Lâm Tử Minh nằm trên giường bệnh, trị liệu bằng hoá chất lâu dài khiến cho thân thể cậu cực kỳ suy yếu, ốm đau dằn vặt cậu đến không còn hình người, tóc của cậu đã sớm rụng hết, chỉ có thể dùng mũ để giấu đi.

Rõ ràng sắp đi đến ngưỡng cuối của sinh mệnh, nhưng đôi con ngươi đen láy trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra vẻ bất khuất quật cường, rạng rỡ sức sống như không có gì có thể đánh bại được cậu, khiến cậu trở nên xinh đẹp hơn mấy phần, giống như một bông hoa diễm lệ sắp chạm tới thời kỳ úa tàn, thoả sức toả ra ánh sáng rực rỡ.

Mà ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông kia tiến đến giường bệnh, rốt cuộc nơi đáy mắt cậu cũng hiện lên một tia không cam lòng và quyến luyến.

“Anh… Không ngờ lại tới đây…” Cậu khàn khàn mở miệng, cảm xúc phức tạp vui sướng, khổ sở và không cam lòng dần hiện lên trên mặt, cuối cùng cậu giãy dụa vươn cánh tay ra, rất muốn chạm vào khuôn mặt của người đàn ông ấy.

Cho dù chỉ một lần thôi cũng được, trước khi chết đi, chỉ cần có thể chạm vào được người này là cậu đã rất mãn nguyện rồi.

Tạ Hà chủ động duỗi tay ra nắm chặt lấy tay của Lâm Tử Minh, đáy mắt hiện lên vô vàn đau khổ, lúc này đôi môi mỏng bạc tình trước giờ lại tràn đầy lời thâm tình: “Anh đến rồi đây.”

Lâm Tử Minh tham lam nhìn khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ đó, tựa như có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể hoá thành một tiếng thở dài, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này của em, nhất định là rất xấu…”

Một tay của Tạ Hà nắm chặt lấy tay Lâm Tử Minh, một tay khác khẽ vuốt ve hai má cậu, ngón tay thon dài chậm rãi dời xuống, nâng cằm cậu lên, đột nhiên cúi đầu xuống hôn cậu.

Lâm Tử Minh hoảng sợ mở to mắt, cả cơ thể cũng quên mất phải cử động.

“Không xấu.” Tạ Hà nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, giọng nói trầm thấp từ tính tựa như tiếng đàn dịu nhẹ đi vào lòng người, “Anh yêu em.”

Đôi môi của Lâm Tử Minh run lên  nhẹ nhẹ, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Cậu rốt cuộc cũng đợi được những lời này rồi sao?

【 Hệ thống 234: hảo cảm của đối tượng công lược tăng lên đến 99. 】

Nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên ở trong đầu, đáy mắt Lâm Tử Minh nghe lập tức hiện lên một tia mừng rỡ, thật sự là không dễ dàng, sắp chết tới nơi rồi mà chỉ mới cọ được đến 99 điểm! Rốt cuộc cũng tới 99 rồi! Nhất định phải cọ lên 100 trước khi chết mới được! Lâm Tử Minh cố ý để lộ ra tin tức mình đang nằm viện để Tạ Hà tự tìm tới, chính là vì muốn diễn một màn khổ tình cuối cùng này, cậu biết Tạ Hạ là người ngạo mạn và bạc tình đến cỡ nào. Người như vậy sau khi phạm sai lầm cũng sẽ không bao giờ biết hối cải, còn tưởng rằng phải khó công lược lắm, kết quả không phải vẫn bị cậu công lược được sao!

“Em cũng yêu anh.” Lâm Tử Minh dùng cặp mắt tràn đầy tình yêu nhìn Tạ Hà, nhưng rất nhanh, vui mừng lại bị bi thương phủ kín, cuối cùng hoá thành tuyệt vọng vô bờ, giọng cậu dần nhỏ đi: “Nhưng mà em sắp phải xa nơi này rồi…”

Tạ Hà không nói gì, nhưng Lâm Tử Minh có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy cậu rất dùng sức.

