Tần Hiện vốn định bảo dì giúp việc dọn mấy món đồ dùng theo mùa đã không cần nữa, đem cho Khâu Dương dùng, nhưng qua hôm sau anh quên mất tiêu. Bốn giờ sáng ấy anh nhận điện thoại từ nhà, nửa đêm ông ngoại té xỉu đã đưa vào bệnh viện cấp cứu, anh vội vàng đến sân bay, chỉ kịp mang theo ví tiền và chìa khóa. Lúc anh đến sân bay cũng là lúc Khâu Dương tỉnh ngủ.
Công viên trong buổi bình minh se se lạnh, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài đã lạnh buốt, Khâu Dương hít hà hơi lạnh, cậu thấy đói bèn lấy bánh mì trong túi ra ăn lấp bụng, dạ dày được nạp năng lượng thì cả người cũng ấm hẳn.
Cậu mở chiếc sọt được lấp bằng quần áo cũ ra xem Tiểu Hôi thế nào rồi, trông nó đã khỏe hơn hôm qua kha khá, nó thấy cậu thì ủn mũi tới, thè lưỡi liếm ngón tay cậu.
“Tiểu Hôi ngoan” – Khâu Dương đút cho Tiểu Hôi món nó ăn được, cậu sờ bụng nó thấy khá no rồi thì không đút nữa, mười phút sau cậu cho nó uống thuốc.
Rất nhiều chú mèo chú chó không chịu uống thuốc, còn Tiểu Hôi, chỉ cần Khâu Dương đưa đến miệng là nó ngoan ngoãn nuốt hết. Chó lang thang cũng giống chủ nó, dễ lớn dễ nuôi, Tiểu Hôi uống thuốc rồi tiếp tục cuộn mình nghỉ ngơi.
Khâu Dương thầm ghi nhớ chuyện hôm qua Tần Hiện nói muốn gặp cậu và cho cậu đồ, giờ vẫn còn sớm nhưng trái tim cậu cứ không yên, không biết sao lại căng thẳng.
Khâu Dương mang chậu nhỏ tới nhà vệ sinh múc nước, rửa tay rửa chân cho sạch. Bây giờ Tiểu Hôi không được nhiễm lạnh, vậy nên cậu không tắm cho nó. Cậu tắm rửa xong thì bắt đầu chờ trong công viên, chờ từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, tới tối cậu vẫn ngồi yên ở đó chờ. Trong lúc đó, cậu đút thuốc cho Tiểu Hôi hai lần, Khâu Dương nói thầm: “Chừng nào mới tới nhỉ”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT