Dạo này có một đám người mới đến Tam khu (?), chúng hoạt động rải rác ở khu này, đuổi hết mấy kẻ lang thang không có đồng bọn.
Đầu năm nay làm ăn mày chẳng dễ gì, nếu bạn không kết bạn hoạt động tập thể thì rất dễ bị chiếm địa bàn, nhưng nếu muốn vào tập thể đó thì phải đưa tiền bảo kê, không đủ tiền thì đi trộm đi cướp, không đưa tiền chỉ còn có nước bị đánh hội đồng.
Mà cái cảnh ăn mày chết ngay đầu đường nhìn mãi thành quen, chết thì cũng chết rồi, họ sống không có chứng minh nhân dân, không hộ khẩu, không người nhà, cùng lắm thì chết rồi có người nhặt xác, cuốn vào chiếu rồi chẳng biết đưa đi đâu, nào có ai rỗi hơi đi tìm hiểu xem họ là bọn lang thang từ đâu tới.
Mạng sống của bọn họ ti tiện thấp hèn thế đấy, lúc chạy vạy ăn xin ở chốn phồn hoa đô thị, ai thấy họ đều né ra như thấy thứ rác dơ bẩn.
Nhóc ăn mày Khâu Dương đã hiểu cái lẽ ấy từ sớm, cậu bị nhóm ăn mày kia đuổi khỏi Tam khu, vác chiếc cặp bị giặt cũ sờn, thứ chứa toàn bộ tài sản của cậu, dắt theo con chó đất của cậu, à nó cũng là chó lang thang, xứng đôi vừa lứa với cậu.
Một kẻ ăn mày, một con chó đất, lai vãng ở thành phố Kim Dương, tiếp tục tìm nơi tá túc.
Khâu Dương đến vùng ngoại thành xem tình hình, xem thử có ở lại được không.
Nghề của ăn mày là xin ăn và lượm nhặt những thứ ăn được, dùng được, cách thức thường gặp là trộm, càng gần nội thành phồn hoa càng có nhiều ăn mày chiếm giữ, đa số chúng xuất hiện từ chạng vạng về đêm, đây là cơ hội ra tay tốt nhất.
Khâu Dương vốn tính nhát gan, sống an phận, cậu không có gan ăn trộm, hơn nữa cậu biết đây là phạm pháp.
Cài đặt chế độ riêng tư
Khâu Dương đã đi được nửa ngày, cậu vừa mệt vừa khát, chú chó đất Tiểu Hôi đang thè lưỡi ra thật dài, nhìn là biết nó nóng hết chịu nổi rồi.
Giới thiệu chó đất (chó núi Đài Loan), “Hôi” là màu xám nên chắc Tiểu Hôi màu xám
Cứ đi tiếp cũng không phải ý hay, Khâu Dương dắt chó đi, cuối cùng tìm được nhà vệ sinh công cộng. Cậu để Tiểu Hôi chờ bên ngoài, lấy bình giữ nhiệt trong cặp ra, hứng nước từ vòi trong đấy.
Lúc cậu lấy nước có một ông bác trung niên đang đi tiểu, ông ta thấy cậu thì run hai lạng thịt, nhổ nước bọt lên sàn nhà, mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Khâu Dương đã quen bị người ta khinh thường rồi, cậu bình tĩnh dời mắt, lấy nước xong, cậu không ngẩng đầu lên lần nào, chạy thẳng ra ngoài.
“Tiểu Hôi”.
Chú chó vui vẻ thè lưỡi liếm cậu liên tục, Khâu Dương cười tít mắt đổ nước vào lòng bàn tay, từ từ cho Tiểu Hôi uống hết.
Mặt trời sắp xuống núi, trong cặp cậu còn 2 cái bánh mì hết hạn, hôm nay cậu chưa ăn gì cả, giờ đói không chịu được, nhưng cậu phải tìm cho ra chỗ dừng chân đã, hai mẩu bánh mì này phải chia ra nhiều phần ăn tiết kiệm.
Khâu Dương sờ cái bụng xẹp lép, cố sức uống tới khi cái bụng căng đầy nước, cậu quay lại nhà vệ sinh công cộng lấy thêm nước.
Đèn đường hai bên lần lượt sáng lên, Khâu Dương và Tiểu Hôi đến trước một tiệm cơm nhỏ, cậu dạo một vòng để tìm cửa sau, mong mỏi tìm được thùng đựng đồ ăn thiu bị vứt đi.
Cả Khâu Dương và chú chó của cậu đều đói bụng, đến gần mười giờ, cánh cửa kia được mở ra từ bên trong, có người đẩy một chiếc thùng lớn ra, hai mắt Khâu Dương sáng rỡ, quả không uổng công cậu chờ đợi.
Người kia đẩy ra hai thùng thức ăn thừa, đồ ăn để tới giờ, trời lại nóng, mấy thứ kia đã thiu mất rồi, nhưng chuyện ấy không hề làm giảm đi khát vọng của Khâu Dương. Cậu sờ chiếc bụng khô quắt, chờ người kia đi vào lại, cậu lập tức dắt Tiểu Hôi lại, chuẩn bị bới hai thùng cơm kia.
Nhưng có người đến trước cậu một bước, không chỉ một người thôi đâu, trong đêm đen có hai nhóm người chạy ra, mỗi nhóm có bảy tám người vồ lấy một chiếc thùng, thò tay vào đào bới, bóc đồ ăn nhai ngồm ngoàm.
Bọn họ thấy Khâu Dương tới gần thì hung dữ dọa cậu cút đi. Đám ăn mày ở nội thành tuy đòi phí bảo kê nhưng không bài ngoại như thế này, mà tình hình này cho thấy ăn mày ngoại thành vô cùng bài ngoại, dẫu sao tài nguyên nơi này có hạn, nhiều người đồng nghĩa với bớt khẩu phần, thường có tình trạng cướp đoạt lẫn nhau.
Khâu Dương muốn gia nhập băng nhóm của họ, cậu rất căng thẳng, nói chuyện mà lưỡi líu cả lại, cái vòng đen nhẻm trên mặt làm tên ăn mày đối diện càng khó chịu.
Một tên ăn mày nện đá vào người cậu: “Cút đi mau, đói bụng sao không làm thịt con chó của mày đấy!”.
Khâu Dương càng sợ sệt, dắt Tiểu Hôi chạy thật xa. Gần đây có vài cửa hàng nằm rải rác, cậu lục lọi thùng rác dọc đường mấy lần nhưng không có gì cho vào bụng được, nếu có cũng đã bị mấy người lang thang nhặt hết rồi.
Một ngày qua đi, Khâu Dương không thu hoạch được gì, cậu chán nản cúi đầu thật thấp. Tiểu Hôi cũng đói meo như chủ nó, cậu hết cách, hôm nay phải ăn nửa cái bánh mì còn lại thôi.
Khâu Dương và Tiểu Hôi quay về chỗ nhà vệ sinh công cộng, ở đây về đêm không có người qua lại làm cậu yên tâm ít nhiều.
Thật lòng là cậu không quen ở chỗ đông người, cũng không thích ở chung với ai, lúc nãy muốn nói chuyện với người ta mà lưỡi thắt cả lại. Đâu phải cậu không thấy cô đơn, may mắn cậu gặp gỡ, làm bạn với Tiểu Hôi, Tiểu Hôi không biết nói chuyện, khi cậu lầm bầm sẽ không thấy căng thẳng.
Khâu Dương đội nắng đi cả ngày trời, lại lục lọi thùng rác, lúc này cậu lấy nước vào thau nhựa, cởi đồ, bắt đầu tắm rửa kĩ càng bằng khăn mặt.
Cậu xoay người mở chai sữa tắm chỉ còn một phần ba, chai sữa tắm này được cậu nhặt về rồi thêm chút nước vào, cậu lắc chai cho dung dịch trộn lẫn lại, lấy một ít ra xoa lên người, gội đầu tóc sạch sẽ, sạch cả khuôn mặt, toàn thân được tắm sạch sẽ thơm tho. Tắm xong, cậu lấy bộ quần áo giặt đến trắng bệch ra mặc, quần áo vừa cởi thì giặt ngay máng nước bên cạnh.
Tiểu Hôi núp bên ngoài cửa toilet trông coi, chú im lặng không kêu tiếng nào, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cậu. Khâu Dương giặt đồ xong thì đi ra, cậu lấy bàn tay lành lạnh chạm vào bộ lông mềm mại như nhung của Tiểu Hôi, cậu cười mắc cỡ, tìm chỗ kín đáo rồi treo quần áo ướt lên cành cây để hong khô.
Mặc dù Khâu Dương là cậu nhóc ăn mày, nhưng cậu rất thích sạch sẽ, quần áo cũ nát được cậu giặt rất sạch, trừ những ngày mùa đông, đêm nào cậu cũng tìm nhà vệ sinh công cộng để tắm rửa, nhưng sau khi tắm sạch rồi, cậu sẽ lấy chút bùn đất ở khu xanh hóa bôi lên mặt, bôi bẩn cho người ta không thấy mặt.
Khâu Dương ôm Tiểu Hôi, lấy gói bánh mì quá hạn ra, cậu cắn một miếng, cho Tiểu Hôi một miếng, rồi uống một ngụm nước. Cậu tìm được một chỗ khá hẻo lánh, lúc này cậu lấy chiếc túi nilon ra từ cặp, trong đó là cái drap giường cũ mèm. Khâu Dương trải nó ra đất rồi nằm xuống.
Tiểu Hôi cuộn tròn cạnh cậu phe phẩy cái đuôi, chiếc đuôi mềm mại thỉnh thoảng cọ vào tay cậu, cực kỳ thoải mái.
Tưởng tượng trời là mền, gió là quạt điện hay điều hòa, trời đêm thành thị chỉ có mấy ngôi sao, may là đêm về có gió thoảng, chỗ ngủ của cậu tuy hơi bốc mùi nhưng thà rằng ngủ ven đường, cậu cũng không muốn ngủ hầm cầu vượt.
Thật ra kẻ ăn mày tìm đại một chỗ ngủ cũng không an toàn, Khâu Dương nhớ tới một ngày cậu ngủ trong công viên, có một người ăn mày đang ngủ chỗ khác, đột nhiên nửa đêm hôm ấy, người ăn mày kia bị mấy kẻ say rượu cưỡng gian…
Lúc ấy, người kia la rất thảm thiết, Khẩu Dương sợ hãi rúc vào một góc, không dám cất tiếng, hôm sau người ăn mày kia bị xuất huyết mông, phát sốt sinh bệnh. Khâu Dương khắc sâu ký ức ấy, vì bảo vệ bản thân, cậu phải ngụy trang, phải ẩn nấp.
Dù mạng sống của kẻ ăn mày rẻ mạt đến mức nào, cậu vẫn muốn sống sót, không được bệnh tật, không được đổ máu, không được bị thương, cậu không có tiền khám bệnh mua thuốc, không muốn chết thì phải sống cẩn trọng từng chút một.
Đêm nay, Khâu Dương- kẻ đã mất địa bàn kiếm ăn, ôm chú chó Tiểu Hôi của cậu ta, núp tại một nơi hẻo lánh tầm thường ở ngoại ô thành phố Kim Dương, đã ngủ rồi.