Trong lòng càng lúc càng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra đau thương, Lâm Tử Minh dùng ánh mắt quyến luyến nhìn Tạ Hà, giọng nói nghẹn ngào, “Sau này em không thể ở bên cạnh anh được nữa, anh nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt… Còn nữa… Nếu anh thích một người nào đó, hãy trân trọng người đó nhé.”

“Em ——” Đôi môi của Tạ Hà khẽ mím lại, “Đừng nói bậy.”

Lâm Tử Minh lộ ra một nụ cười khổ, nhẹ giọng nói, “Em hy vọng anh có thể hạnh phúc, cho dù em rời đi, em cũng sẽ ở trên trời dõi theo anh. Hạnh phúc của anh, chính là nguyện vọng lớn nhất trong đời này của em.”

“Đây… Thật sự là suy nghĩ của em sao?” Trong mắt Tạ Hà hiện lên một tia cảm động.

Lâm Tử Minh nắm chặt tay Tạ Hà, cơ thể này của cậu đã sớm không thể chống đỡ được nữa, cậu gần như dùng hết sức lực của bản thân, mới có thể nói ra những lời cuối cùng này: “Anh có thể… Đáp ứng em được không? Nhất định phải… Thật hạnh phúc…”

Tạ Hà yên lặng nhìn khuôn mặt cậu một hồi, mới gật đầu đáp ứng.

Lâm Tử Minh lộ ra một nụ cười thỏa mãn, cuối cùng không còn sức lực nữa… Chậm rãi buông lỏng tay…

Nếu có một cái gương ở đây, Lâm Tử Minh rất muốn thưởng thức diễn xuất của chính mình, nhất định là đạt điểm tối đa! Hoàn hảo! Hiện tại chỉ cần chờ thu hoạch 100 điểm hảo cảm của Tạ Hà nữa mà thôi, cậu nhất định sẽ trở thành tình yêu đích thực vĩnh viễn bất diệt trong lòng Tạ Hà! Ủa, sao nãy giờ vẫn không thấy hệ thống lên tiếng nhỉ?

Ngay khi Lâm Tử Minh còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cảnh cáo sắc nhọn của hệ thống vang lên.

【 Hệ thống 234: hảo cảm của đối tượng công lược đang giảm xuống. . . . . . Giảm xuống tới 80. . . . . . Giảm xuống tới 70. . . . . . Giảm xuống tới 60. . . . . . 】

Lâm Tử Minh kinh hãi, trong đầu không ngừng vang lên tiếng tích tích tích cảnh cáo điên cuồng khiến cậu sợ tới ngây người.

【 Hệ thống 234: hảo cảm của đối tượng công lược giảm xuống tới 20. . . . . . Giảm xuống. . . . . . Giảm xuống tới 0! 】

Không, điều này không có khả năng!

Lâm Tử Minh mở to hai mắt, còn chưa kịp kêu thành tiếng đã không còn hơi thở! Linh hồn của cậu nhẹ nhàng trôi ra khỏi thân thể đang nằm ở trên giường, thay đổi thành một góc nhìn toàn năng.

Tạ Hà ngồi ở đầu giường, vẫn duy trì tư thế nắm tay như cũ, hai mắt là một mảnh đau thương.

Không hề nhúc nhích.

【 Lâm Tử Minh : hệ thống, mày bị lỗi rồi đúng không? Rõ ràng Tạ Hà yêu tao như vậy, tại sao độ hảo cảm lại tụt xuống 0 được? 】

【 Hệ thống 234: không có, tôi đã kiểm tra lại rất nhiều lần rồi, xác nhận độ hảo cảm không có sai. 】

【 Lâm Tử Minh: điều đó không có khả năng, làm sao một người đang có độ hảo cảm cực kì cao lại có thể dùng một phút đồng hồ để kéo nó từ 99 xuống 0 chứ? Chuyện này không hề logic chút nào hết! Mày có thể sử dụng một phút đồng hồ để biến người yêu của mình thành một tên qua đường được không?! 】

【 Hệ thống 234: . . . . . . Tôi là hệ thống, không phải người, cho nên sẽ không có người yêu. 】

【 Lâm Tử Minh thở hổn hển: nhảm nhí, mày không phải nhưng Tạ Hà là người! 】

【 Hệ thống 234: . . . . . . Dù sao thì cậu cũng đã thất bại rồi, công lược thất bại sẽ bị trừ một vạn kinh nghiệm, ký chủ có ba phút đồng hồ để chuẩn bị tiến hành truyền tống. 】

【 Lâm Tử Minh : cái quỷ gì? WTF! Tao không đi! Mày đợi đã. . . . . . 】

【 Hệ thống 234: đang tiến hành truyền tống. . . . . . 】

【 Lâm Tử Minh giận dữ: đây là bug[1], đây tuyệt đối là bug, tao phải khiếu nại! 】

[1] bug: là một khiếm khuyết trong một thành phần hoặc hệ thống mà nó có thể làm cho thành phần hoặc hệ thống này không thực hiện đúng theo yêu cầu của nó.

Ba phút chớp mắt trôi qua, Lâm Tử Minh cực kỳ oan ức cãi nhau ầm ĩ với hệ thống rốt cuộc cũng đã bị truyền tống đi, cho nên không có nhìn thấy hành động kế tiếp của Tạ Hà.

Tạ Hà nhẹ nhàng vuốt mắt của ‘Lâm Tử Minh’ lại, chậm rãi nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ hạnh phúc.”

Nếu người đã chết, hiển nhiên tình cảm cũng phải thu hồi lại, tình cảm của hắn làm sao có thể lãng phí ở trên một người đã chết chứ? Hơn nữa người mà hắn yêu nhất… vĩnh viễn là bản thân hắn mà.

Tạ Hà ung dung đứng lên, cuối cùng nhìn người trên giường bệnh một cái, thâm tình nói: “Vì để em yên tâm, anh đáp ứng thỉnh cầu của em, em ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ vui mừng cho anh mà đúng không?”

Hắn sửa lại tây trang vốn đã chỉnh tề của mình, nhấc chân dài lên, xoay người đi ra khỏi cửa.

Tại giây phút hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, bỗng nhiên cảm thấy da đầu mình run lên một cái, đồng tử co rút lại.

Kế đó, một giọng nói liền xuất hiện trong cái đầu trống rỗng của hắn.

【 Chúc mừng ngài đã đạt được thành tựu ‘kí chủ trăm người trảm’, là đối tượng bị công lược đầu tiên đạt được thành tựu này, đây là phần thưởng dành cho ngài, ngài sắp được buộc định vào hệ thống xuyên việt của công ty khoa học kỹ thuật Tấn Giang vũ trụ, trở thành ký chủ vinh dự nhất, đi đến các thế giới khác tiến hành công lược. 】

【 Hệ thống đang tải xuống. . . . . . Đang tải xuống. . . . . . Mời chờ trong chốc lát. . . . . . 】

【 Hệ thống tải xuống thành công, đang vận hành. . . . . . 】

【 Hệ thống đã vận hành xong, hệ thống số 444 hết lòng vì ngài phục vụ. 】

Tạ Hà hơi hơi híp mắt lại, “Hệ thống? Kí chủ? Đối tượng bị công lược?”

Hắn vừa mở miệng, trong đầu lập tức truyền đến một âm thanh điện tử lạnh lẽo.

【 Hệ thống 444: chào ngài, ngài không cần phải mở miệng ra đâu ạ, chỉ cần suy nghĩ ở trong đầu là có thể kết nối được với em rồi. 】

Kỹ thuật truyền tin bằng sóng não? Còn cao cấp như vậy? Tạ Hà thích thú thăm dò.

【 Tạ Hà : Như vậy là có thể nói chuyện với em được rồi à? 】

【 Hệ thống 444: đúng vậy ạ. 】

【 Tạ Hà : rất thú vị, em giải thích một chút về cái gì gọi là kí chủ, cái gì gọi là đối tượng công lược đi. 】

【 Hệ thống 444: Kí chủ là người được buộc định với chủ hệ thống, bọn họ xuyên qua các thế giới có cấp bậc khác nhau, thông qua các mục tiêu công lược khác nhau để thu hoạch giá trị kinh nghiệm, họ làm việc giống như một quần thể. Còn đối tượng bị công lược chính là chỉ những mục tiêu ở thế giới đó, thông thường còn được gọi là nhân vật chính hoặc là BOSS, chỉ cần đạt được trọn vẹn độ hảo cảm, thì có thể đạt được giá trị kinh nghiệm tương ứng. 】

Tạ Hà nhíu mày, con ngươi trong đôi mắt phượng hẹp dài thoáng hiện lên một tia nghiền ngẫm.

【 Tạ Hà : vừa rồi em nói tôi là đối tượng bị công lược của thế giới này, nếu vậy Lâm Tử Minh kia chính là kí chủ ư?】

【444: đúng vậy. 】

【Tạ Hà : vậy chắc em ấy đã công lược thất bại rồi nhỉ? Thất bại có bị phạt cái gì không?】

【444: . . . . . . Vâng, có trừng phạt ạ. 】

Tạ Hà nở nụ cười, đôi môi mỏng bạc tình hơi cong lên một chút, ánh mắt ôn nhu động lòng đến không nói nên lời.

【 Tạ Hà : thật đáng tiếc, thật ra tôi rất thích em ấy, nghe lời hiểu chuyện, kỹ năng trên giường cũng không tệ. . . .Dù sao cũng từng là người yêu của tôi. 】

Cái này 444 sẽ không tự tiện hùa theo, khi nãy nó đứng ở bên ngoài chứng kiến hết toàn bộ mọi chuyện rồi! Một cái chớp mắt đã kéo tụt độ hảo cảm từ 99 xuống thành 0, vậy mà hắn còn dám nói yêu người ta à? Có biết xấu hổ hay không? Không thấy Lâm Tử Minh đều bị hắn chọc tức đến chết tươi chết tưởi sao! Nó cảm thấy tương lai của mình có chút tối tăm không ánh sáng, dính phải ai không dính, không ngờ lại dính phải một tên kí chủ biến thái như vậy.

【 Tạ Hà : đúng rồi, em là hệ thống số 444 đúng không? Con số này nhìn không may mắn lắm, tôi có thể xin đổi sang số khác được không? 】

444 giận à nha, nó mới là người muốn đổi có được không!

【444: không thể, đây là do chủ hệ thống ghép đôi ngẫu nhiên, một khi đã bị buộc định thì sẽ không thể đổi được nữa. 】

Đương nhiên đây không phải sự thật, không phải là không thể đổi, mà là vì không có hệ thống nào chịu đồng ý nhận hết á TAT

【 Tạ Hà : thật ra chẳng có ai muốn đổi có đúng không, thông thường mấy loại hệ thống như 666, 888 nhìn may mắn kiểu này, và hệ thống 520, 1314 sẽ được nhiều người hoan nghênh hơn, từ số hiệu của em, hệ thống ít nhất tồn tại ba con số trở lên, không nói tới việc tôi là một trong những người bị buộc định với hệ thống, cho dù có dựa theo tình huống bình thường nhất, tỷ lệ sắp xếp ngẫu nhiên em đến với tôi cũng là rất nhỏ, cho nên căn bản không có cái gì gọi là ngẫu nhiên ghép đôi cả. 】

444 bị đứng dữ liệu rồi, nếu không phải nó xác định kí chủ không thể nghe thấy nội tâm của nó thì nó đã nghi ngờ nó bị virus xâm nhập rồi!

【 Tạ Hà : khả năng lớn nhất là —— Bởi vì tôi không phải là người tốt lành gì, cho nên không có ai chịu nhận mới bắt em tới đây, nhưng mà xuất phát từ quy tắc của một trí năng nhân tạo, những lời này em không thể nói ra được. Đừng sợ, em không nói được thì tôi thay em nói. Mỉm cười ~ ing. 】

Ai không muốn! Ai sợ chứ! 444 tức giận lại có chút chột dạ.

【 Tạ Hà : nói tóm lại, cái gọi là ‘phần thưởng’, và việc chủ hệ thống rơi vào đường cùng phải bất đắc dĩ đưa ra sự lựa chọn này, chính xác là vì nó cần phải buộc định tôi với hệ thống xuyên việt, không được ở lại thế giới này nữa, nguyên nhân đại khái là do một lượng lớn kí chủ công lược thất bại sinh ra ảnh hưởng bất lợi đến. . . Tạm thời không nói chuyện này. Nói ngắn gọi lại, nó gọi đây là phần thưởng, chỉ là do nó sợ tôi sẽ từ chối nên mới dùng cách này để dụ dỗ tôi, chứ thật ra cũng chẳng có gì tốt lành cả. Nói cách khác —— tôi, là nhân vật chính của thế giới này, có quyền được từ chối buộc định với hệ thống xuyên việt. Quay trở lại vấn đề ban đầu, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy ở thế giới này rất tốt, không cần đổi hệ thống, tôi chỉ cần từ chối hệ thống là được, hiện tại em có thể gỡ bỏ. 】

444: …. Nó sai rồi, sau này nó cũng sẽ không bao giờ… tuỳ tiện phun tào nữa, chỉ từ một câu nói của nó mà đã có thể nhìn ra được nhiều thông tin như vậy ư? Kí chủ này thật sự quá đáng sợ QAQ

Đối với sự im lặng ở trong đầu, Tạ Hà mỉm cười, điều đầu tiên trong đàm phán đó chính là lật tẩy con bài chưa lật của đối thủ, cái hệ thống ngốc nghếch này sẽ không biết gạt người, cho nên thông tin đều bị hắn dễ dàng dò ra hết. Kế đó chính là khẳng định ưu thế của bản thân, dồn ép đối phương khiến đối phương không thể không nhượng bộ mình, chỉ cần làm như vậy là có thể đạt được mục đích của mình.

Hắn cũng không muốn từ chối hệ thống thật, dù sao chuyện thú vị như vậy cũng không biết có lần thứ hai hay không, đương nhiên hắn sẽ không để đối phương biết điều này. Tạ Hà cho 444 thời gian suy nghĩ, cuối cùng mới bắt đầu chiêu thức gậy to thêm táo ngọt[2].

[2] gậy to thêm táo ngọt ; tựa như câu ‘vừa đánh vừa xoa’ bên mình.

【 Tạ Hà: đương nhiên, tôi biết em không có quyền tự động tháo gỡ, nhưng em có thể nói với ‘cấp trên’ của em, cũng chính là chủ hệ thống kia một tiếng. Tôi ở thế giới này tốt lắm, cũng không có định đi thế giới khác mạo hiểm, cho nên tôi từ chối đề nghị này. Em chỉ cần dựa theo mong muốn của tôi nói cho nó biết là được rồi, cái này không làm khó dễ em. 】

Hắn nói xong câu đó, qua một hồi lâu trong đầu mới vang lên lại âm thanh điện tử của 444.

【444: một khi ngài đã buộc định với hệ thống sẽ có rất nhiều ưu đãi đó ạ! Thứ nhất, sau khi ký chủ buộc định với hệ thống xong, để có thể thích ứng với không gian và thời gian của thời không khác, ngài sẽ được nắm giữ linh hồn bất diệt, tương đương với việc làm người bất tử; thứ hai, ký chủ xuyên qua thế giới mới, có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh đặc sắc khác nhau, đây chính là quyền lợi của những người thám hiểm thích đi là đi tựa như đi chợ không cần trả tiền ạ; thứ ba, cửa hàng của hệ thống rất phong phú, cho dù là tuyệt thế võ công, hay là mỹ mạo siêu đỉnh, chỉ cần ngài muốn bên trong cửa hàng đều có đủ! Hoàn thành nhiệm vụ đạt được giá trị kinh nghiệm, khát vọng lớn nhất của ngài —— Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới được! 】

【 Tạ Hà : quảng cáo này coi bộ cũng không tồi. 】

【 Tạ Hà: thứ nhất, cái gọi là bất tử, nếu không có tự do thì chẳng khác nào ở tù chung thân. Thứ hai, tôi nhìn rất thiếu tiền hay là thích đi du lịch lắm sao? Điều cuối cùng, cái gọi là cái gì cũng có thể đổi, chẳng qua là sử dụng kinh nghiệm để đổi đúng không? Hơn nữa đồ càng tốt kinh nghiệm càng cao, lỡ đâu vật phẩm có giá kinh nghiệm trên trời thì đổi bằng niềm tin à? Nếu không có đủ kinh nghiệm tất cả đều sẽ vô dụng, thiếu chút nữa tôi cũng quên mất, công lược thất bại còn bị trừ kinh nghiệm, nhìn sao cũng thấy không dễ kiếm một tí nào. 】

【444: QAQ】

Nó hối hận rồi, tại sao trước đó nó lại ghét kí chủ này chứ, hiện tại nó rất muốn dâng hai cái đầu gối của mình lên! So với việc ở chỗ chủ thần ngủ đông, nhìn các hệ thống hớn ha hớn hở đi khắp nơi chơi đến vui vẻ, bây giờ nó chỉ muốn ôm đùi của Tạ Hà mà thôi! Xem hai cái tên khốn 666, 888, còn có 233 nhìn muốn đấm và 230 ngu ngốc kia về sau còn dám cười nhạo nó nữa hay không! Chỉ giỏi khoác lác!

Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, 444 lập tức biến hoá từ ‘ghét bỏ ký chủ biến thái’ thay đổi thành ‘ký chủ đùi to cho em ôm một cái’ cực kỳ mỹ mãn.

444 chuyển sang hình thức chân chó (nịnh nọt), lập tức thay đổi bản thân từ một tên làm việc lười biếng thành siêng năng cần cù, phát huy trọn vẹn tính năng của bản thân, những tình huống trái với quy tắc đều cố gắng nhắc nhở kí chủ nhà mình vô cùng tỉ mỉ, âm thanh điện tử cũng tăng thêm mấy phần giống con người.

【444: Chào ngài, vừa rồi em có nhận được thông báo từ chủ hệ thống, cho ngài thêm hai chính sách ưu đãi nữa: 1/ thưởng mười vạn kinh nghiệm! Phải biết hoàn thành một thế giới cơ bản cũng chỉ được một vạn kinh nghiệm thôi, việc này tương đương với việc ngài chưa xuyên việt mà đã hoàn thành xong mười cái thế giới rồi đó! Có rất nhiều kí chủ xuyên việt mấy chục hoặc hơn mấy trăm năm cũng chưa tích góp được nhiều kinh nghiệm như vậy đâu! Mười vạn kinh nghiệm cực kỳ hữu dụng, chỉ cần ngài xem cửa hàng là tự khắc hiểu ngay! Lấy cái ví dụ, Lâm Tử Minh sử dụng mị hoặc thuật cấp thấp, có thể làm cho người bệnh ung thư giai đoạn cuối toả ra vẻ đẹp dụ người, chỉ cần bỏ ra 500 kinh nghiệm là có thể sở hữu được! 2/ hệ thống cho ngài 10% OOC[3] quyền hạn! Cái này lại càng không dễ dàng, phải biết rằng khi kí chủ sắm vai, tuyệt đối không thể vi phạm OOC được, một khi làm trái quy định sẽ phải đối mặt với trừng phạt nghiêm trọng, ngài đừng coi thường 10% OOC này, đây đã là nhân nhượng lớn nhất của chủ hệ thống rồi, để ngài có thể tiện lợi sinh hoạt trong quá trình công lược, hơn nữa còn giảm bớt một số trừng phạt mang tính khả thi khác! Ưu đãi một lời khó nói hết. Điều kiện tốt như vậy, theo em thấy toàn bộ hệ thống này cũng chẳng có ai có được một phần như vậy đâu!】

[3] OOC: viết tắt của Out of character, nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.

Lần này Tạ Hà suy nghĩ rất tập trung, điều này giải thích cho việc Tạ Hà đã có hơi dao động.

【 Tạ Hà : nói như vậy thì tôi cũng không còn gì lo lắng nữa, nhưng tôi vẫn còn một chút nghi vấn cuối cùng. 】

【444: xin mời ngài nói ạ! 】

【 Tạ Hà : nếu có một ngày tôi không muốn xuyên việt nữa thì sao? 】

【444: về vấn đề này ngài không cần phải lo! Chỉ cần bỏ ra 1 triệu kinh nghiệm là có thể mua được thuốc siêu thoát tại cửa hàng hệ thống rồi, đến lúc đó ngài muốn ở lại với người nào hoặc thế giới nào cũng đều được hết! 】

【 Tạ Hà : 1 triệu có hơi mắc . . . . . . 】

【444: em vừa mới hỏi ý kiến của chủ hệ thống xong, chủ hệ thống đồng ý chịu thiệt cho ngài thêm chút ưu đãi nữa. 】

【 Tạ Hà: vậy tôi muốn năm mươi vạn. 】

【444: QAQ cái này cũng quá đáng rồi . . . . . . 】

Tạ Hà sờ sờ cằm, xem ra chỉ có thể bắt chẹt được tới đây thôi, dù sao cũng coi như  thoả mãn rồi, mục đích đã đạt được thì mọi chuyện cũng dễ dàng. Chủ hệ thống tình nguyện trả giá lớn như vậy chỉ vì muốn đưa hắn đi xuyên việt, có thể nói rõ chuyện này rất quan trọng, nếu như mình còn làm kiêu thì chẳng khác nào càng làm càng dở, lỡ đâu chủ hệ thống nổi điên cắn ngược lại hắn thì sẽ không có lợi một chút nào.

【 Tạ Hà : được rồi, tôi đồng ý. 】

【444: thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Bây giờ chúng ta xuyên luôn chứ ạ? 】

【 Tạ Hà : được, bảo bối. 】

444 nội tâm run lên, á á á á á ký chủ còn gọi nó là bảo bối nữa! Thiệt hưng phấn thiệt vui vẻ thiệt quá xá đã[4] ~\(≧▽≦)/~ á á á

[4] nguyên văn là “gà đông lạnh” : một cách nói của người TQ, đồng nghĩa với từ “vui mừng”. Để thể hiện tâm trạng vui mừng của họ, trạng thái cảm xúc của sự phấn khích.

………….

Tạ Hà như đang đi trên một đống hỗn độn, trong đầu mơ mơ màng màng không rõ điều gì cả, Tạ Hà chậm rãi mở mắt ra, ngay lập tức có một lượng ký ức ùa vào trong đầu.

Thân phận của Tạ Hà ở thế giới này tên là Triệu Thanh, hai mươi lăm tuổi, từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, lớn lên tại cô nhi viện, tuy cuộc sống rất khó khăn, nhưng cậu ta vẫn trở thành một thanh niên chính trực, tính cách hiền lành, hay ngại ngùng, nỗ lực sinh sống, ba năm trước cậu ta gặp được tình yêu đích thực của đời mình là Chu Diệc An, sau đó hai người lập tức rơi vào bể tình.

Chu Diệc An là một hoạ sĩ trẻ tuổi, mặc dù có chút tài hoa, nhưng ở trong lĩnh vực hội hoạ này chỉ có tài hoa thôi là không đủ, hai người yêu nhau một thời gian, Triệu Thanh vì muốn duy trì sự nghiệp của Chu Diệc An, một thân gánh mấy phần công việc để kiếm tiền nuôi gia đình, vô cùng khổ cực, nhưng cậu ta lại không hề hay biết, thật ra Chu Diệc An là con trai của một gia đình giàu có, mẹ hắn là Tống Như Di, là tuesday nhà người ta, kiêu căng tự phụ, bởi vì không chịu nghe theo sự sắp xếp của mẹ mình, cũng không muốn đụng vào tiền của Chu gia, hắn từ bỏ mọi thứ muốn gầy dựng sự nghiệp riêng cho mình.

Chu Diệc An còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ tên là Chu Diệc Triết, người này hội tụ tất cả tiêu chuẩn của một người thừa kế chân chính, có đủ thủ đoạn, có đủ khôn ngoan, bởi vì có Chu Diệc Triết, ông Chu cũng không quản đứa con út nữa, hắn muốn yêu sao thì yêu, chỉ có một mình Tống Như Di là thấy sốt ruột, năm đó bà ta dựa vào con trai mới được gả vào Chu gia, tất cả đều trông cậy vào việc con trai kế thừa sản nghiệp của Chu gia để mình có thể vinh hoa phú quý một đời, ai ngờ thằng con trai mình lại không chịu nghe lời một chút nào, đã vậy còn coi tiền như rác nữa! Điều này làm sao có thể được!

Chuyện của Chu gia vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì tới Triệu Thanh, Triệu Thanh cũng không biết thân phận thật của Chu Diệc An, nhưng Tống Như Di vẫn luôn đứng ngồi không yên, bà không thể ép buộc được đứa con bướng bỉnh này, chỉ có thể xuống tay với Triệu Thanh, đầu tiên phải khiến cho Triệu Thanh rời khỏi Chu Diệc An trước đã! Đến lúc đó Chu Diệc An cũng sẽ biết điều hơn một chút.

Cho nên ba ngày trước, Tống Như Di hẹn Triệu Thanh ra, muốn dùng chi phiếu để bắt Triệu Thanh rời khỏi Chu Diệc An, nhưng lại bị Triệu Thanh tức giận và từ chối, tình yêu của cậu không phải là thứ có thể dùng tiền bạc để đong đếm.

Tạ Hà đến thế giới này, cảm thấy thật mẹ nó cẩu huyết, sau đó phát biểu một chút cảm nghĩ.

【 Tạ Hà : tôi cảm thấy mười vạn[5] quá ít , muốn đuổi ăn mày sao? Cho tôi một ngàn vạn thì còn may ra. 】

[5] mình ko biết có ai ko hiểu ko. Nhưng vẫn giải thích ra là số tiền này là mẹ Chu Diệc An dùng để bắt Triệu Thanh rời đi :3

【444: cái này. . . . . . 】

【 Tạ Hà : chỉ nói đùa một chút thôi, em không cần phải khẩn trương đâu : )】

Bên cạnh truyền đến một giọng điệu lười biếng, một cánh tay đưa lên quàng lấy cổ Tạ Hà, kéo ra phía sau, bây giờ Tạ Hà mới phát hiện bản thân đang nằm trong chăn với trai lạ, mới sáng sớm còn muốn chơi cướp cò súng với mình nữa.

Khuôn mặt anh tuấn tựa như ánh mặt trời của Chu Diệc An dần được phóng đại lên trước mắt Tạ Hà, cuối cùng dính sát lên tặng cho Tạ Hà một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp đúng chuẩn.

Trước kia Tạ Hà cũng đã từng trải qua hơn một trăm kí chủ, tiêu chuẩn nhận định bạn giường của Tạ Hà chính là khuôn mặt : Chu Diệc An này có đủ tư cách.

Vì vậy hai người đều hết sức tận hưởng nụ hôn này.

【 Tạ Hà : giúp tôi nhìn xem, độ hảo cảm của hắn đối với tôi là bao nhiêu đi? 】

【444: độ hảo cảm của Chu Diệc An đối với ngài là 85 ạ. 】

【 Tạ Hà : hả? 】 hắn có chút ngoài ý muốn, dựa theo hệ thống phổ cập qua, hảo cảm từ 0-20 là mức độ của người qua đường, hảo cảm từ 21-40 là mức độ thích thú, hảo cảm từ 41-60 là mức độ cực kì thích, hảo cảm từ 81-90 là mức độ yêu, trên 91 chính là yêu tha thiết. Độ hảo cảm là 85, nếu đặt trên một người tức là muốn người đó trở thành người có thể nắm tay mình đi đến hết quãng đời còn lại này.

【 Tạ Hà : mới bắt đầu mà độ hảo cảm đã cao như vậy, thế giới này có phải đã quá dễ rồi hay không? 】

【444 phun ra nuốt vào một chút, do dự lại do dự, âm thanh điện tử cũng dần dần nhỏ xíu: hắn không phải là đối tượng công lược của ngài ạ. 】

【 Tạ Hà: có chuyện gì thì nói thẳng. 】

【444: đối tượng mà ngài cần công lược là Chu Diệc Triết .】

【 Tạ Hà: . . . . . . 】

444 : QAQ hiện tại nó rất sợ thì làm sao bây giờ, đây không phải chuyện nó có thể kiểm soát được! Nó không muốn đối diện với lửa giận của ký chủ đâu, hay là nó đi ngủ đông một thời gian thử, không biết chừng lúc đi ra mọi chuyện đã tốt đẹp trở lại…

【 Tạ Hà : thú vị. Mỉm cười ~ ing】

444 : người da đen đầu dấu chấm hỏi ~ ing? ? ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play