Từ chiều đến chín giờ tối, lần lượt có người đi tản bộ sau bữa tối trong khu xanh hóa, Khâu Dương dọn dẹp đồ đạc, ôm Tiểu Hôi đến chỗ ẩn náu khác.
Cảnh đêm dần buông xuống, từng chiếc đèn đường được bật lên, bầu trời được điểm xuyết vài nốt sáng. Thi thoảng Khâu Dương vuốt ve chú chó, đa phần thời gian cậu ngửa đầu ngẩn người với bầu trời đêm, tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ.
Kẻ ăn mày như thứ đồ bị vứt đi của thành thị, cậu ngoan ngoãn ẩn nấp, không xuất hiện làm ô nhiễm mắt người ta. Làm người phải tự biết mình, ăn mày cũng có đạo đức nghề nghiệp. Cậu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, khi nào được xuất hiện, khi nào không.
Khâu Dương mở chiếc cặp đặt bên cạnh, lấy chiếc túi giấy hôm nay người tốt cho cậu. Sáng nay cậu đã mở ra xem đồ ở trong rồi, có rất nhiều đồ ăn vặt được làm rất tinh tế, cậu xé một viên kẹo sữa, hương sữa ngọt nồng nàn lan tỏa trong khoang miệng, chảy vào cổ họng, cả người cậu đều ngọt ngào.
Khâu Dương ngậm nhẹ viên kẹo chứ không dám mút nó, đối với cậu, kẹo ngọt là thứ vô cùng quý báu. Cậu từng nếm thức ăn thừa chua chát, nếm bánh mì lồng gió. Sữa tươi hết hạn là món đồ quý báu, hay viên kẹo bị vứt tan ra trên nền đất, cậu đã nếm hết những hương vị chua, cay, đắng mà người ta bỏ qua, chỉ chưa nếm vị ngọt.
Từ ngày gặp được người tốt, vị ngọt cậu được nếm ngày càng nhiều.
Tiểu Hôi đưa mũi ngửi quanh miệng Khâu Dương, Khâu Dương cười ngây ngô, phun viên kẹo ra lòng bàn tay cho Tiểu Hôi liếm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play