Tần Hiện đích thân dẫn Khâu Dương đi kiểm tra tuổi xương, kết quả cho thấy nhóc Khâu Dương tròn mười tám tuổi, đã là người trưởng thành, chỉ tiếc cậu dậy thì không tốt, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Bác sĩ nhìn Tần Hiện bằng ánh mắt lên án, nghi ngờ anh ngược đãi trẻ em, trước ánh mắt đó anh chỉ biết im lặng, sau đó anh nắm cánh tay gầy nhỏ của Khâu Dương, dở khóc dở cười: “Sau này không gọi em là nhóc con được rồi”.
Khâu Dương không hiểu bản kết quả kia, bác sĩ nói gì thì cậu nghe nấy thôi, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, suy xét cẩn thận, trông có vẻ dễ thương như đứa bé giả vờ thành thục.
Tần Hiện nắm cổ áo cậu dắt đi bận rộn tùm lum, chiều đó mất hai tiếng làm CMND. Cuối cùng, Khâu Dương đã thoát khỏi thân phận không hộ khẩu, Tần Hiện giữ CMND giùm cậu, dọc đường cậu cứ nhìn nó như bảo bối, còn không nỡ nháy mắt.
“Vui lắm hử?” – Tần Hiện liếc qua Khâu Dương, Khâu Dương vui sướng gật đầu. Tiếc là cậu không có trình độ văn hóa nên không nghĩ ra lời hay gì để biểu đạt sự biết ơn của mình, hai con mắt sáng ngời dán chặt lấy Tần Hiện, nhìn anh hết mực chăm chú, Tần Hiện bị cậu nhìn xém trượt tay lái.
Sau một ngày vất vả, Tần Hiện không chở cậu về nhà liền mà dẫn cậu đi sửa sang từ đầu tới chân. Anh không biết Khâu Dương đã ghi chú số tiền Tần Hiện chi trả, con số cộng thêm làm trái tim cậu chết lặng.
Lúc gần tối đám bạn gọi tới, Tần Hiện đang lái xe, Khâu Dương lóng ngóng nhấn nút nhận cuộc gọi giùm anh, cậu cẩn thận đặt di động bên tai Tần Hiện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT