Vị trí vùng ngoại ô thành phố Kim Dương hơi lệch nhưng không đồng nghĩa là đất đai nơi đây khô cằn.

Trái lại, ven vùng này có không ít biệt thự tư nhân và khu nhà ở, vị trí gần núi non, môi trường xanh hóa được giữ rất tốt. Không khí ngoại ô trong lành, chim chóc, cây cối mọc đầy, thích hợp cho những người hay bận rộn đến nghỉ ngơi vào chủ nhật, hay người già đến dưỡng lão.

Người giàu có ít nhiều gì cũng mua một căn nhà ở vùng này, lâu dần, bình dân thành thị hay giễu vùng ngoại thành là khu nhà giàu.

Những kẻ làm công kiếm tiền thì cố mà chạy vào trung tâm thành phố, còn nhà không thiếu tiền thì chạy lên núi. Lúc này, Khâu Dương đang dắt chó dạo gần khu nhà ở.

Sáng sớm đã có những người lang thang khác cắm cọc ở mấy quán mì phở ven đường, Khâu Dương không tranh giành nổi, đành ôm lòng cầu may, xem có lại gần khu nhà để lục chỗ đổ rác sinh hoạt được không, có thể sẽ nhặt được mấy món đồ.

“Này, nhóc con, lại đây”.

Bác bảo vệ cổng gọi cậu lại, Khâu Dương căng thẳng hết sức: “Cháu…”.

Cậu đang định van xin bác bảo vệ có gương mặt hiền lành này cho cậu vào lục thùng rác, sau khi lục xong cậu cam đoan sẽ đi ngay, không ở lại thêm một giây phút nào hết, tuyệt đối không làm phiền dân cư nơi này.

Đôi mắt của bác bảo vệ vẫn dính chặt lấy Khâu Dương, sau khi dò xét, bác hỏi: “Tới đây làm gì thế, bác chưa thấy mày bao giờ”

Thật ra bác vừa nhìn đã biết Khâu Dương là tên ăn mày, nếu thường ngày thấy ăn mày vào khu nhà, bác đã đuổi đi ngay.

Trông Khâu Dương còn nhỏ tuổi, con trai bác bảo vệ năm nay đã tốt nghiệp đi làm rồi, nay thấy nhóc ăn mày còn nhỏ tuổi hơn con mình, kẻ làm cha nổi lòng trắc ẩn, kêu cậu lại hỏi han vài câu.

“Dạ, thưa bác”- Hai tay Khâu Dương căng thẳng vò quai cặp- “Cháu muốn vào xem thùng rác…”.

Đầu của cậu sắp vùi vào bả vai, dáng dấp hèn mọn, chú chó ngồi xổm bên chân Khâu Dương, nó ngẩng đầu nhìn bác bảo vệ, cái đuôi vẫy qua lại.

Chú chó giống hệt cậu chủ nhà nó, ốm tong ốm teo trông hết sức đáng thương. Bác bảo vệ gật đầu: “Cho nhóc vào thì được, nhưng để con chó ngoài này đi, lỡ đem vào người ta thấy, người ta gọi điện báo cáo là chó của nhóc bị tóm đi đấy.”

Khâu Dương vội gật đầu cảm ơn bác ấy, Tiểu Hôi cũng hệt như cậu, không có chứng minh nhân dân, thời nay nuôi chó đúng nghĩa thì phải làm giấy chứng nhận cho bọn nó, Tiểu Hôi cũng là con chó “không hộ khẩu”.

Khâu Dương sợ sệt sống trong thành phố này, Tiểu Hôi là người bạn chung hoàn cảnh với cậu.

Bác bảo vệ tốt bụng chỉ chỗ đổ rác cho cậu, Khâu Dương cảm ơn bác lần nữa rồi tới chỗ được chỉ. Trên đường đi không gặp phải ai làm cậu thở phào một hơi, cậu đi vài phút là tới khu vứt rác thải sinh hoạt.

Thùng rác là nơi Khâu Dương thích lục lọi nhất, những thứ ấy đều là bảo bối của cậu, nếu may mắn thì cậu có thể tìm được đồ dùng mà người ta vứt đi.

Khâu Dương chà xát đôi tay, lấy hai chiếc túi nilon trong cặp đeo vào, mở nắp từng chiếc thùng ra tìm kiếm.

Thùng rác rất lớn, Khâu Dương gần như chúi đầu vào đấy. Không có người lang thang khác ở khu này, từ giờ tới lúc lao công đến dọn rác, tất cả những thứ này là của cậu.

Khâu Dương tìm được bình giữ nhiệt, ly nước, kem đánh răng chưa dùng xong, bình nước nhựa bị vứt, cậu nhặt được hơn nửa bao đồ, nở một nụ cười thỏa mãn khiến gương mặt đỏ ửng lên.

Nếu cậu bán số chai nhựa và giấy loại này thì sẽ được ăn bánh mì hơn một tuần, cậu nhẩm tính, còn dư lại nửa chai sữa tắm hết hạn, lâu rồi Tiểu Hôi không tắm, đêm nay cậu sẽ dắt nó tới nhà vệ sinh cộng cộng tắm cho thơm tho.

Khâu Dương không dám ở lại quá lâu, chưa được 20 phút, cậu xách túi lần đường cũ ra ngoài. Sau khi cậu bước ra, bỗng nhiên đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm sáng rực lên. Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, anh ta rất cao, cậu không dám ngẩng đầu xem thử người ta ra sao, mà đôi mắt cứ hướng về túi đồ thật lớn mà người đàn ông kia đang cầm, trông có vẻ anh ta định vứt nó đi.

Khi người kia đi ngang chỗ cậu, Khâu Dương dồn hết dũng khí nói với anh ta: “Này, anh gì ơi, anh cho tôi túi rác này được không?”.

Người ấy không nói gì, Khâu Dương lại không dám quay đầu nhìn người ta. Cậu xấu hổ muốn đi, bỗng nhiên nghe tiếng túi nilon rột rột, người đàn ông kia đặt túi đồ cạnh chân cậu, bước chân anh ta rất lớn, chân cũng dài, cậu sửng sốt một hồi, lúc cậu ngẩng đầu thì người ta đã đi xa mất bóng.

“Cảm ơn bác ạ”.

Khâu Dương nhặt được hai túi rác, cậu vui sướng cảm ơn bác bảo vệ, Tiểu Hôi cũng cảm nhận được niềm vui của cậu, nó lắc lắc cái đuôi với bác.

“Bác ơi, ngày mai cháu vào nhặt ve chai được không ạ?”

Mới đây Khâu Dương đã thấy nhớ chỗ bỏ rác của khu nhà này, không ai giành đồ với cậu, thuận tiện hơn lục lọi thùng rác ven đường nhiều.

Bác bảo vệ gật đầu, rồi lắc đầu, đáp: “Mai bác trực ca đêm, hôm sau nữa mới đổi ca. Nếu mai cậu tới giờ này, người khác trông coi chắc không cho cậu vào đâu”.

Khâu Dương liên tục cảm ơn, nói mỏi miệng vẫn lặng lẽ mỉm cười.

Hôm nay cậu gặp được người tốt, bác bảo vệ thông cảm cho cậu vào khu nhặt đồ, còn có một người chưa kịp thấy mặt đã cho cậu túi rác thật lớn.

Khâu Dương quyết định tìm một chỗ ẩn náu tạm thời ở gần tiểu khu này, biết đâu sau này cậu tích góp đủ tiền bán ve chai, sẽ thuê được phòng ở, không phải ngày ngày ngủ ngoài đường nữa.

Tác giả muốn nói đôi lời:
Dương Dương nói: Lần đầu gặp nhau ông xã đã cho mình một túi rác thật lớn, vui quá đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play