[VONG TIỆN] THIẾU NIÊN SỰ

28-30


2 tháng

trướctiếp

28.

Cuối cùng hai người vẫn tìm một gian khách điếm, nghiêm túc đứng đắn ngồi xuống ăn cơm.

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chọn xong đồ ăn, đợi đến khi tiểu nhị của khách điếm luôn miệng vâng dạ lui xuống, mới đưa mắt nhìn con thỏ làm bằng đường trong tay.

Chỉ là đồ ăn của một sạp nhỏ ven đường, cũng không quá mức tinh xảo, nhưng con thỏ nhỏ được làm bằng đường này vẫn vô cùng sống động. Ngụy Vô Tiện vô cùng thích thú mà cầm nghịch trong chốc lát, mãi vẫn chưa chịu bỏ vào miệng, ngược lại giơ con thỏ đường lên hỏi Lam Vong Cơ:

“Này, Lam Trạm, trước kia ngươi đã từng nếm thử đồ chơi làm bằng đường chưa?”

Lam Vong Cơ lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện quơ quơ que kẹo đường trong tay, cảm thấy cũng không ngạc nhiên, nói:

“Ta biết ngay mà, người vừa bảo thủ vừa không thú vị như Lam lão… như thúc phụ ngươi, nhất định là sẽ không dẫn ngươi đi nếm thử mấy cái này rồi.” Nói xong, hắn lại bồi thêm một câu: “Chẳng qua là trước đây ta cũng chưa ăn bao giờ.”

Cái này thì đúng là làm cho Lam Vong Cơ hơi giật mình đôi chút. Y liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, lưỡng lự trong giây lát rồi mới quyết định hỏi:

“Vì sao?”

“Hả? Cái gì vì sao cơ? Vì sao chưa ăn bao giờ ấy hả?” Ngụy Vô Tiện cầm con thỏ làm bằng đường lắc qua lắc lại liên tục, lắc đến mức Lam Vong Cơ nhìn theo mà hoa cả mắt, cuối cùng mới ngậm que kẹo đường vào trong miệng, “rắc” một tiếng cắn vỡ tai của chú thỏ nhỏ, vừa nhai vừa nói: “Chưa ăn bao giờ chính là chưa ăn bao giờ thôi.”

Thấy Lam Vong Cơ vẫn nhìn mình, hắn lại nói tiếp:

“Cũng chẳng phải là chuyện gì không thể nói, ngươi cũng biết chuyện xảy ra với phụ mẫu ta phải không?”

Chuyện của Tàng Sắc tán nhân và Ngụy Trường Trạch, tiên môn bách gia đều biết được nhiều ít, Lam Vong Cơ cũng gật gật đầu.

“Trước đây có một đoạn thời gian ta lưu lạc ở đầu đường xó chợ, đừng nói là kẹo đường, đến ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Đến khi Giang thúc thúc dẫn ta về Giang gia thì ta cũng lớn rồi, cho nên không ăn kẹo đường nữa.”

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng bâng quơ mà nói xong chuyện, nhai “răng rắc” vài lần rồi mới nuốt kẹo đường xuống bụng, vị ngọt ngào giống như vẫn còn lưu luyến lại giữa môi lưỡi hắn:

“Cho nên mới nói, cảm tạ Lam nhị ca ca đã dẫn ta đi ăn kẹo đường nhé.”

“Ăn ngon không?”

Món ăn được vẽ hoàn toàn từ đường, ngoại trừ ngọt ra thì cũng không có gì để mà nói ngon hay không ngon, chẳng qua là Lam Vong Cơ vừa hỏi vậy thì Ngụy Vô Tiện đã lập tức gật gật đầu:

“Ngọt lắm, ngươi nếm thử không?”

Hắn theo phản xạ giơ con thỏ đường lên đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, muốn để đối phương thử một miếng. Nhưng đến khi duỗi tay ra rồi, hắn mới kịp nhận ra, cây kẹo đường này lúc nãy hắn đã cắn qua rồi. Chẳng qua là hình như Lam Vong Cơ không hề để ý, Ngụy Vô Tiện vừa đưa kẹo về phía này, y đã lập tức cúi đầu cắn một miếng nhỏ. Que kẹo đường màu vàng cam dừng lại giữa đôi môi nhạt màu của y trong giây lát, sau đó được nhẹ nhàng đẩy ra.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ cắn một miếng ngay ở bên phần tai lúc nãy hắn vừa ăn, muốn lên tiếng nhắc nhở, thế nhưng lại nghĩ chỉ là ăn một miếng kẹo đường thôi mà, có gì đâu mà phải ầm ĩ lên thế, sau đó buông lỏng tâm tư, nhận lại que kẹo đường mà Lam Vong Cơ vừa đẩy về rồi cắn hai miếng. Bỗng nhiên trong đầu hắn nảy lên một suy nghĩ: Xưa nay Lam Vong Cơ không thích đụng chạm với người khác, chứ đừng nói đến chuyện ăn cùng một cái kẹo đường. Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, động tác ngậm kẹo đường của Ngụy Vô Tiện cũng khựng lại một chút, vị ngọt ngào đơn thuần tinh khiết trong miệng giống như có thêm một chút tư vị khác. Hắn nhai vội hai lần rồi nuốt xuống, ngây ngô hỏi:

“Có ngọt không?”

Lam Vong Cơ gật gật đầu: “Ngọt.”

Ngụy Vô Tiện lập tức vừa lòng, cũng không cân nhắc xem Lam Vong Cơ rốt cuộc là đang nói đường ngọt, hay là nói thứ khác ngọt. Hắn đang vui mừng hớn hở muốn nói thêm gì đó, đúng lúc này tiểu nhị của khách điếm đưa đồ ăn lên, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể ngừng câu chuyện lại. Đợi đến khi tiểu nhị nhanh tay nhanh chân đặt từng đĩa từng đĩa đồ ăn lên bàn đâu vào đó hắn vẫn chưa thể quay lại chủ đề của câu chuyện vừa nãy, trong lòng vừa bồn chồn vừa gấp gáp.

Lam Vong Cơ lấy đũa, giúp Ngụy Vô Tiện chuẩn bị bát đũa đâu ra đó, lại lấy một cái đĩa nhỏ ý bảo hắn thả kẹo đường vào đó.

“Ăn cơm trước đã.”

“À à, được.” Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên gật gật đầu, nhìn một bàn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ bày trước mặt, xốc lại tinh thần rồi nói: “Lam Trạm ngươi mau nếm thử đi! Đây đều là những món ăn có tiếng ở Vân Mộng chúng ta đấy!”

Hắn niềm nở mà gắp cho Lam Vong Cơ mấy đũa thức ăn, sau đó chống tay xuống bàn tựa cằm, hai mắt long lanh mà nhìn y ăn.

“Thế nào, ăn ngon không?”

Trong lời nói của Ngụy Vô Tiện tràn ngập mong chờ, thế nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Lam Vong Cơ khẽ biến, lấy tay che miệng ho khan, hình như là bị sặc đến mức đỏ hết cả tai. Dáng vẻ này, vừa nhìn đã biết là người không ăn được cay, Ngụy Vô Tiện vội vàng cầm chén trà trên bàn lên, thổi phù phù hai lần cho trà nguội bớt rồi mới đưa cho Lam Vong Cơ:

“Lam Trạm, ngươi không ăn được cay sao? Trước kia chưa từng ăn cay à?”

Lam Vong Cơ nhận lấy chén trà hắn đưa qua, vẫn mím môi không lên tiếng.

“Cũng đúng, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ của các ngươi, nhất định là không có món nào cay rồi.” Ngụy Vô Tiện lưỡng lự nhìn thức ăn trên bàn: “Nếu như không hợp khẩu vị, ta gọi cho ngươi mấy món khác nhé?”

Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng qua được cơn sặc cay, lắc lắc đầu nói:

“Không sao.”

“Nếu như không ăn được cũng đừng miễn cưỡng.” Ngụy Vô Tiện duỗi cổ ra nhìn nhìn bảng ghi tên đồ ăn trên quầy, nói: “Nhưng mà Lam Trạm, cuộc sống của ngươi chắc chắn là khuyết thiếu nhiều lạc thú lắm.”

Lam Vong Cơ thấy hắn bỗng dưng đổi giọng, tưởng rằng hắn muốn nói ra chuyện gì đó cực kỳ quan trọng vậy, ai ngờ lại chỉ nói một câu như thế, làm y trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào. Chẳng qua là hình như Ngụy Vô Tiện cũng không để ý lắm, gọi tiểu nhị đến chọn vài món đồ ăn thanh đạm rồi cười nói với Lam Vong Cơ:

“Nhưng mà không ăn được cay cũng không sao, ngươi yên tâm, chắc chắn ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hiểu những cái “lạc thú” khác!”

Nhớ lại lúc còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, làm cho Lam Vong Cơ đau đầu nhất, cũng chính là những cái “lạc thú” trèo cây bắt chim xuống nước bắt cá này của Ngụy Vô Tiện. Nhưng hôm nay tới Vân Mộng, Lam Vong Cơ giống như là bị mặt trời rực rỡ nóng nực của nơi này làm cho đầu óc choáng váng, cũng cảm thấy có thể nhìn Ngụy Vô Tiện thần thái phi dương mà giảng giải về món này món kia của Vân Mộng, tìm hiểu một chút những thứ hắn gọi là “lạc thú”, thì cũng rất tốt mà.

Thấy Lam Vong Cơ đồng ý, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng có thể yên tâm cầm đũa trên bàn lên ăn cơm. Tiểu nhị của khách điếm này rất nhanh nhẹn, trong chốc lát đã đưa đầy đủ đồ ăn mới lên bày biện đâu ra đấy. Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa bắt chuyện, miệng vừa ăn vừa không ngừng nói, giới thiệu cho Lam Vong Cơ nghe về phong tục tập quán của Vân Mộng. Đợi đến khi hắn ăn được hơn nửa bát cơm, nói cũng đã nói một tràng dài, lúc này mới nhận ra Lam Vong Cơ vẫn chưa đáp lại lời nào, chẳng qua là động tác ăn cơm chậm đi rất nhiều.

“Oạch, ăn không nói phải không? Ta biết rồi, ta không nói nữa, ngươi mau ăn đi, đồ ăn nguội hết cả rồi!”

Ngụy Vô Tiện vội vàng dừng câu chuyện lại, dùng ánh mắt thúc giục Lam Vong Cơ mau ăn cơm. Mấy món thanh đạm mà Ngụy Vô Tiện chọn thêm đều là những món mà người ta thường dùng để ăn sáng, cực kỳ đa dạng, mùi vị cũng có thể nói là ngon miệng. Mặc dù Lam Vong Cơ chỉ im lặng ăn, thế nhưng nhìn dáng vẻ chắc cũng hài lòng, Ngụy Vô Tiện thấy thế thì trong lòng cũng thấy vui. Trước kia hắn luôn cho rằng trong bữa cơm mọi người phải trò chuyện nâng cốc, ăn như vậy thì mới ngon miệng, bởi vậy mỗi lần nhìn thấy người Lam gia ăn cơm đều ê hết cả đầu, chỉ cảm thấy nhà bọn họ chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cũng giống tăng nhân khổ hạnh vậy, cơm có ngon mấy đi chăng nữa cũng chẳng còn mùi vị gì.

Hắn ít có cơ hội thấy Lam Vong Cơ ngồi ở những nơi như kiểu khách điếm ven đường, trong căn phòng ồn ào náo nhiệt cùng đủ loại tiếng động thế này mà ăn cơm. Mặc dù y ăn vẫn cực kỳ chậm rãi, quy phạm đoan chính, nhưng vẫn không tránh khỏi việc lây dính chút không khí khói lửa nhân gian quanh phòng, làm cho Ngụy Vô Tiện chỉ cần nhìn y thôi cũng cảm thấy ăn bữa cơm này cực kỳ ngon miệng.

Ngụy Vô Tiện và vài miếng cơm vào miệng, bỗng nhiên cảm nhận được có ai nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng hắn, vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay phải đôi mắt của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ vươn tay ra xong chưa kịp thu lại, chạm hờ vào khóe miệng Ngụy Vô Tiện, mang theo chút hơi ấm như có như không làm cho Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh khỏi tay Lam Vong Cơ. Động tác nhỏ này giống như làm Lam Vong Cơ bừng tỉnh, y nhanh chóng thu tay lại, thấp giọng nói:

“Xin lỗi… trên mặt ngươi…”

“Trên mặt ta? Có cái gì à? Dính cơm? Không sao không sao, để ta tự lau.” Ngụy Vô Tiện cũng không biết tự dưng tại sao mình lại cuống lên như vậy, lúng túng đưa tay lên lau miệng: “Ngươi đừng để ý đến ta, ngươi ăn của ngươi đi, ăn xong ta còn dẫn ngươi đi chơi.”

“Ừm.”

Lam Vong Cơ đáp lại một tiếng, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện gần như là vùi luôn mặt vào bát cơm, âm thầm siết chặt tay lại.

29.

Ngụy Vô Tiện nói là muốn dẫn Lam Vong Cơ ra ngoài đi chơi thì đúng là dẫn đi chơi thật, đi dạo từ đầu đến cuối trấn nhỏ, những trò vui to to nhỏ nhỏ ở mỗi đầu đường cuối ngõ đều muốn để cho Lam Vong Cơ nhìn qua một phen, đến ngay cả trẻ con trên đường cũng vì thế mà bị hắn trêu đến khóc ầm lên.

Đứa nhỏ kia đặt mông ngồi phịch xuống đường, há miệng oa oa khóc lớn. Hình như đa nương nó cũng không ở gần đây, bởi vậy bé con kia cứ ngồi trước mặt bọn họ khóc đến mức sắp không thở nổi nữa rồi. Ngụy Vô Tiện vốn chỉ nhất thời tiện tay, không ngờ rằng đứa nhỏ này sẽ phản ứng lớn như vậy, hắn hoảng hốt các kiểu luống cuống nhét cái diều đang cầm trong tay trở về ngực đứa nhỏ:

“Ôi trời trả lại cho ngươi trả lại cho ngươi, ngươi đừng khóc nữa được không?”

Trẻ con bị trêu khóc đương nhiên sẽ không dễ dàng dỗ dành như vậy, đứa nhỏ kia ôm diều lắc đầu thật mạnh, khóc đến mức khàn cả tiếng, thế nhưng nhìn qua thì hình như vẫn chưa biết mệt, khóc liên tục cho tới khi người qua đường đều phải dừng chân ghé mắt xem. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm dưới đất, bị tiếng gào khóc của đứa nhỏ kia làm cho đau cả đầu, nhưng không biết phải làm thế nào cả. Đang bực bội cáu kỉnh, lại nghe thấy người xung quanh đang thì thầm nói nhỏ cái gì mà “Làm cha nương kiểu gì không biết, đứa nhỏ khóc cũng không biết dỗ”, rồi thì “Khóc lớn như vậy, không phải là bị cha nó mắng đấy chứ”, suy nghĩ xoay chuyển, bèn túm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, nói:

“Ơ kìa Lam Trạm, ngươi cũng dỗ nó đi chứ, nó khóc suốt thôi.”

Lam Vong Cơ cũng để cho hắn túm, thản nhiên nói:

“Ai bảo ngươi cướp diều của nó.”

“Chẳng phải là vì ta thấy buồn tẻ thôi sao… Ngươi xem, nếu ngươi không dỗ nó, những người vây xem sẽ ngày càng nhiều, ta da mặt dày thì chẳng sao cả, nhưng ngươi như vậy nếu bị người quen gặp được thì xấu hổ muốn chết luôn còn gì.”

Vân Thâm Bất Tri Xứ ở Cô Tô cách đây khá xa, làm sao Lam Vong Cơ có thể gặp được người quen ở đầu đường Vân Mộng được chứ. Chẳng qua là y còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một vị đại thẩm hô to:

“Ôi chao! Đáng thương ghê chưa!”

Lam Vong Cơ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy đại thẩm quấn khăn vải trên đầu đứng ở phía xa chỉ thẳng vào y:

“Con nó đã khóc khàn cả giọng rồi! Ngươi làm cha mà cũng không biết bế con lên dỗ dành đi à!”

Giọng nói của bà vang như chuông đồng, lại nói giọng Vân Mộng, Lam Vong Cơ chỉ thấy đại thẩm chỉ thẳng mặt y nói một tràng dài, nhưng nghe thì chẳng hiểu gì cả, theo phản xạ quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ai ngờ người nọ đã cười đến lăn lộn trên đất rồi.

“Ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm, nghe thấy chưa, còn không mau bế con lên đi.”

Lam Vong Cơ trưng ra biểu tình hoài nghi nhân sinh.

Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi, mới nhớ ra là Lam Vong Cơ nghe không hiểu, túm lấy góc áo đó rồi ngẩng đầu lên, thần thái phi dương mang theo ý cười rạng rỡ, giải thích cho y nghe:

“Đại thẩm kia nói, con nó cũng đã khóc thành như vậy rồi, ngươi là cha nó sao lại không dỗ dành con đi.”

Cùng lúc đó, bé con ở một bên khóc đến duỗi chân duỗi tay bỗng nhiên vừa khóc vừa gào lên một tiếng kinh thiên động địa:

“A cha!!!!!”

Dáng vẻ của hai người bọn họ chẳng qua chỉ mới hơn mười lăm tuổi, nhìn kiểu gì cũng không giống như là sẽ có con trai lớn đến vậy, cũng không biết mắt của mấy vị người qua đường này bị làm sao mà lại có thể hiểu nhầm như thế này. Lần đầu tiên trong đời Lam Vong Cơ bị người khác nhận là cha, lập tức ngây người ngay tại chỗ không biết làm gì. Ngụy Vô Tiện thì cười đến mức không ngừng lại được, hòa cùng một chỗ với tiếng khóc của đứa bé kia, tạo thành một khung cảnh quỷ dị thật sự. Lam Vong Cơ biết là không ngăn cản được hắn, nhưng hai tên quỷ ầm ĩ này thì dù sao cũng phải giải quyết một tên, vì thế dứt khoát kiên quyết mà cúi người xuống, học dáng vẻ lúc trước Ngụy Vô Tiện dỗ dành con nít, nói với bé con đang nước mắt nước mũi giàn giụa:

“Đừng khóc.”

“Oa… A cha!! Con muốn a cha cơ!!!”

“Ta không phải là a cha của ngươi.”

Khóe mắt của Lam Vong Cơ liếc đến Ngụy Vô Tiện đang cười lăn lộn bên cạnh, cảm thấy bất đắc dĩ, sau đó giống như nhớ ra gì đó, tìm tòi trong tay áo, thế mà lại lấy ra được một miếng mứt nhỏ. Y đưa miếng mứt đến trước mặt bé con, cố gắng dịu dàng hết mức có thể, nói:

“Cho ngươi, đừng khóc.”’

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng chịu ngưng cười, bật người đứng dậy, ngạc nhiên hỏi:

“Lam Trạm, sao ngươi biến ra được hay vậy?”

Bé con kia hình như là đã khóc mệt thật rồi, rốt cuộc cũng đồng ý ngưng lại, nức nở nhận lấy miếng mứt, sau đó thút thít thút thít bắt đầu ăn. Đám người đang xem xung quanh lại bắt đầu nói nhỏ mấy câu hình như là “Chắc là lần đầu làm cha”, “Dạy con cũng phải có cách chứ”… linh tinh gì đó. Mọi người đều nói giọng Vân Mộng, Lam Vong Cơ nghe không hiểu, cho nên dứt khoát không để ý nhiều nữa, thấy đứa nhỏ im lặng rồi thì mới trả lời Ngụy Vô Tiện:

“Là ngươi nói muốn ăn.”

Y vừa dứt lời, Ngụy Vô Tiện mới giật mình nhớ lại khi nãy lúc đi ngang qua sạp hàng, hắn thuận miệng nói một câu muốn ăn, không nghĩ Lam Vong Cơ lại thật sự đi mua cho hắn. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười:

“Lam Trạm, ngươi đó… sao ta nói gì ngươi cũng tưởng là thật vậy, trước kia không phải là ngươi thấy ta hay nói lời vô nghĩa, còn muốn cấm ngôn ta sao? Bây giờ có phải là ta nói cái gì ngươi cũng tin hay không?”

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, sau đó nghiêm túc gật gật đầu:

“Ừ.”

Bọn họ đang đi dạo vào một ngày hè nóng nực, mặc dù Lam Vong Cơ bình thường là một người thanh lãnh thế nhưng cũng không tránh khỏi bị nắng vàng nhuộm ấm vài phần, ánh mặt trời chói chang trên bầu trời quang đãng như đọng lại dưới đáy mắt lưu ly nhạt màu kia. Chẳng biết có phải vì nóng hay không mà lúc này vành tai y cũng có chút phiếm hồng, làm Ngụy Vô Tiện bỗng chốc hoảng hốt, trái tim khẽ run lên. Bình thường đã quen nhìn thấy dáng vẻ Lam Vong Cơ cau mày trách móc hắn làm càn, hiện giờ nhìn thấy y như thế này, lại còn cực kỳ nghiêm túc, hắn lập tức cảm thấy ngứa tay ngứa chân, thầm nghĩ muốn vươn tay sờ sờ mặt y hoặc kéo mạt ngạch của y xuống… nói chung là nghịch ngợm kiểu gì cũng được, tốt nhất là nghịch đến mức Lam Vong Cơ phải vươn tay ra túm lấy tay hắn luôn ấy.

Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, cố gắng kiềm chế cái tay đang muốn làm càn của mình lại:

“Lam Trạm, ngươi cái người này… Vậy nếu bây giờ, ta uống rượu ngươi cũng không ngăn cản ta?”

“Không được.” Lam Vong Cơ nhanh chóng đáp.

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ ngực: “Bỗng dưng ngươi nghe lời như vậy ta vẫn thực sự có chút không quen. Ta còn nghĩ rằng ngươi thích…”

Lời vừa đến bên miệng, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hoảng hốt các kiểu, bản thân lập tức phanh lại kịp thời, nuốt ngược nửa câu còn lại chưa kịp nói ra vào trong bụng.

Hắn vốn chỉ là buột miệng nói ra, nhưng mà câu này vừa thốt lên, lại suýt chút nữa biến thành một câu gì gì đó khó mà cứu vãn được, cũng may là hắn đã kịp thời ngậm miệng thật chặt, đầu óc rối thành một nùi. Nghĩ rằng Lam Trạm làm sao cơ?? Nghĩ rằng y thích cái gì?? Hơn nữa tại sao bỗng nhiên Lam Trạm lại nghe lời như vậy nhỉ???

“Ta…”

Ngụy Vô Tiện đang nói thì dừng lại đột ngột như vậy, đến ngay cả Lam Vong Cơ cũng để lộ ra vẻ mặt có chút nghi hoặc, làm cho Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy trong lòng rối bời, âm thầm suy nghĩ vòng vo qua lại nửa ngày vẫn không biết nên nói tiếp thế nào. Hắn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, tay vô thức xoa xoa đầu bé con kia, suýt chút nữa làm nhóc con vừa mới vất vả lắm mới dỗ nín được lại gào lên lần nữa.

Ngụy Vô Tiện thấy bé con nước mắt nước mũi giàn giụa, có chút chột dạ, vẫn là cười cười dỗ dành bé vài câu. Khó khăn lắm mới chờ được đến khi người qua đường đang vây xung quanh quan sát đều rời đi, cuối cùng mới được yên tĩnh, thế nhưng Ngụy Vô Tiện cũng ngậm miệng không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu không nhanh không chậm thong thả bước về phía trước.

Lam Vong Cơ không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không chủ động hỏi, chỉ im lặng đi sát bên cạnh hắn. Mắt thấy đã sắp đi dạo vòng ngược lại đầu trấn nhỏ rồi, Ngụy Vô Tiện mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi một câu:

“Lam Trạm, ngươi có thích con nít không?”

30.

Ngụy Vô Tiện vừa nói dứt lời thì trong lòng đã lập tức kêu to một tiếng “không ổn”. Vừa rồi dọc đường hắn nghĩ đủ chuyện trên trời dưới đất, từ Vân Thâm Bất Tri Xứ nghĩ đến Kỳ Sơn rồi lại nghĩ đến Vân Mộng, vẫn cảm thấy có một ý nghĩ ngoan cố vòng vèo trong đầu hắn, muốn lập tức nói ra, nhưng lại bị hắn vô thức nuốt ngược về.

Từ xưa đến nay hắn vốn là một người tùy tiện, vẫn luôn cảm thấy bất kỳ việc gì trên thế gian cũng đều có thể thẳng thắn vô tư. Thêm vào đó, gia giáo của Vân Mộng Giang thị trước giờ luôn chủ trương để cho đệ tử tùy tâm làm việc. Bởi vậy hắn làm việc luôn theo xu hướng muốn làm gì thì làm đó, muốn trèo tường thì trèo tường, muốn bắt gà thì bắt gà, muốn trêu Lam Vong Cơ thì lập tức đi trêu, không cần phải lo trước lo sau nhiều làm gì.

Nhưng mà chuyện hắn vừa nhắc đến cùng với mấy chuyện trèo tường bắt gà có chút không giống.

Bọn họ hiện giờ đều là ở cái tuổi đọc thoại bản sách tranh tình yêu mới chớm rồi thảo luận ta ta ngươi ngươi, thường ngày cùng các huynh đệ đùa cợt, ngoài miệng cũng khó tránh khỏi nói vài câu ô ngôn uế ngữ rồi mờ ám ái muội, tỏ vẻ bản thân trông cũng giàu kinh nghiệm… Thế nhưng trên thực tế thì, ở Vân Mộng Giang thị ngoại trừ sư tỷ Giang Yếm Ly ra, căn bản chính là một cái miếu hòa thượng, các sư đệ thì có thể đếm một hơi từ một đến bảy tám chín mười, còn sư muội thì đến nửa cái bóng cũng không có, chứ đừng nói gì đến chuyện yêu đương.

Cho nên, Ngụy Vô Tiện là thật sự của thật sự, không hiểu rõ cái gì gọi là “Thích”.

Hắn đã từng nhìn thấy hình ảnh những cô gái trẻ lôi kéo phu quân quyến luyến không muốn xa rời trên bến tàu Vân Mộng, cũng thấy quá nhiều hình ảnh hân hoan vui sướng lúc gặp lại sau thời gian xa cách đã lâu. Nhưng khi ấy Ngụy Vô Tiện không hiểu cái gì cả, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, dẫn theo một đám sư đệ đứng bên cạnh trêu chọc huyên náo, ồn ào đến tận khi người trong cuộc xấu hổ đến đỏ mặt tía tai đuổi bọn họ đi mới thôi.

Nhưng hiện giờ nghĩ lại, bản thân hắn cả ngày hôm nay đều rất vui vẻ, không phải là bởi vì… bởi vì biết Lam Vong Cơ đến Vân Mộng sao?

Nghĩ đến điều này, Ngụy Vô Tiện kiên quyết mà lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này là chuyện không thể tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa, vẫn nên đổi sang nghĩ chuyện khác thì tốt hơn. Ví dụ như con thỏ bằng đường vừa rồi ăn khá ngon, ví dụ như nhóc con kia khóc khỏe thật đấy, ví dụ như không nghĩ rằng Lam Trạm còn rất biết dỗ dành trẻ con luôn ấy…

Miệng hắn lúc nào cũng nhanh hơn so với đầu óc, đúng lúc lại không dễ dàng gì ý nghĩ này mới quay lại trong đầu, lời thì cũng ra khỏi miệng rồi, muốn thu hồi cũng không kịp, chỉ có thể để nó khựng lại bên trong quãng im lặng vừa dài dằng dặc vừa tràn đầy xấu hổ mới xuất hiện này, vừa đột ngột lại vừa quái lạ.

Lam Vong Cơ đương nhiên là cũng cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng sự im lặng đột ngột lại làm y cảm thấy càng thêm khó hiểu, pha lẫn chút lo lắng mơ hồ. Bởi vậy thấy Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng mở miệng, cho dù trong lòng ngờ vực, y vẫn đáp lại một câu:

“Chắc là… cũng thích.”

“Thích là thích, không thích là không thì, “chắc là” cái gì ở đây hả… À, Lam Trạm, trước kia ngươi chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ phải không!”

“Ừm.”

“Ta đã nói rồi mà!” Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không hỏi nhiều thì cũng không thèm quan tâm đến việc nhắc tới đề tài này kỳ quái biết bao, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục hàn huyên với Lam Vong Cơ: “Nhìn ngươi vừa nãy dỗ dành bé con kia cũng đâu ra đó quá luôn, ta thì không làm được như thế. Nhóc con kia vừa nhìn thấy ta là đã muốn khóc xé trời đến nơi rồi.”

“Chỉ cần ngươi đừng trêu chọc nó trước.”

“Chẳng qua là mượn diều của nó xem một chút mà thôi, làm gì tính là trêu chọc chứ? Trước kia ngày nào ta chẳng trêu ngươi, cũng đâu có thấy ngươi khóc bao giờ.”

Lam Vong Cơ mấp máy miệng, cuối cùng nhấn mạnh lại một lần nữa:

“Chỉ cần ngươi đừng trêu chọc nó trước.”

“Rồi rồi rồi, không trêu chọc không trêu chọc. Lam Trạm, coi như ta nhìn lầm ngươi, ngươi chẳng thú vị chút nào cả, chắc chắn không phải là người biết chăm sóc dỗ dành trẻ con.”

“Vậy còn ngươi?”

“Hả? Ta cái gì cơ? Thích trẻ con không á?” Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, cũng thích đi, chỉ cần bọn nó không khóc thì vẫn là cực kỳ đáng yêu.

Hắn vươn tay đòi một miếng mứt từ chỗ Lam Vong Cơ, ném vào trong miệng nhai hai nhịp, sau đó nói thêm:

“Thật ra ta đã từng nghĩ tới, sau này ta có thể có được một bé con của chính mình.”

“Bé con của chính ngươi?”

Thấy Lam Vong Cơ đi chậm lại, còn quay sang nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn tiếp tục nói:

“Đúng, là kiểu mà sẽ gọi ta là a cha ấy. Thật ra ta cũng không nhớ rõ dáng vẻ của cha nương ta, nhưng chắc là đều rất đẹp đi, dù sao ta cũng anh tuấn như vậy cơ mà… Nhưng đúng thật là không hề nhớ rõ. Ta chỉ nhớ rõ một hình ảnh duy nhất, chính là lúc ta còn rất nhỏ, cha ta để cho ta cưỡi lên cổ ông, còn nương của ta ấy hả, ngồi yên vị trên lưng con lừa. Cha ta một tay đỡ ta, một tay dắt lừa, cứ vậy đi trên đường.”

“Cho nên sau đó ta lại nghĩ, nếu như tương lai ta có một bé con, ta cũng muốn để nó cưỡi lên cổ ta, sau đó ta sẽ dẫn nó đi bắt gà rừng!”

Ngụy Vô Tiện híp mắt làm một động tác giống như kéo cung bắn tên, sau đó lại giống như nhớ ra gì đó, thoáng chút mất mát mà buông tay xuống:

“Việc đời khó lường thật đấy, ai mà biết trước được hiện giờ ta lại biến thành một Khôn trạch đâu!”

Lam Vong Cơ vốn còn đang nghe hắn nói chuyện quá khứ, thấy hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng dần xuống, vậy nên trong chốc lát cũng không tiếp lời nữa. Thật ra Ngụy Vô Tiện cũng chẳng sao cả, chỉ nhún vai rồi không nói nữa. Đang chuẩn bị bắt đầu suy tính xem có nên dẫn Lam Vong Cơ ra ngoài thành đi dạo không, lại bỗng nhiên nhìn thấy Lam Vong Cơ rảo nhanh bước chân đi tới trước mặt hắn, đưa cho hắn một miếng mứt nhỏ, hai mắt sáng rực nhìn hắn, nói:

“Ngươi… không cần để ý.”

Ngụy Vô Tiện nhìn miếng mứt trước mặt thì ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, không nhịn được cười nói:

“Lam Trạm, ngươi đây là đang muốn dỗ dành ta sao? Ta cũng đâu phải là bé con kia chứ!”

“Không phải là dỗ dành.” Lam Vong Cơ dừng bước lại, khuôn mặt trắng như bạch ngọc có hơi căng thẳng, nhưng giọng điệu lại ôn nhu vô cùng, còn thật sự nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: “Việc phân hóa là do trời định, không thể thay đổi. Nhưng nếu ngươi không muốn, thì cũng sẽ không có ai coi ngươi là Khôn trạch mà đối đãi. Ngươi… cứ tùy tâm hành sự là được.”

Ngụy Vô Tiện nhận lấy miếng mứt rồi ngậm trong miệng, chưa kịp nhai thì đã ngay lập tức bị mùi vị ngọt ngào của miếng mứt mềm này làm cho trái tim nhảy loạn, ngọt đến mức làm khóe mắt hắn cay cay, hại hắn gần như không nỡ nuốt xuống. Có một câu hỏi luôn quẩn quanh trong cổ họng hắn, mặc kệ lúc trước trốn tránh như thế nào, những lời này đều như biến thành một thứ gì đó hữu hình, ép Ngụy Vô Tiện phải phun nó ra khỏi miệng.

Từ lúc Lam Vong Cơ bước vào Vân Mộng, từng hành động từng lời nói đều khiến người ta cảm thấy có chút khác lạ không giống bình thường. Mặc kệ là đáp ứng lời mời, hay là việc dọc đường đi dù cho Ngụy Vô Tiện ầm ĩ nghịch ngợm như thế nào, đều chỉ ôn hòa lên tiếng đáp lại, nếu như so sánh với Lam Vong Cơ ngày đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn lớn tiếng răn dạy hắn, thì đúng thật là như đổi thành một người khác vậy. Lam Vong Cơ thay đổi nhiều như vậy, tất cả đều bắt đầu từ khi hai người bọn họ phân hóa. Ngụy Vô Tiện giống như đã mơ hồ hiểu ra câu trả lời, nhưng lại không muốn biết bản thân có đoán đúng hay không. Trong lòng hắn vẫn luôn mặc định rằng Lam Vong Cơ làm người ngay thẳng, đương nhiên sẽ không để việc phân hóa thành Càn nguyên Khôn trạch làm dao động. Nhưng những thay đổi của ngày hôm nay lại làm cho người ta nắm không được sờ không rõ. Hắn chỉ nghĩ, cứ cho rằng hôm nay hắn bị ánh mặt trời rực rỡ làm đầu óc choáng váng đi, âm thầm cắn chặt răng, buột miệng thốt ra câu hỏi đã luẩn quẩn trong lòng thật lâu:

“Lam Trạm, lần này ngươi tới Vân Mộng đến cùng là… Đối với ngươi mà nói, ta rốt cuộc là “Ngụy Vô Tiện”, hay chỉ là “một Khôn trạch” nào đó?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp