[VONG TIỆN] THIẾU NIÊN SỰ

Chương 6-11


2 tháng

trướctiếp

6.

Ngụy Vô Tiện vừa hỏi xong thì lập tức vỗ đẹt lên trán mình một cái, cười mắng bản thân hồ đồ rồi, làm gì có ai say rượu mà tự nhận là mình say chứ. Chẳng qua nhìn Lam Vong Cơ khác thường như vậy, không phải say rượu thì là gì?

“Không phải chứ Lam Trạm, ngươi uống rượu gạo nếp mà cũng say được hả? Cũng khó mà trách được cái gia quy cấm rượu của Cô Tô Lam thị nhà các ngươi.” Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Nhưng mà đến cùng tại sao ngươi lại chạy đến phòng ta? Không phải là đến uống trộm rượu thật đấy chứ!”

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, đáp: “Bà chủ.”

“À, ta biết rồi, nhất định là bà chủ nhớ nhầm phòng, cho nên mới chỉ ngươi đến đây.” Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ: “Đại ca ngươi còn chưa về hả?”

“Huynh trưởng… Tối nay không về.”

Cũng không biết Lam Vong Cơ say rượu thì sẽ ra sao, Lam Hi Thần không ở đây, nếu đưa Lam Vong Cơ về phòng, sợ là để y một mình say khướt ngồi ngốc trong phòng cũng không ổn. Ngụy Vô Tiện nhớ tới một phòng đầy sâu rượu dưới kia, tuy rằng tin tưởng Lam Vong Cơ dù có say cũng không biến thành dáng vẻ như vậy, nhưng vẫn quyết định trước hết giữ người ở lại phòng mình đã.

“Vậy Lam Trạm à, ngươi thả lỏng tay ra trước đã, nước ấm đang để ngoài cửa rồi, ta lấy vào cho ngươi rửa mặt… Hay nói cách khác, ngươi có muốn tắm trước không?”

Ngụy Vô Tiện nói được một nửa thì nhớ đến tính ưa sạch sẽ của Lam Vong Cơ, cho nên mới chuyển thành hỏi như vậy. Không ngờ Lam Vong Cơ đứng phắt dậy, túm theo cả hắn, nói:

“Tắm rửa.”

“Ôi ôi ôi??” Ngụy Vô Tiện bị y kéo, khập khiễng một đường đi đến ngoài cửa: “Được được tắm rửa thì tắm rửa, ngươi đừng có vội mà. Ôi trời ngươi nhìn ngươi xem, nước tràn hết ra ngoài rồi! Vẫn để ta làm thì hơn.”

Hắn khuyên can mãi cuối cùng mới dụ dỗ được Lam Vong Cơ buông tay, để hắn yên yên ổn ổn nâng nước nóng vào, sau đó giúp Lam Vong Cơ cởi quần áo.

“Được rồi, còn lại trung y thì ngươi tự cởi đi.”

Hắn vội vàng vắt tầng tầng lớp lớp bạch y sang một bên, nói:

“Ngươi tắm trước đi, ta xuống lầu xem xem đám tiểu tử kia thế nào rồi. Chậc, hôm nay ta kiểu gì cũng phải chăm sóc đám sâu rượu các ngươi rồi…” Ngụy Vô Tiện nói xong thì nhớ tới dáng vẻ Lam Vong Cơ vừa rồi ngoan ngoãn nâng tay để hắn cởi quần áo, không khỏi bật cười: “À, ngươi không tính, ngươi say vẫn là quá ngoan ha ha ha ha. Lam Trạm ngươi nói ngươi xem, da mặt ngươi mỏng như vậy, tại sao cho dù thẹn thùng tức giận hay say rượu mà mặt cũng không hồng tí nào vậy. Ngươi thế này…”

Hắn càng nói càng hào hứng, theo bản năng xoay người lại nhìn Lam Vong Cơ, kết quả là vừa nhìn thấy người thì đã phải chịu đả kích thật lớn.

Lam Vong Cơ đã cởi sạch cả trung y lẫn tiết khố, toàn thân trần trụi đứng thẳng tắp, da thịt trắng nõn như ngọc, những đường cong cơ thể rõ ràng hữu lực làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy chói lòa đến mù mắt. Trong chớp mắt hắn quên cả giật mình, phản ứng đầu tiên là trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Chờ Lam Vong Cơ tỉnh lại sợ là xấu hổ đến mức không dám gặp người khác nữa.

Tuy bình thường hắn thích trêu chọc Lam Vong Cơ, trăm phương nghìn kế cũng muốn đùa cợt y thỏa thuê mới thôi, nhưng hắn cũng biết Lam Vong Cơ vô cùng ngạo khí, cho nên chưa từng thật sự muốn làm khó y. Bởi vậy nên gặp tình huống như thế này, Ngụy Vô Tiện “bất trị” trong miệng Lam Khải Nhân cũng hiếm khi nổi máu quân tử, lấy một kiện quần áo đưa cho Lam Vong Cơ:

“Lam Trạm, ngươi mặc quần áo vào trước đi đã.”

Nói xong hắn vội vàng ném quần áo lên cho Lam Vong Cơ. Thế nhưng y lại nghiêng người né tránh, một tay túm lấy Ngụy Vô Tiện kéo về phía này. Ngụy Vô Tiện không kịp đề phòng, bị lôi một phát như vậy thì lao thẳng vào ngực Lam Vong Cơ, mặt dán trực tiếp lên da thịt nhẵn nhụi ấm áp. Trong lòng hắn bỗng nhiên loạn cào cào, tay chân luống cuống muốn đứng thẳng lên. Thế nhưng Lam Vong Cơ lại nâng tay đè đầu hắn xuống, dùng hết sức có thể để khóa hắn trong ngực.

Cho dù ở Liên Hoa Ổ, trong lúc đùa giỡn Ngụy Vô Tiện vẫn thường xuyên túm vai bá cổ các sư đệ, thế nhưng cũng chưa từng bị người ta ôm ghì vào trong lồng ngực trần trụi như vậy. Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng luồn vào tóc hắn, dí sát đầu người kia vào ngực mình, nói với Ngụy Vô Tiện:

“Mặt không nhìn ra, nghe tim đập.”

Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ che khuất, đầu mũi tràn ngập hơi thở lãnh đạm của y. Y vừa nói như vậy thì gương mặt của Ngụy Vô Tiện đang áp vào lồng ngực Lam Vong Cơ cũng hơi hơi động đậy. Lúc này hắn mới chú ý đến, tất cả những thứ tai mình có thể nghe được cũng chỉ là tiếng tim đập mạnh mẽ dồn dập của Lam Vong Cơ. Cẩn thận nghe lại một lần nữa thì quả thật là nhanh hơn bình thường một chút. Hắn lập tức hiểu ý, giãy giụa ngẩng đầu lên, nói:

“Ý ngươi là, say rượu nhìn mặt không phát hiện ra thì có thể nghe tiếng tim đập?”

Lam Vong Cơ gật đầu đáp: “Ừ.”

Ngụy Vô Tiện không nhịn được ôm bụng cười ha ha, tâm tình rối loạn vì vừa rồi nhìn thấy Lam Vong Cơ cởi sạch quần áo và ôm vào trong ngực cũng bị đánh tan hơn phân nửa.

“Ha ha ha Lam Trạm ngươi đúng thật là, không cần nghe tiếng tim đập ta cũng biết ngươi say rồi. Ngươi như thế này…” Hắn rời khỏi cái ôm của Lam Vong Cơ, đứng thẳng người dậy khoa tay múa chân nói: “Nếu như đột nhiên tỉnh lại, sợ là nhất định sẽ một kiếm thống khoái đâm xuyên qua người ta mất.”

Lam Vong Cơ đứng đối diện với hắn, nghiêm nghiêm túc túc nói:

“Sẽ không.”

“Sẽ không cái gì? Sẽ không tỉnh lại? Hay là sẽ không đâm ta?”

Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ thấy Lam Vong Cơ thẳng thắn bộc trực nói chuyện như vậy, lại muốn trêu ghẹo, nhưng cảm thấy mình nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì rất không phúc hậu, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đỡ người vào trong thùng tắm.

“Ngươi vẫn nên tắm trước đi, nếu không thì nước lạnh mất.”

Hắn loay hoay một lúc thì hơn nửa người của Lam Vong Cơ đã chìm ở trong nước, nhìn qua đặc biệt ngoan ngoãn nhu thuận. Mạt ngạch trắng như tuyết của y xen lẫn trong mái tóc dài mềm mại đen bóng, phiêu tán trên mặt nước, vài giọt nước trong suốt ẩm ướt đáp trên bờ vai mịn màng, chẳng hiểu vì sao lại làm cho Ngụy Vô Tiện nhớ đến mấy vị thần tiên hạ phàm tắm rửa trong mấy quyển thoại bản bán đầu đường. Chẳng qua là bản thân hắn không có cách nào giấu quần áo của vị thần tiên này đi, lại còn phải hầu hạ Lam Vong Cơ ngồi chỉnh tề, sau đó vươn tay muốn cởi mạt ngạch của y xuống:

“Ngươi tắm mà cũng không tháo mạt ngạch xuống sao? Ngươi nhìn xem, ướt hết rồi này!”

Mạt ngạch của Lam gia có một cách đeo riêng, đeo ở trên trán nhìn vô cùng quy phạm đoan chính. Mặc dù lúc làm ầm ĩ trong Tàng Thư Các Ngụy Vô Tiện cũng không ít lần thử kéo tuột mạt ngạch của Lam Vong Cơ, nhưng mà cơ hội để có thể đường đường chính chính tháo từ trên đầu y xuống thế này vẫn là lần đầu. Nhưng hắn tìm tòi hồi lâu cũng chẳng nắm được trọng điểm, chỉ đành cúi sát xuống nghiên cứu một phen, trong lúc bất giác đã dựa vào Lam Vong Cơ quá gần.

Thường ngày hắn chỉ cần chạm vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ một cái thì tên kia đã giận đến nửa ngày, còn không muốn nói với Ngụy Vô Tiện bất kỳ một chữ nào nữa. Bây giờ Ngụy Vô Tiện cách lớp gỗ của thùng tắm, cả người thiếu chút nữa treo luôn lên người Lam Vong Cơ, chăm chăm chú chú muốn tháo nút buộc rồi kéo mạt ngạch của y xuống, ấy thế mà Lam Vong Cơ lại vẫn im lặng, cũng chẳng hề phản kháng dù chỉ nửa điểm. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:

“Ơ hay? Ngoan thế nhỉ? Uầy, tại sao cảm giác càng tháo càng rối thế này.”

Nút thắt của mạt ngạch buộc ở sau đầu, Ngụy Vô Tiện cởi nửa ngày cũng không cởi được, bèn nhoài hẳn người về phía trước để nhìn ra sau đầu Lam Vong Cơ, miệng gần như là ghé sát bên tai y:

“Mạt ngạch nhà các ngươi buộc chặt chết đi được, thảo nào lúc trước ta kéo kiểu gì cũng không tuột! Được rồi!”

Hắn tháo cái mạt ngạch trên trán của Lam Vong Cơ xuống, hứng trí bừng bừng khoe cho y xem:

“Cởi xuống được rồi này!”

Hắn hơi nghiêng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt chân thành thẳng thắn đến cực điểm kia của Lam Vong Cơ.

Hai mắt y sáng rực lên, nhìn Ngụy Vô Tiện không chớp, làm cho người kia bỗng dưng cảm thấy trong lòng bối rối. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phân biệt được cảm xúc đang trào dâng dưới đáy mắt kia là gì thì đã bị Lam Vong Cơ nắm lấy cằm, sau đó cảm thấy có thứ gì đó mềm mại dịu dàng chạm khẽ lên môi mình, lập tức giật mình chết sững tại chỗ.

7.

Cằm của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nắm chặt, cảm nhận được một thứ xúc cảm xa lạ đang mơn man trên môi. Đầu óc hắn trống rỗng, cả người cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, phải mất một lúc lâu sau mới ý thức được rằng, mình đang bị hôn?!

Lam Vong Cơ hình như cũng bị dọa sợ, môi dán lên môi hắn rồi ngây người trong chốc lát, thế nhưng không thấy Ngụy Vô Tiện phản ứng gì, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái. Động tác này chẳng khác nào như phá bỏ một thứ rào cản gì đó, Lam Vong Cơ bỗng dưng giữ lấy gáy Ngụy Vô Tiện, dùng hết sức mà lấp kín môi hắn, hết lần này đến lần khác liếm láp rồi mút mát bờ môi đỏ mọng kia. Động tác của y còn có chút chưa nắm được nặng nhẹ, lại vô cùng mãnh liệt, thỉnh thoảng còn ngậm lấy môi Ngụy Vô Tiện mà nhay cắn. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy môi mình như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến mức Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn tránh né, trực tiếp lui về phía sau.

“Lam Trạm… ngươi…”

Ngụy Vô Tiện muốn cố gắng gọi tỉnh Lam Vong Cơ, thế nhưng vừa hé miệng ra đã bị đối phương nhân cơ hội mà hành sự, dễ dàng khai mở khớp hàm đang run lên nhè nhẹ của hắn, xâm chiếm khoang miệng ấm nóng rồi quấn hắn vào một trận môi lưỡi triền miên. Tay hắn vẫn còn nắm lấy cái mạt ngạch kia, cả người bị ép chặt vào thành thùng tắm làm bằng gỗ đến mức có chút đau, thế nhưng hơi thở ướt át dịu dàng cùng với lực đạo không cho phép cự tuyệt trong lúc bốn cánh môi dây dưa làm cho đầu óc hắn choáng váng, không còn tâm trí mà để ý đến chút khó chịu nho nhỏ kia, cũng quên luôn cả giãy giụa. Tuy trước khi phân hóa thì theo lý mà nói sẽ không ngửi được mùi tin tức tố của đối phương, nhưng chẳng hiểu sao trong lúc thần trí mơ hồ Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy được một tia mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, hòa cùng với hơi nóng bốc lên từ trong thùng tắm, làm khuôn mặt hắn bị hun đến mức ửng hồng.

Đầu lưỡi mềm mại lướt qua hàm răng, sau đó câu lấy đầu lưỡi hắn, kích thích Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà thở dốc nỉ non vài tiếng. Bàn tay đang đỡ sau gáy đẩy cột tóc của hắn lệch sang một bên, thuận theo động tác hôn mút mà nhẹ nhàng vuốt ve. Trong lúc mơ mơ màng màng Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bản thân mình bị Lam Vong Cơ hoàn toàn áp chế, như là bất luận Lam Vong Cơ làm cái gì, hắn đều không thể tránh thoát. Ý nghĩ này hệt như sấm sét giữa trời quang, rạch nát những tâm tư đang rối loạn, khiến Ngụy Vô Tiện đột nhiên bắt đầu vùng vằng muốn từ chối.

Trước khi Lam Vong Cơ buông hắn ra còn khẽ cắn lên bờ môi dưới đã sớm sưng mọng của hắn một cái, chút ít xúc cảm nhỏ vụn này làm dư vị của nụ hôn vừa rồi vẫn còn lưu luyến lại trên môi. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, giống như muốn giúp đại não đang thiếu dưỡng khí của bản thân tỉnh táo một chút:

“Lam Trạm ngươi, ngươi rõ ràng là say…”

Hắn vừa mở miệng thì phát hiện ra mình đang vừa nói vừa thở dốc, chỉ đành ho khan vài tiếng nhằm che đậy tình cảnh xấu hổ hiện tại:

“Thật sự không dám nghĩ đến, Lam Trạm ngươi uống say lại có thể, lại có thể buông thả như vậy… Cũng may hôm nay người ở trong này là ta đấy, nếu như là người khác thì xong đời rồi.”

Hắn cũng không thèm để ý xem như thế nào thì gọi là “xong đời”, chỉ cảm thấy phải mau chóng xử lý tình trạng hiện tại của Lam Vong Cơ, nếu không để cho người khác phát hiện ra thì không biết Lam Vong Cơ sẽ tự xử thế nào nữa.

“Lam Trạm, nếu không thì ngươi đừng ra ngoài vội, đợi một chút ta đi lấy quần áo lại đây cho ngươi!”

Hắn vội vàng chạy hộc tốc đến chỗ bọc quần áo của Lam Vong Cơ nhanh chóng lôi ra một bộ quần áo, lúc quay về còn do dự trong chốc lát rồi mới đi về phía thùng tắm đưa quần áo cho y. May là lần này Lam Vong Cơ không khỏa thân đứng đó nữa mà ngoan ngoãn ngồi trong thùng tắm chờ hắn. Ngụy Vô Tiện chờ y mặc quần áo xong xuôi mới dẫn người đến bên cạnh giường:

“Đại ca ngươi cũng không về, tối nay ngươi ngủ ở đây luôn đi. Tránh khỏi việc ngươi đi ra ngoài nhìn đến người khác lại…”

Bỗng dưng hắn nhớ lại một màn vừa rồi bị Lam Vong Cơ nắm cằm hôn, đầu óc lập tức nổ tung, quay lại nhìn thì thấy người kia tuy đang cúi đầu, nhưng bờ môi mỏng vẫn còn sưng đỏ chưa tiêu, bóng loáng ánh nước. Ngụy Vô Tiện cảm thấy rối rắm trong lòng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng ngồi xuống giường, khoanh chân lại, nhìn Lam Vong Cơ rồi hỏi:

“Ầy, Lam Trạm, vừa rồi cái kia… là lần đầu tiên của ngươi… có phải không?”

“Ừ.”

“Ơ vừa khéo thế nhỉ, ta cũng là lần đầu tiên đấy. Chẳng qua đều là nam nhân cả, sau này còn cùng là Càn nguyên, chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, không quan trọng.” Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, cũng không hiểu bản thân đang nói gì, chỉ biết tiếp tục nói nhảm: “Nhưng thật ra là ngươi đấy, sau khi tỉnh nếu còn nhớ thì khẳng định là tức muốn khùng luôn đi. Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy trong lúc hồ đồ hiếm thấy bị… À đúng rồi, ngươi đã có người trong lòng chưa vậy?”

Lam Vong Cơ nghe đến đây thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn Ngụy Vô Tiện:

“Có.”

Hai vành tai y vẫn còn ửng hồng, vừa tắm rửa xong cho nên còn vài giọt nước đọng lại trên lọn tóc ướt đẫm, làm vạt áo trước bị ẩm một mảng lớn, khiến cho cả người y thoạt nhìn mang theo một cỗ khí tức mỏng manh lại dễ thân cận hiếm có. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y như vậy thì xuất thần trong chốc lát, một lúc lâu sau mới hiểu được đây là câu trả lời của Lam Vong Cơ, lập tức nhảy dựng:

“Lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi lại nói không có, còn hung dữ với ta! Không phải gia huấn của Lam thị các ngươi không cho phép nói dối hay sao!”

“Không có nói dối.” Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, vài giọt nước còn đọng lại trên tóc theo động tác này rơi xuống, chậm rãi trượt qua khuôn mặt anh tuấn vẫn còn mang chút ngây ngô của y: “Lúc trước không có, bây giờ, có.”

“Ơ, có rồi hả? Vậy, vậy phải làm sao bây giờ.” Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân mình cũng say rồi, nếu không thì tại sao đầu óc lại lộn xộn, không thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác thế này. Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là chuyện riêng tư của Lam Vong Cơ, tiếp tục hỏi rõ thì không tốt lắm, chỉ có thể sờ sờ môi mình, ngượng ngùng nói: “Vậy ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, uống nhiều thôi mà, không cần tính toán gì hết, cái vị nhị công tử của Trương gia ấy, mỗi lần uống say còn ôm lấy người khác kêu cha kia, không cần phải để ý làm gì, ha ha…”

Lam Vong Cơ hai mắt sáng rực mà nhìn Ngụy Vô Tiện, nhìn đến mức Ngụy Vô Tiện cảm thấy chột dạ, lập tức ngậm miệng. Lam Vong Cơ lại ghé sát tới đây, túm lấy vai của Ngụy Vô Tiện rồi đè xuống, đặt hắn nằm trên giường:

“Giờ Hợi, đi ngủ.”

“Chờ một chút, còn thừa một cái giường mà, đêm nay Giang Trừng không về đâu, ta sang bên đó ngủ, chúng ta không cần phải chen chúc ở… Ưm!!!”

Ngụy Vô Tiện bị cấm ngôn, sau đó còn bị định thân, chỉ có thể dùng hết sức mà ưm ưm để lôi kéo sự chú ý của Lam Vong Cơ. Nhưng mà Lam Vong Cơ hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, tự giác nằm xuống thành một tư thế vô cùng đoan chính, sau đó nhắm mắt lại, không động đậy gì nữa. Ngụy Vô Tiện lăn lộn hồi lâu cũng không thể cởi bỏ được định thân thuật, người bên cạnh lại lẳng lặng thở đều, giống như đã ngủ say rồi, hắn chỉ có thể nằm im tại chỗ. Chỗ rượu rót vào bụng từ chiều đến tối cuối cùng cũng phát huy cảm giác tồn tại của mình, thúc giục hắn chìm vào giấc ngủ.

Trước khi đi vào giấc ngủ, trong đầu Ngụy Vô Tiện mới bất tri bất giác mà bật ra một suy nghĩ: Khoan đã! Ta đây là bị Lam Trạm hôn mà! Đây là nụ hôn đầu tiên của ta đấy! Ta chỉ quan tâm đến y mà không thèm quan tâm đến bản thân mình một chút nào là sao!

8.

Khi Ngụy Vô Tiện thức giấc thì trời đã sáng rõ rồi. Định thân thuật trên người cũng đã được giải, nhưng cả người cứng đờ nằm ngủ một đêm, Ngụy Vô Tiện cảm thấy toàn thân không thoải mái chút nào. Hắn xoa xoa thắt lưng mơ mơ màng màng ngồi trong chốc lát, vừa mới nhấc chân bước xuống giường, còn chưa kịp đứng vững thì chân đã như nhũn ra, trực tiếp ngã quỳ xuống trước giường.

Lần này động tĩnh thật lớn, Ngụy Vô Tiện ngã đau thì nhe răng trợn mắt, cuối cùng cũng tỉnh hẳn. Mà cánh tay lập tức áp sát muốn đỡ hắn không chỉ giúp hắn tỉnh táo mà còn làm hắn ngạc nhiên đến mức suýt nữa nhảy dựng lên. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra là trong phòng còn một người nữa, không đợi Lam Vong Cơ đỡ hắn dậy đã vội vàng khoát tay:

“Không sao không sao, ngủ dậy bị tê chân thôi.”

Lam Vong Cơ thu tay lại, im lặng nhìn hắn đứng vững rồi mới quay lại bên cạnh bàn, tiếp tục lau chùi Tị Trần của y. Nước rửa mặt được đặt ở một bên, độ ấm vừa đủ, chắc hẳn là Lam Vong Cơ đoán chừng hắn cũng sắp dậy, cho nên đã sai người chuẩn bị tốt. Ngụy Vô Tiện một bên lau mặt, một bên từ dưới khăn vải liếc trộm Lam Vong Cơ.

Tỉnh ngủ rồi thì chuyện ngày hôm qua đương nhiên cũng như thủy triều ùn ùn kéo đến, cảm xúc mơ hồ còn lưu lại trên môi tựa như nhắc nhở hắn đêm qua đã đánh mất nụ hôn đầu tiên. Nhưng hắn không biết chính xác sau khi Lam Vong Cơ tỉnh rượu thì còn nhớ gì không, mà nếu có nhớ thì nhớ nhiều hay ít. Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ mới sáng sớm đã cẩn thận lau chùi thanh Tị Trần sắc bén lạnh lẽo kia, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, sợ Lam Vong Cơ nhớ đến thẹn quá hóa giận sẽ lập tức rút kiếm ra thì… Hôm qua hắn ăn chơi đến ngu cả người, Tùy Tiện không biết sớm bị hắn tiện tay vứt đến xó nào rồi, lúc này ngay cả đến một cái vũ khí để giữ mạng cũng không có.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì, người bị hại rõ ràng là hắn, tại sao hắn lại phải sợ cái tên hung dữ kia chứ!

Ngụy Vô Tiện dứt khoát lau mặt thật mạnh một cái, sau đó vứt khăn vải vào trong chậu, ngẩng đầu lên gọi Lam Vong Cơ:

“Này, Lam Trạm, chuyện tối hôm qua, ngươi còn nhớ rõ không?”

Lam Vong Cơ chậm rãi cắm Tị Trần vào lại trong vỏ kiếm, quay đầu lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện.

“Tối qua ngươi uống trộm rượu của ta! Lại còn say rượu, say đến mức bất tỉnh nhân sự gọi mãi không dậy! Sau đó ngươi làm cái gì ngươi còn nhớ rõ không?”

“Không nhớ rõ…”

“Không nhớ gì hết hả? Một chút ấn tượng cũng không có?”

Lam Vong Cơ giống như là không có chút ấn tượng nào về việc mình làm hôm qua, nghe thấy hắn nói vậy thì mặt trắng bệch, hỏi:

“Ta… tối qua ta làm gì?”

Làm gì ấy hả? Làm nhiều gì lắm đấy! Ngụy Vô Tiện nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn không nói ra. Hắn ngày thường tuy hành sự bừa bãi, mấy lời thô tục nói ra cũng không ngại miệng, nhưng bản chất vẫn là một thiếu niên đến tay con gái còn chưa nắm qua đấy, dù gì thì gì cũng không thể nói thẳng việc nụ hôn đầu tiên của mình đã tặng cho Lam Vong Cơ rồi được. Lại cảm thấy tối qua Lam Vong Cơ uống say thành như vậy, cho dù làm gì đi chăng nữa cũng có thể xem như là chuyện ngoài ý nuốn, nếu như đòi y phải giải thích gì gì đó thì không khỏi có chút dọa người, cuối cùng đành phải cắn răng, nói bóng nói gió:

“Lam gia các ngươi đúng là phải cấm rượu, không cho phép bất kỳ ai uống hết, người nào uống phạt người đó!”

Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, mím môi rồi nói:

“Tối hôm qua là ta uống rượu, đợi giải quyết xong chuyện thủy quỷ, ta sẽ đi lĩnh phạt.”

“Khoan đã, ngươi muốn tìm ai lĩnh phạt? Thúc phụ ngươi? Ca ca ngươi?”

Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nói xong thì cửa đã bị ai đó đập uỳnh uỳnh:

“Ngụy Vô Tiện! Ngươi có ổn không đấy? Tất cả mọi người đều đang chờ dưới lầu.”

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới ý thức được rằng đã không còn sớm nữa, chắc hẳn là Lam Vong Cơ thấy hắn chưa tỉnh, lại không gọi hắn dậy được, chỉ có thể ở trong phòng chờ hắn. Hai điều cần chú trọng nhất khi bắt thủy quỷ là dòng chảy của nước cùng thời gian, không thể chậm trễ, Ngụy Vô Tiện lập tức không lèo nhèo nữa, nhanh nhẹn rửa mặt súc miệng cho xong, thuận tiện kéo theo Lam Vong Cơ xuống lầu tụ họp cùng mọi người.

Chuyện thủy quỷ vẫn chưa thể giải quyết, thế nhưng nó vượt quá phạm vi năng lực của bọn họ, chi bằng quay về bẩm báo với các trưởng bối trong tộc. Lam Hi Thần đành phải dẫn theo một đám thiếu niên, đổi một con thuyền mới quay về trên trấn.

Giang Trừng một bên chống sào đẩy thuyền, một bên dùng khuỷu tay thúc thúc Ngụy Vô Tiện:

“Này, tối qua ngươi làm sao đấy? Tại sao Lam Vong Cơ lại ở trong phòng ngươi?”

“Ta còn muốn hỏi ngươi làm sao đấy? Mới uống có chút rượu như vậy đã say đến loạn óc, gục luôn trong phòng người khác không mò về nổi.”

Giang Trừng đẩy hắn một cái, nói:

“Ừ rồi chỉ có ngươi uống giỏi! Đến cùng là có chuyện gì?”

“Nếu ta nói với ngươi, tối hôm qua Lam Trạm tự mình chạy đến phòng ta, sau đó uống rượu, còn say khướt! Ngươi có tin không?”

“Là ngươi uống rượu say khướt sau đó ồn ào quấy rầy Lam Vong Cơ nhà người ta đi!”

“Đấy ngươi xem.” Ngụy Vô Tiện than ngắn thở dài buông tay: “Nói ngươi cũng không tin, ta đây thật sự là giữa ban ngày ban mặt bị hàm oan.”

“Ngươi dẹp cái dáng vẻ đó đi hộ ta! Vừa rồi y thà túm lấy cổ áo ngươi cũng không muốn đụng vào ngươi, ngươi có còn nhớ rõ không?”

Nếu ta mà nói thì có thể dọa chết ngươi đấy! Lam Trạm không chỉ chạm vào ta, mà còn…

Ngụy Vô Tiện như là đã biết một mặt khác của Lam Vong Cơ mà không ai biết, chẳng hiểu sao trong lòng có chút đắc ý:

“Ôi trời ngươi không hiểu được đâu, ta đây cũng lười nói với ngươi.”

Hai người còn đang đùa giỡn thì nhìn thấy một chiếc thuyền khác cập lại gần bờ, mấy công tử thế gia đứng trên thuyền còn xô xô đẩy đẩy, vô cùng náo nhiệt. Giang Trừng cũng chống thuyền qua đó, dừng song song bên cạnh, hỏi:

“Các ngươi làm cái gì đấy?”

Đám thiếu niên kia nhìn thấy Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lại đây thì đều nhao nhao tiến đến:

“Ây Ngụy huynh, ngươi có dám thử xin quả sơn trà không?”

“Chuyện này có gì mà không dám.” Ngụy Vô Tiện giẫm một chân lên mép thuyền, sau đó vứt lên bờ một chuỗi mị nhãn, cao giọng hô: “Tỷ tỷ, sơn trà của tỷ bao nhiêu tiền một cân vậy?”

Người này sinh ra đã tuấn lãng, lại đang ở độ tuổi thiếu niên thần thái phi dương, đầu mày cuối mắt thấm đẫm ý cười tùy tiện vô tư không thể che lấp, làm cho người khác nhìn thấy cũng vui lây. Cô gái bán sơn trà kia đương nhiên cũng thích, đáp lại:

“Tiểu lang quân, nể tình ngươi lớn lên tuấn lãng như vậy, tặng ngươi một trái, có muốn không?”

“Của tỷ tỷ tặng, đương nhiên là muốn rồi.”

Ngụy Vô Tiện hơi nâng tay dễ dàng đón được quả sơn trà to tròn từ trên bờ ném tới, vẫy vẫy tay với cô gái kia, thanh âm sảng khoái nói câu cảm ơn:

“Tỷ tỷ đã xinh đẹp lại còn tốt bụng, lần sau ta sẽ tới mua, mua một sọt luôn!”

Hắn đứng bên này vừa tươi cười vừa trêu hoa ghẹo nguyệt trong chốc lát, trêu đến mức những cô gái đang bán hàng dọc bên bờ sông phải che miệng mà cười, trên bờ bỗng chốc hóa thành một mảnh nói cười mềm mại mang theo âm điệu Giang Nam. Nếu như lúc này mà có hoa tươi, sợ là các nàng đã ném đầy thuyền của Ngụy Vô Tiện rồi. Chúng thiếu niên cũng hưởng ké ánh hào quang của Ngụy Vô Tiện, ăn ké được không ít ưu đãi.

“Vẫn là Ngụy huynh lợi hại, ta đây bội phục!”

“Đó là đương nhiên, ta nói với các ngươi nhé, lần này ăn sơn trà của các nàng, lần sau lại mang theo ít đồ đáp lễ đến, thế là có thể nói chuyện qua lại lần nữa rồi!”

“Ồ ồ hóa ra là thế, thụ giáo thụ giáo!”

Bên này chúng thiếu niên ầm ĩ thành một đoàn, Ngụy Vô Tiện lại liếc thấy thuyền của Lam Vong Cơ đang đi về hướng này. Lam Vong Cơ vô cùng đoan chính đứng ở đầu thuyền, dáng vẻ cao phong lượng tiết hoàn toàn khác biệt với đám láo nháo ở bên đây. Ngụy Vô Tiện giơ quả sơn trà trong tay lên, hướng về phía y hô lớn:

“Lam Trạm! Ngươi có ăn sơn trà không?”

“Vô vị.”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng liếc hắn một cái, thuyền cũng không dừng, lập tức lướt qua bên cạnh bọn họ. Giang Trừng đắc ý nhìn Ngụy Vô Tiện đang há hốc miệng:

“Nhìn thấy chưa, đến phản ứng ngươi người ta cũng không thèm.”

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng lấy lại dáng vẻ xuân phong đắc ý, nói:

“Cút xéo! Ngươi nhìn dáng vẻ y như vậy thôi, chứ trong lòng khẳng định siêu muốn ăn sơn trà, cực kỳ muốn ăn luôn!”

9.

“Ơ, hôm nay Lam Trạm không đến à?”

Ngụy Vô Tiện khoanh chân ngồi trước bàn, xoay xoay cây bút trong tay, hết nhìn trái lại nhìn phải hỏi.

“Ngụy huynh không biết sao? Ngày hôm qua Lam Vong Cơ vừa trở về đã đến chỗ Lam tiên sinh xin chịu phạt, Lam tiên sinh bảo y sau này không cần đến nghe giảng cùng chúng ta nữa!”

“Gì??”

“Cũng không biết Lam Vong Cơ phạm phải lỗi gì, kỳ lạ thật đấy, y như vậy mà cũng có lúc không tuân theo gia huấn sao?”

Những đệ tử khác thấy còn chưa đến giờ nghe giảng cho nên tốp năm tốp ba vây quanh Ngụy Vô Tiện:

“Nghe nói hình như là lén uống rượu đấy, Lam Vong Cơ này cũng thật sự không nể mặt người khác. Hôm ấy Ngụy huynh cố hết sức mời y y cũng không chịu đến, kết quả thì sao, thế mà lại tự mình lén lút chạy đi uống trộm rượu, Ngụy huynh ngươi nói xem có đúng không!”

Người nọ vừa nói vừa cười cợt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ không yên lòng mà đáp lại một câu:

“Ừ, đúng.”

Giang Trừng đứng bên cạnh phát hiện ra Ngụy Vô Tiện có chút khác thường, hỏi:

“Ngụy Vô Tiện, ngươi sao đấy?”

“Chẳng sao cả.” Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần, nói: “Ầy, nếu Lam Trạm không cần nghe giảng thì bình thường y sẽ làm cái gì vậy?”

“Đều ở trong Tàng Thư Các thì phải.” Một đệ tử Lam thị tiếp lời: “Nhị công tử trước nay đều thích ở trong Tàng Thư Các… Mà ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Không phải là Ngụy huynh sợ không gặp được Lam Vong Cơ thì không biết trêu chọc ai sẽ cảm thấy cô đơn đấy chứ?”

“Đi chết đi, ta làm gì mà phải cô đơn.” Ngụy Vô Tiện cười cười đẩy đối phương một cái: “Lam lão đầu đến rồi kìa, còn không mau về chỗ.”

Mọi người nghe thấy vậy bèn lục đục trở về chỗ ngồi của mình.

Vừa qua buổi trưa, Lam Vong Cơ đã mài mực xong xuôi, ngồi ngay ngắn trước bàn, đang định tiếp tục chép sách thì chợt nghe thấy bên ngoài song cửa truyền đến tiếng sột soạt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ngụy Vô Tiện vịn trên cửa sổ hệt như con khỉ nhỏ nhìn y chằm chằm. Ngụy Vô Tiện cực kỳ nhẹ nhàng mà trèo qua cửa sổ nhảy vào bên trong, quen đường quen cửa mà chạy đến trước bàn của Lam Vong Cơ, mặt mày hớn hở nói:

“Lam Trạm, ta về rồi này!!!!”

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc mở một tờ giấy mới ra, cầm bút chấm đẫm mực rồi bắt đầu viết, hoàn toàn không có ý định phản ứng lại Ngụy Vô Tiện, cũng không muốn quản hắn xem cái từ “về rồi” hắn nói kia là có nghĩa gì. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại cố ý lý giải sai sự im lặng của y, dứt khoát ngồi xuống trước bàn, tay chống đầu nhìn y:

“Lam Trạm, hôm nay không đi nghe giảng, có nhớ ta không? Không cần phải nói, đương nhiên là nhớ phải không, nếu không thì tại sao vừa rồi còn đứng trước cửa sổ nhìn trộm ta làm gì?”

Lam Vong Cơ vốn đã hạ quyết tâm là bất kể Ngụy Vô Tiện trêu chọc thế nào cũng không để ý đến, nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn một cái. Ngụy Vô Tiện đạt được mục đích thì cười đến ngả trước ngả sau:

“Ha ha ha ha ha ha ha trêu ngươi vui thật đấy Lam Trạm, nói vài câu là đã câu được ngươi rồi!”

Nhưng mà lần này không phải là Ngụy Vô Tiện nói hươu nói vượn, vừa rồi đúng là Lam Vong Cơ đứng trước cửa sổ nhìn Ngụy Vô Tiện, chẳng qua vì đối phương ầm ĩ gây nên động tĩnh quá lớn.

Lam Khải Nhân vội vàng xử lý chuyện thủy quỷ, cho nên hôm nay giờ nghe giảng tan sớm hơn bình thường rất nhiều, chỉ vội vàng nói vài câu sau đó thả cho đám đệ tử đang nghe đến ngủ gà ngủ gật giải tán. Tiên sư vừa đi, nơi đây đương nhiên sẽ trở thành thiên hạ của Ngụy Vô Tiện. Tàng Thư Các là nơi ở gần sau núi nhất, chọn một nơi u tĩnh giàu linh khí nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ mà tọa lạc, ngày thường rất ít đệ tử lui tới nơi này, nếu như có việc cần thiết nhất định phải qua thì cũng dùng hết khả năng đi nhẹ nói khẽ, giống như sợ hù dọa đến những cuốn sách đã nằm thật lâu xếp chật cả phòng. Thế nhưng vừa rồi Lam Vong Cơ vừa mới đọc xong nửa cuốn sách thì bên ngoài song cửa vang lên tiếng cười giòn tan làm kinh động đến những chú chim sẻ đang đậu trên đầu cành ngọc lan. Từ chỗ của Lam Vong Cơ vừa vặn có thể nhìn thấy một bóng dáng chạy qua cửa sổ, tóc đuôi ngựa buộc thật cao, cười đùa vui vẻ đánh tan sự yên lặng vốn có của Tàng Thư Các. Người vừa chạy qua cửa sổ kia dường như bất kể khi nào cũng đều thần thái phi dương, một đám thiếu niên vây xung quanh tiền hô hậu ủng, dần dần rời đi khỏi phạm vi tầm nhìn của cửa sổ, ngay cả chim chóc đang đậu trên cây cũng vỗ cánh bay đi, chỉ để lại vài cánh hoa ngọc lan mang theo mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng xoay tròn trong thinh không rồi đáp xuống mặt đất. Lam Vong Cơ nhìn không chớp mắt, hiếm khi đứng ngơ ngẩn như vậy trước những nụ ngọc lan còn chưa nở đang e ấp giữ mình trên đầu cành.

Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn không cho phép chạy nhanh, nhưng nếu Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nghe lời thì cũng không còn là Ngụy Vô Tiện nữa, mỗi bước chân đều nhanh như cưỡi mây đạp gió, chẳng mấy chốc đã trở về từ cái chỗ nào cũng không ai biết, trong lúc đứng ngoài cửa sổ do dự xem có nên đóng cửa lại hay không thì lại chạm phải ánh mắt của Lam Vong Cơ. Y bất ngờ không kịp đề phòng, nghĩ rằng người này lại chuẩn bị muốn quấy nhiễu mình, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Y như rằng Ngụy Vô Tiện đứng ở bên ngoài dùng sức mà vẫy vẫy tay, hô lớn:

“Lam Trạm! Có muốn ra sau núi bắt thỏ không?”

Vân Thâm Bất Tri Xứ dựng phủ cũng đã hơn một trăm năm, dám đứng ở Tàng Thư Các la to thế này, sợ rằng Ngụy Vô Tiện là người đầu tiên. Nhưng mà ngay cả khi hắn gọi lớn, Lam Vong Cơ cũng làm ra vẻ hoàn toàn không nghe thấy gì, cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay. Ngụy Vô Tiện hiếm khi không có bám riết không buông như vậy, hoặc là lời mời dành cho Lam Vong Cơ cũng không quá thành tâm, chỉ gọi hai tiếng không được cũng lập tức vui vẻ chạy đi. Lam Vong Cơ chỉ có thể loáng thoáng được Giang Trừng ở cách đó không xa nói:

“Ngươi lại đi trêu chọc Lam Vong Cơ, còn ngại y cảm thấy ngươi chưa đủ phiền à?”

Ngụy Vô Tiện đáp lại cái gì Lam Vong Cơ cũng không nghe rõ, nhưng tiếng cười nói nô đùa ầm ĩ của nhóm thiếu niên lại cứ văng vẳng bên tai, thật lâu cũng không thể tan biến.

“Lam Trạm, xem phản ứng của ngươi kìa, hay là khi đó ngươi thật sự nhìn trộm ta.”

Ngụy Vô Tiện một tay chống má, hơi nghiêng đầu, tươi cười nhìn Lam Vong Cơ. Bản thân Lam Vong Cơ cũng không biết đến cùng là mình có phản ứng gì mà lại có thể khiến Ngụy Vô Tiện hiểu sai như vậy, chỉ đành tức giận trả lời:

“Cũng không có.”

“Đừng như vậy mà, ta thật sự mang đồ hay đến cho ngươi đấy, ngươi nhìn này!”

Hắn với tay vào trong ngực áo mò mò, giống như làm phép lấy ra một vật gì đó tròn tròn trắng trắng. Lam Vong Cơ biết chắc là hắn đang muốn làm loạn, sớm đã có đề phòng, nhưng vẫn bị cái thứ đang giãy giụa lung tung kia dọa sợ, suýt nữa thì thụt lùi về phía sau. Lúc tập trung nhìn lại một lần nữa mới phát hiện ra trong tay Ngụy Vô Tiện là hai con thỏ nhỏ màu trắng cực kỳ bình thường. Hai con thỏ kia bị Ngụy Vô Tiện túm lấy lỗ tai, hai chân sau đạp loạn, nhìn qua cực kỳ đáng thương. Lam Vong Cơ do dự trong chốc lát, vừa định ra tay cứu chúng nó xuống thì chợt nghe Ngụy Vô Tiện nói:

“Vừa rồi ta đi cùng đám Giang Trừng ra sau núi tóm được bọn chúng đấy, tặng ngươi, có thích không?”

Tay của Lam Vong Cơ vừa định giơ lên lại buông xuống:

“Không cần.”

“Không cần thật à?” Ngụy Vô Tiện giơ cao mãi cuối cùng cũng mệt, đặt hai con thỏ lên bàn: “Vậy ta đi nướng ăn, mấy ngày nay ăn đồ nhà các ngươi đến nhạt cả miệng rồi.”

“Bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh.”

“Cái này cũng cấm?” Ngụy Vô Tiện tiện tay túm lấy một con thỏ, búng búng cái đuôi nhỏ ngắn cũn của nó: “Nhà các ngươi còn có cái gì là không cấm không? Nghe nói… chuyện ngươi uống rượu cũng… Ngươi bị đánh sao?”

Lam Vong Cơ quay đầu sang chỗ khác:

“Đã phạm lỗi thì đương nhiên là cần lĩnh phạt.”

“Thật ra ta chính là muốn đến giải thích với ngươi.” Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng chịu buông tha cho con thỏ đáng thương kia, để cho nó và đồng bọn của mình chen chúc với nhau cùng một chỗ: “Là ta chủ động rót rượu vào trong ấm trà, cũng không phải là ngươi cố ý, cái này sao có thể tính là lỗi của ngươi?”

“Nếu đã uống… tức là đã sai rồi.”

“Ngươi cái người này! Thật đúng là tiểu cổ bản!” Ngụy Vô Tiện theo bản năng cao giọng nói, cả người cũng nhoài về phía trước ghé lại gần định chia sẻ mấy thứ đạo lý không đứng đắn của mình với Lam Vong Cơ thì thấy người kia đã buông mi nhìn xuống, đôi môi nhạt màu mím thành một đường thẳng tắp. Ở khoảng cách này, ngay cả sự run rẩy rất khẽ trên hàng mi của y hắn cũng có thể thấy cực kỳ rõ ràng. Bỗng dưng Ngụy Vô Tiện nhớ đến cái gì đó, mau chóng rụt người ngồi lại chỗ cũ, lẩm bẩm nói:

“Chẳng qua vẫn là… ngươi vẫn là đừng nên uống rượu.”

“Sau khi uống rượu… đến cùng là ta đã làm cái gì?”

“Làm rất là nhiều cái luôn ấy!” Đột nhiên Ngụy Vô Tiện đập bàn, nói: “Say khướt! Khỏa thân! Lại còn hôn ta!”

Lam Vong Cơ bị hắn dọa sợ, hai mắt trừng lớn, nửa ngày cũng không nói nổi một câu:

“Ta… cũng không phải là…”

“Cũng không phải là cái gì? Cũng không phải là cố ý? Lam Trạm ngươi nhìn ngươi xem, bình thường là chính nhân quân tử, vậy mà say rượu lại biến thành dáng vẻ như vậy.” Ngụy Vô Tiện vốn đã có tâm trêu chọc, lại nhìn thấy dáng vẻ Lam Vong Cơ hoảng sợ đến mức không biết làm sao cho phải thì quyết tâm cũng mềm xuống, nói: “Được rồi, lừa ngươi đấy, ngươi không làm gì cả.”

“Thật sao?”

“Thật mà.” Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhéo nhéo lỗ tai con thỏ: “Chẳng qua là ngươi không uống được rượu thì vẫn đừng nên uống.”

10.

Đã nhiều ngày nay trở trời có chút nổi gió, hôm qua Ngụy Vô Tiện ở sau núi nghịch ngợm với mọi người cả một ngày, hết lên núi bắt chim lại xuống sông mò cá, một thân ngâm nước ướt sũng, tận đến khi mặt trời nóng cháy xuống núi mới bằng lòng quay về phòng thay quần áo. Sáng sớm hôm nay vừa ngủ dậy thì bỗng dưng thấy đầu óc có chút choáng váng, hiếm khi im lặng như vậy, ngồi yên một chỗ tay chống đầu nhìn mọi người chơi đùa ồn ào.

“Này!” Giang Trừng đứng sau lưng búng tay vài cái thật vang để gọi hắn: “Ngươi làm sao vậy? Khó chịu à?”

“Khụ… Không sao.” Ngụy Vô Tiện khịt khịt mũi: “Chắc là cảm lạnh thôi.”

“Mới thế mà đã cảm lạnh? Trước kia ở Liên Hoa Ổ ngày nào chẳng ngâm nước, cũng không thấy ngươi cảm lạnh lần nào.” Giang Trừng hiếm khi thấy hắn sụt sịt như vậy, cũng có chút lo lắng.

“Thường dạo bên bờ sông sao có thể không ướt giày được chứ…” Thật ra Ngụy Vô Tiện nghĩ rất thoáng, chỉ là cảm thấy xung quanh ồn ào thì có chút phiền chán, xoa xoa đầu hỏi: “Bọn họ ồn ào cái gì không biết?”

“Đang nói chuyện Lam Khải Nhân mấy ngày qua đều lo xử lý thủy quỷ, đã lâu không để ý đến việc nghe giảng.”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì có chút tinh thần, nói: “Chơi cho đã đời đi thôi!”

“Chơi cái rắm ấy, ngươi nhìn xem bây giờ ngươi còn nhìn ra hình người nữa không! Mau đi nằm đi.”

“Ừ ừ được rồi, vẫn là sư muội quan tâm đến ta!”

Ngụy Vô Tiện bị sự ồn ào xung quanh làm cho đầu óc càng thêm choáng váng, thế nhưng ngoài miệng vẫn không quên phải nói vài câu gây sự với Giang Trừng.

“Cút cút cút, mau cút về phòng, bớt trưng cái dáng vẻ ốm yếu này ra đi.”

Ngụy Vô Tiện thật sự rất khó chịu, chỉ cảm thấy trán thật nóng, đầu óc choáng váng, cũng không miễn cưỡng nữa, vừa về đến phòng đã nằm vật xuống. Kết quả là vừa nằm một phát thì thành ngủ nguyên một ngày, đến khi tỉnh lại trời cũng đã tối rồi. Trong phòng vô cùng im ắng, chắc là Giang Trừng sợ ồn ào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn cho nên ra ngoài rồi. Hắn cảm thấy ngủ một giấc thật ngon dậy thì thân thể cũng thoải mái hơn một chút, chẳng qua là trong bụng trống rỗng, sôi lên òng ọc liên tục, cho nên dứt khoát xuống giường thay quần áo đi kiếm gì đó ăn tạm. Nhà ăn của Lam gia đến đúng giờ sẽ đóng cửa, Ngụy Vô Tiện đã sớm bỏ lỡ giờ cơm, đương nhiên là không thể đến đó tìm đồ ăn, vì thế đi thẳng đến phòng của Nhiếp Hoài Tang, muốn xin ít điểm tâm ăn cho chắc bụng. Thế như còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy trong phòng có tiếng la hét ầm ĩ, biết ngay là một đám hỗn tiểu tử đang chen chúc trong này chơi đùa đến hăng say.

“Các ngươi được lắm, chơi vui vẻ thế này cũng không thèm gọi ta!”

Ngụy Vô Tiện nhảy vào trong cửa, dọa cho một đám đệ tử thế gia đang bận bịu tung xúc xắc sợ đến mức nhảy dựng cả lên:

“Ngụy huynh! Ngươi đến đúng lúc thế!”

“Chuẩn rồi, ta đến đúng lúc, cho nên mới bắt được các ngươi đang uống! Trộm! Rượu!”

Đám thiếu niên đang ngồi thành một vòng tròn trên mặt đất, xung quanh là vò rượu rỗng nằm la liệt, đúng là rượu mà Ngụy Vô Tiện lén mang về khi đi theo Lam thị song bích trừ thủy quỷ. Giang Trừng ngồi ở trước mặt hắn, cười nhạo một tiếng:

“Thôi dẹp ngươi đi, ngủ giống như lợn chết vậy, ai gọi cũng không tỉnh.”

“Bây giờ ta tỉnh rồi đấy thôi.” Ngụy Vô Tiện chen vào giữa đám người tìm một chỗ ngồi xuống: “Chơi gì đấy, cho ta chơi với nào!”

Ngụy Vô Tiện luôn được đám thiếu niên hoan nghênh, hắn vừa mới đến, mọi người lại ồn ào náo nhiệt chơi thêm mấy vòng. Ngụy Vô Tiện liên tiếp thắng vài lần, ngay cả một ngụm rượu phạt cũng chưa dính mép, chỉ nhìn mọi người uống, cảm thấy cái miệng thèm ăn quan trọng hơn, cái bụng đang đói cũng chưa được giải quyết, dứt khoát thừa dịp mọi người nâng chén uống hết rượu thì chủ động xông pha xuống núi mua rượu.

“Ngươi hết ốm rồi à? Liều lĩnh như vậy?”

“Ổn rồi ổn rồi, ngủ một giấc là như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Giang Trừng thấy tinh thần của Ngụy Vô Tiện đã tốt hơn không ít, cho nên cũng để hắn đi.

Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn trèo tường xuống núi, tìm một quán cơm Hồ Nam trên trấn, vui vẻ thoải mái mà ăn một bữa no nê, sau đó mới mua mấy bình rượu rồi lững tha lững thững quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đóng từ sớm, cho dù trên người Ngụy Vô Tiện có mang theo ngọc lệnh thông hành nhưng cũng không thể nào nghênh ngang mà xông thẳng vào cửa lớn… Dù sao cũng là lén lút chuồn xuống núi, ít nhất cũng phải có dáng vẻ của người lén lút một chút. Hắn đi bộ một vòng quanh góc tường, nhớ lại xem lần trước Lam Vong Cơ đứng ở chỗ góc tường nào đợi sẵn để bắt mình, sau đó tìm một chỗ mới, vén vạt áo, đề khí nhảy lên đầu tường. Chẳng qua là, vừa cúi đầu xuống đã đụng ngay phải đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện xách theo rượu ngồi xổm trên đầu tường, nói:

“Uầy Lam Trạm, đúng lúc thế nhỉ, đi dạo đấy à?”

Lam Vong Cơ nhìn qua không hề giống như đi dạo, ngược lại giống như đặc biệt đứng đó chờ người, một thân bạch y đứng thẳng thắp dưới chân tường, ngẩng đầu mặt không đổi sắc nhìn Ngụy Vô Tiện:

“Xuống đây.”

Ngụy Vô Tiện ôm lấy bình rượu lui về phía sau một bước:

“Không xuống đấy.”

“Xuống đây, lĩnh phạt.”

“Ta không xuống!” Ngụy Vô Tiện làm một cái mặt quỷ: “Lam Trạm, xin ngươi thương xót, giả vờ như không nhìn thấy ta có được không?”

“Ban đêm qua giờ Hợi không cho phép vào bên trong cảnh nội, xuống đây.”

“Vừa ‘không cho phép vào bên trong’ lại vừa ‘xuống đây’, đến cùng là ngươi muốn ta làm thế nào mới vừa lòng?” Ngụy Vô Tiện lắc lắc vò rượu trong tay, nói: “Ta không xuống đấy, ngươi thích thì lên đây mà bắt ta này Lam nhị ca ca.”

Lam Vong Cơ nghe vậy thì khựng lại một chút, sau đó cũng theo lời Ngụy Vô Tiện, đề khí rồi gọn gàng nhảy vọt lên. Ngụy Vô Tiện không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ lên đây thật, trong lúc nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn ống tay áo vì động tác nhảy lên mà tung bay phần phật của y, cảm thấy tà áo trắng mang theo mùi đàn hương che trời lấp đất kia giống như phát sáng dưới ánh trăng. Tận đến khi Lam Vong Cơ lạnh lùng nói hắn mới lấy lại tinh thần:

“Là khách nhưng lại liên tiếp phạm vào lỗi cấm đi lại ban đêm, cần phải đến từ đường Lam thị lĩnh phạt.”

Ngụy Vô Tiện một tay xách vò rượu vung lên trên vai:

“Ta thật sự là phục ngươi sát đất. Được rồi, lĩnh phạt thì lĩnh phạt, nhưng còn phải xem ngươi có đủ bản lĩnh bắt được ta không đã.”

Hắn còn chưa dứt lời, Lam Vong Cơ đã vươn tay muốn túm lấy vai hắn. Ngụy Vô Tiện vội vàng cúi người né tránh, xoay người một vòng về phía trước, cong người như cá chép nhảy khỏi mặt nước[1] mà dừng ở phía sau Lam Vong Cơ, vò rượu trên vai không hư hại chút nào.

[1] Nguyên tác là Lý ngư đả đĩnh 鲤鱼打挺 ,  chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.

Nước đi này của Ngụy Vô Tiện làm Lam Vong Cơ không ngờ tới, toàn thân lập tức phát ra ý lạnh thấu xương. Đợi Ngụy Vô Tiện phủi phủi mông cười cười với Lam Vong Cơ thì mới phát hiện ra trên cổ bỗng lạnh lẽo, mũi kiếm Tị Trần lạnh như băng đã kề sát phía trước yết hầu.

“Ngụy Anh, lĩnh phạt.”

“Ngươi định làm tới thật đấy à!”

Cổ tay Lam Vong Cơ run lên, Tị Trần đâm về phía trước, thế nhưng lại tránh đi chỗ hiểm nơi yết hầu, khó khăn lắm mới xẹt qua bên cạnh mặt hắn, làm đứt vài sợi tóc mai. Ngụy Vô Tiện đoán được Lam Vong Cơ không phải cố tình muốn đả thương hắn, nhịn không được cười thành tiếng, nghiêng đầu né tránh Tị Trần, dưới chân đạp một nhịp lùi lại phía sau vài bước, cũng không rút kiếm, cầm một chùm vò rượu tròn vo trong tay nhẹ nhàng khéo léo vung về phía trước, chống đỡ một kích áp sát đến của Lam Vong Cơ. Tị Trần dưới sự thúc giục của Lam Vong Cơ lóe lên kiếm quang, ánh sáng màu lam nhạt dứt khoát đâm vào một vật, vò rượu làm bằng sứ cũng đáp lại bằng một tiếng rơi vỡ thanh thúy trên mái ngói. Rượu nếp màu vàng nhạt bên trong đổ hết xuống, dưới ánh trăng bóng kiếm bắn tung tóe thành nhiều điểm sáng lập lòe.

Ngụy Vô Tiện ôi chao một tiếng, nói câu tiếc thật đấy, thè lưỡi ra liếm liếm mấy giọt rượu rớt lại trên tay, nói:

“Lam Trạm, ngươi đúng là phung phí của trời!”

“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu!”

“Ngươi nói câu khác đi có được không.” Ngụy Vô Tiện cười cười, nhích người ra phía sau kéo dài khoảng cách với Lam Vong Cơ: “Ta không uống nữa, ngươi cũng buông tha cho ta đi.”

Lam Vong Cơ mấp máy miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói chuyện, chỉ vung lên một đường kiếm, Tị Trần kêu vun vút, chớp mắt đã chợt tiến đến trước người Ngụy Vô Tiện, lưỡi kiếm soi lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn một đường lạnh lẽo trong bóng đêm. Trên đầu tường vốn diện tích đã không lớn, cả hai người đều ỷ vào việc mình công phu cao mới có thể miễn cưỡng đánh qua đánh lại. Tị Trần bức sát như vậy, Ngụy Vô Tiện muốn lui cũng không thể lui, chân đã gần như giẫm đến mép tường, may mà trước giờ chiêu thức của hắn vẫn thiên về nhẹ nhàng linh hoạt, cho nên mới có thể đứng vững ở mép ngói.

“Lam Trạm, bất kể việc gì cũng nên lưu lại một con đường lui, ngày sau lỡ gặp mặt còn có thể vui vẻ.”

Rõ ràng là Lam Vong Cơ không có yêu cầu với cái việc “gặp mặt vui vẻ” này, thế kiếm không lui, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt. Ngụy Vô Tiện đánh với Lam Vong Cơ mấy chiêu, chỉ cảm thấy trên người nóng lên, chẳng hiểu sao mà hưng phấn không ngớt. Hắn nhìn thoáng qua Tị Trần trước ngực, nói:

“Lam Trạm, nếu như ngươi nhất định không chịu nhường đường cho ta đi thì đừng trách ta không khách sáo.”

Mũi chân của hắn khẽ nhón một nhịp, nhẹ nhàng nhảy lên, đến khi rơi xuống thì dưới chân đã giẫm lên mũi kiếm Tị Trần! Hắn lại giống như đang giẫm trên đất bằng, nhẹ nhàng khéo léo điểm mũi chân đứng bên trên Tị Trần, lắc lắc vò rượu còn sót lại trong tay, hơi cong eo hướng về phía Lam Vong Cơ: “Thật sự không nhường?”

“Không nhường.”

Lực cánh tay của Lam Vong Cơ vô cùng kinh người, trên thân kiếm bỗng dưng tăng thêm sức nặng của một người nhưng y vẫn mặt không đổi sắc, vững vàng mà giơ Tị Trần. Tuy Ngụy Vô Tiện đã cố ý đề khí thu lực nhưng cũng bị sức lực của Lam Vong Cơ làm kinh ngạc đến mức khẽ tặc lưỡi. Trong đầu hắn bỗng nảy ra một kế, cười cười hỏi:

“Người ra ngoài ban đêm quá giờ không được vào?”

Lam Vong Cơ biết rằng hắn lại chuẩn bị muốn giở trò, cho nên chỉ mím môi nhìn hắn chằm chằm, cũng không đáp lời. Ai ngờ người đang đứng trên thân kiếm dùng sức đạp lên Tị Trần một phát, mượn lực tung mình lên phía trên, vậy mà lại có thể vượt qua đỉnh đầu của Lam Vong Cơ, dừng lại phía sau y. Lam Vong Cơ vội vàng quay lại, nhưng còn chưa thấy rõ thân hình của Ngụy Vô Tiện đã cảm giác được có người dùng sức nhào vào thắt lưng y rồi ôm y thật chặt, sau đó mạnh mẽ đẩy ngã cả hai xuống dưới chân tường!

11.

Lam Vong Cơ bất ngờ không kịp đề phòng, bị Ngụy Vô Tiện ôm lấy cùng lăn xuống chân tường, cả hai ngã nhào trên mặt cỏ.

Tuy Ngụy Vô Tiện là người chủ động, thế nhưng lúc rơi xuống vẫn đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn chống người dậy, nhìn Lam Vong Cơ đang nằm bên dưới làm đệm cho mình, cười nói:

“Lam Trạm tốt, lần này ngươi cũng ở bên ngoài luôn rồi, chúng ta cùng phạm vào gia quy cấm đi lại ban đêm, ngươi cũng không thể chỉ phạt ta mà không phạt bản thân mình đâu nhé!”

Lam Vong Cơ đánh với hắn một trận, lại còn bị lôi ngã xuống đất, mái tóc đen tưởng như vĩnh viễn không có lấy một sợi rối loạn lúc này cũng đã lộn xộn vài phần, dù đã che đi gần một nửa khuôn mặt cũng ngăn không nổi cơn giận bắt đầu toát ra từ trong mắt y. Ngụy Vô Tiện bị nhìn như vậy thì rùng cả mình, thấy Lam Vong Cơ không nói một lời, biết là y bị mình trêu tức đến mức không biết phải nói gì, trong lòng không nhịn được chút hưng phấn khi đạt được mục đích. Hơn nữa vừa rồi đánh nhau một trận, toàn thân đầy mùi rượu, cả người hắn cũng như bị hun nóng lên, đầu óc có chút choáng váng giống như say rượu nhưng cũng vô cùng hưng phấn. Hắn bò dậy, phủi phủi mấy cọng cỏ bám trên người, thấy Lam Vong Cơ dần dần nhíu mày lại thì chớp chớp mắt nhìn y:

“Chẳng qua là chuyện đêm nay ấy, ngươi không nói, ta không nói, thì cũng chẳng ai biết! Để cho ta vào đi, lần sau ta ra ngoài sẽ mang đồ ăn ngon về cho ngươi!”

“Khoan đã.” Lam Vong Cơ cũng đứng lên theo, một tiếng gọi hắn lại.

Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ lại muốn nói cái gì mà “vi phạm gia quy” rồi “lĩnh phạt” vân vân mây mây, thầm nghĩ phải nhanh chóng chuồn lẹ, vội vàng khoát tay:

“Ngủ ngon ngủ ngon, không cần tiễn ta đâu!”

“Ngụy Anh.” Lam Vong Cơ nhìn khuôn mặt Ngụy Vô Tiện nổi lên vài vệt đỏ ửng không được tự nhiên thì khựng lại một chút, thế nhưng vẫn quyết định túm người lại: “Ngươi…”

“Ta cái gì cơ? Lam Trạm ngươi đây là đang lưu luyến ta, muốn trở về cùng ta hả? Hôm nay thì hơi khó rồi, bọn Giang Trừng vẫn còn đang chờ ta ấy.”

Lam Vong Cơ túm lấy tay Ngụy Vô Tiện, lời nói đã đến bên miệng, thế nhưng bị hắn cướp lời nói một tràng, biết rõ người này lại muốn nói nhăng nói cuội, cố ý chọc giận y. Cho nên y thật sự cũng không muốn nhiều lời cùng hắn nữa, buông lỏng tay, sau đó phất tay áo rời đi.

Ngụy Vô Tiện đúng là nhìn thấy Lam Vong Cơ quay về, nhưng hắn lại không biết bản thân mình trở về bằng cách nào. Đợi đến khi hắn tỉnh lại thì đã nằm trên giường rồi. Đầu hắn đau như búa bổ, dựa vào đầu giường một lúc mới đứng lên được. Giang Trừng cũng không ở đây, trong phòng vô cùng im lặng. Ngụy Vô Tiện phát ngốc một lát, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Hắn vùng dậy đứng lên mở cửa, ngoài cửa là một vị đệ tử Lam gia lạ mặt, thấy Ngụy Vô Tiện thì ôn hòa nói:

“Tại hạ là y sư của Lam gia, xin hỏi thân thể của Ngụy công tử có chỗ nào không khỏe?”

“Không khỏe?” Ngụy Vô Tiện day day trán: “Cũng có… Nhưng sao ngươi biết được?”

“Là Lam nhị công tử nói Ngụy công tử cảm thấy không được khỏe cho lắm, để tại hạ đến xem xét kỹ một chút.”

“Lam Trạm?”

Ngụy Vô Tiện ngờ vực trong chốc lát, trí nhớ mới chậm rãi trồi lên trong đầu. Đêm hôm qua hắn lẻn trộm ra ngoài mua rượu uống, lúc quay về còn đánh với Lam Trạm một trận, sau đó… sau đó chắc là quay về phòng ngủ thì phải. Vị y sư đây có liên quan gì đến chuyện này nhỉ?

Đầu óc của hắn vẫn còn chút mê man, mọi thứ cứ quay mòng mòng trước mắt, sau đó cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra. Hắn chống tay vào cửa chờ cơn đau bớt đi mới ý thức được rằng mình đang để khách đứng chờ ngoài cửa, lại nhìn thấy y sư của Lam gia đang cười nhẹ mà im lặng chờ bên ngoài, vội vàng mời người ta vào phòng. Vị y sư này cũng giống như đa số đệ tử Lam gia bình thường khác, nói chuyện ôn hòa ngữ điệu nhỏ nhẹ, cẩn thận làm đủ nhìn, hỏi, nghe, bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện. Sau khi hỏi bệnh xong xuôi thì tinh thần của Ngụy Vô Tiện mới khôi phục được một chút, cũng để y sư tùy ý cầm tay bắt mạch, tỏ vẻ không hề gì nói:

“Chắc là cảm lạnh thôi, cũng lâu lắm rồi ta không bị ốm đấy.”

Y sư cười cười, nói:

“Tình trạng của Ngụy công tử có chút phức tạp, nhưng phần lớn là do thân thể nhiễm phong hàn, Lam mỗ sẽ đi sắc thuốc sau đó đưa sang bên này. Ngụy công tử hãy nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“À được mà.” Ngụy Vô Tiện đáp ứng: “Thật ra ta thấy bản thân cũng khỏe rồi, không cần phiền các vị đưa đến đưa đi, để ta tự đến dược lư lấy thuốc cũng được.”

“Đó là chức trách của chúng ta.” Vị y sư Lam gia kia lắc đầu: “Hiện tại Ngụy công tử vẫn còn sốt nhẹ, vẫn nên nghỉ ngơi một chút mới ổn.”

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đưa tay lên sờ trán mới phát hiện ra thân nhiệt của mình đúng là còn hơi nóng, đành phải tuân theo lời dặn của y sư, sau khi tiễn người ra khỏi cửa thì quay về giường nằm.

Lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại lần nữa thì chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn uống chút nước. Nhưng ấm đựng nước trên bàn đã sớm không còn một giọt, hắn chán nản buông ấm xuống, muốn ra ngoài đi tìm nước uống. Hắn ngủ có hơi nhiều, đầu óc không được minh mẫn, cho nên vừa mới mở cửa thấy một người trường thân ngọc lập đứng đó thì hoảng hốt:

“Lam Trạm?”

Thế nhưng “Lam Trạm” này lại mỉm cười với hắn:

“Ngụy công tử.”

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, định thần nhìn lại mới nhận ra người đứng trước mặt mình là Lam Hi Thần có khuôn mặt tương đương nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt với Lam Vong Cơ. Trong lúc hồ đồ nhận sai người làm Ngụy Vô Tiện có chút ngượng ngùng, cũng tỉnh táo lên được mấy phần, lại thấy Lam Hi Thần đang cầm thuốc trong tay, vội vàng nhận lấy cái khay rồi nói:

“Sao Trạch Vu Quân lại đến đây? Để đệ tự mình đi lấy thuốc là được rồi.”

Dù sao Lam Hi Thần cũng lớn hơn hắn vài tuổi, tính cách lại ấm áp hiền hòa, bởi vậy nên dù Ngụy Vô Tiện hay lấy chuyện trêu chọc Lam Vong Cơ làm niềm vui nhưng đối mặt với huynh trưởng của y thì ít nhiều vẫn có phần kính nể. Lam Hi Thần cũng không để ý nhiều, vô thanh vô tức nghiêng người tránh đi động tác của Ngụy Vô Tiện, cố ý bưng thuốc đến tận bàn đặt xuống cho hắn, lại chuẩn bị khăn lau miệng cẩn thận giúp hắn rồi mới đáp:

“Nghe Vong Cơ nói Ngụy công tử bị bệnh bèn đến xem, tiện đường mang thuốc tới. Ngụy công tử bây giờ đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, không phải là Lam Vong Cơ mang chuyện hắn bị bệnh đi chiếu cáo thiên hạ đấy chứ.

“Lam Trạm đâu ạ? Tại sao không thấy y tới?”

“Ngụy công tử là muốn Vong Cơ đến đây sao?” Lam Hi Thần cười cười: “E là Vong Cơ lúc này đang ở suối nước lạnh rồi, nếu Ngụy công tử muốn gặp đệ ấy thì chỉ sợ phải đợi lâu một chút.”

“Suối nước lạnh?”

“Đúng vậy.” Lam Hi Thần đẩy nhẹ chén thuốc, ý bảo Ngụy Vô Tiện mau uống: “Suối nước lạnh có công dụng chữa thương, Vong Cơ vừa mới bị phạt, cho nên chắc là bây giờ đệ ấy đến suối nước lạnh rồi.”

“Bị phạt?” Ngụy Vô Tiện một ngụm uống xong bát thuốc, nghe thấy Lam Hi Thần nói vậy mới đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, vội vàng nuốt thuốc xuống hỏi: “Bị phạt? Bị phạt gì thế ạ? Lam Trạm có nói gì không ạ?”

“Ngụy công tử không biết sao?” Dường như Lam Hi Thần cũng có chút giật mình: “Buổi tối ngày hôm qua các đệ không ở cùng một chỗ à?”

“Buổi tối ngày hôm qua… Đúng là ở cùng nhau… Chẳng lẽ Lam Trạm thật sự đi nhận phạt ạ?”

“Đúng vậy, sáng sớm hôm nay Vong Cơ đã đến từ đường lĩnh phạt. Vốn là cả hai người các đệ đều bị phạt, thế nhưng Vong Cơ nói hiện giờ đệ đang bị bệnh, để thúc phụ đợi đệ khỏi bệnh rồi tính sau. Cho nên ta mới biết được đệ bị ốm, đến thăm đệ đây.”

Ngụy Vô Tiện há miệng thở dốc, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì cho tốt, thầm nghĩ mới hai ngày mình đã hại Lam Trạm bị phạt hai lần, người làm huynh trưởng như Lam Hi Thần đúng là nên đến nhìn cái kẻ đầu sỏ gây chuyện này một chút. Thế nhưng Lam Hi Thần thật sự vì lo lắng cho thân thể hắn nên mới đến, còn hỏi thêm vài câu:

“Ngụy công tử bây giờ còn thấy chỗ nào không khỏe không?”

“Phiền Trạch Vu Quân lo lắng, đệ đã khỏe hơn nhiều rồi!” Ngụy Vô Tiện khoát tay áo: “Uống thuốc vào là ổn ấy mà.”

“Vậy thì tốt rồi. Còn nữa, nếu đang bị bệnh thì cũng đừng nên uống rượu.”

“Rượu?” Ngụy Vô Tiện ngơ ngơ ngác ngác, lúc này mới nhận ra trong không khí đúng là có mùi rượu. “À, chắc hẳn là tối qua làm đổ rượu vào quần áo, về đến phòng đã ngả đầu ngủ luôn chưa kịp tắm… Trạch Vu Quân, vừa rồi huynh nói đến suối nước lạnh ấy, là ở chỗ nào vậy ạ?”

Lam Hi Thần mỉm cười:

“Ngay ở sau núi thôi. Nước của con suối đó có công dụng chữa trị rất tốt, nếu như Ngụy công tử vẫn còn cảm thấy trong người khó chịu thì lát nữa có thể qua đó ngâm mình, cũng ít nhiều giảm bớt được sự khó chịu.”

“Đa tạ Trạch Vu Quân lo lắng.” Ngụy Vô Tiện cảm ơn Lam Hi Thần, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp