Tạ Hà bị Chu Diệc An quấn lấy hôn triền miên một phen, Chu Diệc An hôn đến động tình, một bên đặt Tạ Hà dưới thân, một bên cọ cọ cổ cậu, giọng điệu cũng khàn khàn: “Anh muốn em…”

Mặt của Tạ Hà lập tức đỏ chót, mới sáng sớm đã bị Chu Diệc An ầm ĩ như vậy, cậu hoang mang dời ánh mắt sang chỗ khác: “Em, em còn phải đi làm…”

Chu Diệc An nhìn bộ dáng thẹn thùng của thanh niên dưới thân, càng muốn đùa giỡn cậu hơn nữa, hắn nhẹ nhàng cắn yết kết cậu: “Vậy chỉ một lần thôi, có được không?”

Viền mắt của Tạ Hà cũng đỏ hoe, nếu đi làm muộn cậu sẽ bị trừ tiền lương mất. Nhưng cậu lại không nỡ để Chu Diệc An thất vọng, hai tròng mắt ánh lên một tầng nước khó xử nhìn hắn.

Chu Diệc An bắt gặp ánh mắt này, cảm thấy bản thân đốt lửa không thành thì thôi, còn tự làm mình bị bỏng, thực sự rất muốn đè cậu ra làm ngay và luôn… Nhưng mà hắn yêu Triệu Thanh, cho nên hắn cũng không muốn để cậu phải khó xử, hắn cười cười hôn lên môi của cậu: “Không chọc em nữa, ngồi dậy đi.”

Tạ Hà thở phào một hơi nhẹ nhõm, luống cuống tay chân bò ra khỏi người Chu Diệc An, cậu nhanh chóng mặc quần áo vào rồi vọt lẹ vào toilet.

【444: =口= kí chủ đại đại em thật sự rất nể ngài, diễn xuất quá tuyệt vời! 】

【 Tạ Hà : bất ngờ lắm hả? 】

【444: đúng vậy ạ! Những kí chủ bình thường khác khi nhận phải một vai diễn có tính cách chênh lệch quá lớn với bản thân đều phải mất một thời gian mới có thể thích ứng được, nhưng ngài cứ diễn như đúng rồi ấy! 】

【Tạ Hà : trong số những người đã từng công lược tôi trước kia, cái kiểu người chính trực hay thẹn thùng lại ngây thơ thánh thiện thế này tổng cộng có 14 người, tôi đều rất thích họ, cho nên diễn cái vai này đối với tôi mà nói không có gì vất vả hết : ) 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : hơn nữa tôi cảm thấy thay vì lo cho diễn xuất của tôi, thì bây giờ em nên lo lắng về vấn đề khác mới đúng đấy, hửm?】

【444: . . . . . . A, có vấn đề gì sao ạ. . . . . . 】

【Tạ Hà : em chột dạ, chứng tỏ em hiểu được điều tôi muốn nói là gì, giả ngu cũng không giải quyết được gì đâu —– Loại vai diễn này cho dù là OOC 200%, tôi cũng thấy thiệt thòi.】

【444: T_T đây là thế giới do chủ hệ thống lựa chọn, em chỉ là một hệ thống nho nhỏ mà thôi, hu hu hu. . . . . . 】

Lại còn học được cách giả bộ đáng thương, Tạ Hà nhíu mi, cái trí não này tiến hoá cũng hơi bị nhanh quá rồi đấy.

【 Tạ Hà : tôi biết rồi, nhìn em quả thật rất vô dụng. 】

Trước ngực 444 như bị một mũi tên bắn trúng, không hề cảm thấy được an ủi!

【 Tạ Hà : không những vô dụng mà còn biết kiếm cớ biện minh cho lỗi lầm của mình nữa, tôi cho em thời gian để tự kiểm điểm lại chỗ sai của mình, sau đó lại đến trình bày cho tôi nghe. 】

Tạ Hà mặc quần áo xong, xoay người ra khỏi toilet, mặc kệ 444 ở trong đầu khóc lóc ầm ĩ bao nhiêu, làm nũng bao nhiêu cũng đều thờ ơ không quan tâm.

Hôm nay Tạ Hà mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần jeans, bởi vì bị giặt qua nhiều lần nên quần áo có hơi cũ một chút, nhưng được cái lại rất sạch sẽ, lúc mặc lên người cậu lại toát lên mười phần tinh thần, phấn chấn vô cùng. Gương mặt của Triệu Thanh không tệ, thuộc kiểu người thanh tú cần cù, vóc dáng cũng đẹp, có độ dẻo dai nhất định, đối với một Triệu Thanh tràn ngập sức sống sạch sẽ thanh thuần giống như một bảo tàng đang chờ được người ta khai phá như thế này, Tạ Hà cảm thấy rất vừa lòng, ít nhất trong quá trình công lược sẽ không gặp trở ngại gì.

Lúc cậu đi ra, Chu Diệc An mới rời khỏi giường, nhà trọ của hai người thuê chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, bình thường có chút khó khăn, vì chỉ có một toilet, cậu dùng xong thì Chu Diệc An mới có thể dùng được.

Chu Diệc An cao lớn, gương mặt xán lạn đẹp trai ngời ngợi, lúc này hắn đang để trần nửa người trên, quần chỉ kéo tới thắt lưng, lộ ra đường cong của cơ bụng và đường nhân ngư quyến rũ, hắn cười cười sáp tới quấy rối Tạ Hà thêm một chập nữa, mãi đến khi mặt cậu đỏ bừng bừng mới tiếc nuối đi vào toilet.

Tạ Hà vội vàng vào phòng bếp nấu mì, trình độ nấu ăn của cậu cũng không tệ lắm, còn bỏ thêm hai trái trứng chần nước sôi nữa, bữa sáng vừa chuẩn bị xong, thì Chu Diệc An cũng vừa vặn đi ra.

Ba ngày trước mẹ của Chu Diệc An là Tống Như Di có tới tìm Triệu Thanh kiếm chuyện, Triệu Thanh vẫn chưa nói chuyện này cho Chu Diệc An. Trước đó cậu không biết rõ về thân phận thật của Chu Diệc An, nhưng bây giờ biết Chu Diệc An là con nhà giàu rồi, nội tâm của cậu lại cực kì bất an, trải qua nhiều ngày suy nghĩ, cậu rốt cuộc cũng thông suốt, người cậu yêu chính là Chu Diệc An, không liên quan gì đến thân phận của hắn cả, vì thế cậu định bụng sẽ nói hết mọi chuyện với Chu Diệc An luôn.

Tạ Hà sẽ không quấy rối kế hoạch của nguyên chủ, cậu ăn xong bát mì, hơi mất tự nhiên nhìn Chu Diệc An ở đối diện, do dự một chút mới nói: “Diệc An… Tối nay mấy giờ thì anh về nhà?”

Chu Diệc An nhanh nhẹn húp xong nước mì, nhướng mày lên cười: “Hôm nay phòng trưng bày có sự kiện, có thể sẽ về trễ một chút, làm sao vậy? Chưa ra khỏi nhà đã nhớ ông xã của em rồi hử? Có phải tối qua vẫn chưa làm em thoả mãn không?”

Mặt Tạ Hà lại đỏ bừng, trừng Chu Diệc An một cái.

Chu Diệc An liền cười ha ha hai tiếng, mặc dù cả hai đã ở chung với nhau được hai năm, nhưng tính tình hay xấu hổ của bà xã nhà hắn lại không thay đổi một chút nào, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của cậu, hắn lại càng muốn bắt nạt cậu hơn.

“Em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh!” Tạ Hà phụng phịu nói.

Chu Diệc An sợ cậu giận thật, lập tức nghiêm chỉnh lại: “Vâng! Xin bà xã cứ yên tâm, tối nay anh nhất định sẽ trở về sớm nhất có thể!”

Lúc này Tạ Hà mới bất đắc dĩ nở một nụ cười, đứng dậy thu dọn chén bát.

Nhưng chén bát trên tay lại bị Chu Diệc An giành lấy: “Để đó anh rửa cho, em mau đi làm đi, không phải sắp muộn rồi hay sao?”

Chu Diệc An săn sóc như vậy lập tức đổi lại được ánh mắt tràn đầy tình yêu của Tạ Hà, hiếm khi chủ động hôn lên hai má Chu Diệc An, giọng điệu ngọt ngào: “Buổi tối nhớ chờ em về nha.”

Tạ Hà bước ra khỏi nhà, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt đột nhiên biến thành nụ cười lạnh nhạt hờ hững.

Nói thật cái cậu Triệu Thanh này đúng là một tên ngốc liều mạng, thu nhập của Chu Diệc An không ổn định thì đã đành, đã vậy còn là một tên ngạo mạn không màng đến khói lửa nhân gian nữa, vừa không muốn dùng tiền nhà họ Chu, lại vừa không muốn từ bỏ thân phận của chính mình, làm một hoạ sĩ không tiếng tăm, tiền lương một hoặc hai tháng khi có khi không. Nhưng Triệu Thanh lại cực kỳ yêu Chu Diệc An, cảm thấy hắn vừa có tài lại vừa có cá tính, vì muốn giúp Chu Diệc An theo đuổi được ước mơ, cậu không ngừng điên cuồng kiếm tiền, ngoại trừ thường ngày đi làm công ở nhà hàng, còn gánh thêm vài công việc làm thêm khác ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn nhận cả việc phát tờ rơi, cho dù có vất vả biết bao nhiêu cậu cũng chẳng hề nói một tiếng nào với Chu Diệc An hết, tính cách của Chu Diệc An rất gia trưởng, tuy hắn yêu Triệu Thanh, nhưng loại tình yêu này vẫn chưa lớn đến mức khiến hắn đặt vị trí của Triệu Thanh cao hơn hắn, càng sẽ không để ý đến những chi tiết lặt vặt đó.

Hai người yêu nhau là thế, nhưng lại không hề ngang hàng với nhau, vì vậy trong đoạn tình cảm này, Triệu Thanh trở thành người trả giá nhiều hơn.

Thật sự là một tên ngốc đáng yêu chọc người thương, nếu cậu nhận vai Chu Diệc An, bảo đảm sẽ cực kì yêu thương đứa nhỏ này, nhưng thật là đáng tiếc, khoé môi của Tạ Hà cong lên.

Dựa theo sinh hoạt hàng ngày của Triệu Thanh, hôm nay là cuối tuần, cậu phải đến chạy vặt cho một phòng bếp ở khách sạn năm sao, đây là công việc cậu phải vất vả lắm mới kiếm được, chỉ đi làm vào cuối tuần, lương lại không hề thấp, hơn nữa làm ngày nào lấy tiền ngày đó nên cũng rất tiện.

Khi Tạ Hà còn làm sếp lớn, đã quá quen với việc được các kí chủ theo đuổi, dụ dỗ, cầu yêu thương, tuy diễn xuất của cậu rất có chừng mực, cũng bỏ xuống được địa vị cao quý của trước kia, nhưng không có nghĩa là cậu thích làm những việc vô ích, không dưng đi rước khổ vào thân làm chi, bởi vậy cậu không tính đến khách sạn, xoay người đi một vòng đến tiệm Internet, bắt đầu lên mạng tìm tòi tư liệu về hành trình của Chu Diệc Triệt, cậu vẫn còn chưa quên chuyện quan trọng cần làm đâu.

【444: kí chủ đại đại ngài thật lợi hại, ngài làm thế nào mà đỏ mặt được ngay vậy ạ?】

【444: chỗ em bán rất nhiều những biểu cảm khi diễn xuất dành riêng cho kí chủ, ngài đều chẳng dùng tới, tiết kiệm thật nhiều kinh nghiệm a~\\\\(≧▽≦)/~】

【444: kí chủ đại đại, ngài không đi làm sao ạ? . . . . . . 】

【444: QAQ đừng cho em ăn bơ nữa mà, em biết lỗi rồi. . . . . . 】

【444: là lỗi của em, sau này em sẽ không bao giờ giấu tin tức chỉ vì sợ ngài nóng giận nữa, nếu em đã biết thì em nhất định sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết mà[1].】

[1] nguyên gốc “知无不言言无不尽” ( dịch là : tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn. ) có thể hiểu là nói tất tần tật, biết gì nói đó :3

Ngón tay đang đặt trên con chuột của Tạ Hà rốt cuộc cũng dừng lại.

【 Tạ Hà: vô dụng không phải là lỗi lớn nhất, lỗi lớn nhất chính là đã vô dụng còn tự cho mình là đúng. 】

444 biểu thị thanh máu đã tuột xuống số không.

【 Tạ Hà: từ lúc tiến vào thế giới này, việc đầu tiên của em chính là nói hết những gì mà mình biết, đứng ở góc độ kí chủ, khi đặt bản thân vào người khác nghiêm túc suy nghĩ sẽ cảm thấy em rất có năng lực, chứ không phải chỉ vì sợ đông sợ tây rồi giấu nhẹm đi tin tức, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán chính xác của tôi! Em phải ghi nhớ bản thân mình là một trợ thủ của tôi! Đây mới là tác dụng duy nhất của em, nếu ngay cả việc này mà em còn làm không được thì hiện tại cuốn gói về nhà đi.】nói xong lời cuối, ngữ khí của Tạ Hà đã cực kì nghiêm khắc.

【444: QAQ em thật sự không cố ý, em chỉ sợ. . . . . . Sợ ngài nóng giận. 】

【 Tạ Hà : ngu ngốc, chỉ là một cơ thể mà thôi, em nghĩ tôi sẽ để ý đến mấy vấn đề nông cạn này à? 】

Đây không phải là vấn đề nông cạn hay không nông cạn, mà là liêm sỉ hay không liêm sỉ thì đúng hơn . . . . . Những lời này 444 có bị đánh chết cũng sẽ không nói ra. . . . . .

【Tạ Hà : cái tôi cần chính là một hệ thống chuyên nghiệp, lúc làm nhiệm vụ còn có thể đóng góp một chút ý kiến, chứ một cái hệ thống ngu xuẩn không lý trí ấy à? Tôi từ chối  không nhận. Em đã rõ chưa? 】

【444: em rõ rồi! Em nhất định sẽ không bao giờ tái phạm nữa! Kí chủ đại đại đừng vứt bỏ em mà! QAQ】444 nhanh chóng biểu đạt thành tâm của mình.

Vẻ mặt của Tạ Hà rốt cuộc cũng dịu đi, ngữ khí cũng không còn nghiêm khắc nữa.

Thật ra việc nhỏ nhặt này cũng không ảnh hưởng đến cậu nhưng đây chính hệ thống sẽ cùng cậu xuyên qua nhiều thế giới khác nữa, phải uốn nắn từ giờ thì mới có thể dùng quen tay được.

【 Tạ Hà : tốt lắm, từ giờ trở đi em phải nhớ kỹ  tất cả đều là vì hoàn thành nhiệm vụ, ném hết cảm xúc sang một bên, phấn đấu trở thành một hệ thống đủ tư cách, phục tùng mệnh lệnh, toàn tâm toàn ý phục vụ cho tôi. Giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ cho thật tốt, chuyện này đối với tôi hay em đều có lợi. 】

【444: gật đầu gật đầu gật đầu ~ ing】

【Tạ Hà : bây giờ mở cửa hàng hệ thống cho tôi xem đi. 】

Trước mắt của Tạ Hà lập tức xuất hiện một vầng sáng, phía trên có ghi bốn chữ ‘cửa hàng hệ thống’ siêu to, còn phía dưới là các vật phẩm đã được phân loại tỉ mỉ, ví dụ như võ công, ma pháp, mị lực, tiền tài, mỹ thực, vân vân và vân vân, quả thật cần cái gì là có cái đó. Cậu chỉ cần dùng ý niệm trong đầu là có thể mở ra được, có thể nhìn thấy tất cả các chuyên mục và vật phẩm ở bên trong.

【 Tạ Hà: sao lại có nhiều vật phẩm để ở chế độ màu xám như vậy? 】

【444: bởi vì em chỉ là hệ thống cấp một, sau khi hệ thống thăng cấp thì em mới có được nhiều quyền hạn khác. Muốn hệ thống thăng cấp cũng cần phải có kinh nghiệm, ví dụ như khi ngài thành công công lược một thế giới, sẽ đạt được một vạn kinh nghiệm, mà em là hệ thống của ngài, cũng sẽ được thưởng một vạn kinh nghiệm tương đương, có thể thăng lên cấp hai, càng mở được nhiều chức năng đa dạng hơn. Còn nữa, nếu ngài sử dụng kinh nghiệm để mua vật phẩm, em cũng có thể được cộng 10% kinh nghiệm, sau đó tích lũy dần cũng có thể thăng cấp. 】

【444: sẵn tiện em cũng nhắc nhở ngài luôn, vì  năng lượng của thế giới này thuộc dạng ổn định, những thứ như võ công, ma pháp các vật phẩm tương tự khác có mua thì cũng không thể sử dụng được, dựa theo sổ tay công lược, em đề cử ngài nên sử dụng vật phẩm mị lực, mỹ mạo vũ trụ, có thể giúp quá trình công lược của ngài làm ít mà đạt được nhiều hiệu quả hơn! 】

Tạ Hà mở mục mị lực ra, cái đầu tiên chính là ‘mị hoặc thuật’ cấp thấp mà Lâm Tử Minh từng sử dụng, chỉ cần bỏ ra 500 kinh nghiệm, là hàng dùng một lần (tức là chỉ có thể sử dụng ở một thế giới, qua thế giới sau sẽ mất hiệu lực), tiếp đó là các mị hoặc thuật từ cấp trung trở lên nhưng đều là ở chế độ màu xám, ngoài ra còn có rất nhiều vật phẩm được chia ra rất tỉ mỉ, ví dụ như ‘Trong mắt chứa thu ba'[2], ‘Cái nhìn dịu dàng’, ‘Làn da nõn nà’, ‘Môi hồng đỏ thắm’, vân vân, giá từ mấy trăm đến mấy ngàn kinh nghiệm đều có, phần lớn đều là hàng dùng một lần, Tạ Hà trực tiếp lướt qua những thứ này. Càng đi về sau giá của vật phẩm lại càng cao, tựa như ‘Huyết thống vạn nhân mê cấp D’, giá trị ba mươi ngàn kinh nghiệm, “BUFF quốc sắc thiên hương’ mười ngàn kinh nghiệm, ‘Nụ cười khuynh thành hồng nhan hoạ thuỷ sơ cấp’ hai mươi ngàn kinh nghiêm, vân vân.

[2] thu ba : mắt long lanh nước, thường dùng cho con gái.

【444 ân cần giải thích : những vật phẩm về sau đều là thuộc tính vĩnh cửu, lấy ví dụ như ‘Huyết thống vạn nhân mê’, đây là món hàng số một của cửa hàng hệ thống! Được chia làm năm cấp S, A, B, C, D, nếu so sánh thứ này với các mặt hàng khác, nó chẳng những có thể lên cấp, mà còn có thể dung nhập với skill của kí chủ, mị lực tăng lên toàn diện, khi xuyên qua các thế giới khác cũng không mất đi hiệu lực! Một khi ngài kích hoạt mị lực ‘vạn nhân mê’, cho dù là người đồng giới hay khác giới đều sẽ có hiệu quả ngay lập tức! Tuy có chút mắc, nhưng rất đáng giá! Có điều em phải nhắc nhở ngài, hiệu quả của ‘huyết thống vạn nhân mê cấp D’ không nổi bật lắm, chỉ thuộc ở mức sơ cấp của ‘huyết thống’, hiệu quả chính là khiến cho người khác nhìn thấy ngài lần đầu tiên sẽ có ấn tượng rất tốt, mà loại thiện cảm này cũng không cao cho lắm, càng sẽ không khiến người khác vừa nhìn đã yêu, cho nên có hơi vô dụng một chút… ‘Huyết thống vạn người mê cấp S’ trong truyền thuyết chính là cái lợi hại nhất, về cơ bản chẳng có ai có thể chống cự lại được nó! Chỉ cần liếc mắt một cái là cam tâm tình nguyện chịu chết giùm đối phương! ‘Quốc sắc thiên hương’ và ‘nụ cười khuynh thành’ đều là một nhánh nhỏ của ‘Vạn nhân mê’! ‘Vạn nhân mê; cấp C là 9 vạn, cấp B là 30 vạn, cấp A là 90 vạn… Cấp S thì tận 300 vạn. Vật phẩm tuy tốt, nhưng ở cấp thấp hiệu quả quá yếu, cấp cao thì lại đắt, cho nên cũng chẳng có nhiều người mua cho lắm. 】

Vẻ mặt của Tạ Hà hơi thay đổi, trầm ngâm một hồi, cậu không hề có hứng thú với ‘Huyết thống vạn nhân mê’ này. Nói giỡn cái gì vậy, cậu cũng chẳng tính trở thành vạn nhân mê đâu, một người còn chưa đủ lại muốn thêm mấy chục người đều chạy tới nói thương cậu, vậy thì chẳng phải phiền lắm sao? Nhưng nếu ‘vạn nhân mê’ cấp D đúng như lời của hệ thống nói, thì kỹ năng này coi bộ cũng không tồi, có thể khiến người khác sinh ra hảo cảm một cách tự nhiên nhất, không quá lộ liễu, cũng sẽ không bị cản trở bởi bề ngoài của nhân vật do hệ thống cấp cho, làm một người chỉ nhìn mặt người khác, cậu cực kì biết rõ bề ngoài quan trọng như thế nào, tuy có hơi mắc chút đỉnh, nhưng chắc chắn là ăn đứt mị thuật cấp thấp tầm thường kia rồi, hơn nữa còn có tác dụng đối với tất cả các thế giới, rất đáng giá đầu tư.

【Tạ Hà : ‘huyết thống vạn người mê cấp D’, đổi cho tôi đi. 】

【444: vậy chúng ta xem tiếp vật phẩm khác. . . . . . Đợi chút đợi chút, kí chủ đại đại ngài muốn đổi cái này ? ! Σ( °△°|||)︴】

【 Tạ Hà : đúng vậy. 】

【444: a a a dạ được dạ được! (⊙o⊙)】444 kích động đến nổi nói lắp luôn, quả nhiên cảm giác ôm đùi đại gia thật tốt! Đây chính là vật phẩm cao cấp ba vạn kinh nghiệm đó! Tuy ‘Huyết thống vạn nhân mê’ được xếp trong top hàng đầu, nhưng số người chịu bỏ kinh nghiệm ra đổi lại cực kì ít! Chỉ đặt một nét bút xuống là bay vèo vèo ba vạn kinh nghiệm. . . . . . 444 quyết định sau khi trở về sẽ chạy đi khoe khoang với các hệ thống khác! Cuối cùng thì nó cũng có thể hưởng thụ những ánh mắt ghen tị rồi! /(ㄒoㄒ)/~~

【444 : đã đổi xong, sau ba tiếng đồng hồ ‘huyết thống’ sẽ bắt đầu có hiệu lực ạ. 】

Cửa hàng hệ thống là một đạo cụ vô cùng quan trọng, Tạ Hà nhất định phải nắm rõ những thứ ở bên trong, sau này mới có thể tuỳ cơ ứng biến sử dụng vật phẩm thích hợp được, đề cử của 444 ngốc nghếch kia có thể dùng để tham khảo. Vì thế suốt ba tiếng liền, Tạ Hà đều dành thời gian để coi từ trong ra ngoài cửa hàng hệ thống, tuy không mua thứ gì nữa, nhưng những vật phẩm linh tinh ở trong cửa hàng đều được cậu nhớ khá rõ, trong lòng cũng có tính toán riêng.

Giữa trưa qua đi rất nhanh, Tạ Hà đi vào toilet, cậu cảm nhận được cơ thể của mình đã bắt đầu có biến hoá, đầu tiên là làn da đã có phần mịn màng hơn.

Vốn dĩ bản thân Triệu Thanh cũng đã không tồi rồi, mà dù sao cũng lao động vất vả nhiều năm, khó trách làn da có chút thô ráp, đầu ngón tay đều có vết chai, dưới hai mắt còn có cả quầng thâm… Nhưng hiện tại nhìn ở khoảng cách gần, lại chẳng hề thấy một lỗ chân lông nào, khi sờ lên còn có cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi, khiến người khác yêu thích không muốn buông tay, ngay cả những chỗ như khủy tay này nọ cũng đã thay đổi rõ rệt, Tạ Hà vừa lòng sờ soạng một hồi, làm một thằng đàn ông, cậu đối với làn da mới này của mình cực kì hài lòng, tuy liếc mắt một cái cũng không nhận ra bất cứ thay đổi nào.

Tuy bộ dáng vẫn vậy, nhưng ánh mắt dường như đã có thần hơn trước, khi cánh môi trơn bóng khẽ khép sẽ khiến cho người khác không thể dời tầm mắt đi được, đây chính là một loại vẻ đẹp phải tinh tế nhấm nháp thì mới có thể phát hiện ra, nói tóm lại nhìn qua thì như không có gì thay đổi, nhưng cẩn thận thưởng thức thì mới nhận ra mỗi một chi tiết đều đã được điểm tô rất hoàn mỹ. Đứa nào reup ăn cắp truyện là con chó ăn cứt, ăn đầu buồi

Tạ Hà nghiền ngẫm một chút, hiệu quả của cái này hơi thấp hơn ‘mị hoặc thuật’ cấp thấp một chút, nhưng cậu lại rất hài lòng, càng ngày càng yêu bản thân hơn.

‘Huyết thống vạn nhân mê’, mày đáng giá có được.

Tạ Hà ra khỏi tiệm Internet, tiêu phí một điểm kinh nghiệm để đổi lấy 10.000 tiền mặt của thế giới này, không chút kiêng dè đi vào khách sạn làm một bữa tiệc lớn. Ở phương diện đổi tiền, hệ thống lại hào phóng đến khó tin… Đương nhiên cậu sẽ không tự bạc đãi bản thân, cậu sợ rằng sau khi bắt đầu công lược sẽ không còn được tự do tự tại như bây giờ nữa, một khi đã tiếp xúc với nhân vật chính của vở kịch, thì hành vi này của cậu bảo đảm sẽ thuộc vào loại OOC nghiêm trọng, nhưng hiện tại chỉ có một mình cậu nên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới thế giới này, không cần phải cố kỵ.

Tạ Hà ăn uống no nê, rốt cuộc mới chịu trở về khách sạn.

【444: í í í? Không phải ngài định không đi làm sao?】

【 Tạ Hà : em nghĩ tôi và em mất một buổi sáng chỉ để lười biếng thôi sao?】

【444 không dám nói dối, rưng rưng trả lời: phải . . . . . 】

【 Tạ Hà : ngu dốt là trời sinh, tôi không trách em, tôi tính làm cái gì thì em cứ chờ đi là biết. Mỉm cười ~ ing】

Hôm nay thanh máu của 444 đã tuột xuống mức âm, nó quyết định kể từ nay về sau sẽ nói ít làm nhiều, không, chỉ cần quan sát kí chủ thôi là được. . .

Thật ra Tạ Hà cũng không tính đến khách sạn, chẳng qua trong lúc cậu lên mạng tra tư liệu, thì vô tình phát hiện được một tin tức rất thú vị, quả nhiên thế giới này có một lực lượng vô hình nào đó nhúng tay vào, bảo đảm mọi chuyện sẽ phát triển không quá mức lệch ra khỏi quỹ đạo nguyên bản của nó.

Tối hôm nay Chu Diệc Triệt sẽ tham gia một bữa tiệc rượu, trùng hợp là bữa tiệc ấy được tổ chức ngay tại khách sạn mà cậu đang làm công, đó quả là một cơ hội tốt để tiếp xúc với nhân vật chính, Tạ Hà chắc chắn sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Cho nên lòng vòng cả ngày, cuối cùng vẫn phải trở về nơi xuất phát ban đầu.

Tạ Hà vừa mới bước vào cửa sau của phòng bếp, đã nghe thấy đầu bếp Chu dùng giọng oang oang nói: “Nhóc con, sao sáng nay không thấy tới hả?”

Đầu bếp Chu là một người rất tốt, chỉ là ngoài lạnh trong nóng thôi, Triệu Thanh có được công việc này phần lớn đều là nhờ ông ấy giúp, đừng nhìn hiện tại ông ấy phùng mang trợn mắt, thật ra là đang lo lắng cho cậu đó. Tạ Hà chớp mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Sáng nay cháu bị sốt, thật xin lỗi…”

“A? Vậy sao giờ còn chưa đi bệnh viện! Một ngày không đến cũng đâu có sao!” Đầu bếp Chu trừng mắt, thằng nhóc này, phải rước mệt mỏi vào người thì mới chịu được à? Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu ta thật khiến cho người khác đau lòng.

Tạ Hà lộ ra tươi cười: “Không có chuyện gì đâu ạ, cháu đã tốt hơn rồi, không tin thì chú nhìn thử xem?”

Đầu bếp Chu cũng bất đắc dĩ, đành phải nói: “Quên đi, tuỳ cháu vậy, nhưng không cần phải miễn cưỡng đấy biết chưa? Hôm nay khách sạn có một bữa tiệc rượu rất lớn, có rất nhiều chuyện cần làm, nhìn ngoại hình của cháu cũng không tồi, hay là ra trước hỗ trợ đi. Chú đã đi nói với quản lý Lưu rồi, cháu trực tiếp đi tìm cô ấy là được.”

“Vâng, cảm ơn chú.” Tạ Hà nghiêm túc cảm ơn.

Đầu bếp Chu thích cậu chính là vì sự ngay thẳng hiền lành này của cậu, là một đứa nhỏ ngoan ngoãn không kiêu căng, không nóng nảy, còn biết báo đáp tri ân, ông cười tủm tỉm: “Khách khí cái gì, mau đi đi.”

Mọi chuyện so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn nhiều, Tạ Hà hỏi vài người, rốt cuộc cũng tìm được quản lý Lưu Nhã đang ở sau cánh gà, Lưu Nhã đang vì chuyện phục vụ không đủ người mà vô cùng sốt ruột, vừa thấy Triệu Thanh sạch sẽ đơn thuần đã sinh ra hảo cảm, lập tức dắt Tạ Hà đi nhận đồng phục.

Tạ Hà đổi sang đồng phục của nhân viên phục vụ khách sạn, bên trên áo sơ mi trắng được thắt thêm một cái nơ màu đỏ, bên ngoài là tây trang đen, quần áo cắt may rất khéo léo, giúp tôn lên dáng người cao gầy của cậu, mái tóc ngắn mềm mại rũ ở trước trán, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra cặp mắt đen láy sáng ngời. Tạ Hà ‘chậc’ một tiếng, đây mới chính là kiểu mà cậu thích… Có thể đứng trước gương sờ sờ một chút được không nhỉ?

Cậu thu lại suy nghĩ, ra khỏi phòng thay đồ.

Lưu Nhã dẫn Tạ Hà ra đại sảnh, vừa đi vừa nói: “Hiện tại bữa tiệc vẫn còn được chưa bắt đầu, nhưng trước mắt cậu cứ ở đây hỗ trợ trang trí hội trường đi, chờ lát nữa khai tiệc thì cậu cứ nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Từ, phụ trách bưng rượu, cậu hiểu chưa?”

“Em hiểu rồi ạ.” Tạ Hà cười gật đầu.

“Tốt lắm, cứ vậy đi, hôm nay mà làm tốt thì tất cả mọi người đều sẽ có tiền thưởng, có vấn đề gì thì cứ tới gặp chị.” Lưu Nhã cười nói.

“Cảm ơn chị Lưu.” Tạ Hà nói.

Lưu Nhã lập tức bị một tiếng ‘chị’ này làm cho mềm nhũn, thật là một đứa nhỏ đáng yêu, sau đó lâng lâng rời đi.

Tạ Hà nhìn một lượt, bắt đầu đánh giá đại sảnh.

Mấy bữa tiệc rượu kiểu này cậu cũng đã tham gia vô số lần, nhưng làm một tên phục vụ nho nhỏ vẫn là lần đầu tiên, ngẫm lại còn có chút kích thích, quả nhiên xuyên việt là một chuyện rất thú vị, cậu thích thử thách, càng thích chủ động ra trận.

Thời gian bận rộn rất nhanh đã qua đi, chớp mắt đã tới buổi tối.

Khách mời đều lần lượt bước vào.

Tạ Hà ngoan ngoãn bưng rượu chạy khắp nơi, mặc dù vẫn nhìn thẳng, nhưng thật ra bên ngoài có động tĩnh gì đều lọt vào tầm mắt của cậu. ‘Huyết thống vạn nhân mê’ cấp D bắt đầu kích phát độ hảo cảm, đối với mỗi người khác nhau đều sẽ cho ra những hiệu quả khác nhau, đối với những người có ý niệm hèn hạ, tràn đầy sắc dục thì sẽ dễ dàng bị mê hoặc, đối với người có ý chí kiên định hoặc là không có dục niệm thì gần như không có tác dụng, còn đối với người bình thường thì chỉ dừng lại ở mức độ thích thú một chút.

Một lát sau, Tạ Hà cũng đợi được nhân vật chính Chu Diệc Triết xuất hiện.

Dáng người của Chu Diệc Triết thon dài cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng, mỗi một cử chỉ đều toả ra phong thái sắc bén. Tạ Hà lập tức đưa ra bình luận : tự phụ, kiêu ngạo, lạnh lùng, mạnh mẽ.

【Tạ Hà : giúp tôi xem độ hảo cảm của y là bao nhiêu đi. 】

【444: Hảo cảm của Chu Diệc Triết đối với ngài là 0 ạ.】

Ha hả, đây chắc chắn là xem như người qua đường mà, Tạ Hạ mỉm cười, lập tức đi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play