Khâu Dương sống gần khu nhà ở suốt hai tuần liền, từ hôm ấy cậu không còn gặp lại người đàn ông tốt bụng cho cậu đồ ăn nữa, cậu thấy hơi mất mát, nhưng có một niềm vui bất ngờ xảy đến với cậu.
Bác bảo vệ đã thuyết phục đồng nghiệp của ông ấy, một bảo vệ khác thấy Khâu Dương đáng thương nên cũng đồng ý cho cậu vào khu nhà ở nhặt ve chai.
Khâu Dương thu được không ít phế phẩm, qua hai tuần cậu góp được tròn 200 đồng. Cậu sắp xếp ngay ngắn số tiền lẻ thành từng chồng, cột dây thun thật chặt rồi gói vào túi nilon, đặt ở ngăn trong cùng của cặp sách.
200 đồng là khoảng tiền lớn nhất mà Khâu Dương từng có, cậu vui sướng hồng cả gương mặt tròn tròn, ôm Tiểu Hôi dạo liên tục mấy vòng trong công viên cùng những người lớn tuổi.
Cậu không biết biểu đạt tâm tình vui sướng của mình, đành dùng phương thức ngốc ngốc này.
Không khí trong ngực dần dần nén lại trong lúc vận động, mồ hôi chầm chậm toát ra, cậu há miệng thở dốc, mái tóc ướt mồ hôi dán vào vùng mắt.
Ánh bình minh xuyên qua kẽ lá, chạm mặt đất, nắng và cây đan vào nhau tạo thành những bóng râm loang lổ. Bóng râm có cái vỡ nát, có cái to lớn, hình dáng không giống nhau, như quỹ đạo sống khác nhau của mỗi con người, có người viên mãn, có người muốn ăn bữa cơm cũng khó khăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play