"Sư huynh, ta không nhầm, xác thật là Ngỗi Thi Độc." Vân Hương vẻ mặt thản nhiên,  trầm giọng: "Ta chỉ không rõ nhóm Minh sư đệ gặp Ngỗi thi như thế nào, lấy tu vi của hắn dù không đánh thắng được nhưng không đến nỗi nặng như vậy"

Nghe được lời khẳng định của nàng, Vu Khải cũng rũ mắt xuống suy tư: “Ngỗi Thi đã bị ma vương tiền nhiệm Lý Nhân Diệm liệt vào cấm thuật kể từ khi ma giới hỗn loạn một trăm năm trước. Lẽ ra nó không nên xuất hiện ở đây. ... Tiểu tử Quý Phó, kể lại hết ngọn nguồn cho ta!"

“Dạ, Vu Khải trưởng lão.” Đang tập trung tinh thần chú ý Vân Hương điều trị, Quý Phó đột nhiên bị điểm danh, vội vàng chạy tới kể rõ.

Vân Hương bên cạnh cẩn thận kiểm tra Thẩm Đường và Minh Tuân , nàng phát hiện ra cả hai người họ đều được uống đan dược chữa thương cấp cao. Trong lòng thầm khen đám nhóc này cũng đủ nhạy bén, hành sự quả quyết, thế cho nên Ngỗi Thi độc không lan ra ,"Các ngươi xử lý rất tốt, thi độc của sư đệ và Thẩm Đường đều được khống chế. Nếu không, ngay cả ta cũng khó cứu kịp."

Dư Nhược Tịch không dám nhận công nói cho nàng biết sự thật.

Mạc Chi Chi biết mình không giúp được gì nên chỉ đơn giản không theo vào phòng trong, lặng lẽ ngồi uống trà ở bên ngoài, như người vô hình.

Không ngờ, cô ngẩng đầu nhìn thấy Vân Hương đi ra, nhìn chằm chằm vào cổ mình, vô thức sờ lên vết thương đã băng bó trên cổ.

Vân Hương chỉ vào cổ cô, nghi ngờ hỏi: "Cô nương, cô có bị thương không? Để ta xem cho cô."

“Cám ơn tiền bối.” Mạc Chi Chi giơ tay tháo băng, lộ ra vết thương đã đóng vảy màu đen.

Đêm qua, cô nghiền nát rồi rắc thuốc lên vết thương trên cổ và uống một viên Hồi Xuân Đan, vết thương không còn đau nữa nhưng còn kết vảy đen. Mạc Chi Chi lo lắng xử lý vết thương không đúng làm yêu độc lưu lại.

Ngón tay Vân Hương ấm áp chạm vào vết thương của Mạc Chi Chi, linh lực màu xanh lá hóa thành sợi chỉ trong suốt: "Cái này... ma độc có chút khác với bình thường?"

Vết thương được linh lực mềm mại bao bọc, có chút ngứa ngáy. Vết thương màu đen dần dần chuyển sang màu hồng nhạt, cô rũ mắt nhìn cổ tay trắng nõn của Vân Hương , đáp: “Ta bị yêu quỷ làm bị thương.”

"Quỷ?! Tại sao còn có quỷ?" Vân Hương hơi cao giọng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nghi hoặc.

Mạc Chi Chi gật đầu, "Vãn bối không dám nói dối, yêu quỷ bám theo một đứa trẻ phàm trần. Hiện tại, yêu quỷ đã hồn bay phách tán còn thân xác của đứa trẻ thì ở đây ."

"Xem ra rất nhiều nghi vấn về tà linh ở làng Tiêu Kiều." Khi hai người nói chuyện, vết thương trên cổ của Mạc Chi Chi đã dần lành lại, làn da trên cổ của cô cũng đã trở lại như cũ. Vân Hương không hổ là dược tu trong giới tu sĩ.

Vân Hương thu tay lại: “Đứa trẻ kia ở gian nào, đưa ta đi nhìn xem.”

Hai người đến phòng Dư Nhược Tịch, nằm trên giường là Tiểu Quỳ, dáng vẻ đang ngủ, tuy nước da không hồng hào như người bình thường nhưng cũng không tái nhợt như người chết.

Vân Hương vung tay áo, dùng linh lực di chuyển xung quanh cơ thể Tiểu Quỳ, sau một lúc, nàng đặt tay xuống, nói với vẻ tiếc nuối: “Đứa trẻ này vẫn còn sống, nhưng linh hồn của nó không hoàn chỉnh. Không có Long Lân Thảo thì xác định không thể tỉnh lại được nữa."

"Long Lân Thảo? Rất hiếm sao?" Mạc Chi Chi quay lại nhìn nàng, thắc mắc.

"Đúng, là thuốc dẫn Thiên Phượng Đan , dù ra giá cao cũng không có ai bán đỉnh cấp linh thực đan đâu ." Vân Hương xoay người, chuẩn bị rời đi.

Mạc Chi Chi đi theo phía sau Vân Hương , cô chưa bao giờ thấy thông tin mô tả về loại thuốc này trong cuốn sách gốc, xem ra là mới phát sinh trong cốt truyện, chỉ có thể đợi quay lại phòng tìm loại thuốc tiên này trong chiếc vòng tay của mình. 

“Ta có thể tìm loại cây này ở đâu?”

"Nghe đồn nó ở Bắc Vực Lộc Sơn..."

"Vân Hương trưởng lão, sư huynh tỉnh rồi!" Dư Nhược Tịch đẩy cửa vào, cắt ngang lời nàng đang định nói.

"Tỉnh nhanh vậy à?" Vân Hương hướng ánh mắt xin lỗi nhìn Mạc Chi Chi rồi đi theo Dư Nhược Tịch.

Sau một hồi ngẫm nghĩ Mạc Chi Chi quyết định đi cùng mọi người

Suy cho cùng, Thẩm Đường cũng coi là vị cứu tinh của cô.

Mặc dù cách đây không lâu vị ân nhân này vô tình suýt chút nữa làm cô ngã chết.

Cô cong môi, bước từng bước đến phòng thứ nhất

Thẩm Đường dựa vào mép giường nói chuyện với Vu Khải, sau khi mọi người bước vào, hắn giương mắt liếc tới, ánh mắt lướt qua Mạc Chi Chi , lông mày lập tức nhíu lại, dường như đang hỏi ‘Sao cô còn ở đây?? ’

Đương nhiên, Mạc Chi Chi không thua hắn được, trừng mắt nhìn lại,còn không phải cô kịp thời lấy Hồi Xuân Đan cứu các người à!

“Nói như vậy , hai trong tứ đại hộ pháp của quỷ giới nhân cơ hội đả thương ngươi và sư đệ?” Vu Khải quay lưng ra ngoài , tất nhiên không biết hai người đang đấu mắt với nhau . hắn hỏi tiếp: " Chẳng lẽ thuật Ngỗi thi là âm mưu quỷ giới? Không, quỷ vương Thanh Huyền mặc dù thờ ơ, nhưng sẽ không cho phép cấm thuật lọt ra ngoài. Không chỉ có tu chân giới bị thiệt hại, tổn thất nặng nề còn có quỷ giới và yêu giới.”

Thẩm Đường cụp mắt, lắc đầu trịnh trọng nói: “Trưởng lão Minh Tuân ngày hôm qua nói với ta, trước khi yêu quỷ chết, hắn đã nói rằng trong giới tu hành có kẻ bí ẩn đang thao túng phía sau. Cấm Thuật quỷ giới bắt nguồn từ hắn mà ra"

Khi nghe đến cái tên 'Thanh Huyền', Mạc Chi Chi vội vàng vểnh tai lên nghe. May mà có người nhắc đến tên gia hỏa này, nếu không cô nghĩ chẳng có ai trong tu chân giới này biết đến Quỷ Vương Thanh Huyền ?

"Còn có chuyện này sao?" Vu Khải kinh ngạc.

"Đệ tử cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ, kẻ thần bí còn đưa cho yêu quỷ pháp khí Phá Vân Phiến đã mất tích từ lâu. Hiện tại pháp khí đó đã thuộc quyền sở hữu của trưởng lão Minh Tuân, tốt hơn hết là đợi cho đến khi trưởng lão tỉnh lại thì hỏi lại trưởng lão " Thẩm Đường trịnh trọng gật đầu.

"Phá Vân Phiến đã được tìm thấy?!" Vu Khải càng thêm kinh ngạc. Chiếc Quạt Phá Vân đã bị đánh cắp bởi một trong bốn vị hộ pháp năm xưa, mất tích sau  hắn ta chết, hiện giờ lại là tìm được rồi.

Vu Khải bắt đầu tự hỏi liệu mình có tách biệt với thế nhân quá lâu ở Yển Nguyệt Phong hay không, nếu không thì tại sao những thứ đã mất tích hàng trăm năm này lại lần lượt xuất hiện ... Có vẻ như ông cần phải trở về tính toán lại thế cục lần nữa.

Sau khi giải thích xong, Dư Nhược Tịch đưa Vu Khải và Vân Hương sang phòng bên cạnh, chuẩn bị chữa trị cho Thanh Hà và Tiêu Viễn bị thương nhẹ nhưng bất tỉnh do khí yêu của Quỷ Quạ.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Mạc Chi Chi và Quý Phó.

Vừa rồi có mặt các trưởng lão Quý Phó ngồi thẳng, không dám thở mạnh. Lúc này, khi những người khác vừa rời đi, cậu liền lộ rõ ​​bộ mặt, chen vào bên cạnh sư huynh, hét lớn: “Sư huynh, huynh khá hơn chưa? Để đệ xem vết thương của huynh nha.”

Thẩm Đường thấy móng vuốt cậu sắp vươn tới vạt áo của mình, sắc mặt tối sầm, hất tay cậu ra, quay người hỏi Mạc Chi Chi đang đứng ở một bên: “Mạc đạo hữu, sao cô còn ở đây?” Ánh mắt anh liếc nhìn vị trí bị thương của cô, nhưng lời hắn nói chói tai như cũ.

"Đêm qua có người bị thương nặng trở về, dọa chết đệ đệ của hắn. Để cảm ơn huynh đã chiếu cố cho ta. Ta đương nhiên sẽ ở lại giúp đỡ." Mạc Chi Chi nghe hắn thẳng thắn nói như vậy cũng không tức giận. Cô ngồi vào bàn, rót cho mình một tách trà thảo dược, nhìn khuôn mặt điển trai đen thùi của hắn rồi nói thẳng: "Này, dù sao thì ta cũng không phải là người vô ơn."

Thẩm Đường im lặng, nhìn Quý Phó, dùng ánh mắt hỏi cậu.

Quý Phó sau đó thu móng vuốt lại, nói thêm: "đúng vậy, ngày hôm qua đều nhờ vào Chi Chi đạo hữu. Nàng ấy đã kịp thời lấy ra hai viên thuốc Hồi Xuân Đan, ổn định độc tố trong cơ thể của huynh và trưởng lão."

Thẩm Đường nhướng mày, không ngờ Mạc Chi Chi lại hào phóng như vậy, nàng tùy ý đưa cho hắn thuốc chữa thương cấp cao, hắn ho nhẹ một tiếng : “Ta nợ cô một ân tình.”

Mạc Chi Chi hơi ngạc nhiên khi nghe những gì hắn nói. Cô bắt gặp ánh mắt dò xét của hắn.

“Với điều kiện là không vi phạm quyền cá nhân, đạo đức và tổ huấn sư môn.” Thẩm Đường nói thêm, sợ cô nói ra điều kiện kinh hồn nào đó .

Mạc Chi Chi đặt tách trà xuống, lập tức hỏi vặn lại: “Sao ta có thể trở thành một…người như vậy? ”

"Ahem..." Cùng lúc đó, Minh Tuân trưởng lão cách vách trên sập phát ra ho khan..

Quý Phó nhìn Thẩm Đường đang nằm trên giường, rồi nhìn Mạc Chi Chi, cậu  từ từ đến gần Minh Tuân trưởng lão e dè hỏi: "Trưởng lão... người tỉnh rồi à? "

"Ừm..." Minh Tuân một tay vuốt ngực, một tay chống người lên gian nan ngồi dậy, mu bàn tay trắng lộ ra gân xanh mạch máu. 

Quý Phó rất khách khí đỡ lấy hắn, trên mặt vẻ mặt khẩn trương, "Trưởng lão, vết thương của người rất nặng, tốt hơn là... đừng đứng dậy." Cậu vắt óc nói ra lời này.

Thẩm Đường nhìn mãi thành quen, Mạc Chi Chi thì ở một bên vui vẻ nhìn bọn họ, ánh mắt tò mò nhìn qua nhìn lại.

Quý Phó có vẻ thực sự sợ hãi người đẹp băng giá Minh Tuân trước mặt. Thật sự đáng sợ như vậy à ?

Minh Tuân nửa dựa vào cậu ngồi dậy, dùng linh lực thăm dò vết thương trên người , ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, khàn giọng nói: “Có người trong tông môn tới sao?”

"Là trưởng lão Vu Khải và Vân Hương trưởng lão mang theo các vị sư huynh tới." Quý Phó sững người, mông chạm vào mép giường, giữ tư thế thẳng đứng, vì sợ Minh Tuân sẽ bị ngã.

"Bọn họ ở đâu?" Vết thương của hắn lành nhanh như vậy, tựa hồ chỉ có Vân Hương sư tỷ đích thân chữa trị cho hắn.

Nghĩ đến đêm qua, Minh Tuân ánh mắt tối lại, kể từ khi bắt đầu tu luyện đạo giáo, hắn chưa bao giờ bị đánh lén như thế này. Hai quỷ tướng kia rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để giết hắn. Nếu không phải sư phụ từng cho hắn pháp khí phòng ngự, hắn và Thẩm Đường có lẽ đã...

"Ở... ở phòng sư đệ bên cạnh." Nhiệt độ xung quanh giảm đi rõ rệt, Quý Phó không khỏi lo lắng mình nói sai cái gì . Cậu thật sự sợ trở về Côn Ngô Tông phải bị phạt đi canh giữ Kiếm Cốc hai tháng! 

"Được rồi... khi bọn họ quay lại hãy gọi ta." Nói xong, Minh Tuân nhắm mắt  nằm xuống lại.

Quý Phó thở phào một hơi, đồng ý liên tục .

Nhìn thấy hắn nằm xuống, Mạc Chi Chi quay đầu nhìn Thẩm Đường, cô cảm thấy không thích hợp khi ở lại đây.

Thẩm Đường: ?

Thẩm Đường cũng nhắm mắt lại, không nhìn cô nữa, xem cô như người vô hình

Mạc Chi Chi đứng dậy, đi về phía cửa,  gần đến cửa cô nhẹ giọng : “Chờ ta suy nghĩ điều kiện rồi tính.”

Thẩm Đường không trả lời, hắn xoay người hướng vào trong, tai giật giật.

Quý Phó cũng lui ra, hai người nhìn nhau ngoài cửa, cười nói: "Chi Chi, muốn về phòng nghỉ ngơi sao?"

Mạc Chi Chi gật đầu, cô định về phòng trước rồi mới suy tính bước tiếp theo.

Bây giờ mọi người trong Côn Ngô Tông đều ở đây, cô cũng không vội , không bằng suy nghĩ lại kế hoạch tiếp theo thế nào

Quý Phó lại gần, nói nhỏ: “Vừa rồi ta nghe Vu Khải trưởng lão phân phó các sư huynh đi vào thành tuần tra rồi . Chi Chi, cố gắng đừng ra ngoài nha.”

“Cái gì?” Không phải mọi chuyện đã được giải quyết sao?  Vì cái gì còn phải phái người đi tuần tra?

“Ngôi làng ở ngoại ô Lạc Nhạn Thành xuất hiện con yêu quỷ như vậy , mà thành chủ Lạc Nhạn Thành sao không biết ? Điều này thật kỳ lạ ...” Quý Phó nói một cách thần bí, "Các trưởng lão nghi ngờ bên trong thành có nội ứng , có lẽ liên hệ với kẻ thần bí kia .Chi Chi, sự tình chưa điều tra rõ thì đừng ra ngoài”

 Tác giả có lời muốn nói:

 Đường Đường: Sao cô còn chưa rời đi?

 Chi Chi: Đồ vô ơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play