[VONG TIỆN] THIẾU NIÊN SỰ

12-17


2 tháng

trướctiếp

12.

Ngụy Vô Tiện đi theo đường mà Lam Hi Thần chỉ, không tốn nhiều công sức đã tìm được chỗ suối nước lạnh. Đúng là khác hẳn với suối bình thường, Ngụy Vô Tiện còn chưa lại gần đã cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh thấp xuống rất nhiều, ngay cả cây cỏ xanh um hai bên lối vào cũng được phủ một tầng sương giá trắng mỏng. Có lẽ là vì lệnh cấm cho nên xung quanh suối nước lạnh cũng không thấy bóng dáng của đệ tử khác, chỉ có thanh âm của dòng nước chảy róc rách, làm cho Ngụy Vô Tiện vốn đang còn hơi hơi sốt rùng mình một cái. Hắn nghĩ rằng chỗ này im lặng như vậy thì chắc là không có ai, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Nhưng vừa mới đẩy ra một bụi cỏ cao hơn đầu gối thì đã nhìn thấy một tảng đá lớn, tiếp theo là một con đường nhỏ uốn lượn, kéo dài đến một vùng nước không lớn bên bờ suối. Mà người đang ngâm mình trong nước lạnh, chính là Lam Vong Cơ.

Y đưa lưng về phía Ngụy Vô Tiện, lẳng lặng mà đứng trong nước. Từ góc độ của Ngụy Vô Tiện thì khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy tấm lưng bị mái tóc dài như mực nước che lấp… nhưng mà giữa những lọn tóc đen vẫn có thể nhìn loáng thoáng được những vết thương sưng đỏ ngang dọc trên lưng. Từ khi Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy rằng làm nhiều việc xấu vi phạm cơ số gia quy, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ phạt đứng phạt quỳ phạt chép sách thôi. Bây giờ nhìn thấy những vết thương trên người Lam Vong Cơ mới biết được gia pháp của Lam gia so với hắn tưởng tượng còn nghiêm khắc hơn nhiều. Nếu là bình thường thì Ngụy Vô Tiện đã sớm nhào tới trước mặt Lam Vong Cơ dọa cho y nhảy dựng rồi. Thế nhưng hôm nay chứng kiến những vết thương trên người Lam Vong Cơ, trong lòng hắn hiếm khi nổi lên một chút áy náy, rón ra rón rén nhích từng bước một đến bên cạnh suối nước, do dự trong chốc lát rồi vẫn quyết định lên tiếng gọi:

“Lam Trạm!”

Lam Vong Cơ dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh sau lưng thì cả người cứng đờ, chậm rãi xoay người lại:

“…”

Y còn chưa kịp mở miệng thì Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng cởi quần áo, chỉ mặc mỗi một cái quần trong, không chút do dự nhảy ùm xuống suối. Lam Vong Cơ đưa tay lau đi bọt nước vừa bắn lên mặt, hai mắt lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện đang vùng vẫy trong nước:

“Ngươi đang làm gì?”

“Ngâm suối nước lạnh đấy! Hầy, nhà các ngươi, nước nhà các ngươi cũng lạnh quá rồi, nếu không làm vậy ta sẽ bị chết cóng.”

Suối nước lạnh đúng như cái tên của nó, nước trong suối hòa cùng sương lạnh bên trên núi cao chảy xuống, nhiệt độ nước so với những dòng suối nhỏ trong núi khác lạnh hơn rất nhiều. Người ngoài lần đầu đến suối nước lạnh đều bị rét cóng đến rùng mình, một lúc lâu sau mới có thể chậm rãi lấy lại sức thích ứng. Chẳng qua động tĩnh của Ngụy Vô Tiện trước sau đều khác biệt hơn người thường nhiều, người khác phải run rẩy vài lần, hắn cái người này lại biến thành vùng vẫy trong nước, một bên quẫy một bên kêu gào thảm thiết:

“Lạnh quá đi mất!!!!”

Nhưng đây hoàn toàn là thật chứ không phải diễn, sau khi hắn uống thuốc tuy đã ổn hơn một chút, nhưng cơn sốt nhẹ vẫn dai dẳng không chịu lui, trên người bị hun nóng đến mềm nhũn. Lúc này đột nhiên bị ném vào trong nước lạnh như băng, tay chân đều cóng lại là chuyện bình thường, theo bản năng lập tức từ chối đứng yên, tận đến khi Lam Vong Cơ không nhìn nổi nữa, một tay đè bả vai hắn xuống thì Ngụy Vô Tiện mới ngừng động tác của hắn lại. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm từ trên vai chậm rãi chảy vào trong cơ thể, làm tan chảy dòng máu tưởng như bị đóng băng, khiến cả người hắn đều tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới ý thức được chuyện bản thân mình cũng có linh lực, vội vàng khoát khoát tay để Lam Vong Cơ thu hồi linh lực.

“Ôi không cần không cần, tại lạnh quá nên đầu ta bị đóng băng đến phát ngu rồi.”

Lam Vong Cơ vừa mới nhấc tay lên thì cảm giác ấm áp trên vai cũng hoàn toàn biến mất, khí lạnh hệt như băng tuyết lập tức dũng mãnh xông vào, làm cho Ngụy Vô Tiện rùng mình một cái thật mạnh, nhịn không được ghé sát lại người Lam Vong Cơ một chút. Đối phương lại dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn:

“Ngươi vào đây bằng cách nào?”

“Ca ca ngươi cho ta vào đấy.” Ngụy Vô Tiện xoa xoa tay, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh mà thúc giục linh lực: “Ta bị ốm, huynh ấy bảo suối nước lạnh có thể chữa bệnh.”

Lam Vong Cơ đưa mắt đánh giá Ngụy Vô Tiện một vòng, cũng không nói tiếp.

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy ấm áp được một chút, cơ thể đang sốt nhẹ ngâm trong nước dần dần thấy thoải mái hơn. Hắn bước về phía trước vài bước, đến gần Lam Vong Cơ:

“Ngươi thì sao? Đến chữa thương à? Lưng của ngươi…”

“Đừng lại đây.” Lam Vong Cơ hơi lui về phía sau một vài bước: “Ta đến đây cũng không phải để chữa thương.”

“Vậy nên đến đây làm gì? Ca ca ngươi nói với ta rồi, nói ngươi tự mình đi lĩnh phạt… Lam Trạm ơi là Lam Trạm, ta thật sự phục ngươi rồi đấy, ngươi nói lĩnh phạt là đi lĩnh phạt thật đấy à!”

“Nếu đã vi phạm gia quy, đương nhiên là cần lĩnh phạt.”

“Nhưng lần này ngươi là vì ta nên mới vi phạm gia quy, lần này như vậy, mà lần uống rượu trước đó cũng thế. Ngươi không biết giải thích với thúc phụ ngươi vài câu sao?”

“Đã sai thì là sai, không cần giải thích.” Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện: “Đáng lẽ ngươi cũng nên bị phạt, chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?” Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ dừng lại không nói chuyện nữa thì không hiểu sao trong lòng lại thấy phiền muộn bực bội: “Chẳng qua là thấy ta bị ốm, cho nên ngươi tự mình gánh hết chứ gì? Bị đánh nặng như vậy cũng không hé răng?”

Lam Vong Cơ không lên tiếng, tùy ý để những bọt nước trong suốt bắn lên trên tóc y dần dần lăn xuống gò má, khiến cho khóe mắt bờ môi cũng thấp thoáng ánh nước, toàn thân y đã sớm vì ngâm suối nước lạnh mà trở nên trắng bợt, mịn màng trơn nhẵn. Y vốn rất cao, nước suối khó khăn lắm mới có thể với đến thắt lưng săn chắc, để lộ ra cạp quần trong ướt đẫm, loáng loáng còn nhìn được làn da phía dưới. Đầu Ngụy Vô Tiện nổ ầm một tiếng, hình ảnh ngày ấy trong khách điếm bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí. Tuy rằng hôm đó có thể nói thẳng ra là Lam Vong Cơ trần như nhộng, thế nhưng lúc ấy hắn cũng hơi say say, cho nên không nghĩ nhiều. Kể cả sau đó ầm ĩ rồi vô tình hôn nhau hắn cũng đã dùng lý do “say rượu” để lấp liếm qua. Thế mà hôm nay chẳng qua mới nhìn đến hình ảnh như thế này hắn đã theo bản năng lui về phía sau từng bước, chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, thân nhiệt nóng bừng vừa mới hạ xuống dường như lại ngóc đầu trở lại, thiêu đốt đến mức hai tai hắn bắt đầu ong ong.

Mấy bước lùi lại này của hắn trong mắt Lam Vong Cơ lại biến thành lảo đảo, Lam Vong Cơ do dự trong chốc lát, cũng lên tiếng hỏi:

“Ngươi… đã khỏe chưa?”

“Hửm?” Trong chốc lát Ngụy Vô Tiện vẫn chưa kịp phản ứng, đứng ngẩn cả người, sau đó vươn tay lên sờ sờ trán mình. Nhưng hắn đã quên mất tay hắn lúc này cũng đã ngâm nước trở nên lạnh như băng, có muốn dò xét cũng dò xét không chuẩn, nhưng cảm giác ngây ngất mệt mỏi càng lúc càng trở nên rõ ràng, gần như làm hắn đứng không vững nữa. Thế nhưng hắn vẫn khoát khoát tay, nói với Lam Vong Cơ:

“Không sao không sao, phong hàn thôi mà… Cảm ơn ngươi đã mời y sư đến giúp ta.”

Hắn vừa nói xong thì hai chân lập tức mềm nhũn, muốn ngã vào trong nước đến nơi rồi. Lam Vong Cơ cũng không chờ hắn kịp đứng vững lại đã vội vàng lao đến ôm lấy bả vai hắn, vững vàng đỡ lấy cả cơ thể Ngụy Vô Tiện, đặt tay lên trán hắn dò xét. Trong đầu Ngụy Vô Tiện lúc này vẫn đang còn đủ tỉnh táo mà nghĩ, Lam Vong Cơ đã ngâm nước lạnh lâu như vậy, sợ rằng cũng chẳng sờ ra cái gì. Nhưng khi bàn tay lạnh như băng của Lam Vong Cơ khẽ chạm lên trán hắn, hắn lập tức chẳng nghĩ được gì nữa cả. Động tác của Lam Vong Cơ có chút cẩn thận dè dặt, chỉ phủ nhẹ lên làn da của Ngụy Vô Tiện, nhưng xúc cảm ôn nhu cùng thân nhiệt có chút thấp làm Ngụy Vô Tiện thoải mái đến mức toàn thân xụi lơ, hận không thể dán chặt tay y lên trán mình nhằm giảm bớt cái nóng đang chậm rãi dâng lên trong cơ thể hắn. Nhưng toàn thân hắn lúc này chỉ có thể nửa đứng nửa dựa vào trên người Lam Vong Cơ, sốt đến mê man, không còn sức lực mà động đậy. Hắn chỉ ý thức được Lam Vong Cơ bế hắn lên bờ, sau đó thì chẳng còn biết gì hết.

13.

Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng chẳng qua bản thân nhiễm phong hàn chút thôi, nhưng đến khi hắn mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình lại nằm trên giường trong phòng ngủ, chắc là Lam Vong Cơ đưa hắn về.

Nhưng mà lúc này có người đang đứng ở cạnh giường, đúng là dọa hắn nhảy dựng. Hắn cựa cựa người, muốn ngồi dậy, người bên giường lập tức bước tới:

“A Anh, con tỉnh?”

“Giang thúc thúc…?” Ngụy Vô Tiện vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng đau rát, đến cả giọng nói cũng khàn đi nhiều. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến chút không khỏe trên người, vui mừng hỏi: “Sao thúc lại tới đây rồi?”

Người đang tiến đến chính là gia chủ của Giang gia Giang Phong Miên. Ông nâng Ngụy Vô Tiện dậy, cầm lấy chén nước trên bàn, cẩn thận giúp hắn uống:

“Uống từ từ… Là Lam đại công tử mời ta đến. Hiện tại con cảm thấy thế nào rồi?”

Ngụy Vô Tiện dùng mu bàn tay xoa xoa nước đọng bên khóe miệng, lúc này mới chú ý đến mấy người còn lại trong phòng, Lam Hi Thần và vị y sư Lam gia lần trước cũng tới, ngay cả Lam Khải Nhân cũng xụ mặt đứng ở góc phòng xa nhất nhìn hắn. Hắn có chút khó hiểu, nhưng vẫn đáp:

“Vẫn còn thấy hơi choáng, nhưng tốt hơn nhiều rồi. Giang Trừng đâu ạ?”

“Giang công tử cùng các vị công tử khác đều đã đi săn đêm, trong chốc lát không thể chạy về kịp.” Lam Hi Thần cũng bước đến, xem xét tình huống của Ngụy Vô Tiện: “Ngụy công tử, nếu đã dậy rồi thì có thể để y sư bắt mạch chẩn bệnh cho đệ không?”

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới ý thức được rằng từ hôm qua sau khi hắn chuồn êm xuống núi trở về thì không thấy bọn Giang Trừng xuất hiện. Chắc hẳn là việc bọn họ ăn chơi trác táng đã bị bại lộ, cho nên cả lũ mới bị đóng gói đuổi xuống núi đi săn đêm, coi như là trừng phạt. Hắn gật gật đầu, vươn tay ra ý bảo y sư đến bắt mạch:

“Con nói chứ, thảo nào cả ngày chưa thấy mặt hắn, còn tưởng rằng hắn đã vứt luôn người huynh đệ kết nghĩa này ra sau đầu rồi!”

“Nếu A Trừng biết con bị bệnh nhất định cũng sẽ lo lắng.” Giang Phong Miên đứng bên cạnh nhìn theo động tác của y sư, hai đầu mày hiếm khi cau chặt lại: “Có cần ta gọi nó quay về không?”

“Không cần không cần!” Ngụy Vô Tiện vội vàng lắc đầu: “Chỉ là phát sốt thôi mà, không cần phải làm lớn chuyện lên như vậy. Ngay cả Giang thúc thúc người cũng qua đây rồi… Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Y sư của Lam gia thu tay về, rồi lại cẩn thận nhìn sắc mặt và màu sắc của lưỡi, sau đó mới gật đầu với Lam Hi Thần:

“Không khác với dự đoán là mấy.”

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Lam Hi Thần đang khẽ thở dài, còn chưa kịp hỏi nguyên cớ thì đã nghe thấy Giang Phong Miên nói vài câu càng làm cho hắn giật mình hơn:

“A Anh, hiện tại con cảm thấy thế nào? Nếu ổn hơn rồi thì ta dẫn con quay về Liên Hoa Ổ trước, có được không?”

Quay về… Liên Hoa Ổ…?

Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, không hiểu ý của Giang Phong Miên là gì. Mặc dù hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nơi nơi chốn chốn bị gia quy của Lam thị quản thúc, ăn uống ngủ nghỉ cũng khác hẳn một trời một vực so với những ngày ở Liên Hoa Ổ, thế nhưng ở đây hắn cũng quen biết được không ít bằng hữu tốt, ngày ngày buổi sáng nghe học buổi tối vui chơi, cũng coi như là hài lòng. Hơn nữa ở đây còn có Lam Vong Cơ, trêu y đùa y đương nhiên là thú vị hơn so với việc đấu võ mồm cùng Giang Trừng và các sư đệ gấp vạn lần. Lần này nghe thấy việc phải về Liên Hoa Ổ, trong chốc lát cũng có chút không nỡ. Hắn lại không biết Giang Phong Miên đề nghị như vậy là do bản thân hắn thường ngày làm xằng làm bậy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay là bởi vì hắn bị bệnh, bèn do dự một chút rồi hỏi:

“Vậy Giang Trừng có quay về không?”

Giang Phong Miên lắc lắc đầu:

“A Trừng còn cần phải ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học. Ta dẫn con về trước đã, những chuyện sau này thì chờ con khỏe hơn lại quyết định.”

Ngụy Vô Tiện có chút nôn nóng, xốc chăn lên ngồi thẳng người dậy:

“Giang thúc thúc, đây rốt cuộc là sao? Con bị bệnh nặng lắm à?”

“A Anh.” Giang Phong Miên dịch lại góc chăn cho hắn, nói: “Có thể là đến lúc con phải phân hóa rồi.”

Phân hóa?

Ngụy Vô Tiện sửng sốt ngơ ngác một lúc lâu mới hiểu được điều Giang Phong Miên nói có ý gì. Hắn cẩn thận từng li từng tí khịt khịt mũi ngửi ngửi, lại không ngửi thấy mùi gì khác thường. Sau đó mơ màng cảm nhận tình trạng của bản thân một lúc, nhưng mà ngoại trừ việc trên người nóng lên thì vẫn như thường, không có gì khác biệt quá lớn, thật sự không hiểu nổi tại sao mình lại bắt đầu phân hóa rồi. Chuyện phân hóa đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, xa lạ thì cũng không xa lạ, mà nói hiểu thì cũng không hiểu rõ là bao. Hắn đã sớm đến tuổi phải phân hóa, bạn bè cùng trang lứa cũng đã lục đục muốn, nhưng chủ yếu đều thành Trung dung, giống như bọn Nhiếp Hoài Tang vậy, chẳng qua là ngủ một giấc, ngày hôm sau thức dậy đã phân hóa xong rồi, tiếp đến vẫn vui vẻ lăn lộn thành một đoàn cùng mọi người, chưa thấy ai cần phải náo loạn thành chuyện lớn như hắn.

Hắn vừa muốn mở miệng thì đã nghĩ ngay đến vị đệ tử của Bạch gia trong câu chuyện phiếm của mọi người lúc trước. Người này phân hóa thành Khôn trạch, ầm ĩ thành một trò cười thật lớn, cuối cùng chưa rõ đầu đuôi gì cả đã bị đưa về nhà. Trái tim hắn lập tức trầm xuống, vội vàng bắt lấy tay áo Giang Phong Miên, hỏi:

“Vậy Giang thúc thúc, con đây là, phân hóa thành gì vậy?”

“Đây chính là vấn đề đấy.” Giang Phong Miên sờ sờ đầu hắn, nói: “Tuy con có dấu hiệu phân hóa, thế nhưng cơ thể cũng chỉ phát sốt, không hề có biểu hiện gì khác, ngay cả y sư của Lam gia cũng không cách nào chẩn đoán ra đến cùng là con phân hóa thành gì. Chẳng qua là cơn sốt của con chậm chạp không chịu hạ, ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không phải cách hay, cho nên hôm nay Lam đại công tử mới thương lượng với ta, muốn đưa con về Liên Hoa Ổ cẩn thận điều dưỡng.”

Ngụy Vô Tiện mờ mịt suy nghĩ, nhớ lại những điều trên sách nhắc tới, nếu là phân hóa thành Càn nguyên hoặc Trung dung thì phần lớn là phân hóa một chút là xong, nhưng nếu phân hóa thành Khôn trạch thì ngay sau khi phân hóa sẽ bước vào tin kỳ, cần phải vô cùng cẩn thận. Bây giờ hắn lại chỉ sốt nhẹ không hạ, hơn nữa lại không có bệnh trạng gì khác, có lẽ không phải là Càn nguyên thì chính là Trung dung. Hắn nghĩ lòng vòng một hồi, cảm thấy sự căng thẳng ban nãy đã tan đi rất nhiều rồi, ngẫm lại lần nữa thì quay về Liên Hoa Ổ cũng chẳng có gì không tốt cả, vậy nên đồng ý:

“Cũng được ạ, con cứ về trước rồi tính.”

Hắn vừa đồng ý xong thì Giang Phong Miên bèn bảo hắn nghỉ ngơi thêm một lúc, sau đó cùng với Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân ra khỏi phòng để thương lượng. Ngụy Vô Tiện còn mải nghĩ đến chuyện phân hóa, lăn qua lăn lại trên giường một hồi lâu, trong lòng cảm thấy vừa tò mò lại vừa chờ mong, không biết bản thân sẽ phân hóa thành gì, cũng không biết tin hương của mình sẽ là mùi gì. Hắn hít hít mũi ngửi cả nửa ngày vẫn chẳng ngửi thấy gì cả, trong lòng nghi hoặc, không biết phân hóa rốt cuộc là cái trải nghiệm như thế nào, càng nghĩ đầu óc lại càng quay cuồng, sau đó ngủ thiếp đi.

14.

Ngụy Vô Tiện sốt nhẹ không lui, Giang Phong Miên đương nhiên là không yên tâm để hắn tự mình ngự kiếm, bèn cẩn thận cõng hắn trên lưng, sau đó mới ngự kiếm lên đường.

Từ khi Ngụy Vô Tiện lớn dần lên thì cũng đã không nhận qua sự đãi ngộ như vậy, có chút ngượng ngùng ghé vào lưng Giang Phong Miên, nói:

“Giang thúc thúc, thật ra con có thể tự mình ngự kiếm mà.”

“Không sao.” Giang Phong Miên cười nói: “Nếu bay đến nửa đường con choáng váng ngã xuống, ta còn phải mất công đi tìm con, không biết là tốn bao nhiêu thời gian nữa. Cứ như thế này đi cho đỡ phiền.”

Ngụy Vô Tiện biết là ông cố ý chọc mình vui vẻ, cho nên cũng cười theo vài tiếng, nghĩ thầm cho dù Vân Thâm Bất Tri Xứ có tốt thì cũng không thể mang lại cảm giác gia đình giống như Liên Hoa Ổ. Nghĩ đến đây thì tâm tình hắn thoải mái hơn rất nhiều, miệng bắt đầu liến thoắng không ngừng, thầm nghĩ muốn chia sẻ những điều mắt thấy tai nghe mà mình trải nghiệm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mấy ngày qua.

Hắn nói vô cùng hào hứng, cả người cũng phấn chấn hơn, trong chốc lát đã thao thao bất tuyệt, ngay cả những chuyện thường ngày trêu chọc quậy phá cũng kể cho Giang Phong Miên nghe. Giang Phong Miên biết hắn thích ồn ào cho nên cũng không răn dạy, ngược lại cười hỏi:

“Người tên ‘Lam Trạm’ kia, chính là Lam gia Nhị công tử?”

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, lúc này mới ý thức được những điều nãy giờ mình nói hơn phân nửa đều có liên quan đến Lam Vong Cơ. Hắn gật đầu, đáp:

“Đúng ạ, chính là Lam Trạm tự Vong Cơ ấy.”

“Vậy cũng tốt.” Giang Phong Miên hơi nghiêng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện phía sau: “Trước đây không lâu hai đứa cũng gặp nhau một lần rồi còn gì?”

Trong tiên môn thế gia mọi người cũng thường qua lại với nhau, đệ tử cùng thân quyến mặc dù không quen biết thì cũng không tránh được việc vài lần có duyên gặp mặt ở mấy cái Thanh Đàm hội linh tinh gì gì đó. Chẳng qua là Lam gia xưa nay thích yên tĩnh, không ưa náo nhiệt, bởi vậy cho nên mặc dù Lam thị song bích tiếng lành đồn xa lâu nay nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy bản thân hình như chưa từng gặp qua, chứ đừng nói đến chuyện “trước đây không lâu”. Hắn ngạc nhiên hỏi lại:

“Thật ạ? Sao con chẳng nhớ gì nhỉ?”

Giang Phong Miên cười nói:

“Lúc đấy con còn nhỏ, chắc là không nhớ rõ. Có một lần ta dẫn theo con cùng A Ly, A Trừng đi Thanh Đàm hội, đã từng gặp mặt hai vị công tử của Lam gia một lần.”

Ngụy Vô Tiện cũng có chút ấn tượng với lần Thanh Đàm hội kia. Lúc đó hắn vừa mới đến Liên Hoa Ổ, vừa mới làm quen với cuộc sống yên ổn có thể ăn no ngủ kỹ, đúng lúc gặp dịp Lan Lăng Kim thị cử hành Thanh Đàm hội, Giang Phong Miên bèn đưa hắn cùng tỷ đệ Giang gia đến Kim Lân đài. Bọn họ tuổi còn nhỏ, Thanh Đàm đấu kỹ năng cũng không có quan hệ đến họ, lại cũng không dám tùy ý đi lại, chỉ có thể ngồi phía sau Giang Phong Miên, nhìn các tiên môn thế gia đấu kỹ năng đấu tài nghệ. Đó là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện mơ hồ nhận thức được cái gọi là tiên môn tráng lệ lộng lẫy. Hắn tròn mắt nhìn đủ cả loại thuật pháp thay đổi, chỉ cảm thấy mới mẻ thú vị hơn mấy tiết mục ngửa mặt lên trời nuốt kiếm lửa diễn trên phố rất nhiều, đương nhiên là không rảnh đi quan tâm đến chuyện có phải là có một tiểu nam hài mặc bạch y ngồi xuống bên cạnh hắn hay không.

Giang Phong Miên có chút cảm khái:

“Lúc đó ta còn nghĩ các con tuổi tác xấp xỉ, nếu có thể chơi cùng nhau thì cũng là chuyện tốt. Không nghĩ rằng đến khi hai đứa lớn lên lại chơi cùng nhau thật.”

Nếu Giang Trừng ở đây thì khẳng định sẽ nói “Lam Vong Cơ kia sẽ không muốn chơi cùng Ngụy Vô Tiện đâu”. Nhưng mà tên kia không ở đây, Ngụy Vô Tiện bèn không chột dạ chút nào mà nói:

“Đó là chuyện đương nhiên, tất cả mọi người đều muốn chơi cùng con mà. Ôi, đáng tiếc là vừa rồi đi vội quá, còn chưa kịp nói lời tạm biệt cùng y.”

Giang Phong Miên cười nói:

“Nếu là bạn tốt thì còn nhiều thời gian, sẽ gặp lại nhau thôi.”

Lúc về đến Liên Hoa Ổ thì cũng đã giữa trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu. Ngụy Vô Tiện vừa đáp xuống đất đã thấy một đám thiếu niên nằm ngang nằm ngửa dưới tàng cây lớn trước cửa.

“Làm gì ở đây thế Tam sư đệ?” Hắn chọn người cách gần mình nhất, khẽ nhảy đến phía sau đối phương, ghé vào bên tai nhẹ nhàng nói, sau đó như ý muốn dọa đối phương sợ đến mức nhảy dựng lên.

“Đại đại đại đại sư huynh?!”

“Đây.” Ngụy Vô Tiện híp mắt, cười dài và đáp.

Một đám sư đệ lập tức kinh ngạc đứng phắt dậy, vây quanh Ngụy Vô Tiện:

“Sư huynh, sao huynh lại quay về rồi? Không phải huynh cần đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe giảng sao?”

“Giang thúc thúc đưa ta về mà.” Ngụy Vô Tiện chỉ tay ra phía sau, lúc này đám sư đệ mới nhìn thấy Giang Phong Miên đang đứng cách đó không xa quan sát bọn họ.

Đám thiếu niên đang đứng nghiêng bảy ngã tám kia lập tức thẳng người:

“Chào tông chủ!”

Giang Phong Miên cười nói:

“Không ngại.”

Ông bước lại gần, kéo cổ tay Ngụy Vô Tiện bắt mạch thăm dò một chút, dặn dò:

“Đại sư huynh của các ngươi thân thể không được khỏe, chớ quấy rầy nó. A Anh, hôm nay trời nắng, con quay về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ta gọi y sư đến xem xét tình trạng của con trước. Muốn nói chuyện thì để sau đó nói cũng không muộn.”

“Con biết rồi mà!” Ngụy Vô Tiện khua khua tay: “Nếu Giang thúc thúc có việc bận thì cứ mặc kệ con đi, bây giờ con thấy tốt hơn nhiều rồi!”

Giang Phong Miên lại dặn dò vài câu, sau đó để hắn ở lại tụ tập cùng đám sư đệ. Ông chân trước vừa đi, đám thiếu niên phía sau đã vội vàng vây đến, thân thiết nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện:

“Đại sư huynh bị làm sao vậy?”

“Còn thế nào được nữa.” Ngụy Vô Tiện nhún vai nói: “Bị bệnh, phải vội trở về.”

“Bị bệnh? Nhưng nhìn qua huynh có bị sao đâu, đến cùng là bệnh gì vậy?”

“Thật ra cũng không sao cả.” Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện nhớ ra mấy sư đệ còn chưa phân hóa, đoán chừng cũng không ý thức được tình hình hiện nay của hắn.

Trong chốc lát hắn cũng không biết phải nói từ đâu, nếu nói là phân hóa thì đến nay hắn thật sự vẫn chưa cảm thấy gì, chỉ nghĩ rằng chẳng qua là y sư chẩn đoán sai thôi. Nếu không thì vì sao đến tận lúc này hắn vẫn chưa ngửi thấy tin hương của mình, cũng không có cảm giác là mình đã phân hóa… Hơn nữa, hắn cũng không biết là bản thân rốt cuộc sẽ phân hóa thành Càn nguyên hay Trung dung, hay là sẽ phân hóa thành Khôn trạch?

Các sư đệ tranh nhau nói, hỏi thăm tình trạng của hắn, Ngụy Vô Tiện cũng đi theo đùa bỡn một lát, thật sự bị cuốn lấy không thể thoát. Chẳng qua hắn vẫn còn hơi sốt, chỉ đành lấy lời Giang Phong Miên lúc nãy nói ra làm lý do:

“Ngừng ngừng ngừng, bây giờ ta đang là người bệnh đấy, các đệ vẫn không chịu để ta đi nghỉ ngơi hả?”

Lúc này các sư đệ mới ý thức được bản thân đã lôi kéo đại sư huynh nhà mình đứng phơi nắng giữa trưa một lúc lâu, vội vàng đẩy hắn về hướng phòng ngủ:

“Được được được, chuyện dưỡng bệnh của Đại sư huynh quan trọng hơn. Chờ đến khi huynh khỏe hẳn thì nhớ kể chuyện lúc huynh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cho bọn đệ nghe nhé!”

“Đương nhiên rồi!” Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn: “Ta đi ngủ một giấc đã, khi nào dậy sẽ đến giáo trường tìm các đệ chơi!”

Kết quả là một giấc này của Ngụy Vô Tiện ngủ thẳng đến lúc ăn cơm tối. Hắn vừa mở mắt đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, đầu óc chưa kịp tỉnh táo thì cái bụng đã sôi òng ọc lên, vui vẻ gọi:

“Sư tỷ!”

Giang Yếm Ly đang đứng bên cạnh bàn, lấy từng đĩa thức ăn trong hộp đựng ra, thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh thì nói:

“Ồ, tiểu quỷ tham ngủ ngửi thấy mùi thức ăn đã dậy rồi đấy à?”

“Hì hì.” Ngụy Vô Tiện đi giày vào, chạy đến bên cạnh Giang Yếm Ly: “Đương nhiên là biết sư tỷ đến nên đệ mới tỉnh rồi.”

“Mồm mép láu lỉnh.” Giang Yếm Ly che miệng cười: “Lúc nãy ta và y sư đến thăm đệ, gọi đệ mãi đệ có dậy đâu.”

“Y sư đến rồi ạ?” Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra Giang Phong Miên đã nói là sẽ mời y sư đến thử bắt mạch chẩn bệnh cho hắn, nhưng hắn ngủ một phát là không biết trời đất, chắc là do trận sốt nhẹ này thật sự mài mòn tinh lực người khác.

Giang Yếm Ly đưa tay đặt lên trán hắn dò xét:

“Đến rồi, thấy đệ không tỉnh thì bắt mạch cho đệ trước, kết quả cũng giống như những lời mà y sư của Lam gia nói. A Tiện, bây giờ đệ cảm thấy thế nào rồi?”

“Đệ khỏe lắm!” Ngụy Vô Tiện xoa xoa tay: “Sư tỷ mang gì đến cho đệ thế?”

Hắn vọt đến trước bàn nhìn nhìn, thấy trên bàn ngoại trừ canh sườn củ sen mà hắn luôn nhớ mong ra thì đều là món ăn thanh đạm. Hắn mặt ủ mày chau nói:

“Đệ còn tưởng rời Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi thì có thể ăn chút đồ ngon chứ…”

Giang Yếm Ly múc cho hắn một bát canh:

“Đệ bây giờ còn đang phát sốt, nên ăn đồ thanh đạm trước. Đợi đến khi đệ khỏe ta lại nấu món khác cho đệ ăn.”

“Sư tỷ tốt!” Ngụy Vô Tiện chợt nhớ đến chuyện Giang Yếm Ly đã sớm phân hóa thành Khôn trạch, bèn một bên uống canh một bên hỏi: “À sư tỷ, tỷ có thể ngửi thấy tin hương của đệ không?”

Bọn họ là tỷ đệ từ bé lớn lên cùng nhau, thân thiết đến mức không gì là không thể nói, cho nên Ngụy Vô Tiện hỏi Giang Yếm Ly chuyện này cũng chẳng kiêng dè chút nào. Nhưng Giang Yếm Ly lại lắc lắc đầu:

“Không ngửi thấy gì, y sư cũng nói tuy đệ đã có dấu hiệu muốn phân hóa nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn chậm chạp không chịu phân hóa.”

“Không biết thì cứ không biết đi.” Ngụy Vô Tiện thật ra vô cùng thoải mái: “Dù sao có thể quay về Liên Hoa Ổ, uống canh của sư tỷ nấu, đệ đã thỏa mãn rồi!”

“Thích uống thì uống nhiều một chút, nếu như trong người cảm thấy không khỏe chỗ nào cũng phải báo sớm cho chúng ta biết.”

Ngụy Vô Tiện uống một ngụm xong bát canh, tươi cười với Giang Yếm Ly, nói:

“Biết rồi ạ!”

15.

Mấy ngày kế tiếp, Ngụy Vô Tiện ỷ vào việc cả người còn chưa khỏe mạnh linh hoạt, ngày nào cũng chẳng làm gì cả, ngủ đến tận gần trưa mới dậy rồi chạy đến giáo trường, an vị dưới gốc cây đa lớn hóng mát, nhìn đám sư đệ đứng dưới nắng mặt trời gay gắt tập luyện đến mức mồ hôi nhễ nhại mà cười sung sướng. Ngu Tử Diên bị hắn chọc tức đến mức hai mắt trừng lớn, Tử Điện trong tay quật xuống đất vang lên tiếng bồm bộp, nhưng cuối cùng vẫn là không dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện.

Hôm đó lúc y sư bẩm báo tình hình của Ngụy Vô Tiện với Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên cũng ở đó, sau khi nghe xong bệnh trạng thì cũng hiểu được Ngụy Vô Tiện không giả vờ ốm. Cho nên tuy tức đến nghiến răng nghiến lợi cũng phải nhẫn nại không đánh hắn.

Tình hình của Ngụy Vô Tiện đúng là rất kỳ quặc, Giang Phong Miên mời y sư nổi danh nhất Vân Mộng đến bắt mạch hỏi bệnh cho hắn thì mới biết được hắn đây là bởi vì thể chất đặc thù, cho nên trong việc tu tiên học đạo tư chất thượng thừa, linh lực cũng dồi dào, trong người cũng không có bệnh gì, ngày thường lúc tu luyện cũng không thành vấn đề, chẳng qua là ở lúc mấu chốt cần phân hóa thì lại có sai lầm. Cũng không biết cái này là do hắn trời sinh thiếu sót, hay là do mấy năm lưu lạc màn trời chiếu đất kia để lại bệnh căn, cho nên bây giờ mặc dù đã có dấu hiệu phân hóa nhưng lại chậm chạp không thể phân hóa.

Cái này nói là bệnh thì cũng không phải bệnh, nhưng suy cho cùng thì vẫn phải điều dưỡng thân mình cho tốt, vì thế nên vẫn là Ngụy Vô Tiện hưởng lợi. Từ lúc hạ sốt, cả người hắn lại khôi phục sức sống, mỗi ngày chỉ ăn no rồi ngủ ngủ đủ rồi lại dậy ăn, mới quay về chưa được mấy ngày mà mặt đã tròn lên một vòng rồi. Lúc này hắn đang ngồi xổm dưới gốc cây cầm một quả gì đó trong tay xem các sư đệ luyện kiếm trên giáo trường, xem một chốc lại cắn một miếng. Đợi hắn ăn quá nửa thì mới có một sư đệ cách hắn gần nhất nhỏ giọng nói:

“Đại sư huynh… Huynh đi ra xa một chút rồi ăn có được ăn, bọn đệ đều đang phải ôm bụng đói đây này!”

“Sao thế được.” Ngụy Vô Tiện một miếng cắn hơn nửa quả chín trong tay, nhai vài lần sau đó nuốt xuống rồi mới nói: “Ta làm sư huynh, đương nhiên là phải ở đây giám sát các đệ luyện kiếm rồi!”

Sư đệ kia lặng lẽ liếc Ngu Tử Diên đứng cách đó không xa một cái, nói:

“Huynh cũng không sợ Ngu phu nhân đến dạy dỗ huynh hả?”

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy Ngu Tử Diên rống lên giận dữ:

“Ngụy Anh! Ngươi lại giở trò gì thế hả!”

Sư đệ bị dọa đến mức nhảy dựng, thè lưỡi ra một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu đi giả vờ như mình chưa từng nhiều chuyện với Ngụy Vô Tiện, để lại Ngụy Vô Tiện vẫn còn cầm quả chín trong tay trợn tròn mắt nhìn Ngu Tử Diên bước đến.

“Ngụy Anh! Ngươi nhìn dáng vẻ của chính mình lúc này xem! Bị bệnh cũng không yên tĩnh!”

“Dáng vẻ của con sao cơ, dáng vẻ của con đang vô cùng yên tĩnh mà.” Ngụy Vô Tiện buông tay nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Con có làm gì đâu.”

“Không làm gì? Vậy ngươi lôi kéo sư đệ ngươi nói cái gì thế hả? Bị bệnh còn không có dáng vẻ của người bệnh, bản thân đã không nghỉ ngơi lại còn chạy đến dạy hư sư đệ!”

“Cái gì gọi là dạy hư sư đệ, con đây chính là đến xem các đệ ấy luyện công đấy!”

“Luyện công! Vậy ngươi nói đi, bản thân ngươi đã luyện được cái gì rồi? Đưa ngươi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học, đã học được những gì? Bị Lam gia trả về còn không biết thu liễm, ta thấy ngươi là…” Ngu Tử Diên mắng được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, đánh giá Ngụy Vô Tiện trong chốc lát, cau mày cả giận nói: “Được lắm, ngươi còn uống rượu?”

Ngụy Vô Tiện vốn đang nghe bà dạy dỗ, đã nghe đến mức vào tai trái ra tai phải, bỗng dưng nghe được một câu như vậy mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần phản bác:

“Rượu cái gì cơ ạ, con làm gì uống?”

“Còn cãi hả?! Chính ngươi ngửi đi, ngửi xem là mùi gì!”

Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì hết vứt quả chín đang ăn dở xuống đất, ngửi ngửi tay chính mình, mùi quả chín ngọt ngào lập tức tràn ngập khoang mũi:

“Mùi gì đâu, mùi quả chín mà, ngọt cực kỳ…”

Vừa dứt lời thì cuối cùng bản thân hắn cũng ý thức được có gì đó không ổn. Tuy rằng trong chốc lát không ngửi thấy mùi gì khác thường nhưng cơ thể bất thình lình lại cảm thấy lâng lâng, giống hệt như say rượu vậy, cả người dần dần nóng lên từng chút từng chút một, hun cho đầu óc hắn trở nên choáng váng ngây ngất. Ngụy Vô Tiện dùng lòng bàn tay còn dính đầy nước quả chín áp lên hai má nóng bừng của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Ủa giờ ăn trái cây mà cũng say được hả…?”

Ngu Tử Diên đứng bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, kéo sư đệ vừa rồi đến nói chuyện với Ngụy Vô Tiện lại, vội vã gào lên phân phó:

“Đi gọi Giang Phong Miên lại đây.”

Sau đó bà quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nói với Ngụy Vô Tiện:

“Có mỗi cái chuyện phân hóa thôi, ngươi sao cũng phải phiền phức hơn so với người khác vậy!”

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hiểu ra vấn đề. Mấy ngày nay hắn đã quen bị mấy cơn sốt nhẹ tra tấn, nên lúc này tuy cả người nóng bừng nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, vừa nghe thấy Ngu Tử Diên giáo huấn mình bèn quen thói muốn phản bác vài câu. Chẳng qua là cho dù hắn có nhanh mồm nhanh miệng đến mức nào thì cũng không nghĩ ra được nên nói cái gì, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ:

Ta đây là, cuối cùng cũng phân hóa rồi?

Trong thời gian này, mặc kệ là y sư của Lam gia hay Giang gia, hoặc là Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly đều ghé vào tai hắn mà nói dông nói dài về chuyện phân hóa vô số lần, rồi thì hỏi han ân cần, từng giây từng phút để ý đến cơ thể hắn, làm cho Ngụy Vô Tiện đối với việc phân hóa vừa mới mẻ lại vừa thấy chờ mong. Đến lúc chính mắt nhìn thấy bóng dáng Giang Phong Miên vội vã chạy tới, nghe được các sư đệ đứng xung quanh nhỏ giọng bàn tán, cảm nhận được ngọn lửa đang thiêu đốt từng tế bào cùng cảm giác đầu óc choáng váng, từ đáy lòng hắn mới toát ra một trận lo lắng cùng lúng túng. Vừa rồi Ngu phu nhân nói là có mùi rượu, có thể đó chính là mùi tin tức tố đi. Tuy rằng bà là Trung dung nhưng trước nay mạnh mẽ, tu vi lại cao, có thể ngửi được cũng không kỳ lạ… Nói đến mới nhớ, hình như Lam Hi Thần cũng từng nhắc qua chuyện mùi rượu này.

Chẳng qua là lúc người khác phân hóa thì cũng giống như hắn bây giờ, hệt như bị say rượu, cả người nóng lên, choáng váng đến mức… gần như đứng không vững thế này sao?

16.

“A Tiện? A Tiện?”

Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh, lại bị ánh sáng trong phòng chiếu rọi đến chói cả mắt, trong chốc lát không biết bây giờ là giờ nào khắc nào. Hắn chớp chớp mắt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã có một bóng người ngồi xuống cạnh giường, đưa tay lên thử thăm dò nhiệt độ trên trán hắn. Cảm giác mềm mại lại có chút lạnh lẽo áp vào trán làm cho Ngụy Vô Tiện tỉnh táo hơn một chút, nhận ra người đến chính là sư tỷ của mình nên mở miệng gọi:

“Sư tỷ!”

“Ừ, A Tiện tỉnh rồi.”

Giang Yếm Ly sửa sang lại mấy sợi tóc mai rối tung vì ngủ cho Ngụy Vô Tiện, dịu dàng hỏi:

“Bây giờ đã cảm thấy tốt hơn chưa?”

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, lúc này mới nhớ đến chuyện phân hóa, vội vàng muốn ngồi dậy:

“Sư tỷ, sao đệ lại ngủ thiếp đi thế? Đệ… ngủ lâu chưa?”

Mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, Giang Yếm Ly đỡ Ngụy Vô Tiện dậy, dịch lại góc chăn cho hắn, đáp:

“Đã ngủ một ngày rồi, bây giờ là giờ Tỵ, lúc nãy đã đút cho đệ ăn Thanh tâm đan, đây là lần đầu đệ ăn, chắc chắn là có chút không thoải mái. Nếu như thấy mệt thì đệ cứ ngủ tiếp đi.”

“Không ngủ không ngủ, ngủ đến mức đệ đau hết cả thắt lưng rồi.”

Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc, cảm giác khô nóng trong người đã thối lui, tự thấy không có gì là không khỏe, bèn xốc chăn lên muốn xuống giường đứng dậy. Nhưng vừa mới ngồi thẳng lên thì động tác của hắn đã khựng lại. Bởi vì vừa cựa một cái thì sống lưng mỏi nhừ làm cho hắn suýt nữa thì không nhịn được mà hừ nhẹ thành tiếng, nhưng thứ làm cho hắn cảm thấy kỳ quái hơn chính là cái chỗ tư mật nơi thân dưới kia tồn tại một cảm giác dính dính nhớp nháp cực kỳ rõ ràng. Giang Yếm Ly thấy hắn không nói gì thì vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, nói:

“A Tiện? Ta đi chuẩn bị nước ấm cho đệ, tắm rửa trước đã có được không?”

Ngụy Vô Tiện vẫn duy trì động tác nhỏm dậy im lặng ngồi trong chốc lát, sau đó mới ngẩng đầu, tươi cười với Giang Yếm Ly:

“Được ạ, vậy làm phiền sư tỷ.”

“A Tiện…” Giang Yếm Ly nắm lấy tay hắn.

“Sư tỷ, đệ không sao, tỷ đi đi.” Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu: “Bây giờ đệ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

“Ừm.” Giang Yếm Ly đứng dậy, sau đó đặt một chiếc bình nhỏ xuống bàn, nói: “Đây là Thanh tâm đan, nếu cảm thấy không khỏe thì dùng một viên… A Tiện, có chuyện gì phải lập tức đến tìm sư tỷ.”

“Biết rồi ạ, sư tỷ còn không yên tâm đệ sao?”

“A Tiện của chúng ta lợi hại như vậy, đương nhiên là yên tâm rồi… Nhưng mà A Tiện, mặc kệ có ra sao, đệ vẫn là A Tiện của chúng ta.”

Ngụy Vô Tiện ngâm mình vào trong thùng tắm đầy nước nóng, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giang Yếm Ly cẩn thận chuẩn bị nước có nhiệt độ vừa đủ cho hắn, nước ấm áp bao trùm lấy cơ thể, làm giảm bớt đi cảm giác đau nhức của hắn. Ngụy Vô Tiện im lặng mà ngâm mình trong nước chốc lát, không muốn nghĩ đến nguyên nhân khiến mình cảm thấy toàn thân đau nhức không khỏe chút nào, lại còn có sự khác thường xảy ra ở chỗ tư mật làm hắn khó có thể ngồi vững kia nữa. Hắn do dự trong chốc lát, vẫn là vươn tay xuống thử thăm dò.

Thân thể nóng lên, trên người có cảm giác đau nhức xa lạ, Thanh tâm đan, trong phòng chỉ có mình Giang Yếm Ly thân là Khôn trạch chăm sóc… Tất cả những điều này đều chứng minh một việc, việc này lúc trước Ngụy Vô Tiện cũng đã từng buột miệng nói đùa qua, nhưng là việc mà hắn cự tuyệt không muốn nghĩ đến nhất.

Hắn, Ngụy Vô Tiện, phân hóa thành Khôn trạch.

Mỗi thiếu niên phân hóa thành gì mặc dù không thể khẳng định, nhưng cũng có thể nương theo một vài dấu vết mà phỏng đoán. Những người có các phương diện về thiên tư thể hình hơn người đa số sẽ phân hóa thành Càn nguyên, những người thiên tư bình thường thì phần nhiều là Trung dung. Cho nên mặc dù là phân hóa nhưng trong đám thiếu niên thì Trung dung là nhiều, vẻn vẹn chỉ có ít người phân hóa thành Càn nguyên, còn Khôn trạch nam tính lại là đã ít càng thêm ít. Thêm nữa Khôn trạch nam tính sau khi tự phân hóa sẽ phải đón tin kỳ cùng với nỗi khổ sinh sản, việc tu hành cũng kém xa Càn nguyên và Trung dung. Bởi vậy nếu có nam giới phân hóa thành Khôn trạch thì đều bị người nhà giữ ở trong phủ, cùng nữ quyến học tập và xử lý những việc vặt vãnh, rất ít người tiếp tục tu hành.

Ngụy Vô Tiện ở Giang gia từ trước đến nay đều thích làm gì thì làm thích đi đâu thì đi. Giang Phong Miên đối xử với hắn như con ruột, Ngu phu nhân mặc dù đối với hắn có chút bất mãn, quản giáo rất nghiêm, nhưng phần nhiều đều là không quản được hắn. Bởi vậy nên thật ra Ngụy Vô Tiện không thèm để ý đến chuyện sau khi phân hóa sẽ bị nhốt lại trong nhà, hắn thích làm gì sẽ vẫn làm đấy. Chẳng qua là hiện tại trần trụi ngâm mình trong nước, đầu ngón tay chạm vào chỗ đó toàn là cảm giác ẩm ướt trơn nhớt. Chất lỏng mà tin kỳ lúc trước lưu lại đã sớm chảy ra hết, vừa rồi hắn chỉ mới vươn tay xuống sờ soạng lung tung một chút, dưới động tác đó bên trong hậu huyệt dường như lại trào ra một ít chất lỏng trơn dính, làm Ngụy Vô Tiện lập tức rụt tay lại, dùng sức mà lau, thầm nghĩ phải rửa sạch hết dâm dịch trên tay mình đi.

Hôm qua hắn vừa phát sốt thì đã hôn mê bất tỉnh, những việc sau đó hắn chẳng biết gì cả. Lại có Giang Yếm Ly ở bên chăm sóc, Thanh tâm đan lúc nào nàng cũng mang theo bên người, bởi vậy nên tin kỳ đầu tiên của Ngụy Vô Tiện trải qua đúng là hữu kinh vô hiểm, bây giờ nhớ lại hắn cũng chẳng có ấn tượng gì. Nhưng cơ thể bởi vì căng cứng trong thời gian dài mà đau nhức, dưới thân không ổn, thậm chí là cảm giác trống rỗng xa lạ còn mơ hồ lưu lại trong hậu huyệt lúc này, đều làm cho Ngụy Vô Tiện vì lúng túng mà trở nên kích động.

Cho dù là tu hành hay việc học, trong số bạn cùng trang lứa hắn đều là người nổi bật, ngay cả thân hình thì cũng có ít người cùng tuổi mà cao như hắn, bởi vậy luôn nghĩ chính mình nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ phân hóa thành Càn nguyên. Đợi đến khi lớn lên săn mấy con yêu vật nổi danh, lập vài cái công lớn, sau đó cưới một tiên tử mỹ mạo động lòng người làm vợ, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ lưu lạc giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng bây giờ vận mệnh lại mông lung như một trò đùa thế này, phân hóa so với người khác lận đận nhiều chuyện hơn đã không nói thì thôi, lại còn là thân nam tử phân hóa thành Khôn trạch. Từ nay về sau đừng nói đến chuyện nổi danh lập vạn, ngay cả đến chuyện có thể tu hành tiếp hay không còn chưa dám nói chắc.

Ngụy Vô Tiện cắn răng miễn cưỡng tắm sạch toàn thân một lần, thay quần áo sạch sẽ, ngồi xuống giường, hiếm khi không biết nên làm gì tiếp theo. Bây giờ vẫn còn sớm, bình thường hắn sẽ đến giáo trường luyện kiếm đùa giỡn với các sư đệ, bị Ngu phu nhân răn dạy, bị phạt đứng phạt chạy, sau đó lại tiếp tục vui đùa. Nhưng bây giờ các sư đệ vẫn đang nghiêm túc tu hành dưới ánh mặt trời, hắn lại một mình trong phòng không biết làm gì, chỉ biết đi lại vòng quanh. Hắn nhìn liếc qua Thanh tâm đan mà vừa nãy Giang Yếm Ly để lại, bình nhỏ tinh xảo xinh xắn lẳng lặng đứng trên bàn.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy tâm phiền ý loạn, cầm cái bình nhỏ lên ném bừa vào trong tủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng.

“A Tiện, đã tắm xong chưa?”

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy giọng Giang Yếm Ly đã vội vàng tiến lên mở cửa:

“Sư tỷ!”

Giang Yếm Ly mang theo hộp đựng thức ăn bước vào phòng, sau đó bắt đầu bày biện đồ ăn ra bàn:

“Ta lấy cho đệ một chút đồ ăn trước, đã một ngày đệ không ăn gì rồi, ăn đi đã rồi muốn ngủ thì ngủ sau.”

“Cảm ơn sư tỷ!” Ngụy Vô Tiện có chút tinh thần, bước theo nàng đến bên cạnh bàn, đã nhìn thấy Giang Yếm Ly lấy thứ gì đó ra từ bên dưới hộp đựng:

“Đói lắm rồi phải không? Mau ăn đi. À đúng rồi, đây là thư gửi đến từ Cô Tô Lam thị, nói là gửi cho đệ.”

17.

“Thư?” Ngụy Vô Tiện nhận thư trong nghi ngờ, bên trên phong thư đoan đoan chính chính mà viết “Ngụy Anh thân khải”, ngoài ra không có gì khác, nhưng nét chữ viết thì nhìn quen mắt thật sự.

Thư được gửi tới Liên Hoa Ổ đều có người phụ trách thu nhận, nhưng đối với người tu tiên, gửi thư cũng không cần phải quy củ như vậy, chỉ cần biết đối phương đang ở chỗ nào hoặc có giữ tín vật của đối phương thì có thể dùng pháp bảo truyền thư. Có lẽ là người gửi thư tuy biết rằng Ngụy Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ nhưng lại không biết cụ thể hắn ở chỗ nào, lại không có tín vật, cho nên chỉ có thể gửi thư đến Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng mở thư ra, vừa liếc một cái đã không nhịn được mà bật cười. Giang Yếm Ly đang dùng muôi múc cháo đã được nấu nhừ nhuyễn ra bát, thấy hắn bỗng dưng vui vẻ hẳn lên như vậy thì hỏi:

“Vui đến vậy sao? Là bạn ở Lam gia của đệ gửi thư đến sao?”

“Đúng vậy, là bạn cực kỳ thân luôn ấy!” Ngụy Vô Tiện gấp gọn bức thư lại rồi nhét vào trong ngực, nhận lấy bát cháo mà Giang Yếm Ly đưa qua, cười nói: “Sư tỷ, tỷ có từng nghe nhắc đến Lam Trạm bao giờ chưa?”

Giang Yếm Ly ngẫm nghĩ, đáp:

“Là vị Lam nhị công tử tên Trạm tự Vong Cơ của Vân Thâm Bất Tri Xứ sao? Nghe nói là rất anh tuấn đoan chính, có thật không?”

“Là cực kỳ anh tuấn luôn ấy.” Ngụy Vô Tiện cầm thìa khoa chân múa tay: “Anh tuấn như thế này này.”

“Vậy nếu so với A Tiện thì sao?”

“Oạch, y ấy à…” Ngụy Vô Tiện do dự một chút, muốn miêu tả diện mạo của Lam Vong Cơ cho Giang Yếm Ly nghe. Nhưng mà vừa nhớ lại thì trong đầu lại lập tức hiện lên khuôn mặt trắng nõn oánh nhuận còn vương ánh nước của Lam Vong Cơ hôm ngâm mình ở suối nước lạnh, cùng với thân hình vừa ưu mỹ vừa hữu lực và tiết khố ngâm trong nước biến thành bán xuyên thấu. Ngụy Vô Tiện cũng không biết vì sao lúc ấy rõ ràng là hắn còn đang sốt nhẹ mà có thể nhớ rõ đến vậy, đã qua nhiều ngày rồi mà vẫn làm cho hai gò má hắn có chút nóng nóng. Nhưng bây giờ nhớ lại, đó chính là lần cuối cùng hắn chạm mặt với Lam Vong Cơ trước khi rời Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Từ nay về sau cách nhau hai phương trời, cũng không biết khi nào mới có dịp gặp lại.

Nghĩ vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng dưng có chút tiếc nuối cùng mất mát khó mà giải thích được, nhưng vẫn cười cười trả lời Giang Yếm Ly:

“Nếu như để mà nói, thì y anh tuấn hơn đệ một chút, chỉ một chút thôi! Giang thúc thúc nói là trước đây chúng ta từng gặp qua y rồi, nhưng mà đệ không nhớ rõ.”

“Vậy sao? Ta cũng không nhớ rõ, có lẽ là lúc còn rất nhỏ đi.” Giang Yếm Ly đẩy đẩy bát, ý bảo Ngụy Vô Tiện nhanh ăn đi: “Vậy bức thư kia là y gửi đến sao?”

“Đúng vậy.” Ngụy Vô Tiện húp xùm xụp mấy ngụm cháo: “Đệ rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đột xuất như vậy, còn chưa kịp đến chào tạm biệt y, cho nên y bèn viết thư gửi lại đây.”

“Xem ra các đệ đúng là bạn thân rất thân đấy.” Giang Yếm Ly thấy nét mặt của Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng tốt lên, lặng lẽ thở phào một hơi, cười nói: “Trước đây cũng chưa thấy những người bạn khác của đệ viết thư cho đệ.”

Ngụy Vô Tiện ngậm thìa ngẫm nghĩ, trước kia hắn quen biết toàn là hồ bằng cẩu hữu, làm gì có ai chững chạc nghiêm chỉnh như Lam Vong Cơ, thấy hắn bị ốm còn viết thư đến hỏi thăm. Hắn cũng cười theo, nói:

“Không có đệ chơi cùng, chắc chắn là y cảm thấy nhàm chán muốn chết, nhớ đệ rồi đấy!”

Khiến cho Lam Vong Cơ nhàm chán đương nhiên là chuyện không có khả năng, nội dung của lá thư kia chẳng qua cũng chỉ là nghe nói Ngụy Vô Tiện sinh bệnh quay về nhà nên gửi thư hỏi thăm sức khỏe thôi, có lẽ đến ngay cả chuyện Ngụy Vô Tiện phân hóa y cũng không biết được. Hơn nữa câu chữ trong thư đều vô cùng quy củ, ngay cả nửa câu đùa bỡn thân mật giữa bạn bè với nhau cũng không có. Nhưng có thể khiến Lam Vong Cơ đặc biệt viết thư đến hỏi thăm cũng là chuyện đủ để Ngụy Vô Tiện vui vẻ nửa ngày. Nghĩ đến cảnh Lam Vong Cơ ngồi trong Tàng Thư Các nghiêm túc viết thư cho hắn, hắn chỉ muốn lập tức bay ngay đến Vân Thâm Bất Tri Xứ trêu chọc Lam Vong Cơ thôi. Nhớ lại những “chuyện lý thú” cùng Lam Vong Cơ lúc còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tâm trạng của Ngụy Vô Tiện tốt hơn rất nhiều, một bên uống cháo một bên nói chuyện phiếm với Giang Yếm Ly, những phiền muộn cùng bất an khi nãy đã tan biến đi rất nhiều.

Chờ Giang Yếm Ly thu dọn bát đũa trên bàn rồi rời đi, hắn mới lục tung phòng lên để tìm giấy bút, muốn viết thư hồi âm lại cho Lam Vong Cơ.

“Ừm, Lam Trạm.” Hắn cầm bút vừa viết vừa lẩm bẩm nói theo: “Ta quay về Giang gia, ngươi nhớ ta lắm có phải không. Hai con thỏ lúc trước tặng cho ngươi vẫn còn chứ? Nếu ngươi không chịu nướng chúng lên ăn thì trong lúc nhàm chán cũng có thể nuôi chúng cho vui mà, nhìn thấy chúng là có thể nhớ đến ta rồi! Dù sao các ngươi cũng cực kỳ giống nhau, chỉ thích ăn lá cây, còn không thích nói chuyện…”

Hắn cũng không quản đến chuyện Lam Vong Cơ có đọc hiểu được những dòng chữ như rồng bay phượng múa kia của hắn hay không, viết lan man một đoạn dài. Cũng may là ít ra hắn biết chính xác chỗ mà Lam Vong Cơ ở, nếu không phong thư toàn lời nói nhảm nói nhí này mà gửi thẳng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, thông qua Lam Khải Nhân thì sợ là không đến được tay của Lam Vong Cơ mất. Ngụy Vô Tiện nằm bò trên bàn viết trong chốc lát, mới nhớ ra là Lam Vong Cơ còn chưa có tín vật để có thể gửi thư thẳng cho hắn, bèn viết thêm:

“Ta gửi tín vật của ta theo thư, về sau ngươi muốn gửi thư đến đây là có thể gửi trực tiếp cho ta rồi.”

Viết xong, hắn vứt bút sang một bên, chạy đến trước ngăn tủ muốn tìm xem có gì có thể làm tín vật để Lam Vong Cơ giữ bên mình hay không. Hắn rời Liên Hoa Ổ một khoảng thời gian, ngoại trừ gia nhân hàng ngày đến quét dọn cũng không có ai sắp xếp lại đồ đạc của hắn. Bên trong ngăn tủ vẫn giống hệt như trước khi hắn đi, đủ các loại đồ vật vặt vãnh lộn xộn xếp chồng lên nhau như sắp đổ ào hết ra ngoài tới nơi. Hắn vừa lục lọi thì bỗng dưng thấy vật gì đó rơi ra từ trong tủ.

Đó là một cái lọ nho nhỏ màu trắng, chính là lọ Thanh tâm đan mà khi nãy Giang Yếm Ly để lại. Ngụy Vô Tiện cầm cái lọ lên nhìn một lúc lâu, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cầm cái lọ đặt lại trên bàn. Hắn tiện tay lấy một thứ gì đó rồi đóng tủ, quay trở lại bàn, cầm bút viết thêm một câu lên thư:

“Lam Trạm, chắc chắn là ngươi không đoán được vì sao ta lại quay về Liên Hoa Ổ phải không. Ta phân hóa rồi đấy! Phân hóa thành Khôn trạch.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp