Lương Thành Sơn bước nhanh đến chỗ Tạ Hà muốn ôm cậu vào lòng để trấn an, nhưng bỗng dưng lại cảm thấy mình dẫm phải một thứ gì đó mềm mềm dính dính ở dưới chân, động tác liền khựng lại, giống như có một dòng chảy lạnh ngắt nào đấy chạy dọc từ dưới bàn chân y chạy lên, khiến cơ thể y đông cứng lại.
Y biết… Đó chính là máu thịt trên cánh tay của người yêu y, bị chính cậu ấy tự cắn xé xuống…
Lương Thành Sơn đã nhìn quen với việc sống chết, cảnh tượng có tàn khốc đến cỡ nào thì cũng không thể làm y thay đổi sắc mặt được, nhưng đây lại là lần đầu tiên y cảm thấy ngột ngạt và khó thở đến thế này.
Tâm tình của y vô cùng nặng nề, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười động viên, dùng ánh mắt bao dung nhìn Tạ Hà, ôn nhu ôm cậu ấy vào lòng, hạ thấp giọng nói: “Không sao, tôi đến rồi đây.”
Tạ Hà rơi vào lồng ngực của Lương Thành Sơn, lập tức bình tĩnh lại, dùng sức ôm lấy Lương Thành Sơn, khàn giọng nói: “Em vừa mới, trở về nơi đó, lạnh quá…”
Nơi đó chỉ có một màu đen… Không có tiếng động, bốn phía đều là kim loại lạnh lẽo, ký ức đáng sợ đã cắm rễ vào nơi sâu nhất trong linh hồn của cậu, giờ phút này lại tràn ra như đê vỡ nhấn chìm cậu lần nữa.
Cậu không khỏi nhớ đến bóng tối vô biên cùng với tất cả dằn vặt điên cuồng khủng bố ấy, cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, vì vậy không ngừng đập đầu vào vách tường, muốn giảm bớt đau đớn, nhưng không có tác dụng, sau đó cậu bắt đầu cắn tay mình, muốn dựa vào đau đớn trên cơ thể để giảm bớt khổ sở ở trong đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT