện chệch đi vài phần. Ngụy Vô Tiện lợi dụng lúc Ôn Triều tâm thần đại loạn, thừa cơ cúi thấp người, tấn công về phía nửa người dưới của hắn, đá Ôn Triều văng xa ra vài bước.

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thoát khỏi tình thế nguy cấp, ngẩng đầu nhìn đóa pháo hoa màu xanh da trời nổ tung trên không trung, biết là mũi tên vừa rồi trước khi bắn trúng kiếm của Ôn Triều đã bắn hạ được một bia hung linh rồi, chưa đến mức tên rời khỏi cung mà không bắn trúng gì phải rời khỏi trường bắn. Hắn thầm khen một tiếng “Bắn tốt phết”, quay lại thì thấy bóng dáng trường thân ngọc lập đang đứng dưới đóa pháo hoa kia, chính là Lam Vong Cơ.

21.

Ngụy Vô Tiện ở bên này cuối cùng cũng được giải vây, cũng không thèm nhìn lại Ôn Triều ngã lăn trên đất một lúc lâu cũng chưa đứng dậy được, hô lớn với Lam Vong Cơ một câu:

“Lam Trạm! Bắn tốt đấy!”

Lam Vong Cơ không ngự kiếm, chỉ dùng một chút linh lực đáp xuống trước mặt Ngụy Vô Tiện, không chút dấu vết mà đánh giá hắn một vòng:

“Không sao chứ?”

“Không sao không sao!” Ngụy Vô Tiện khoát tay: “Lam Trạm ngươi đến đúng lúc lắm, chậm thêm chút nữa là ta sẽ đánh bay hắn!”

Lam Vong Cơ cau mày, cũng không để ý đến Ngụy Vô Tiện đang nói nhăng nói cuội, chỉ đứng chắn trước mặt hắn, nắm chặt cung trong tay, lạnh lùng nhìn Ôn Triều.

Ôn Triều tức điên, hai mắt như sắp phun lửa đến nơi, nhưng ngại có Lam Vong Cơ ở đây, gã dù có kiêu ngạo thế nào thì ở bên ngoài vẫn phải chừa lại chút thể diện cho tứ đại thế gia. Nhẫn nại một lúc, cuối cùng vẫn thu kiếm lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Được lắm Lam Vong Cơ, ngươi thế mà lại bảo vệ hắn, Cô Tô Lam thị các ngươi từ khi nào cũng bắt đầu xen vào chuyện của người khác rồi.”

Lam Vong Cơ không dịch chuyển dù chỉ là nửa bước, vững vàng đứng chắn trước mặt Ngụy Vô Tiện, trả lời:

“Săn bắn có quy củ của săn bắn.”

“Lam Vong Cơ ngươi có ý gì? Ngươi muốn nói ta đây không tuân theo quy củ sao?! Các ngươi có còn nhớ rõ bản thân đang đứng trên địa bàn nhà ai không hả?!”

Lời này đơn giản là muốn nhắc nhở hai người Lam Ngụy, bọn họ hiện giờ còn đang đứng trong địa bàn của Kỳ Sơn Ôn thị. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì cũng lập tức nhíu mày lại:

“Quy củ tự nhà các ngươi đề ra mà ngươi cũng dám phá, thế thì bảo chúng ta phải tuân thủ kiểu gì?”

“Quy củ tự nhà ta đề ra?” Ôn Triều cười lạnh một tiếng: “Ngụy Vô Tiện ngươi nghe rõ cho ta, hiện tại các ngươi vẫn còn đứng trên địa bàn của Ôn gia ta, ta chính là quy củ!”

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì tức đến sôi gan, còn chưa kịp mở miệng thì Lam Vong Cơ đã đột nhiên thoáng lùi về phía sau một bước, cố gắng chịu đựng đứng sát trước người hắn, thấp giọng gọi:

“Ngụy Anh.”

Ngụy Vô Tiện không dự đoán được Lam Vong Cơ sẽ đột nhiên gọi tên mình cho nên ngẩn cả người. Hắn biết Lam Vong Cơ là muốn hắn đừng để xảy ra xung đột với Ôn Triều, nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ hoành hành ngang ngược của Ôn Triều thì trong lòng không phục, vừa định mở miệng mắng thêm vài câu thì cảm giác được cổ tay đột nhiên bị người ta nắm chặt, ngăn lại động tác bước lên phía trước của hắn. Cùng lúc đó, một cỗ mùi hương từ bên cạnh quấn quýt nổi lên, nhàn nhạt dễ ngửi chứ không hề nồng nàn, lại làm cho tâm thần của Ngụy Vô Tiện khẽ run lên. Mùi hương này Ngụy Vô Tiện cũng không lạ gì. Lúc hắn còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói nhăng nói cuội rồi bị phạt ở trong Tàng Thư Các chép sách một tháng, cũng là một tháng hắn ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt như thế này. Nhưng hôm nay chỗ hắn đang đứng đương nhiên không phải là Tàng Thư Các, Ngụy Vô Tiện không biết mùi đàn hương kia là từ đâu nổi lên, chỉ cảm thấy được cơn tức giận nơi đáy lòng mình được đánh tan hơn phân nửa, không chỉ mình lửa giận mà tiếng tim đập điên cuồng cũng dần dần bình ổn xuống. Lam Vong Cơ vẫn còn nắm tay hắn, ung dung bình thản mà nói với Ôn Triều:

“Nếu đã định ra quy củ thì nên tuân thủ.”

Ôn Triều còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng Lam Vong Cơ lên tiếng như vậy rõ ràng là muốn ra mặt, lúc này cũng thật sự không nghĩ đến chuyện trêu chọc Cô Tô Lam thị nữa, còn nghe thấy có tiếng động mơ hồ truyền đến từ cách đó không xa, giống như có người đến đây, cho nên chỉ có thể phất tay áo rời đi.

Ngụy Vô Tiện nhìn theo bóng lưng của Ôn Triều rồi nhổ ra một bãi nước bọt, sau đó mới chuyển hướng sang Lam Vong Cơ:

“Ầy Lam Trạm, vừa rồi cảm ơn ngươi.”

Lúc này Lam Vong Cơ mới buông tay hắn ra, thấp giọng nói:

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì.” Ngụy Vô Tiện cười nói: “Ngươi cũng coi như là cứu ta một mạng, làm gì mà phải nói xin lỗi. Bây giờ ngươi săn được mấy con rồi? Có muốn đi cùng nhau không?”

Lam Vong Cơ lẳng lặng mà nhìn Ngụy Vô Tiện, thấy đối phương dường như cũng không có gì khác thường, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy rối rắm, không biết là vui mừng hay lo lắng. Sau đó y lại thấy Ngụy Vô Tiện muốn lôi kéo mình tiến về phía trước, cho nên dứt khoát im lặng xoay người rời đi.

Ngụy Vô Tiện không đoán trước được rằng Lam Vong Cơ lại dứt khoát bỏ đi như vậy, bàn tay muốn kéo y còn đang vươn giữa không trung, theo bản năng vẫn muốn túm y lại. Hôm nay Lam Vong Cơ cũng không mặc y phục trắng nõn tầng tầng lớp lớp mà ngày thường y hay mặc, Ngụy Vô Tiện không bắt được ống tay áo hay vạt áo của y, chỉ có thể không sai không lệch mà túm lấy đuôi mạt ngạch đang tung bay trong gió, thuận thế kéo một cái.

Chỉ kéo một cái thôi, thế mà lại kéo tuột luôn mạt ngạch của y xuống.

Mạt ngạch trắng như tuyết nhẹ nhàng dịu dàng dừng lại trên tay, đến ngay cả bản thân Ngụy Vô Tiện cũng hoảng sợ. Lúc trước say rượu muốn giúp Lam Vong Cơ tháo mạt ngạch ra, lần đó vật lộn cả nửa ngày cũng không cởi được, ai mà ngờ đến việc bây giờ chỉ vừa kéo một cái đã kéo tuột xuống luôn rồi. Lam Vong Cơ cảm nhận thấy trán mình được buông lỏng, khựng người tại chỗ một lúc lâu mới xoay người lại nhìn Ngụy Vô Tiện. Y còn chưa kịp nói gì thì bản thân Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng trước:

“Không phải là ta cố ý đâu! Mạt ngạch này của ngươi buộc cũng quá lỏng lẻo đi! Đây, trả ngươi, ngươi buộc lại đi.”

Lam Vong Cơ chậm rãi rời mắt đến chiếc mạt ngạch đang bị Ngụy Vô Tiện nắm trong tay, sắc mặt nhìn qua cực kỳ khó coi. Ngụy Vô Tiện không hiểu lý do, nhưng hắn biết chắc là Lam Vong Cơ giận rồi. Thường ngày hắn trêu Lam Vong Cơ trêu đến không biết chán, nhưng lần này là hắn không cố ý thật. Lam Vong Cơ vừa mới cứu mạng hắn xong, hắn cũng không đến mức trêu chọc người ta như vậy. Hắn thành tâm thành ý mà nói:

“Xin lỗi mà, thật sự là ta không cố ý đâu, vừa kéo nhẹ một cái nó đã tuột xuống luôn rồi, ngươi đừng tức giận…”

Lam Vong Cơ lấy lại mạt ngạch từ trong tay Ngụy Vô Tiện, không nói lời nào mà đeo lại lên trán. Y xưa nay vốn kiệm lời, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể nhận ra chút gì đó không ổn từ trong sự im lặng của y, hiếm khi thấy có phần lúng túng:

“Ngươi… giận thật đấy à? Mạt ngạch này của ngươi thật sự quan trọng đến vậy sao? Nhưng mà lần trước say rượu cũng không thấy ngươi quý trọng đến vậy mà, còn để ta tùy tiện lấy…”

Tay Lam Vong Cơ khựng lại, đột nhiên nâng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện chằm chằm:

“Say rượu…?”

“Đúng vậy, chính là lần Thủy Hành Uyên đấy, ngươi quên rồi à? À chắc là ngươi quên rồi, khi đó ngươi còn…”

Ngụy Vô Tiện im bặt, dừng câu chuyện lại. Ngày ấy, khách điếm tràn ngập mùi rượu, lực đạo mạnh mẽ khi Lam Vong Cơ dùng sức đè nghiến hắn xuống, hai người môi lưỡi quấn quýt, thậm chí là dáng vẻ khi tắm rửa của Lam Vong Cơ… Tất cả những ký ức đó bỗng dưng đồng loạt dâng lên, làm cho mặt hắn nóng cháy, chỉ cảm thấy trên người có chút không dễ chịu, nhiệt ý mơ hồ hun đến mức hắn có chút choáng váng, lại thấy Lam Vong Cơ đang cau mày nhìn mình, tự biết bản thân lỡ lời, vội vàng khoát tay nói:

“Không có gì không có gì, ta nói bừa đó. Ngươi còn giận không?”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không giận.”

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đã buộc lại mạt ngạch chỉnh tề, lại mời chào:

“Lam Trạm, ngươi thật sự không muốn đi cùng ta à? Ta nói với ngươi nhé, ta bắn phát nào chuẩn phát đó, cam đoan bắn được hạng nhất! Ơ, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”

Vừa rồi đầu óc nóng lên nên hắn cũng không nhận ra, bây giờ hơi tỉnh táo lại thì bèn phát hiện ra mùi đàn hương khi nãy ngửi thấy vẫn còn quanh quẩn đâu đây, mà bên cạnh hắn lại chỉ có mỗi mình Lam Vong Cơ. Hắn đưa tay vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ:

“Lam Trạm, ngươi cũng phong nhã quá nhỉ, bây giờ còn phối hương?”

Lam Vong Cơ lại lui về phía sau vài bước, thấp giọng nói:

“Xin lỗi.”

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:

“Lam Trạm hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Sao cứ nói xin lỗi mãi thế? Ngươi không trách ta kéo tuột mất mạt ngạch của ngươi à?”

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, thấy Ngụy Vô Tiện thật sự không phát giác ra điều gì, lại thấy hai má Ngụy Vô Tiện ửng đỏ, do dự một chút, vẫn là lên tiếng hỏi hắn:

“Ngụy Anh, ngươi, ổn chứ?”

“Ổn, cực kỳ ổn, ta thì có thể có chuyện gì được chứ.” Ngụy Vô Tiện nghe thấy y hỏi vậy thì chẳng hiểu sao mặt lại nóng lên, đầu óc rối tung rối mù, thầm nghĩ dù sao cũng không thể nói với Lam Vong Cơ rằng “ta vừa nghĩ đến ngươi làm gì đó thì mặt ta lại đỏ hết cả lên” được.

Hắn giả vờ như không có việc gì đưa tay lên xoa xoa mặt, cảm thấy không dễ dàng gì mới có thể gặp Lam Vong Cơ một lần, vẫn không nỡ cứ như vậy thả người đi, đang nghĩ ngợi muốn tìm chuyện cũ nào đó để ôn lại thì lại nghe thấy Lam Vong Cơ hiếm khi chần chừ mà nói:

“Ngụy Anh, ngươi… vừa phân hóa, còn cần phải lưu tâm nhiều hơn.”

Ngụy Vô Tiện đầu óc choáng váng nhưng vẫn đang cố tìm chuyện để nói, nghe thấy Lam Vong Cơ nói một câu như vậy thì lửa giận trong lòng tạch một phát bùng lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì lời đã thốt ra khỏi miệng:

“Lam Trạm, ngươi có ý gì?”

Ngoại trừ lúc vừa mới phân hóa có chút hoang mang mờ mịt ra thì hắn chưa bao giờ vì chuyện phân hóa thành Khôn trạch mà cảm thấy có gì cần phải lúng túng bối rối. Thêm nữa mọi người ở Giang gia vẫn đối xử với hắn giống khi xưa, cho nên thậm chí đến tận lúc này hắn vẫn không cảm thấy chuyện phân hóa có gì quan trọng. Thế nhưng Lam Vong Cơ vừa nói một câu như vậy lại làm hắn hoàn toàn tỉnh táo lại:

“Lam Trạm, ngươi đây là cảm thấy ta phân hóa thành Khôn trạch thì không thể săn bắn cùng ngươi nữa?”

“Ta không hề có ý đó!”

Lam Vong Cơ giống như là không dự đoán được Ngụy Vô Tiện sẽ phản ứng mạnh như vậy, vội vàng trả lời.

“Không phải ‘ý đó’ thì còn có thể là ý gì chứ?” Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy mùi đàn hương ngày càng nồng đậm, hun đến mức cả người hắn phát sốt nhẹ, ngay cả những lời muốn nói ra cũng bị đầu óc choáng váng nhào nặn thành một mớ lộn xộn, cuối cùng đến chính hắn cũng không biết bản thân đang nói cái gì nữa: “Học cùng nhau một thời gian, mấy tháng không gặp, ta vốn định cùng ngươi ôn lại chuyện xưa. Nhưng nếu ngươi đã không muốn thì thôi vậy.”

“Ngụy Anh…” Lam Vong Cơ tiến lên vài bước, lại thấy trong mắt Ngụy Vô Tiện toàn là tơ máu thì vội vàng ngừng động tác, nói: “Xin lỗi.”

“Ta nói chứ, ngươi xin lỗi cái gì, ngươi…” Ngụy Vô Tiện day day huyệt Thái dương, trong lòng thấy bực dọc khó chịu thật sự, lại sợ chính mình nếu còn nói tiếp lại nói ra thứ gì không hay, chỉ có thể khoát tay: “Quên đi, săn bắn còn chưa kết thúc đâu, ngươi mau đi đi.”

Lam Vong Cơ gật gật đầu, lo lắng mà nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, sau đó xoay người rời đi.

Ngụy Vô Tiện tùy tiện tìm một vách đá rồi dựa vào, lúc lâu sau mới miễn cưỡng xem như tỉnh táo lại, cũng không biết tại sao khi nãy lại bỗng dưng mất bình tĩnh đến mức như vậy… Dù sau thì lửa giận do Ôn Triều khơi lên, hắn cũng không thể trút hết lên người Lam Vong Cơ được. Hắn thầm mắng một tiếng, lại nghe thấy có người cách đó không xa gọi hắn, lúc này mới đứng thẳng dậy.

Người tới là Giang Trừng, hắn ta đánh giá Ngụy Vô Tiện một vòng, nghi hoặc hỏi:

“Ngươi vừa làm gì đấy, sao mặt lại đỏ vậy?”

“Mặt ta đỏ lắm à?” Ngụy Vô Tiện xoa xoa mặt mình, nói: “Không biết, chắc là đánh nhau nên đỏ.”

“Đánh nhau?” Lúc Giang Trừng vừa đến chính là đụng mặt Lam Vong Cơ rời đi, thấy hắn nói như vậy thì cả kinh hỏi: “Ngươi đánh nhau với Lam Vong Cơ à?!”

“Ta với y có gì đâu mà cần đánh nhau.” Ngụy Vô Tiện nhặt cung của chính mình lên khoa tay múa chân một vòng, nói: “Vừa rồi ta không may gặp phải Ôn Triều thôi.”

“Không phải là tốt rồi, ta vừa rồi nhìn sắc mặt của Lam nhị, còn tưởng rằng ngươi lại giở trò gì kia.”

Ngụy Vô Tiện nhún vai, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này cho lắm, vì thế vòng tay lên ôm lấy bả vai Giang Trừng, nói:

“Mặc kệ đi! Ngươi sao rồi, bắn được mấy cái? Có muốn sư huynh đây gánh ngươi không hả.”

“Cút cút cút.” Giang Trừng đẩy tay hắn ra: “Ta nói với ngươi, về sau bớt trêu chọc Lam Vong Cơ đi. Ngươi còn chưa biết phải không? Khoảng thời gian trước y cũng vừa mới phân hóa.”

“Phân hóa? Càn nguyên?” Ngụy Vô Tiện ngẩn người.

“Nếu không thì sao?” Giang Trừng trợn mắt lườm hắn một cái: “Cho nên ngươi bớt trêu trọc y đi. Ngươi cũng biết hiện giờ ngươi…”

Giang Trừng còn chưa nói hết lời nhưng cũng đủ để Ngụy Vô Tiện hiểu rõ ý trong câu nói đó. Hắn im lặng một lát mới mở miệng nói:

“Hứ, chậm rồi.”

22.

Ngụy Vô Tiện lén lút men theo hành lang dài thật dài rồi đi vào trong sân. Đây là nơi mà Ôn gia bố trí cho Cô Tô Lam thị làm chỗ ở tạm trong mấy ngày Thanh Đàm hội. Trong thời gian diễn ra đại hội, vào đây ở đều là danh sĩ nhân tài của các nhà, canh gác cũng lỏng lẻo hơn vài phần, hơn nữa người Lam gia vốn biết Nhị công tử nhà mình thích yên tĩnh, ngoài cửa lại càng không có ai trông coi. Cho nên lúc này Ngụy Vô Tiện mới có thể dễ dàng tìm đến trước phòng y, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Không qua bao lâu, cửa phòng đã mở ra, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nhìn Ngụy Vô Tiện đang chắp tay sau lưng hết nhìn đông lại ngó tây trước cửa, lên tiếng hỏi:

“Chuyện gì?”

“Chẳng có chuyện gì cả, đến tìm ngươi tâm sự chút thôi.”

Lam Vong Cơ tay giữ cửa, dường như cũng không có hứng thú với việc nói huyên thiên cùng hắn:

“Đêm đã khuya rồi.”

“Bây giờ chẳng phải còn chưa đến giờ Hợi sao? Không làm phiền đến giờ ngủ của Lam nhị công tử đâu.” Ngụy Vô Tiện huơ huơ tay hơn, ý bảo trong tay hắn còn đang cầm thứ gì đó: “Ta còn mang theo đồ ăn cho ngươi đây này, sao nào, đến ngay cả cửa phòng cũng không muốn cho ta bước vào sao?”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lúc này mới mở rộng cửa ra, để cho Ngụy Vô Tiện bước vào. Ngụy Vô Tiện nhanh như chớp chui tọt vào phòng, đặt hộp đựng đồ ăn đang cầm trong tay lên bàn, xoay người lại bắt chuyện với Lam Vong Cơ:

“Tới đây, đặc biệt mang đến cho ngươi đấy, bây giờ vẫn còn nóng.”

Hắn lấy mấy cái đĩa hình dạng giống nhau từ trong hộp đựng đồ ăn ra, bên trong đều là đồ ăn thanh đạm, có lẽ là đặc biệt chuẩn bị riêng. Lam Vong Cơ nhìn theo động tác của hắn, một lúc lâu sau mới nói:

“Vì sao…?”

“Chẳng có sao trăng gì ở đây cả, hôm nay ngươi rời tiệc sớm như vậy, chắc hẳn là chưa ăn no phải không? Nào, đến nếm thử một chút!” Ngụy Vô Tiện đưa đũa qua cho y: “Ôn gia bọn họ tuy rằng đi nơi nào cũng khiến người ta buồn nôn, thế nhưng đồ ăn vẫn là làm không tồi đâu.”

Hôm nay sau khi kết thúc cuộc thi săn bắn, lúc tuyên bố xếp hạng, Ngụy Vô Tiện đương nhiên là xếp thứ nhất, Lam Vong Cơ không biết sao lại rời bãi săn trước thời gian, thế nhưng vẫn xếp thứ tư. Đệ tử của tứ đại thế gia đều được xếp hạng cao, đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Ôn gia tuy rằng trong lòng không vui, nhưng vì thể diện nên vẫn tổ chức yến hội buổi tối vô cùng náo nhiệt, nhạc công tốt nhất, vũ nương xinh đẹp nhất, một khúc lại một khúc thay nhau đổi mới, tận đến khi ca hát làm lòng người đều say mê, nhạc tiên rót tai rượu ngon xuống bụng, làm gì còn nhớ đến cái gọi là quy củ thế gia gì gì đó nữa, ai cũng xưng huynh gọi đệ ồn ào ầm ĩ.

Thi săn bắn xếp hạng nhất, tính cách khiến người khác ưa thích, bề ngoài lại tuấn lãng, Ngụy Vô Tiện đương nhiên là một nhân vật nổi bật trong buổi tiệc, nhóm thiếu niên cùng độ tuổi không thiếu người vây quanh hắn rót rượu, đến ngay cả mấy cô nương lá gan lớn một chút cũng dám nâng chén rượu lên kính một ly, rồi đỏ mặt đổi lấy vài câu bông đùa phong lưu của hắn. Đầu bên này chỗ hắn ồn ào náo nhiệt cực kỳ, nhưng đầu còn lại của tiệc rượu thì đến một chút mùi rượu cũng chẳng có. Các thế gia đều biết rõ Cô Tô Lam thị nhiều quy củ, ngay cả ăn cơm cũng không được nói, chứ đừng nói gì đến chuyện nâng chén uống rượu cười đùa vui vẻ, đương nhiên cũng sẽ không tìm đến chỗ nhà bọn họ quấy rầy để tự rước buồn bực vào người.

Thế nhưng tiệc rượu vốn ầm ĩ, tiếng cười nói ngập trời, cũng không phải là chỉ dùng vài câu “ăn không nói ngủ không nói” là tránh được. Lam Vong Cơ vừa mới nhấp một ngụm trà, đã bị tiếng ồn ào làm phiền đến mức cau mày. Nâng mắt lên nhìn, đã thấy môt vũ nương đứng giữa phòng. Vũ nương kia một thân váy lụa mỏng xanh biếc, vòng eo thon thả đong đưa, tiếng chuông bạc đinh đinh đang đang vang lên khe khẽ, sáng lấp lánh lắc theo nhịp đong đưa. Nàng ta mi dài khẽ buông, đôi mắt long lanh trong suốt như hồ nước thu, nửa như xấu hổ nửa lại yêu kiều ném một cái liếc mắt quấn quýt triền miên lên bữa tiệc, lập tức nhận được một tiếng vỗ tay hoan hô tán thưởng của Ôn Triều ngồi trên ghế chủ vị.

Giữa phòng đủ mọi loại quyến rũ, đương nhiên là không thể lọt được vào mắt của hai vị công tử Lam gia. Chẳng qua thỉnh thoảng Lam Vong Cơ vẫn sẽ cách tầng tầng lớp lớp váy lụa đang quay tròn kia nhìn thoáng về phía đối diện, chén trà trong tay cũng theo đó mà thất thần khựng lại trong chốc lát. Ngồi đối diện y chính là Ngụy Vô Tiện cùng một nhóm thiếu niên cùng nhau ăn cơm. Tiệc rượu đến hồi cao trào, các trưởng bối cũng không quản nổi lũ nhóc này, đành phải để cho bọn họ tự vui tự đùa, cụng ly đổi bát, tận đến khi say không nhấc nổi đầu dậy vẫn muốn tìm một cái cớ đơn giản nhất để rót thêm cho đồng bạn mấy chén. Ngụy Vô Tiện chơi đến cực kỳ hứng khởi, uống cũng nhiều, gò má không tránh được đỏ ửng lên, đôi mắt đen láy sáng long lanh, hệt như cũng bị một mảng thanh sắc trong phòng nhuộm đẫm lung linh. Hắn chơi mấy loại trò chơi thường có trên tiệc ruợu này đặc biệt giỏi, đương nhiên là bách phát bách trúng, qua một vòng rồi mà đến một giọt rượu cũng chưa thấm. Đám thiếu niên kia làm sao bằng lòng buông tha, ba chân bốn cẳng rót đầy rượu vào chén, đưa đến trước mắt Ngụy Vô Tiện bắt uống. Ngụy Vô Tiện cầu còn không được, uống sạch không để lại một giọt, vừa mới đặt chén xuống, vừa vặn gặp lúc vũ nương rút lui khỏi phòng, hắn vừa nâng mắt lên đã lập tức chạm ngay phải ánh nhìn của Lam Vong Cơ.

Buổi chiều bọn họ trên trường săn vừa mới ầm ĩ không vui, những lời Giang Trừng làm Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt hiểu được vì sao Lam Vong Cơ lại khác thường như vậy, cũng mơ hồ hiểu ra vì sao mình lại ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí.

Lam Vong Cơ đã phân hóa thành Càn nguyên, Ngụy Vô Tiện cũng không thấy có gì bất ngờ. Bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ nhiều đến vấn đề này, với hắn mà nói, phân hóa thành Khôn trạch cũng chỉ là một khúc ngoặt nho nhỏ trong cuộc đời mà thôi. Hắn đã quen với việc không bị câu thúc, cho nên không hề nghĩ đến chuyện sẽ để thân phận Khôn trạch trói buộc chính mình. Giống như những lời Lam Vong Cơ đã nói trong thư vậy, Ngụy Anh vẫn là Ngụy Anh thôi, dù có phân hóa thế nọ phân hóa thế kia, cũng không có gì khác biệt. Cho nên hắn cũng chưa từng nghĩ đến, sau khi phân hóa thành Khôn trạch, lúc ở cùng Lam Vong Cơ, lúc ở cùng những thiếu niên đồng trang lứa, sẽ phải để ý những gì.

Nghĩ đến chỗ này, lại nhớ đến thái độ của Lam Vong Cơ chiều nay, làm cho trong lòng hắn có chút bị đụng chạm ngờ vực.

Hắn không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mà Lam Vong Cơ sau khi biết hai người bọn họ phân hóa thành người Càn nguyên kẻ Khôn trạch thì lạnh nhạt như vậy, cũng không biết là sau khi phân hóa khác biệt, hay đơn giản chỉ là không muốn thân thiết với hắn. Nghĩ đến ba nghìn gia quy kia của Cô Tô Lam thị, Ngụy Vô Tiện lặng lẽ thở dài. Lam Vong Cơ khắc kỷ thủ lễ như vậy, cho dù là trong thư y viết thế nào, nếu muốn y thân thiết cùng một Khôn trạch khác, có lẽ chắc là đã phạm vào một điều gia quy nào đó nhà y mà hắn chưa biết đến.

Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đó, lại rót đầy một chén rượu, từ đằng xa nâng chén lên kính Lam Vong Cơ một ly, cũng không chờ Lam Vong Cơ phản ứng lại đã ngửa đầu tự mình uống cạn.

“Vong Cơ, vị Ngụy công tử này, là đang muốn kính rượu đệ sao?”

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện mang theo ý cười trong vắt mà nâng chén với mình, lúc này mới ý thức được bản thân đã cầm chén trà trong tay hồi lâu, nước trà trong chén cũng đã sớm lạnh ngắt. Y vừa đặt chén xuống, đã nghe thấy Lam Hi Thần ngồi bên cạnh hỏi như vậy. Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ rót thêm một chén trà mới, nhẹ nhàng xoay xoay cái chén trong tay một vòng, cuối cùng vẫn buông xuống. Lam Hi Thần cũng đã quen với việc đệ đệ nhà mình kiệm lời, bèn tự mình nói tiếp:

“Ngụy công tử bị ốm phải quay về Liên Hoa Ổ, quả thật là khiến cho người khác lo lắng. Lần này đã lâu không gặp, ấy thế mà tâm tính thiếu niên cũng không hề thay đổi, chắc là thân thể cũng đã khá hơn rồi.”

“Vâng.”

Lam Hi Thần thấy cuối cùng đệ đệ cũng chịu đáp lời, cười nói:

“Vong Cơ, nếu như đệ muốn đến tham gia cùng Ngụy công tử và bọn họ, vậy thì cứ qua đi, đừng uống rượu là được.”

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu:

“Huynh trưởng, đệ, có thể rời tiệc trước không?”

“Ồ.” Lam Hi Thần có chút giật mình, nghĩ đến Lam Vong Cơ vốn không thích náo nhiệt, bèn đáp ứng: “Đương nhiên là có thể, chẳng qua là hôm nay đệ ăn hơi ít một chút, có cần gọi người đưa ít đồ ăn đến phòng đệ không?”

“Không cần.” Lam Vong Cơ khẽ đáp lời.

Lam Hi Thần thở dài:

“Vong Cơ, mặc dù là có tâm sự, thế nhưng vẫn phải ăn uống đầy đủ. Hôm qua đệ rời trường săn trước thời gian, thúc phụ cũng rất lo lắng… Quên đi, là ta nhiều lời, đệ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Lam Vong Cơ tạ ơn huynh trưởng xong, sau đó mới hành lễ, chào hỏi những người xung quanh một phen, xoay người rời tiệc.

Chén rượu kia còn chưa kịp chảy xuống bụng Ngụy Vô Tiện, người đối diện đã bước đi, làm hắn cảm giác đến ngay cả rượu cũng nhạt nhẽo đi vài phần, chẳng còn gì thú vị nữa. Hắn đẩy đẩy Giang Trừng đang ngồi bên cạnh:

“Ầy, Lam Trạm đi mất rồi.”

“Đi thì đi thôi.” Giang Trừng đã hơi ngà ngà say, nói cũng líu cả lưỡi.

“Đồ ăn y cũng chẳng ăn được mấy miếng, không thấy đói hay gì?”

“Ngươi mặc kệ y đi.” Giang Trừng lắc lắc đầu, muốn làm bản thân tỉnh táo một chút: “Y lớn như vậy rồi, còn có thể để chính bản thân đói bụng sao?”

“Cũng đúng.” Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một vòng, cảm thấy Giang Trừng trừng nói cũng có vài phần đạo lý, lại cùng mọi người tiếp tục chơi đùa ầm ĩ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp