Tạ Hà còn chưa kịp đến chỗ Chu Diệc Triết thì đã bị một người khác đụng phải, rượu trên khay cũng không cẩn thận hắt lên người của đối phương, cậu vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Người mới tới là một thanh niên có bộ dáng khá lỗ mãng, ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Tạ Hà còn lộ ra sự dâm tà, kế đó có một người trẻ tuổi khác cũng đi tới, người này đi cùng với thanh niên kia, hắn tiến đến chặn đường lui của Tạ Hà, dùng sức nặng toàn thân đè lên vai cậu, cười lạnh: “Em trai, cậu có biết bộ đồ này của anh Đinh trị giá bao nhiêu tiền hay không hả? Một cậu xin lỗi là có thể bỏ qua được à?”

Tạ Hà thật sự rất muốn cười, hai người này vừa mới tới đã trắng trợn nhìn cậu bằng cặp mắt thèm thuồng rồi, trên mặt chỉ thiếu điều viết thêm bốn chữ ‘dâm ơi là dâm’ nữa mà thôi, loại nhà giàu cặn bã này Tạ Hà đã gặp qua vô số lần, chính là coi trời bằng vung, cái gì cũng dám làm, cậu ở trong này lượn qua lượn lại nãy giờ đã bị họ để ý đến từ lâu rồi, nhưng không sao hết, đây cũng là một cơ hội tốt… Trong đầu Tạ Hà liên tục nhảy số, mà ngoài mặt lại làm bộ như sợ hãi, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu…”

Nhìn đôi con ngươi đen láy toát lên vẻ hoang mang và luống cuống của Tạ Hà, hai bọn họ chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, hận không thể đè người này ra làm ngay tại chỗ. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn họ làm loại chuyện cưỡng dâm này, đương nhiên rất có kinh nghiệm, hai người nhìn nhau một cái, người thanh niên bị va phải làm bộ như rộng lượng nói: “Bỏ đi, cậu ấy cũng đâu phải cố ý… A Kiện, đừng gây khó dễ cho người ta nữa.”

A Kiện nở nụ cười: “Anh Đinh, anh lúc nào cũng tốt bụng như vậy hết…” Hắn ôm lấy bả vai Tạ Hà, đưa ly rượu đến bên môi cậu: “Coi như hôm nay bọn tôi bỏ qua cho cậu vậy, nhưng chỉ xin lỗi suông thôi thì đâu có được, phải có lòng một chút chứ đúng không? Cậu uống hết ly rượu này, bọn tôi sẽ làm như không có chuyện gì, thế nào?”

Tạ Hà lộ ra vẻ mặt khó xử, vừa nhìn đã biết ly rượu ấy có nồng độ rất cao.

Sắc mặt của người được gọi là anh Đinh kia chợt lạnh xuống, thâm trầm nói: “Sao vậy, một ly rượu cũng không chịu uống? Vậy cậu muốn bồi thường đồ cho tôi đúng không? Cũng không mắc lắm đâu, chỉ hơn hai vạn mà thôi.”

Trong mắt Tạ Hà hiện lên giãy dụa, tựa như một con thú nhỏ đáng thương mặc cho người khác chèn ép. Anh Đinh và A Kiện càng nhìn tâm càng ngứa, nếu không phải ở đây nhiều người nhiều mắt như vậy, bọn hắn đã trực tiếp tưới ly rượu này lên người cậu rồi.

Một lát sau, Tạ Hà rốt cuộc cũng chậm chạp vươn tay ra nhận lấy ly rượu, cậu cắn răng uống cạn nó, lập tức bị sặc cho một trận, trên mặt cũng đỏ cả một mảng: “Thật xin lỗi, mong các anh bỏ qua cho tôi.”

Trong mắt anh Đinh thoáng lộ ra một tia mừng thầm, cười nói: “Thôi được rồi, cậu đi đi.”

A Kiện nghe vậy thì cười hì hì buông lỏng bàn tay đang đè trên bả vai Tạ Hà ra, sau đó hai người cũng rời đi tựa như chưa từng có chuyện gì.

Tạ Hà vội vã chạy vào trong một góc, lập tức cảm thấy hơi men cuồn cuộn dâng trào lên, đầu óc cũng choáng váng theo, lảo đảo lê bước rời khỏi đại sảnh.

【 Tạ Hà : duy trì tỉnh táo cho tôi. 】

【444: vâng ạ! 】

Vừa dứt lời, Tạ Hà bỗng nhiên cảm thấy có một dòng nước mát lạnh chảy ngang qua đầu mình, sương mù trước mắt cũng giống như bị phủi sạch sẽ đi, ba cái trò mèo này làm sao có thể làm khó được cậu chứ, nếu là đứa nhỏ Triệu Thanh khờ khạo kia thì có khi đã uống sạch ly rượu đó mà không mảy may nghi ngờ rồi, nhưng cậu thì không. Tên A Kiện kia đã sớm bỏ thuốc vào trong rượu, chờ cậu sơ sẩy một cái là ra tay liền, đương nhiên một màn này đều rơi vào mắt của Chu Diệc Triết, tuy Triệu Thanh không biết Chu Diệc Triết, nhưng Chu Diệc Triết bảo đảm biết Triệu Thanh là ai, mặc dù đối với Chu Diệc Triết cậu cũng chẳng khác người qua đường là mấy, nhưng xuất phát từ bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc y nhất định sẽ không để người yêu của em trai mình bị chà đạp bởi đám rác rưởi này, dù đây đúng là chuyện vô bổ thật, nhưng y chắc chắn phải xen vào.

【444: ngài có cần em vô hiệu hoá nó không?】

【 Tạ Hà : không cần, đổi cho tôi một liều cao cấp hơn nữa đi, dùng ở trên người ngay bây giờ luôn, sau đó ngậm miệng lại. 】

【444: Σ( °△°|||)︴liều thuốc cao cấp trị giá 200 kinh nghiệm, đã sử dụng! 】 kí chủ đại đại có ý gì đây! Liều thuốc cao cấp mà cửa hàng bán cực kì đáng sợ! Chẳng lẽ nó nghe lầm rồi ư? Không lẽ kí chủ đại đại có tố chất làm thụ hả? Nhưng vừa bị hăm doạ nên nó cũng không dám lắm miệng nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Cái mà A Kiện đưa cho Tạ Hà uống chỉ là loại thuốc bình thường, có tác dụng kích thích dục vọng tăng thêm một chút tình thú mà thôi, căn bản không có gì ghê gớm hết, nếu Chu Diệc Triết có giúp đỡ thì cùng lắm chỉ giúp cậu làm nguội đi, sẽ không tự mình ra trận làm đến chót. Nhưng liều thuốc cao cấp lại hoàn toàn khác, hiệu quả rõ rệt hơn rất nhiều… Dù Chu Diệc Triết không muốn làm đi chăng nữa thì cũng đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng thoát thân.

Triệu Thanh là người yêu của Chu Diệc An, lấy tính cách của Chu Diệc Triết, y tuyệt đối sẽ khinh thường việc ra tay với Triệu Thanh, cho nên Tạ Hà phải dùng đến thủ đoạn tàn bạo này, vừa có thể đột phá mối quan hệ của hai người lại còn có thể cọ độ hảo cảm nữa, lần này cậu cũng đã cân nhắc rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định. Thế nhưng… Trong lòng cậu cũng không được tự nhiên cho lắm, tuy bản thân cậu không có khái niệm trinh tiết, mà chủ động làm thụ thì vẫn là lần đầu tiên, lấy tính cách cao ngạo trước giờ của cậu, cậu làm sao có thể nói chuyện này với 444 đây?

Dược hiệu hung mãnh đã bắt đầu xâm nhập vào cơ thể, nhưng lý trí của Tạ Hà lại rất tỉnh táo, cho nên có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, hai chân cậu mềm nhũn xuống, đứng cũng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào vách tường mới không té. Cậu khó khăn đi về phía trước, Đinh Minh và A Kiện cũng nối đuôi đi theo cậu ra khỏi ngoài, bọn họ canh thời gian, quả nhiên vừa đi ra đã thấy con mồi đang lảo đảo ở phía trước, mắt hai người sáng lên, một trái một phải kẹp Tạ Hà ở chính giữa.

Đôi mắt Tạ Hà bị che lấp bởi một tầng hơi nước, dùng ánh mắt mê man nhìn họ: “Các anh… Làm sao lại…”

Đinh Minh bị Tạ Hà làm cho cương cứng, vốn chỉ nghĩ mặt hàng này nhìn cũng không tồi, không ngờ sau khi bị dính thuốc lại là một báu vật như thế này! Hắn sờ sờ khuôn mặt của Tạ Hà, cười gian ác: “Anh thấy cậu không được khỏe cho lắm, để anh đưa cậu đi nghỉ một chút.”

A Kiện nuốt nước miếng, phun hơi nóng bên tai cậu: “Bọn anh nhất định sẽ làm cậu thoải mái.”

Trong đôi mắt mê man của Tạ Hà dần hiện lên một tia sợ hãi, cậu có ngốc đi nữa thì cũng ý thức được đây là chuyện gì, ánh mắt lóe lên một tia sáng, dùng hết sức đẩy hai người kia ra: “Các anh tránh ra!” Sau đó xoay người muốn bỏ trốn, kết quả chưa đi được hai bước lại té lăn ra đất.

Đinh Minh và A Kiện cũng biết trước kết quả, không nhanh không chậm đi đến chỗ cậu, chia nhau hai bả vai của Tạ Hà khiên lên, kéo cậu vào căn phòng mà bọn họ đã đặt sẵn từ trước.

Suốt dọc đường Tạ Hà đều không ngừng giãy dụa, nhưng lại không có tác dụng gì hết.

Đến khi nhìn thấy mình bị kéo vào trong phòng, cửa cũng sắp bị đóng lại, trong mắt Tạ Hà đã ngập tràn vẻ tuyệt vọng, đúng lúc này bóng dáng của Chu Diệc Triết chợt xuất hiện ở đằng xa, bây giờ cậu đã không còn tỉnh táo để nhận ra đó là ai, chỉ biết dựa theo bản năng, dùng hết sức lực kêu lên, “Cứu tôi với!” Âm thanh của cậu thật yếu ớt, nhưng cũng đủ để lọt vào tai Chu Diệc Triết.

Tầm mắt lạnh lẽo của Chu Diệc Triết khẽ lướt qua, nhanh chóng đi về phía đó.

Đinh Minh cũng nhìn thấy Chu Diệc Triết, cảm thấy trước ngực hơi lạnh xuống, đùi cũng không tự chủ được mà phát run, hắn chỉ là một tên nhà giàu vô dụng, nhưng Chu Diệc Triết thì khác, y đã có địa vị ngang hàng với cả ông già nhà hắn rồi, đứng trước mặt Chu Diệc Triết, hắn cái gì cũng kém hơn một bậc, mà hiện tại còn bị y bắt quả tang chuyện này nữa, không khỏi cảm thấy lúng túng hơn.

“Chu, Chu tổng chào ngài…” Đinh Minh xấu hổ cười.

A Kiện lại càng không dám vượt mặt, nhà của hắn còn chưa so được với nhà của Đinh Minh, nếu không hắn cũng chẳng làm đàn em cho Đinh Minh làm gì.

Tạ Hà mặc kệ người tới là ai, liều mạng giãy dụa, “Cứu…” Nói được một chữ đã bị A Kiện bịt kín miệng, “Ô ô…”

Chu Diệc Triết hờ hững nhìn lướt qua Tạ Hà, sau đó đảo mắt sang A Kiện, “Buông cậu ta ra.”

“Chuyện này… Chuyện này…” A Kiện không biết làm sao, nhìn về phía Đinh Minh.

Mặc dù Đinh Minh có hơi sợ Chu Diệc Triết thật nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự kính nể mà thôi, nếu Chu Diệc Triết muốn xen vào chuyện của hắn thì hình như không được thoả đáng cho lắm, y cũng đâu phải ông già nhà hắn, hắn nặn ra một cười nói: “Chu tổng, bọn tôi chỉ giỡn với cậu ta một chút thôi.” Tuy thái độ nhún nhường, nhưng lại không có ý muốn buông tay, hắn cũng không ngờ sức hấp dẫn của Tạ Hà lại lớn đến vậy, nếu là bình thường, hắn chắc chắn sẽ nể mặt mũi của Chu Diệc Triết mà buông tha cho cậu, nhưng lúc này hắn thực sự có hơi tiếc nuối.

Nghe thấy hắn nói như vậy, Chu Diệc Triết mới nhìn thẳng về phía hắn, tầm mắt còn ẩn ẩn mang theo một tia rét lạnh, lại có chút châm chọc, chậm rãi nói: “Đáng lẽ kẻ không biết không có tội nên tôi cũng không muốn truy cứu với các cậu làm gì, nhưng hiện tại… Dám động vào người của tôi, các cậu phải cho tôi một lời giải thích hợp lý đấy.”

“Cái gì?!” Đinh Minh và A Kiện sợ hãi kêu lên, sắc mặt đều tái mét, đây là người của Chu Diệc Triết sao? Người của Chu Diệc Triết sẽ đi làm phục vụ ư? Bẫy chết họ rồi! Sợ hãi cực điểm rốt cuộc cũng lấn áp sắc dục.

Không đợi cho Chu Diệc Triết mở miệng lần nữa, A Kiện đã lập tức buông Tạ Hà ra, hoảng loạn lùi về phía sau vài bước: “Tôi, tôi không biết…”

Sắc mặt của Đinh Minh cũng cực kỳ khó xem, vốn Chu Diệc Triết không có tư cách để xen vào chuyện này, nhưng nếu đây là người của Chu Diệc Triết, lại hoàn toàn không giống nhau, chỉ sợ ông già nhà hắn cũng muốn băm chết hắn: “Cái này… Bọn tôi… Quả thực không biết chuyện này. Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Khoé miệng Chu Diệc Triết hơi cong lên, thản nhiên nói: “Giờ tôi muốn đưa cậu ấy đi, sau này vẫn nên mời Đinh tổng đến cho tôi một lời giải thích đi.”

Mặt mày Đinh Minh lập tức xám như tro tàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Diệc Triết mang Tạ Hà rời đi.

Tạ Hà thật sự đi không nổi, cả người đều tựa lên người Chu Diệc Triết, cậu cảm thấy cơ thể mình khô nóng và cực kỳ khó chịu, chỉ muốn kề cận với người đàn ông này, cảm thụ cảm giác mát mẻ từ trên người y.

Chu Diệc Triết lạnh lùng nhìn Tạ Hà, không hề lưu tình ném cậu xuống giường khách sạn. Đây chính là người mà em trai y yêu quý, quả đúng là một tên ngốc ngu xuẩn hết chỗ nói, người khác đưa cái gì cũng dám uống. Thằng nhãi nhà họ Đinh ấy chơi bời rất quá phận, nếu hôm nay y không đi theo họ, bảo đảm ngày mai Triệu Thanh tỉnh lại sẽ muốn chết.

Tạ Hà mất đi cảm giác mát mẻ, thần trí càng lúc càng không rõ ràng, cậu đưa tay lên cởi quần áo của mình, cần cổ như ẩn như hiện cũng lộ ra, da thịt trắng nõn một mảng, phía trên còn nhiễm một lớp màu hồng phấn, toàn thân tản ra một hương vị mê người. Hàng mi cậu buông xuống, nước mắt chực trào trên khoé mắt, muốn rơi lại không thể rơi được, trong cổ họng khẽ tràn ra một tiếng than nhẹ, nghe vào tai lại khiến cho đáy lòng người khác hơi dập dờn.

Ánh mắt của Chu Diệc Triết bỗng thay đổi một chút, đáng chết, y vậy mà lại có phản ứng.

Tạ Hà mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt mình, cậu hiện tại rất muốn có người tới ôm cậu, an ủi cậu, không muốn bỏ qua một chút an ủi nào, theo bản năng mà chậm chạp bò về phía Chu Diệc Triết, thế nhưng Chu Diệc Triết lại xoay người bỏ đi, ánh mắt Tạ Hà dần hiện lên tuyệt vọng, rũ đầu xuống… Cậu cảm thấy cơ thể của mình sắp bị thiêu cháy đến nơi rồi.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, một lát sau chợt có một chậu nước lạnh dội lên người cậu, làm cho Tạ Hà giật mình một cái.

Vừa nãy Chu Diệc Triết ra ngoài gọi điện thoại, kết quả không liên lạc được với Chu Diệc An, đành phải mang theo một chậu nước lạnh trở về, nói chung y vẫn không thể bỏ mặc Tạ Hà như vậy được.

Nước lạnh dội xuống khiến Tạ Hà tỉnh táo lại phần nào, trong mắt cũng khôi phục lại một chút lý trí, cậu nhìn người đàn ông vô cùng xa lạ ở đối diện, khuôn mặt bị nhiễm một màu hồng đầy sắc dục lại pha một chút bướng bỉnh, phức tạp mà mê người, cậu khàn khàn giọng nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, anh, anh đi đi…”

Cậu gần như đã dùng hết sức lực của mình để nói ra câu này, nói xong rồi cũng cuộn mình lại, run lên lẩy bẩy, nước lạnh thuận theo hai bên má cậu chảy xuống, quần áo ướt đẫm dính sát vào trên người, điều này càng làm tôn lên từng đường cong duyên dáng của cậu, hệt như một mỹ nhân ngư đang tung tăng bơi lội theo dòng nước bị người khác vô tình vớt lên vậy.

Chu Diệc Triết cảm thấy mình đã giúp đỡ hết lòng rồi, y điều chỉnh lại tâm tình chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước tới trước cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn lướt qua người đang nằm ở trên giường, vừa nhìn bước chân cũng đột nhiên dừng lại.

Thanh niên nằm trên giường dang hai tay ôm chặt lấy chính mình, cậu cắn chặt môi dưới, bởi vì quá dùng sức nên máu tươi cũng thuận theo khoé miệng chảy xuống, tựa như một đóa hoa trà đo đỏ đang chậm rãi nở rộ, cậu cố gắng dùng hết sức lực để chống cự lại, không muốn luồn cúi trước bản năng, cấm dục và sắc dục đan xen lẫn nhau trên người cậu, hỗn loạn đến vặn vẹo.

Tựa như một giây kia, thân thể yếu ớt đó sẽ vì đấu tranh kịch liệt mà rách toạc thành hàng trăm mảnh nhỏ, khốc liệt nhưng lại mang theo một loại sức hút nào đấy không thể chối từ.

Chu Diệc Triết không tự chủ được quay trở về, y vươn tay ra nhẹ nhàng chạm lên trán Tạ Hà, vừa mới chạm vào đã nhận thấy cơ thể cậu nóng đến lợi hại, ánh mắt hờ hững kia rốt cuộc cũng hiện lên một tia lo lắng, y ôm lấy Tạ Hà, vén những cọng tóc rối trước trán của cậu lên, thanh âm không khỏi mềm đi một chút: “Cậu còn chịu được nữa không? Nếu không tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Không…” Tạ Hà cắn môi… khó chịu rên rỉ, “Tôi không sao…”

“Sắc mặt của cậu nhìn không được tốt lắm.” Chu Diệc Triết ôm cậu, trấn an vỗ nhẹ lưng cậu. Người trong lòng khẽ run rẩy, tựa như muốn đem sự rung động ấy xâm nhập vào lòng y, bỗng nhiên y lại không nỡ buông tay ra.

Đôi con ngươi bướng bỉnh của Tạ Hà nhìn về phía y, bên trong đè nén một loại khát vọng sâu thẳm nào đấy: “Anh, đi đi.”

Mắt và miệng thì mang lời cự tuyệt, nhưng thân thể lại không chịu được mà hướng về phía Chu Diệc Triết, ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch.

Mỗi một tế bào trên cơ thể cậu như đang gào thét lên: rất muốn, rất muốn, nhưng lại —— Không thể.

Chu Diệc Triết nhìn chăm chú khuôn mặt của đối phương, tầm mắt dừng lại trên bờ môi màu hồng phớt đang khép hờ kia, bỗng nhiên rất muốn nếm thử mùi vị của nó như thế nào, nhất định là rất ngọt ngào… Yết hầu của y khẽ trượt xuống một cái, suy nghĩ trong đầu tựa như dây cung đứt đoạn, cúi đầu xuống hôn lên.

……………………… [(╥﹏╥) cua đồng khốn nạn! Thôi thì mấy thím tự bổ não 2 vạn từ đi.]

Chu Diệc Triết nhìn thoáng qua thanh niên đang nằm trên giường, y chán nản ấn ấn mi tâm[1]. Trên người thanh niên tràn ngập dấu vết sau hoan ái, giờ phút này đang ngủ thật say bên cạnh y, khuôn mặt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, mặt mày giãn nở, yên tĩnh đến xinh đẹp. Nhưng Chu Diệc Triết biết đây chỉ là biểu hiện giả dối thôi, chờ đến khi cậu tỉnh lại, y sẽ không còn được nhìn thấy cảnh tượng động lòng thế này nữa.

[1] Vùng giữa hai lông mày.

Y thở dài, sao y lại có thể mất lý trí như vậy chứ? Cũng không nhớ rõ bản thân đã làm bao nhiêu lần mới có thể biến cậu ấy thành bộ dạng này.

Nếu là người nào đó thì cũng không nói làm gì, nhưng lại cố tình là người yêu của đứa em trai không có chút triển vọng nào của y. Tuy y rất chướng mắt người đàn bà tham tiền Tống Như Di, nhưng y cũng không chán ghét đứa em cùng cha khác mẹ này cho lắm, cho dù càng lớn càng không đáng yêu, nhưng khi còn bé lại rất thích lẽo đẽo theo sau y… Thái độ làm người cũng không tệ, đối với y cũng đủ tôn trọng.

Hiện giờ y lại đi ngủ với Triệu Thanh, cho dù là Chu Diệc Triết cũng cảm thấy hơi khó xử.

Mà càng quan trọng hơn chính là, y nhớ lại tất cả những dư vị tối qua, mỗi một âm thanh rên rỉ của Triệu Thanh thật khiến cho người khác phải rung động, vẻ mặt khóc lóc đê mê dưới thân y, bởi vì thuốc kích dục mà khuôn mặt ngây thơ ngượng ngùng kia cũng lộ ra vẻ dâm đãng… Còn có cảm giác khi tiến vào sâu bên trong cái động nhỏ cực nóng đó nữa… Cho đến hiện tại, y thật không ngờ bản thân lại không hối hận một chút nào.

Chu Diệc Triết ý thức được đây là một suy nghĩ rất nguy hiểm.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Diệc Triết, y cầm lên nhìn thử, là điện thoại của Chu Diệc An, lông mày càng nhíu chặt lại.

Ngày hôm qua y gọi cho Chu Diệc An, thật sự rất hi vọng hắn có thể bắt máy, nhưng hiện tại… Tiếng chuông điện thoại chấp nhất ấy lại cứ không ngừng vang vọng ở bên tai, Chu Diệc Triết không muốn đánh thức Triệu Thanh cho nên cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.

“A lô.”

“Anh, hôm qua anh tìm em có việc gì sao?” Giọng nói của Chu Diệc An có chút uể oải, “Ngày hôm qua phòng triển lãm có hoạt động, không thể mang điện thoại theo được.”

Chu Diệc Triết cầm điện thoại, một lát sau, dùng ngữ khí thoải mái nhất nói: “Không có gì, lỡ tay ấn nhầm thôi.”

“À, vậy em không làm phiền anh nữa.” Chu Diệc An vội vàng cúp máy, hôm qua Triệu Thanh không về nhà cả một đêm, hắn thật sự rất lo cho cậu. Triệu Thanh chưa bao giờ tuỳ tiện qua đêm ở bên ngoài, hơn nữa, không phải cậu ấy đã nói là buổi tối có chuyện muốn nói với hắn sao?

Chu Diệc Triết trở về phòng, chợt nghe thấy tiếng điện thoại trong túi quần tây của Triệu Thanh vang lên, y lấy ra nhìn, quả nhiên là điện thoại từ Chu Diệc An, y không chút do dự chuyển sang chế độ im lặng.

【444: kí chủ đại đại, ngài tỉnh rồi? 】

【 Tạ Hà: ừm. 】

【444: kí chủ đại đại quả nhiên thật lợi hại, mới một đêm đã cọ lên 35 độ hảo cảm rồi, hiện tại độ hảo cảm của Chu Diệc Triết đối với ngài là 35 ạ! 】

【 Tạ Hà : nằm trong dự kiến.】

【444: dạ?】

【Tạ Hà : 99% đàn ông đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ, ngủ sảng khoái một đêm thì sinh ra hảo cảm cũng là chuyện bình thường thôi, y cũng đâu có yêu thương gì tôi nên dừng lại ở 35 điểm đã là tốt lắm rồi, có thể thấy ý chí của Chu Diệc Triết cũng coi như không tồi. 】

【444 bừng tỉnh đại ngộ: a. . . . . . Vậy 1% còn lại thì sao ạ? 】

【 Tạ Hà : đàn ông nửa người dưới không dùng được. 】

【444: chuyện kia. . . . . . Y thì thích rồi, nhưng còn ngài thì sao. . . . . . QAQ】 hu hu hu kí chủ đại đại hi sinh thật lớn a.

【 Tạ Hà : tôi chỉ có một chút khó chịu. 】

【444: làm sao vậy ạ? 】

【Tạ Hà : lần đầu tiên ở dưới lại gặp phải hàng khủng như vậy, về sau chỉ sợ khó thoả mãn : )】

【444: . . . . . . . . . . . . . . . . . . 】

【 Tạ Hà còn chưa hết thèm thuồng mà cảm khái thêm một câu: Chu Diệc Triết rất có phong độ dũng mãnh như tôi năm đó, tôi thích.】

【444: . . . . . . . . . . . . . . . . . . 】

【444: vậy bây giờ ngài có tính toán gì chưa ạ. . . . . . ? 】

【 Tạ Hà : rèn sắt khi còn nóng. Cơ hội tốt để cọ điểm hảo cảm như vậy đương nhiên không thể buông tha được. 】

Tạ Hà chậm rãi mở to mắt, dường như vẫn còn chưa rõ tình huống của bây giờ, đôi mắt cậu ướt sũng hệt như một chú nai con ngơ ngác.

Cậu khẽ cử động thân thể một chút, cảm thấy cả người đều đau nhức, đau đớn làm ý thức của cậu dần trở lại, ánh mắt chậm rãi lộ ra kinh hoàng, cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông xa lạ bên kia giường, máu trên mặt như bị rút đi, tái nhợt một mảnh.

“Cậu tỉnh rồi.” Chu Diệc Triết cẩn thận quan sát sự thay đổi trên mặt thanh niên, bộ dáng yếu ớt bất lực kia khiến đáy lòng y mềm đi một chút, dù sao cũng là lỗi của y. Y vươn tay ra, muốn sờ đầu cậu lại bị cậu tránh đi…

Tạ Hà hốt hoảng nghiêng đầu, trong mắt đều là mê man còn xen lẫn cả khiếp sợ không có cách nào có thể giấu, cậu cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Diệc Triết, tựa như đang nhìn một thứ gì đó rất ghê gớm[1].

[1] nguyên gốc 洪水猛兽 (dịch là : con mãnh thú và dòng nước lũ ) thường ví von với tai hoạ ghê gớm.

Đuôi lông mày của Chu Diệc Triết khẽ nhướng cao lên, không ngờ thanh niên này cũng có một mặt như thế này, so với y dự đoán còn kiên cường hơn rất nhiều.

“Đây là thái độ cậu đối với ân nhân cứu mạng của mình sao?” Chu Diệc Triết nhẹ giọng cười, ánh mắt còn mang theo một tia hứng thú.

【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +5】

Tạ Hà cắn môi dưới, cậu nhớ ra rồi, người tối qua bỏ thuốc cậu quả thật là người khác, sau đó lại có một người nữa xuất hiện cứu cậu ra… Kế đó, hình như là cậu tự chủ động quấn quít lấy người ta? Bị tạt cho một chậu nước lạnh mà vẫn không chịu từ bỏ? Cậu cố gắng nhớ lại, trên mặt vừa ngại ngùng lại vừa giận dữ, cảm giác xấu hổ và lúng túng thay phiên nhau hiện lên, cực kì phức tạp.

Chu Diệc Triết cũng không gấp, chờ Tạ Hà từ từ nhớ lại.

Cuối cùng Tạ Hà không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, những gì Chu Diệc Triết nói đều là sự thật, Chu Diệc Triết đúng là ân nhân cứu mạng cậu, cậu nên cảm ơn y mới phải, nhưng ngẫm lại những chuyện xảy ra sau đó, hai từ cảm ơn này nói như thế nào cũng không thành lời, chật vật dời tầm mắt đi.

Tâm tư của đối phương gần như đã viết hết lên mặt, bỗng dưng Chu Diệc Triết rất muốn trêu chọc cậu thanh niên này một chút, muốn nhìn thấy thật nhiều biểu cảm trên khuôn mặt của cậu hơn… Loại xúc động này quả thật rất mới lạ đối với y.

“Tôi chẳng những vì cậu đắc tội với người ta, mà còn lãng phí thể lực và thời gian của mình cho cậu rất nhiều, không nghĩ tới lại cứu phải một tên vô ơn[2].” Giọng điệu của Chu Diệc Triết bình thản nhưng lại ẩn ẩn mang theo một sự châm chọc, “Được rồi, coi như hôm qua chưa xảy ra chuyện gì đi.”

[2] nguyên gốc ‘白眼狼’ (dịch là ‘sói mắt trắng’) ám chỉ những kẻ vô ơn.

Tạ Hà phẫn nộ ngẩng đầu lên, cái gì mà lãng phí thời gian và thể lực chứ! Ai muốn anh lãng mấy cái đó hả! Nhưng khi đối diện với tầm mắt bình tĩnh của Chu Diệc Triết, sự xem thường như có như không ấy tựa như một lời trào phúng trong âm thầm đối với cậu, mà hành vi của cậu ngày hôm qua lại giống như tự vả lên mặt cậu vậy, vô cùng nóng rát. Một hồi sau, Tạ Hà cúi đầu, gần như là từ bên trong kẽ răng, phun ra một câu không lưu loát, “Cảm ơn anh.”

Thực sự là đáng yêu đến mức làm người khác muốn bắt nạt, bên môi Chu Diệc Triết cũng hiện lên ý cười, xem ra đứa em trai của y cũng thật có mắt nhìn, có thể đào ra được một bảo bối như vậy, y thật sự có hơi ghen tị đấy.

Nhắc đến em trai mình, ý cười bên môi của Chu Diệc Triết cũng lập tức biến mất.

Nói như thế nào đi nữa thì đây cũng là một sai lầm.

“Căn phòng này tôi đã thuê một tuần, cậu có thể an tâm ở lại, chờ đến khi nào khoẻ rồi hẵng về.” Chu Diệc Triết nói, y đã cân nhắc rất tỉ mỉ, nếu cứ để Triệu Thanh về nhà như vậy bảo đảm Chu Diệc An sẽ phát điên lên cho xem.

“Tôi không cần!” Khi đối mặt với Chu Diệc Triết, tâm trạng của cậu rất phức tạp, cậu biết người đàn ông này là ân nhân của mình, nhưng cậu lại không thể chấp nhận được những chuyện y đã làm với cậu sau đó, hơn nữa trong lòng cậu còn rất hổ thẹn và áy náy với Chu Diệc An, giờ phút này cảm giác tội lỗi ấy như đang hành hạ cậu.

“Tôi không có hứng thú với cậu, làm vậy chỉ vì xuất phát từ suy nghĩ làm người tốt thì phải làm đến cùng thôi, hiện tại cảm xúc của cậu không được ổn định, chờ cậu tỉnh táo lại rồi hãy đưa ra quyết định.” Chu Diệc Triết nói xong thì đứng dậy, y còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, hơn nữa chỉ cần y ở đây, Tạ Hà sẽ không nghỉ ngơi được.

Tạ Hà cắn môi không nói gì.

Chu Diệc Triết đi tới trước cửa, chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại chăm chú nhìn Tạ Hà: “Cậu không muốn biết tên của tôi sao?”

Tạ Hà không chút do dự nghiêng đầu sang chỗ khác, ngữ khí lạnh nhạt, “Không muốn.”

【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +10】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play